Chương 21: Hãm hại
Cuộc sống của cô trong mấy ngày đó đều không khác gì địa ngục. Cô vừa đau đớn, vừa oan ức, vừa cô độc. Hạ Ninh không biết mình đã sai ở đâu. Cô sai ở chỗ không nên đắc tội với thầy Hàn sao? Không nên phá hoại điều mong mỏi duy nhất mà anh khao khát và dốc tâm hoàn thành, đưa cô vào đội tuyển?
"Sao cái từ điển điện tử của mình mất đâu rồi nhỉ?".
Hạ Ninh nghe bên dưới bàn mình lục đục. Là Lan Hà cùng Tiêu Vân bàn dưới đang kháo nhau đi tìm đồ.
"Hạ Ninh, cậu có thấy từ điển điện tử của Tiêu Vân đâu không?".
"Tớ... không thấy...".
Hạ Ninh ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Cậu ta bị mất đồ sao. Đám con trai trong lớp cuống lên đi tìm phụ.
Từ điển điện tử? Cả đời cô còn chưa được trông thấy cái nào như vậy cả.
"Có chuyện gì sao?".
Vũ Hàn đi vào thì đã thấy cả lớp nhốn nháo hết cả lên. Học trò cưng xảy ra chuyện, còn có thể không đau lòng sao?
"Thầy ơi, Tiêu Vân bị mất từ điển điện tử rồi!" - Lan Hà chua ngoa cứ gặp hắn là đổi giọng.
"Sao tự nhiên có thể mất được chứ? Trong trường chúng ta tuyệt đối không thể có kẻ trộm!" - Nói một hồi liền quay sang cô - "Hạ Ninh, em có từng thấy đồ của bạn không?".
"Em chưa từng thấy bao giờ".
Tâm trí cô còn đang miên man ở tận nơi nào, còn có không gian để để ý đến từ điển điện tử của cậu ta sao?
"Hạ Ninh, cậu thật sự không thấy thật sao? Ban nãy tớ trông thấy cậu cầm từ điển của cậu ấy rõ ràng mà!" - Lan Hà khẳng định.
Con mắt nào của cô ta trông thấy cô cầm vào cái thứ chết tiệt ấy vậy? Cô còn chưa thấy cái đó bao giờ, nói chi là cầm đến.
"Hạ Ninh nếu cậu có thấy từ điển của mình thì mau giúp mình đi có được không? Từ điển này mẹ mình mới mua cho mình vào ngày hôm qua thôi, còn rất đắt tiền nữa. Nếu làm mất thì chắc chắn mẹ mình sẽ không tha cho mình đâu!".
Ôi, người đẹp rớt nước mắt rồi. Bọn họ như vậy, giống y như mấy phim cung đấu, là đang tính kế cô sao? Nhưng sao có thể thế được. Đây là thế giới hiện thực cơ mà. Hơn nữa, bọn họ chỉ mới là học sinh cấp 3 có thể tính kế nhau sao?
"Nhưng rõ ràng tớ nhìn thấy cậu cầm nó mà. Cậu thử mở cặp ra xem!" - Lan Hà cứ thúc ép cô.
Một bên khác thì Tiêu Vân cứ mãi khóc lóc.
"Mình xin cậu đấy Hạ Ninh. Nếu cậu thấy thì giúp mình đi. Giúp mình đi mà!".
Cậu ta khóc lóc như thế chẳng mấy chốc đã thuyết phục được cả đám người hùa theo cậu ta muốn mở cặp cô. Tiểu Hoa và Tiểu Hạnh có bênh cô nhưng căn bản không ai nghe cả.
Còn ai muốn nghe cô nói nữa sao? Cô cũng muốn khóc.
Cho đến Vũ Hàn cuối cùng cũng phải đồng ý với Lan Hà.
"Hạ Ninh, em mau mở cặp ra cho mọi người cùng xem đi. Cây ngay không sợ chết đứng. Đằng nào lát nữa thầy cũng sẽ đi kiểm tra cặp của mọi người trong lớp. Em cứ coi như em đi tiên phong làm gương cho mọi người đi có được không?".
Đã đến nước này, cô còn có thể nói không được sao?
"Dạ... Được thôi...".
Nhưng cô vừa động vào cặp thì đã phát giác ngay có gì đó không đúng.
"Sao khoá kéo cặp em lại mở sẵn thế này? Chắc chắn ai đó đã động vào nó!".
Chuyện này thực sự không ổn.
Còn chưa kịp làm gì, Lan Hà đã giựt lấy cái cặp từ trên tay cô. Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, cậu ta lấy ra một vật lạ hoắc từ trong cặp cô. Còn có thể là cái gì nữa? Đó chính là cái từ điển điện tử của Tiêu Vân.
Trong phút chốc, mọi ánh mắt phán xét đều đổ dồn về cô. Giống như sau bao nhiêu chuyện vừa qua, như thế vẫn còn chưa đủ.
"Thầy Hàn" - Cô mếu máo - "Em không có làm... thật mà... Em còn không hiểu tại sao thứ đó lại ở trong cặp của em...".
Thấy Vũ Hàn im lặng, cô lại tiếp tục nói.
"Thầy phải tin em... Em...".
"Hạ Ninh, từ điển đã được kiếm thấy trong cặp cậu rồi. Cậu còn vẫn chối được sao? Ai cũng biết cậu ganh ghét với Tiêu Vân".
Nói vậy là sao chứ? Họng cô nghẹn lại. Thế là sao chứ? Rõ ràng là bọn họ gài bẫy cô. Tình thế lúc này lại giống như ở nhà. Cô có thể giải thích tất cả nhưng không ai muốn nghe cô nói.
Cô lặng người nhìn Vũ Hàn, dù biết chẳng còn hi vọng nào nữa. Anh chưa từng quan tâm đến cô. Tâm trạng phút chốc lại trở nên bi thương.
Tiêu Vân tỏ ra vô cùng đáng thương, ôm mặt ngồi sụp xuống bàn mà khóc.
"Hạ Ninh, mình đã làm gì cậu đâu chứ? Sao cậu lại làm vậy?".
Lý lẽ của cô không nhiều bằng bọn họ. Mà diễn xuất của cô, lại càng không thể bằng. Cô cảm thấy khoé mắt mình cay lên. Bọn họ thật độc ác, dồn cô đến chân tường.
Vũ Hàn, anh sẽ tin cô sao?
Cô cay đắng, nhìn thấy anh ngồi xuống bên cạnh Tiêu Vân, vỗ về cậu ta. Trái tim cô như đang bị ai đó chà đạp vậy, vừa tắc nghẹn vừa đau đớn.
"Thôi, không phải từ điển đã tìm thấy rồi sao? Em đừng khóc nữa. Chuyện này thầy nhất định sẽ xử lý thật nghiêm khắc!".
"Thầy phải lôi cậu ta ra trước hội đồng kỷ luật mới được!" - Lan Hà chỉ vào mặt cô - "Với trình độ và nhân phẩm như thế, cậu ta không xứng đáng tiếp tục học ở đây!".
Cô không biết đã nghe thấy bao nhiêu tiếng "phải rồi, phải rồi" ở bên tai. Đến mức chính cô cũng bị dồn đứng ngay tại chỗ đó mà bật khóc. Cô hận chính bản thân mình.
Như thế thì cô khác gì với Tiêu Vân. Nhưng nước mắt cứ như nước tràn bờ đê, không sao ngăn lại được. Cô cứ càng tức giận thì nước mắt rơi càng nhiều. Tay cô siết chặt đến mức móng găm hết vào lòng bàn tay, đến rướm máu.
"Đủ rồi. Chuyện này thầy tự sẽ có cách giải quyết!".
Cô nghe Vũ Hàn thở dài một hơi.
Rồi không hiểu sao, anh quay qua cô nói.
"Hạ Ninh, em mau qua đây xin lỗi và dỗ Tiêu Vân đi!".
Xin lỗi sao? Cô đã làm sai gì mà phải xin lỗi. Bọn họ tính kế cô. Cô còn phải xin lỗi. Còn phải dỗ? Ai dỗ cô đây?
Vũ Hàn, anh đang hả hê lắm phải không? Anh chính là muốn thấy cô như vậy. Muốn chà đạp cô, muốn thấy cô không hạnh phúc. Mọi oan ức của cô không phải đều do anh gây nên sao?
"Tại sao em lại phải xin lỗi bọn họ chứ? Rõ ràng là bọn họ đã tìm cách bỏ cái từ điển đó vào cặp em lúc em không để ý. Bọn họ quá đáng. Em còn phải xin lỗi bọn họ sao? Rõ ràng là em bị oan. Em bị oan mà!" - Cô gần như là gào lên.
Lồng ngực cô như muốn vỡ tung ra vậy. Cô khóc rưng rức, đến mức không nhìn thấy ai nữa. Cô cũng mặc kệ bọn họ. Bọn họ không hiểu cô.
"Tôi không quan tâm. Em mau ra đây xin lỗi Tiêu Vân đi! Nhanh! Không em muốn tôi gọi phụ huynh em lên, muốn cho cả trường đều biết đến chuyện này, hay muốn ra hội đồng kỷ luật hả? Em có muốn bị đuổi học không? Đuổi học rồi thì đến trượt băng em cũng không có tư cách!".
Lại phụ huynh. Anh cứ luôn mồm lấy ba mẹ ra để đe doạ cô. Anh biết là cô không có cách nào cả. Anh biết là cô rất uất ức, rất tủi thân...
"Thầy hi vọng em buồn đến thế sao thầy Hàn?" - Cô lí nhí đến mức không ai có thể nghe thấy được.
Hắn ngước nhìn cô, ánh mắt đầy khó hiểu.
"Em vừa nói gì vậy Hạ Ninh?".
"Dù thầy có nói gì đi nữa..." - Cô nuốt nước mắt xuống - "Em sẽ không xin lỗi đâu. Tuyệt đối không xin lỗi!".
"Hạ Ninh..." - Cô nghe tiếng hắn tặc lưỡi - "Sao em lại không biết điều như vậy?...".
Tiêu Vân nghe thấy cô gây với Vũ Hàn dường như đắc ý đến quên cả diễn xuất. Cô nàng nín bặt.
"Tiêu Vân, hay em người lớn hiểu chuyện, đừng chấp nhặt với bạn nhé!".
Không nói được cô, anh lại quay sang dỗ dành Tiêu Vân.
Cô nghe thế liền ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ ngầu ấm ức lườm anh.
"Vâng ạ... Không sao đâu Hạ Ninh. Tớ tha thứ cho cậu rồi!".
Tiêu Vân lúc ấy mỉm cười mới ngọt ngào làm sao. Mà như thế, cô lại càng phát điên.
Cô quơ lấy một quyển vở trên bàn ném thẳng vào người bọn họ, hình như có ném trúng Vũ Hàn. Thấy anh vừa nhích người sang một bên cô lập tức khập khiễng chạy đi. Cũng chẳng biết là chạy ra sao, quên cả cái chân đau vẫn còn đang bó bột. Khung cảnh trước mắt cứ nhoèn đi. Tim cô đau đến mức không chịu được nữa. Những vết tím đỏ do bị mẹ đánh vẫn còn chằng chịt trên đôi chân của cô. Hai mắt của cô vẫn còn sưng húp lên vì khóc cả ngày lẫn đêm. Không một ai thương xót. Luôn chỉ có mình cô lầm lũi. Giờ đây, đến cả Lâm Doãn, người duy nhất có thể hiểu cô cũng muốn quay lưng với cô. Người cô dâng cả trái tim cho thì muốn cô sống không bằng chết. Cô không còn lấy một ai cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net