Chương 22: Đổ máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phụ huynh cô lại đích thân lên xin lỗi Tiêu Vân. Bọn họ im lặng với cô. Thế còn tệ hơn là ăn mắng. Bởi vì thế chứng tỏ bọn họ đối với cô đã là thất vọng tột cùng rồi.
"Lớn rồi, muốn làm gì thì làm đi!".
Đó là câu cuối cùng mẹ nói với cô trước khi đi vào nhà.
Cô không còn cảm thấy căm phẫn, cũng không còn cảm giác uất ức. Chỉ là một nỗi tuyệt vọng vô cùng.
Vũ Hàn, anh từng đem đến cho cô bao nhiêu sự ấm áp, bao nhiêu niềm hạnh phúc, thì giờ đây anh càng gieo đến cho cô bấy nhiêu nỗi bất hạnh. Cô thấy nhớ anh khôn xiết. Nhưng là anh ở Paris.
Hạ Ninh chồm người ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài giá lạnh phủ đầy tuyết trắng. Nếu như cô cũng có thể phiêu diêu, vô lo vô nghĩ như vậy, thì tốt biết mấy. Ngày mai là ngày thi đấu trượt băng cấp quận. Tên cô vẫn nằm trong danh sách. Sáng hôm đó cô cầm dao, ngồi cưa đến lúc lớp bó bột vỡ ra mới thôi. Cô ì ạch đi một mạch từ nhà đến trường, một mình. Dẫu sao, cô cũng chẳng còn gì để mất. Chết cũng nhẹ lòng.
"Hạ Ninh, em làm gì vậy?".
Vũ Hàn từ xa đã trông thấy cô. Anh liền tấp xe chạy song song với cô trên đường.
Hạ Ninh quên mất là đường từ trung tâm thương mại nhà anh đến trường cũng là cùng một hướng. Nhà họ gần nhau mà.
"Băng bó chân em đâu? Nạng của em đâu? Em bị điên sao?".
Hạ Ninh không buồn nhìn đến anh. Anh đã làm cô buồn đến mức nào rồi chứ, còn lo đến cái chân què của cô. Dù sao, cô cũng chưa chết được.
"Thầy cứ lo đi đường của thầy đi. Em đi đường của em. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng!" - Cô nói.

Vũ Hàn biết cô tức. Những ngày này có không ít chuyện xảy ra, anh biết cô còn phẫn nộ với anh. Nhưng anh còn có thể làm được gì? Trơ mắt nhìn cô ra hội đồng kỷ luật và bị đuổi học sao?
Anh đã cứu cô một mạng đấy!
Trông thấy cô khóc, bản thân anh còn bị dày vò hơn ai hết. Nhưng lòng tự tôn của đàn ông không cho phép anh nói ra câu xin lỗi. Thậm chí, anh còn có chút hả hê khi Lâm Doãn bị chuyển đi. Rất vừa ý anh.
"Hạ Ninh, em tỉnh táo một chút. Cho dù hận tôi, em cũng không thể dày vò bản thân mình như thế được".
Anh lo lắng đến nóng hết cả ruột gan. Còn cô thì bướng bỉnh. Anh càng nói thì cô càng bướng. Không giải quyết được vấn đề gì.
Vũ Hàn đỗ xe. Anh đi xuống muốn cưỡng ép cô lên xe. Nhưng cô chống trả rất quyết liệt, còn giãy nảy lên khi anh đụng vào người cô. Chưa bao giờ cô quyết liệt như thế, giống như cho dù có chết cô cũng nhất quyết không lên xe của anh. Giằng co đến mức cô ngã cả ra đất.
Hai đầu gối bị va phải đá bị xước đến be bét máu.
"Xin lỗi... tôi..." - Anh muốn đỡ cô dậy.
Nhưng cô gạt phắt tay anh ra. Trên gương mặt sưng húp híp của cô đều đã tái xanh vì giận dỗi. Lòng anh đau đến quặn lại.
Hạ Ninh tự mình đứng dậy, khập khiễng. Máu từ đầu gối chảy ướt cả xuống chân.
Anh không còn cách nào, đành chạy xe theo cô, trông chừng hoặc khi nào cô đổi ý, có thể lên xe anh. Hạ Ninh cứ đi chốc chốc lại lấy tay lên quệt má. Anh biết cô đang lặng lẽ khóc, anh cũng rất đau lòng.
Chưa bao giờ, Vũ Hàn cảm thấy bất lực như vậy.
Từ sáng đó, anh liền không cảm thấy có chút nào an tâm về cô. Đang trên lớp giảng bài thì tự dưng nhớ đến hôm nay là giữa tuần, là ngày cô thi đấu trượt băng cấp quận. Suy nghĩ đó bất chợt ập đến, khiến anh liền tức tốc bỏ cả tiết học đi tìm cô.
Quả nhiên, cô đang lọ mọ leo lên từng bậc thang để đến nhà thi đấu. Hạ Ninh đã phải chạy đôn chạy đáo đi mượn khắp mới có đồ để ra sân kịp lúc trận thi đấu diễn ra.
"Chân vẫn còn như vậy mà muốn đi trượt băng. Em muốn chết sao?".
"Em có chết hay không cũng không liên quan gì tới thầy!" - Cô cười lạnh.
"Hạ Ninh, em có bị điên không? Chân em đi còn không vững, em đòi đi chạy đua. Rốt cuộc thì não em bị gì vậy hả? Con đường phẳng tôi bày sẵn ra cho em thì em không đi, cứ nhất quyết chống đối cho bằng được em mới vừa lòng có phải không? Em ghét tôi đến thế có phải không?" - Anh lớn tiếng với cô.
"Phải, em rất ghét thầy. Em ghét thầy chết đi được. Lãnh Vũ Hàn, thầy chỉ quan tâm đến việc em có vào được đội tuyển hay không. Thầy có từng quan tâm đến cảm xúc của em chưa? Nếu thầy có từng quan tâm thì mấy ngày vừa qua thầy đã làm gì vậy? Thầy có biết em đau lòng biết chừng nào không?".
Mắt cô rưng rưng, giọng cô run lên. Vết thương đó một khi chạm vào thì giống như chưa bao giờ lành lại vậy.
"Em đau lòng... vì Lâm Doãn?".
Anh lặng người. Dẫu sao thì, cô còn có thể đau lòng vì cái gì khác nữa được?!
Môi cô mím lại. Cô nhìn anh đầy xót xa. Anh không hiểu được cô. Anh càng không hiểu được những ngày qua cô sống như thế nào?
Không nói nhiều với anh nữa, cô lại xách giày lên, khập khiễng đi tiếp.
Vũ Hàn bị cô bỏ lại. Anh càng tức tối, càng bất lực. Ngay giờ phút đó anh lại mất khống chế như chính cái hôm tuyết bắt đầu rơi ấy.
Anh đã nói.
"Hạ Ninh, em đã kiên quyết đi thi như vậy thì lát nữa nếu có bị chấn thương cả đời không trượt băng được nữa. Em nhất quyết cũng đừng tìm đến tôi!".
Bước chân của Hạ Ninh khựng lại. Cô đột nhiên quay đầu. Trong mắt có bao nhiêu nỗi đau thương và sự thất vọng. Gió tuyết thổi đến, thổi tung cả nước mắt vào những lọn tóc lưa thưa của cô.
"Tôi sẽ không bao giờ giúp em nữa đâu!".
Do vào trễ cho nên trận đấu cũng vừa lúc bắt đầu, chỉ còn thiếu mình cô. Hạ Ninh cố hết sức tỏ ra mình vẫn khoẻ khi ra sân. Đầu cô chứa hằng hà sa số những chuyện vụn vặt luẩn quẩn không cách nào thoát ra được. Cô không biết mình đang chiến đấu vì cái gì nữa.
Tiếng còi vang lên, cô đạp tuyết chùng chân, dùng lực lấy đà phóng đi. Là vì cô hận Vũ Hàn, muốn khiến anh hối hận sao?
Cô trượt như bay qua khúc cua đầu tiên. Hai chân cô liên tục đạp tuyết lướt đi. Cơn đau giống như không tồn tại vậy. Cô rất nhanh đã vượt trước một vài đối thủ đứng hạng thứ nhất. Càng nhớ đến Vũ Hàn cô lại càng lao đến liều mạng hơn.
Cho dù có chết, cô với anh cũng không liên quan gì đến nhau nữa. Cô sẽ buông bỏ anh, giống như cô đã buông bỏ mọi thứ.
""Hạ Ninh, em đã kiên quyết đi thi như vậy thì lát nữa nếu có bị chấn thương cả đời không trượt băng được nữa. Em nhất quyết cũng đừng tìm đến tôi!" - Câu nói đó cứ lởn vởn nhảy trong đầu cô như một lời nguyền dai dẳng.
Mồ hôi lạnh của cô bắt đầu túa ra. Cổ chân cô lại bắt đầu thấy đau nhói lên rồi. Qua vòng thứ ba, rất nhiều đối thủ đã vượt qua cô. Đau chết đi được. Mắt của cô tự dưng nhoè đi. Hình ảnh chập chờn.
Không ổn rồi, cô muốn nghỉ đua...
Hai chân của cô không di chuyển được nữa. Hạ Ninh vội vã tấp vào bên mép sân băng, không may đụng phải người phía sau đang cố vượt lên. Cả hai đâm sầm vào nhau, bật ngã. Quán tính trên sân băng khiến cho hai người đều trượt dài rất vô định. Đế giày trượt thì sắc. Hai người ngã xoay vòng vòng trên sân.
Lưng Hạ Ninh đập mạnh vào sân băng, cả người cô bị dội ra, ngay lúc người của tuyển thủ kia lao đến. Không may, đế giày của cô ấy tuy né được người cô nhưng lại chém đứt gót chân cô. Máu đổ ra, thấm đỏ cả sân băng trắng toát.
"Mau gọi cấp cứu!".
Hạ Ninh nghe lờ mờ tiếng của Vũ Hàn bên tai. Cô không cảm thấy đau. Chính xác thì cô không cảm thấy chút gì cả. Mọi tế bào thần kinh của cô giống như bị tê liệt vậy.
Mọi thứ trước mặt cứ trôi tuột đi. Nào là tiếng còi xe cấp cứu rồi tiếng của mọi người, cứ lùng bùng trong lỗ tai cô. Chưa bao giờ cô cảm thấy, có khi chết đi cũng là một chuyện tốt.

(Tạm drop!!! Khi nào có hứng sẽ viết lại ạ 😬😬😬 Các bạn vote càng nhiều tác giả càng có động lực viết nhanh hơn nhé!)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net