Chương 5: Giả hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện cô được học thêm riêng với Hàn Vũ rất nhanh đã được phát tán ra. Rất nhiều đứa con gái trong lớp cũng muốn đua theo đòi học riêng nhưng đều bị Hàn Vũ khước từ một lượt. Hắn cũng là một người không thiếu tiền cho nên cho dù trả mức giá nào cũng sẽ không dạy thêm.
Bọn họ nghĩ, để được hắn đặc cách đì một cách chi tiết đì từ ngày đến đêm như vậy là dễ lắm sao?
Người thèm muốn thì không được trong khi cô ghét bỏ thì cứ tìm mọi cách xuất hiện cho bằng được. Bọn họ ái mộ hắn, vì thế đố kỵ với cô.
Một mình cô một bàn cô độc. Lâu lâu nhìn xuống dưới thấy Tiểu Hạnh, Tiểu Hoa chơi đùa cùng nhau bỏ mặc tình cảnh thảm thương của cô trên này cô lại có chút tủi thân.
"Nghe nói hôm nay là lần đầu tiên cậu và Lâm Doãn có đúng không?" - Tiểu Hạnh, con người đam mê các thể loại trường phái lãng mạn tuyệt đối không thể bỏ qua chút tin tức nào.
"Ừm... lát nữa ra chơi bọn tớ sẽ luyện tập cùng nhau".
Hôm nay cô đã phải mang theo bộ đồ tập đẹp nhất để chuẩn bị cho buổi hẹn này. Nhắc đến lại thấy tim đập thình thịch đây.
"Ôi, cậu còn trang điểm nữa này. Có ai đi trượt băng mà lại trang điểm không cơ chứ? Xem cái khoé mắt sáng loá lên vậy, chẳng phải là phấn highlight sao?".
Tiểu Hoa tinh nghịch lấy tay chùi lên mắt cô.
"Này, đừng phá! Sáng nay tớ đã phải dậy sớm lắm đấy".
Hạ Ninh soi gương lập tức kiểm tra lại lớp trang điểm của mình.
Có điều cũng có chút kì lạ. Bọn họ nói chuyện lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy vào tiết.
Tiêu Vân ở bàn dưới cô đã bắt đầu giả lả gọi cho thầy Hàn. Cậu ta thích Vũ Hàn, tuy là tâm tư giấu sâu hơn các nữ sinh khác nhưng vẫn có thể nhìn ra được.
"Dạ thầy ơi, đã vào tiết được gần nửa tiếng rồi. Thầy vẫn chưa vào lớp ạ?".
Bọn Tiểu Hoa, Tiểu Hạnh cùng cô nghe Tiêu Vân gọi cho hắn thì liền im bặt, chuyển qua chế độ hóng hớt mode. Tiểu Hạnh bụm tay nói nhỏ.
"Học trò cưng có khác!".
Cậu ta là đang ám chỉ Tiêu Vân còn có số của thầy Hàn.
Bởi vậy ghen tị với cô làm gì cơ chứ, người bị hắn suốt ngày đè đầu cưỡi cổ này đến giờ còn chưa biết đầu số của hắn là gì.
"Thầy bị ốm ạ? Có sao không vậy thầy?".
Ôi, giọng nói thật ngọt ngào và dịu dàng. Nếu cô là con trai mà gặp phải một người nết na thuỳ mị như Tiêu Vân, cô cũng phải rung động. Đang chết mà nghe có người réo rắt như này, cũng phải đội mồ sống lại thôi.
"Thầy muốn cả lớp làm bài kiểm tra ạ...? Rồi em sẽ đem qua cho thầy?".
Rồi đột nhiên cậu ta liếc cô, mi mắt liền sụp xuống.
"Thầy muốn Hạ Ninh đem qua cho thầy ạ?".
"Dạ... em hiểu rồi. Để em đưa số thầy cho cậu ấy".
Hử? Sao lại chuyển thành cô mất rồi?
Tiểu Hạnh đánh vai cô một cái.

"Ghê thật vừa vào trường đã cua được cả hot boy lẫn hot... gì nhỉ teacher của trường. Ây da... Tớ thấy cái trường này bầu chọn sai bét nhè rồi. Ngôi vị hoa khôi của khối 10 đáng ra phải là của cậu chứ không phải Tiêu Vân" - Tiểu Hạnh giấu không nổi đố kị, thì thầm vào tai cô.
"Hạ Ninh, cậu nghe thấy gì chưa? Lưu số của thầy Hàn vào đi. Lát nữa cậu thu lại bài kiểm tra trong lớp rồi đem qua cho thầy sau giờ học".
Tiêu Vân thảy cái điện thoại xuống bàn trước mặt cô. Đôi khi, thục nữ cũng mất bình tĩnh. Haiz.
Hạ Ninh mở điện thoại lưu lại số của hắn.
Bài kiểm tra hắn cho cả lớp làm hôm nay rõ là dài. Đừng nói là hai tiết, sợ là cái bài này có làm cả ngày cũng chưa chắc đã xong.
Đến tận giờ ra chơi, Hạ Ninh còn chưa làm được đến nửa bài nữa. Quay sang đám Tiểu Hoa, Tiểu Hạnh, Tiêu Vân thì thấy cũng đang chật vật. Thiết nghĩ nếu ngay cả học sinh giỏi cũng bị làm khó như thế thì e là cô có cố thêm cũng chẳng có tác dụng gì đâu.
Thu dọn đồ đạc. Hạ Ninh đứng dậy đi ra sân băng trước sự ngỡ ngàng của cả lớp.
Lâm Doãn đã đứng chờ ở đó sẵn, nhìn thấy cô liền mỉm cười. Hạ Ninh thấy hạnh phúc quá đi thôi. Anh ấy còn giúp cô mang giày vào.
Sân băng vốn dĩ luôn rất vắng vẻ. Giờ đây giống như đã trở thành thế giới của riêng họ vậy.
"Lần trước anh có thấy em trượt rồi. Kỹ thuật của em vẫn chưa được tốt lắm. Anh muốn chỉ thêm cho em, có được không?".
Làm sao có thể nói không trước một gương mặt đẹp trai như vậy chứ?
"Đương nhiên rồi. Em cũng chỉ là tự tập luyện một mình mà thôi, hoàn toàn không có chút bài bản nào cả".
"Trượt được vậy đã là tốt lắm rồi!".
Lâm Doãn dắt tay cô, dìu cô lướt trên sân băng. Thực ra, thứ cô có thể học được từ anh gần như là bằng không. Bởi vì cô quá bận để kiểm soát gương mặt mình không ửng đỏ, tim không đập quá to rồi. Làm gì có thời gian để mà tiếp thu lời anh nói nữa chứ? Nhưng mỗi lần anh hỏi "Hiểu không?" thì cô đều gật đầu lia lịa.
Buổi hẹn hôm nay cũng được tạm coi là thành công vì sau đó thì anh vẫn muốn tiếp tục hẹn cô đi tập.
Cuối ngày thì mới đến phân đoạn khiến cô ngao ngán nhất. Vũ Hàn. Chờ mãi đến lúc này cô mới dám nhắn hỏi hắn địa chỉ nhà hắn ở đâu.
Cái địa chỉ này quen quen. Cô đi bộ đến nơi thì mới biết nhà hắn nằm ở trong khu trung tâm thương mại Franchise - là cái khu trung tâm thương mại mới mở đó.
Cô theo lời hắn vào trong hỏi bảo vệ thì mới biết nhà hắn nằm ở tầng trên cùng. Bọn họ còn gọi hắn là "Hàn thiếu gia". Cô có chút há hốc mồm.
Vẫn biết là hắn lắm tiền. Ai mà biết lại chơi luôn quả penthouse ở ngay khu trung tâm thương mại lớn nhất cả nước như thế?! Người như hắn, đi làm giáo viên cho vui thì phải?!
Lúc đến đây, do bên cạnh không có hắn nên Hạ Ninh cứ không ngừng ồ oà lên bởi độ hoành tráng bên trong toà nhà. Cái thang máy lên tầng cao nhất là thang máy riêng, không có thông tầng. Làm bằng cửa kính trong suốt, nhìn được ra khung cảnh công viên và thác nước ở giữa khu trung tâm thương mại cùng đoàn người náo nhiệt.
Cô cứ đứng đó nhìn đến thẫn thờ. Ngày ngày đứng ở trong quả thang máy thế này mà hắn không bị tiền đình vì độ cao sao?
Trên tầng đó cũng không có hành lang. Cửa vừa mở thì cô liền bật ngửa. Đó đã là mở ra ngay phòng khách nhà hắn. Vậy không sợ trộm đi lên được à? Rồi cô chợt nhớ ra ban nãy bảo vệ lúc đi vào hình như phải báo cáo trước với hắn qua bộ đàm để mở cửa thang máy.
Đây có thể nói là giàu đến mức khiến người ta choáng váng mà.
Hạ Ninh nhìn ngang dọc một hồi, mới dám thò chân bước vào nhà. Nhà của hắn đều được làm dát vàng, bề ngoài toả ra ánh sáng rất ấm cúng nhưng bên trong đều là mùi tiền. Cửa sổ lớn nhìn ra bên ngoài chiếu rọi ánh nắng càng làm tất cả đồ vật ở đây bắt sáng đến loá hết cả mắt. Tất cả đều được làm theo phong cách Châu Âu cổ rất đẹp mắt.
Nhân lúc hắn không có ở đây, cô bèn tranh thủ ngồi lên chiếc ghế dài một chút, sờ vào những hạt đá pha lê rũ xuống từ chiếc đèn bàn một chút, nhìn ngắm các hoạ tiết hoa văn li ti trên lớp vải lụa phủ lên lâu hơn một chút.
"Em đến rồi à?".
Tiếng ho làm cô giật hết cả mình mẩy. Cô vội đứng dậy, làm như chưa từng thô lỗ đụng vào đồ của hắn, lắp bắp.
"Em... Em đến đưa bài cho thầy....".
Cô đi đến trước mặt hắn, lấy từ trong cặp ra một xấp giấy.
Gương mặt hắn có vẻ vô cùng mệt mỏi, mặt cắt không một giọt máu. Hắn giống như phải đang cố để đứng thẳng vậy.
Nhưng ngay cả ở trong nhà, bệnh như thế mà cũng phải mặc vest sao? Tên này đúng là... thật biến thái!
"Thầy đã uống thuốc chưa vậy?".
Cô nghĩ mình nên hỏi. Một phần vì phép lịch sự, một phần vì trông hắn thực sự không ổn.
"Em đừng lo. Tôi uống rồi, sẽ ổn cả thôi!".
Sao cô cứ thấy không ổn!
"Em đừng nói với ai về nhà hay xe của thầy nhé! Thầy không muốn bị dính quá nhiều thị phi".
"Vâng, em hiểu rồi ạ".
Hắn nhận lấy xấp bài kiểm tra từ tay cô, khập khiễng xoay người bước về phòng. Không hiểu sao phút ấy cô vẫn chưa quay người đi vội. Quả nhiên, đi được nửa đường, cả người hắn chòng chành rồi đổ xuống một bên tường. Giấy tờ đều rơi cả xuống thảm.
"Thầy!".
Cô vội chạy tới đỡ lấy hắn.
"Thầy không sao chứ?".
Môi hắn run lên, chẳng nói được gì. Hạ Ninh nâng tay hắn lên, thấy đã vô lực. Cô thật sự lo lắng, liền khoác tay hắn qua vai dùng sức đỡ hắn đứng dậy.
"Người đâu mà nặng thế không biết!".
Cô thầm than. Còn cao to lực lưỡng. Khi đứng cùng với hắn, cô mới nhận ra mình thấp bé thế nào. Cả người cô chắc chưa bằng một nửa thân hình của hắn. Nhớ là hắn có nói hắn quốc tịch Pháp, có khi là con lai cũng nên, thảo nào cao lớn cứ như tây vậy.
Quay cuồng một hồi, rốt cuộc cô cũng đưa được hắn vào trong giường. Nhưng lúc thả hắn xuống có không cẩn thận để chính mình bị hắn đè ngã cùng hắn xuống giường.
Hơi thở hắn nóng rực. Hai ngực không ngừng phập phồng. Mi mắt hắn khẽ cau lại rồi động đậy. Hắn có hơi bất ngờ khi nhận ra chính mình đang đè lên người cô nằm ở trên giường.
Tư thế của bọn họ quá mờ ám.
Hạ Ninh chống tay cố đẩy hắn ra nhưng đành chịu thua. Cô hoàn toàn bị đè bẹp.
Gương mặt hắn rơi ngay hõm cổ cô. Hạ Ninh lúc đó có thể nghe thấy được tiếng tim hắn và tiếng tim cô đồng thanh đập rền cỡ nào.
Đang hoảng loạn suy nghĩ nên làm gì nói gì trong tình huống lúng túng này, thì bản thân hắn đã tự động biết điều dùng hết sức lực còn lại chống tay đẩy cơ thể nghiêng sang một bên để không đè lên cô nữa.
Hạ Ninh thở phào nhẹ nhõm, cô làm bộ như ban nãy chưa từng xảy ra sự kiện xấu hổ nào.
"Hạ Ninh, em đi về đi!".
Hắn nói trong tiếng thở hổn hển.
Cô ngồi dậy. Thật sự là cũng muốn chạy lắm.
"Thầy ở đây một mình sao? Người nhà thầy đâu?".
Hắn mệt mỏi, nhưng vẫn cố hết sức trả lời câu hỏi của cô.
"Nhà tôi đều ở bên Pháp cả. Em đi về đi!".
"Vậy sao mà được?".
Cô đánh liều đưa tay lên sờ trán hắn. Trời ạ, nóng như chảo dầu.
Lỡ hắn chết ở đây thành án mạng thì làm thế nào? Cô sẽ thành kẻ tình nghi lớn nhất đấy!
Không ổn, phút sau, cô lại thấy mắt hắn nhắm nghiền, không còn nói gì nữa. Hình như đã mê man. Dù có ghét hắn đến mấy, cô cũng chưa độc ác đến mức, thấy chết không cứu.
Hạ Ninh chật vật nâng chân hắn cho lên giường, nới lỏng cà vạt và tháo vài cúc áo trên áo sơ mi của hắn. Cô chạy vội vào trong toilet lấy đại một cái khăn xả nước lạnh rồi chườm lên trán cho hắn.
Cô nhìn quanh đều chẳng thấy thuốc men đâu, cũng có đánh liều thử mở một số hộc tủ ra xem nhưng chẳng thấy có dấu hiệu của một người trữ thuốc. Cô tính chạy đi mua thuốc nhưng lại sợ không có cách nào đi lên lại được. Tìm quanh thì thấy có một cái điều khiển gì đó, trước cửa thang máy thì có một cái vô tuyến theo dõi bên dưới. Cô nhấn nút thì thấy cửa thang máy bật mở. Vậy là có thể đi mua thuốc được rồi. Ngoài đi mua thuốc, cô còn có mua thêm một số rau củ và ít sườn để về nấu canh hoặc cháo gì đó cho hắn. Lúc đi quên kiểm tra trong tủ lạnh hắn có gì rồi.
Lúc về mở coi lại thì quả nhiên, trong đó không có gì ngoài rượu.
Gã đàn ông này, đúng là... Ngoài ăn ở ngăn nắp sạch sẽ ra thì chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả.
Sau khi nấu cháo xong, cô đánh thức hắn, đút cho hắn ăn rồi tiếp tục mớm thuốc. Thật sự không khác gì con ở của hắn cả.
Lúc mớm thuốc cô còn lỡ miệng chửi thề do hắn vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê.
"Thầy Hàn, đêm nay của thầy tính thử xem đáng giá mấy điểm mười!".
Cũng đã đỡ sốt hơn rồi.
"Reng reng reng...".
Điện thoại cô không ngừng kêu lên. Là mẹ cô gọi. Nhìn màn hình cô mới nhận ra là đã hơn 10 giờ tối rồi.
"Tiểu Ninh, con đi đâu vậy? Có biết mấy giờ rồi không?".
Mẹ cô hét khản cả cổ trong điện thoại.
"Con... con... đang tính gọi cho mẹ đây. Con đang ở nhà Tiểu Hoa. Đêm nay con sẽ...".
Cô suy nghĩ, rồi chán chường, cũng không thể để hắn như vậy được...
"Đêm nay con sẽ ngủ lại ở nhà bạn... Mẹ và bố cứ đóng cửa ngủ trước đi nhé ạ. Đừng đợi con!".
Mẹ cô nghe vậy mới nguôi ngoai. Ai chứ Tiểu Hoa khá được lòng các bậc phụ huynh, vừa chững chạc, lại chăm ngoan, học cũng giỏi.
"Hừ... Thế cũng được".
Mẹ cô cúp máy.
Hạ Ninh gỡ chăn đắp cho hắn rồi lấy khay thu dọn tô muỗng. Lúc ra ngoài có lỡ đụng trúng thứ gì đó khiến nó rơi xuống vỡ tanh bành. Cái khung bằng vàng thì không sao, nhưng miếng kính bên trong thì đã bể. Cô giở lên thì thấy đó là một tấm ảnh. Bên trong là Vũ Hàn cùng một cô gái trẻ trong bộ đồ cử nhân, vừa tốt nghiệp, bên tay còn cầm đoá hoa.
Cô gái đó trông rất xinh đẹp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net