Chương 6: Rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đêm đó, không biết Vũ Hàn đã tỉnh dậy rồi lại mê man không biết bao nhiêu lần. Anh chỉ lờ mờ nhớ được cứ mỗi lần như thế đều sẽ có một bóng hình tất bật chạy đi chạy lại chăm sóc cho anh. Hình như chưa từng có ai quan tâm anh như thế. Ngay cả Alice...
Lần này thì đã đỡ hơn nhiều. Anh lấy một tay ôm lấy đầu vò tóc. Thứ duy nhất khiến anh khó chịu hiện giờ chỉ là ánh nắng chói chang từ cái rèm chưa kéo kia đã phá hỏng giấc ngủ sâu của anh. Tay còn lại của anh bị một thứ gì đó đè lên nắm chặt. Anh sờ thử.
Rất mềm mại và nhỏ nhắn.
Vũ Hàn ngồi dậy, nhận ra kế bên anh là Hạ Ninh. Cô ngồi trên tấm thảm, đầu kê trên giường, còn đang ngủ say. Những giọt nắng ngoài kia không làm phiền đến cô. Chúng chỉ tô lên mái tóc cô một màu vàng như lúa mạ, chạm khắc lên những sợi mi dài tỉ mỉ của cô. Sống mũi cao, đôi môi nhỏ ửng hồng. Làn da trắng nõn. Sóng tóc đổ dài.
Anh vẫn luôn biết là cô xinh đẹp... Kể từ lần đầu tiên trông thấy cô.
Cảm nhận được sự động đậy của anh, cô sực tỉnh.
"Thầy dậy rồi à?".
Cô rút tay khỏi tay anh, dụi mắt đầy ngây thơ.
Hình như anh có nhớ ra một điều gì đó. Đêm qua... trước khi rơi vào trầm mê... Anh và cô...
Điều đó có hơi quá giới hạn.
Anh áy náy, lại cũng có một chút ý nghĩ hơi đen tối, liền cúi mặt che giấu.
"Ừ!" - Anh lãnh đạm trả lời.
"Thầy thấy thế nào rồi, đã khoẻ hơn chưa?".
Anh nhướn mày gật gật đầu.
Trông thấy sự lạnh lùng của anh, Hạ Ninh hừm một cái nhẹ, chẳng may bị anh nghe thấy. Chắc cô đang nghĩ, anh là một kẻ vô ơn.
Anh chợt nghĩ đến câu xứng đáng mấy điểm mười của cô ngày hôm qua, bật cười.
"Thôi chết, đã hơn 6 giờ rồi!".
Hạ Ninh chạy vội vào toilet.
Chỉ còn lại anh, cùng căn phòng rỗng tuếch. Anh trông thấy mình trong gương. Quần áo đều đã xộc xệch. Lại nghĩ đến tư thế của hai người hôm qua, anh cũng chạy vào toilet ngoài phòng khách.
"Thầy Hàn... Thầy đâu rồi? Thầy chở em đến trường có được không? Em sắp trễ rồi!".
Anh nghe thấy tiếng cô mếu máo ở bên ngoài.
"Chiều nay em còn phải thi vào đội tuyển trượt băng nữa. Phải làm sao đây?".
Nghe thôi cũng đã đủ biết tâm trạng của cô nữ sinh kia đang rối tung biết chừng nào.
Anh đi ra ngoài, cũng đã chuẩn bị xong.
"Được. Chúng ta đi thôi!".

Hạ Ninh trông thấy anh, đánh giá một lượt từ đầu đến chân. Anh đoán là cô đã hài lòng khi trông thấy anh khoẻ mạnh.
"Bài kiểm tra em để trên bàn đầu giường của thầy đó. Với cả hôm qua..." - Cô cúi đầu bẽn lẽn - "Em có lỡ đánh rơi khung ảnh của thầy...".
Anh nhìn theo hướng tay cô chỉ. Đó là bức ảnh duy nhất của anh và Alice.
Bây giờ trông thấy đã bị vỡ thành như vậy, tâm trạng cũng không cảm thấy gì nữa.
"Thầy đừng bắt em bắt đền nhé..." - Cô bé nheo mặt - "Coi như đêm qua, em đã đền cho thầy rồi đi...".
Anh lại thấy buồn cười. Không biết vì sao lại lấy tay xoa đầu cô.
"Không sao đâu. Em đừng để ý!".
Rồi vô tình trông thấy hai má cô ửng đỏ.
Anh rút tay lại, chợt thấy ngượng ngùng.
"Chúng ta mau đi thôi!".
Đây cũng chắc là lần duy nhất ngồi trên xe anh mà không thấy cô cáu kỉnh. Nếu giáo viên nào mới vào nghề cũng gặp trúng một em học sinh như cô, chắc bỏ nghề sớm.
"Hôm nay thầy có tiết không?".
"Không!".
"Vậy đến trường xong thầy làm gì?".
Anh không trả lời cô, tại vì cũng không muốn tiết lộ quá nhiều cho học sinh của mình biết. Cũng vừa lúc đi qua quán ăn sáng mà anh hay dùng, dừng lại mua cho cô một ly trà sữa và một ổ bánh mì.
"Thứ này, em đợi đến giờ ra chơi mà ăn".
Cô vừa thấy ly trà sữa, hai mắt liền sáng lên như đèn pha.
"Cám ơn thầy!".
Sao có người có thể đơn thuần vậy chứ!
Anh đậu xe ở gần trường, tiễn cô đi vào. Vẫn may, vừa kịp giờ vô lớp.
Đến lúc này, mới có thời gian mở điện thoại ra xem tin nhắn. Chỉ qua có một ngày mà không biết có bao nhiêu công việc bị ứ đọng. Trong đám đó có một người vô cùng nổi bật và phiền phức khiến anh không thể không để mắt tới.
Vừa nghĩ trong đầu thì ngay lập tức nhận được cuộc gọi từ người đó.
"Alo, Hàn ca, đêm qua cậu làm gì mà bọn tớ gọi mãi không được vậy? Lại đi đâu với em nào vậy hả?" - Cậu ta nói liền một mạch, giống như không buồn nghe xem câu trả lời của anh là gì - "Tối nay thì sao? Tối nay cậu có bận gì không?".
"Có, bận đi xem thi đấu trượt băng!".
Vốn anh chỉ nói vậy để có một hôm hắn ta, Vương Cường Dũng tha cho anh. Nhưng hắn ta vẫn không tha, còn làm phiền đến mò tới tận sân băng trong trường.
"Lão đại!" - Hắn ta còn mang theo cả rượu.
"Cậu có nhầm không? Đây là trường mà tôi đang theo dạy đấy".
Cậu ta dường như lại phớt lờ chẳng buồn quan tâm xem anh vừa nói gì, cầm chai rượu lên tu ừng ực. Cậu ta vốn là như thế, cứ vô tư chẳng màng đến thứ gì.
"Từ lúc nào cậu đổi gu vậy hả? Lại đi xem mấy đứa trẻ con này đi thi thi" - Hắn trông thấy đội hình thi đấu èo uột mà bật cười - "Trời ạ, nhìn kìa, chẳng có chút tính cạnh tranh gì cả!".
"Chỉ là giải cấp trường thôi mà".
"Ồ, nhưng tớ nhớ là cách đây mấy hôm cậu có nói gặp một cô gái vô cùng xinh đẹp ở trung tâm thương mại, còn thắng giải trượt băng ở đó... Không phải trùng hợp thế chứ?".
Vũ Hàn vẫn cứng đầu không thừa nhận.
"Cậu bớt nói vài câu đi!".
"Là số báo danh 05 đúng không?" - Cường Dũng chăm chú quan sát.
Cũng may anh và cậu ta đứng trên lầu, còn cách rất xa sân băng nên chẳng có ai để ý, cũng chẳng có ai có thể nghe thấy những điều họ nói. Anh cũng thi thoảng đến nơi này. Chỗ này căn bản không bị ai phát hiện.
"Gương mặt baby, băng thanh ngọc khiết, nhưng điện nước đầy đủ. Đúng kiểu cậu thích còn gì?".
"Cậu ngậm mồm lại cho tôi!".
Anh giật nảy mình quát hắn. Giống như là bị nói trúng tim đen.
"Toàn là nữ sinh ở đây. Cậu có muốn vào tù không?".
"Ấy... Câu đó phải là tôi hỏi cậu. Cậu có muốn vào tù không?".
Vũ Hàn hết nói nổi hắn.
"Xem ra tôi nói đúng rồi!".
Tự dưng vào lúc này, trận thi đấu kết thúc. Ban tổ chức cầm micro dõng dạc đọc kết quả.
"Những số báo danh được vào đội tuyển chính thức gồm có: số báo danh 05 - Trần Hạ Ninh, số báo danh...".
"Trần Hạ Ninh. Là Trần Hạ Ninh có phải không?".
Anh không nhịn được nữa mà bịt mồm cậu ta lại.
"Cậu im đi cho tôi!".
Từ trên nhìn xuống, cô cởi mũ bảo hiểm. Mãi tóc xoăn dài xoã bung, vui mừng chạy đến ôm...
Lâm Doãn. Tay anh đột nhiên buông thõng.
"Xem kìa, cô ấy đã có bạn trai rồi, đâu cần đến cậu lo".
Vũ Hàn lườm cậu ta, xoay người bỏ đi.
"Này cậu đi đâu vậy? Lão đại ơi là lão đại, người như cậu cũng có ngày bị thất tình sao?".
"Cậu còn nói thêm câu nào nữa, thì chúng ta có thể tuyệt giao từ đây được rồi!".
Cường Dũng. Cậu ta là loại dễ buông tha vậy sao? Đeo bám anh, trèo lên người lên cổ anh. Còn dai hơn đỉa.
Vì cứ bận rộn giằng co với cậu ta nên đi mãi vẫn chưa thể ra khỏi sân vận động, lại chạm mặt đôi chim sẻ đang tíu tít đi ra.
"Thầy Hàn...?" - Hạ Ninh ngơ người khi trông thấy anh - "Thầy cũng ở đây sao?".
Anh cứng họng, chưa biết nên nói thế nào.
"Ấy chết, sáng nay em quên xin thầy nghỉ học thêm. Không phải thầy đến tìm em đấy chứ?".
Trông thấy cô đang ôm cứng bó hoa to đùng trên tay, anh khẽ hừ lạnh một cái. Cường Dũng kế bên vẫn còn cầm chai rượu, cười khúc khích.
"Sáng nay à?" - Cậu ta nhại lại.
Anh thật muốn tương cho cậu ta một trận. Khẽ hắng giọng một cái để giữ bình tĩnh, anh nhẹ nhàng giải thích.
"Sáng nay em có nói với tôi em phải thi vào đội tuyển. Tôi nhớ mà. Em yên tâm, không sao đâu!".
Hạ Ninh nghe vậy liền cười rạng rỡ như một ông mặt trời nhỏ làm anh cũng bất giác cười theo.
"Thầy xem. Em vào được đội tuyển rồi này. Em có giỏi không thầy?".
Cường Dũng vô duyên vô cớ vào lúc này lại cười sỗ sàng như một tên điên làm cô ngơ ngác.
Vũ Hàn điên người, co chân giẫm mạnh xuống chân cậu ta.
"Giỏi lắm!" - Anh nói, để cho cô quên đi thái độ bất thường vừa rồi của cậu ta.
Hạ Ninh vẫn thế, cô dường như không để ý lắm.
"Vậy em chào thầy. Em đi ăn mừng với Lâm Doãn rồi đi về trước đây!".
Cô kéo lấy tay cậu thanh niên kế bên, nhanh nhẹn bước xuống bậc thang.
"Tiểu Ninh, hi vọng lần sau thi vào đội tuyển tiếng Pháp em cũng giỏi được như vậy!".
Hạ Ninh ngoảnh lại, nở ra một nụ cười cứng đơ, rất miễn cưỡng rồi chạy đi.
Cô gái này... đúng thật là...
Hỉ nộ ái ố đều viết thẳng trên gương mặt.
"Này, cậu không định ngồi tù thật chứ? Chuyện sáng nay là sao vậy hả?".
"Không có gì!".
Nhìn bóng hai người ríu rít đi xa, tâm trạng anh bất chợt chùng xuống. Gió đêm thổi qua, có hơi lạnh lẽo, anh cúi đầu, đút hai tay vào túi áo.

Mọi người có thể cập nhật chương mới nhất tại: blairsky.wordpress.com từ ngày 12/2/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net