Chương 7: Đội tuyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ dạo đó, mối quan hệ giữa cô và thầy Hàn cũng có phần hoà hoãn đi ít nhiều. Có điều hắn cứ luôn đốc thúc cô thi vào đội tuyển tiếng Pháp. Điều này thật quá sức tưởng tượng của cô. Cô cũng không có mong ước đó.
Ban ngày bán mạng tập luyện trượt băng, ban đêm thì lại bị hắn hành. Có những lúc thật sự có hơi vượt quá sức chịu đựng của cô.
"Thầy nghĩ em thật sự có thể thi vào được đội tuyển hay sao?".
Nhiều khi cô chỉ hi vọng hắn có thể tỉnh ngộ đi. Cô dốt lắm.
"Sao lại không chứ?" - Hắn gập quyển sách đang cầm trên tay lại - "Thầy đã xem qua bài tập hôm trước của em rồi. Có tiến bộ. Chẳng qua là, em không có đủ nhẫn nại để hoàn thành hết".
Cô gãi đầu. Sao có tiến bộ mà chính cô cũng không biết thế này?
Việc thi vào đội tuyển cũng do hắn quyết định thay. Cô không có đăng ký. Nhưng bố mẹ cô đều đã bị hắn tẩy não rồi, bắt cô đăng ký cho bằng được, bằng không sẽ không cho cô đi trượt băng nữa.
Còn cách nào khác đâu?
Được cái dạo này hắn đã ít gọi cô lên bảng hơn rồi.
"Nhưng ngày mai đã là ngày thi vào đội tuyển rồi đó. Thầy thật sự tin là em có thể vào được sao?".
"Có tôi ở đây, em còn lo không vào được sao? Hơn nữa, vào được đội tuyển sẽ được nhà trường cho đi giao lưu văn hoá ở bên Pháp một thời gian".
Cuối cùng cô cũng có một chút hứng thú.
"Thật sao thầy? Em có thể đi sang Pháp thật sao?" - Rồi đột nhiên cô ngẩn ngơ - "Sẽ không mất tiền chứ?".
"Chỉ cần em thi đỗ, thì sẽ không mất tiền".
"Thật sao?".
Đã vậy, đêm nay cô nhất định phải ôn thật kỹ mới được.
Mỗi ngày, khi đưa đón cô về nhà, Vũ Hàn đều sẽ mua cho cô một ly trà sữa. Suýt chút nữa thì cô đã quên hắn đi làm vì đam mê.

Thực ra, để ý kỹ, cô thấy hắn cũng rất đỗi bận rộn. Lúc nào cũng ôm lấy điện thoại và máy tính không rời mắt. Cô cũng không tiện tọc mạch, thậm chí đôi khi có chút ngưỡng mộ hắn. Giống như là hắn có thể tách não ra làm đôi vậy, một bên vẫn lo chuyện của hắn nhưng cô mà làm sai một tí nào là hắn phát giác ra được ngay.
Nghe xong về vụ sẽ được đi Pháp, cô liền ra sức ôn tập, đến nỗi sau khi Vũ Hàn ra về, cô còn ôn tới đêm. Có ai từng học tiếng Pháp mà không thích nước Pháp chứ?
Vậy mà nửa đêm rồi, cô nhắn tin hỏi bài hắn, hắn vẫn còn trả lời. Còn không quên kèm theo câu:
"Tôi tin em sẽ làm được. Nhớ đi ngủ sớm!".
Đám Tiêu Vân đó đúng là nên ghen tị vì cô có một món vũ khí lợi hại thế này.
Trường cô có hai lớp chuyên Pháp. Mỗi lớp trên dưới 30 học sinh. Mỗi năm đều sẽ chọn ra khoảng 10 học sinh vào đội tuyển chính thức. Tính sơ sơ tỉ lệ là 1 chọi 6 đi.
Cũng không đến nỗi nào.
Dạng bài thi thì xoay đi xoay lại ở các bài Paraphase, chia động từ, active-inactive và nghe. Toàn ra những dạng bài hắn từng gọi cô lên bảng làm nên cô cũng có chút ấn tượng.
Nghe thì đêm nào cô chẳng nghe hắn luyên thuyên nói tiếng Pháp. Tóm lại là đề tiếng Pháp đột nhiên dễ đến bất ngờ với cô.
"Anh nghĩ là em sẽ đậu thôi" - Lâm Doãn khích lệ cô - "Thực ra em thông minh lắm, không như bọn họ nói đâu".
"Anh có nghe bọn họ nói xấu em sao? Ở đâu vậy?".
Lâm Doãn bật cười.
"Trước đây thôi. Giờ thì không dám nữa".
Lâm Doãn cũng là một học bá. Anh ấy nằm trong đội tuyển toán của trường. Nghe nói năm nào cũng có giải cấp thành phố, chỉ thiếu mỗi giải quốc gia thôi.
"Tại sao chứ?".
Lâm Doãn véo má cô.
"Vì anh đã chặn họng họ rồi!".
Cô cười đầy ngọt ngào. Lâm Doãn và cô cũng không gọi là gặp nhau quá nhiều. Do hôm nào tan học về cô cũng phải học với Vũ Hàn. Anh cũng phải đi học thêm. Do là cuối cấp nên cường độ học của anh kinh khủng hơn cô nhiều. Cuối tuần thì bọn họ đều phải luyện trượt băng.
Lâu lâu cũng có nhắn tin nhưng không quá nhiều, vì cơ bản cả hai đều bận và mệt đến thừ người.
Cô công nhận cô và Lâm Doãn như hai bản sao vậy, quá giống nhau. Tiểu Hạnh từng nhận xét tốc độ yêu đương của hai người bọn họ là kiểu "sao xẹt", tức là khi nổ ra đều rất nhanh chóng và dữ dằn nhưng xẹt một cái thôi là hết, là kiểu vô cùng hiểu nhau nhưng thiếu nhau thì cũng chẳng có vấn đề gì lớn.
Giữa anh và cô, dường như cũng không ai có ý định muốn hợp thức hoá mối quan hệ này. Cứ như hiện giờ là ổn, còn quá nhiều chuyện khác phải lo.
"Em không giống như anh. Làm gì cũng giỏi. Đâu có ai hỏi làm sao anh thi vào được trường này".
"Anh thấy lớp em cũng bao đồng thật đấy. Họp lớp không có mặt thôi mà cũng nói ra nói vào, học dốt cũng bị nói. Chờ đến lúc em học giỏi hơn bọn họ xem bọn họ biết giấu mặt đi đâu?".
"Từ đây đến lúc đó, chắc còn xa lắm!" - Cô cười trừ.
"Thực ra... Tiểu Ninh à..." - Lâm Doãn đột ngột nắm lấy tay cô - "Chúng ta...".
Anh còn chưa dứt lời thì chuông điện thoại của cô đã reo âm ỉ. Là Vũ Hàn.
Thầy ấy gọi cho cô làm gì không biết.
"Alo?".
"Tiểu Ninh, em thi đậu vào đội tuyển tiếng Pháp rồi!".
"Thật sao thầy?".
Nghe giọng hắn, có khi còn thấy mừng hơn cô.
"Em thi đậu rồi!".
Lần này thì cô đã có dịp chính thức được cười vào mặt Lan Hà và các thành phần còn lại ở trong lớp.
"Thật. Nhà trường đang lên danh sách học sinh sẽ tham gia chương trình giao lưu trao đổi văn hoá với bên Pháp rồi. Chắc trong tuần sau sẽ lên kế hoạch chuẩn bị và tuần sau nữa sẽ khởi hành".
Cô mừng quýnh lên được. Cuối cùng cũng có thể được đến Paris thăm thú rồi. Nào là tháp Eiffel, Nôtre Dame Paris, bảo tàng Louvre, lâu đài Versailles, Champs Élysées, còn cả sông Seine nữa... Bao nhiêu cảnh đẹp đồng loạt chạy ngang qua đầu cô.
"Tiểu Hoa và Tiểu Hạnh có đậu không vậy ạ?".
Nếu không được thăm thú những cảnh này cùng với hội bạn thân thì cuộc sống đâu còn có nghĩa lý gì.
"Có!".
Cô gần như rú hét lên qua điện thoại.
"Tiểu Ninh, em có thích ăn gì không? Tôi qua đón em, em thích ăn gì, muốn tặng gì đều có thể nói với tôi. Em xứng đáng một phần thưởng".
"Bây giờ sao?".
Hạ Ninh hơi cứng lại. Lâm Doãn vẫn đang ngồi với cô ngay đối diện.
"Hay để hôm khác được không thầy?" - Cô có hơi áy náy nói ra.
"Sao thế? Em đang có chuyện gì à?".
"Em đang... đi hẹn hò với Lâm Doãn...".
Mặt Lâm Doãn đột nhiên đỏ rực khi nghe cô nói vậy. Nhưng quan hệ của bọn họ, hiện tại cả trường có ai mà không biết đâu cơ chứ? Vụ hotboy Lâm Doãn ngày ngày sang lớp cô mỗi giờ ra chơi đều được lên bảng tin nhất của trường rồi. Đến cả thầy giám thị cũng biết. Khi Lâm Doãn nghỉ thì thầy còn hỏi cô sao hôm nay đi có một mình.
"À... ra vậy..." - Giọng của hắn có hơi mất tự nhiên, chắc là đang lúng túng - "Vậy em đi chơi vui vẻ đi nhé. Để hôm khác vậy!".
Rồi hắn cúp máy.
Thế nhưng làm gì có hôm khác? Cô cứ đợi hắn hỏi lại mãi mà chẳng thấy đâu cả. Cả tuần sau hắn kiếm cớ lặn mất tăm không thấy đến nhà cô dạy thêm. Cô cũng còn chưa chai mặt đến mức nhắn tin cho hắn vòi quà đâu.
Không có hắn cũng không sao, chỉ là cô có hơi nhớ... mấy ly trà sữa.
Thủ tục đi Pháp của cô rất đơn giản, điền một loạt những sở thích vào một tờ giấy rồi nhà trường sẽ tự động kiếm bạn cùng sở thích để ghép cặp. Sau khi cô sang Pháp sẽ qua nhà người bạn đó để ở và học tập chung luôn. Visa cũng được làm rồi duyệt một cách thần tốc.
Ba mẹ cô cứ luôn trầm trồ chắc phải có thế lực nào khủng lắm phía sau thì chuyến đi này của họ mới được xúc tiến với tốc độ cao như thế.

Mọi người có thể cập nhật chương mới nhất tại: blairsky.wordpress.com từ ngày 12/2/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net