Chương 7:Sốc nặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Thiên lúc này ko kịp phản ứng,toàn thân cứng đờ như ma nơ canh.Hắn cắn cô rồi ngay lập tức buông cô ra như hối hận cái việc mình vừa gây ra.Những giọt máu đỏ tươi chảy dài,thấm vào cổ áo như hòa làm một.Sau một giây hoàn hồn,hắn vội vàng chạy ra hộc tủ,lấy một lọ thuốc gì đó cùng chiếc khăn nhỏ đi về phía giường.Và Hạ Thiên thật sự cho rằng đây đúng là cơn ác mộng kinh khủng nhất mà cô từng gặp.Cô sợ hắn lại muốn gì đây?
Cô tránh né.Hắn lạnh lùng nói:"Không muốn sẹo thì ngồi im".Hắn lo cô có sẹo?Vậy mà không thấy nhục nhã sao?Hắn vừa cạp cô một cái mà?

Hắn sức thuốc thật từ từ,khác hẳn với vẻ hung tợn lúc nãy.Hạ Thiên ngồi im ko dám động đậy,cũng ko dám nhìn thẳng mặt hắn.Từ bé đến lớn cô ngang bướng ko sợ trời,ko sợ đất nhưng với cái tình cảnh này,"con quỷ hút máu người này" cô ko thể ko có chút hoang mang.Xử lý xong vết thương,hắn đi.Một cơn gió lạnh ùa đến,Hạ Thiên biến mất khỏi căn phòng.Hạ Thiên mở mắt,ko gian quen thuộc này chính là nhà cô rồi!Biết ngay chỉ là mơ thôi!Cô thở một hơi như vừa chút được gánh nặng.Ư...ưm sao cổ cô đau thế này?Soi gương,cô hoàn toàn gục ngã.Ko phải mơ sao?Tại sao xui xẻo cứ nhằm trúng cô mà chọn vậy?Liệu cô sẽ gặp những chuyện gì nữa đây trời?Cô tự hỏi.Hạ Thiên nằm rạp xuống nệm,người mất hết sức lực,đầu óc mất hết phương hướng.Cô mệt lử ngủ thiếp đi.

Âm thanh báo thức quen thuộc vang lên,cô lê từng bước chân nặng nhọc đi đến phòng tắm.Trước gương,lại nhìn thì lại hoảng nhưng cô vẫn gắng gượng chuẩn bị đi học.Bởi cô ko muốn phụ sự vất vả mà ba mẹ dành cho cô.

Vào lớp,cô ngồi thẫn thờ.Dương Minh Tuấn đã đến từ sớm,thấy cô có vẻ khác thường ngày bèn gặng hỏi.Cô ko trả lời mà chỉ đáp lại bằng ánh mắt thảm thương khiến cậu vô cùng lo lắng.Hạ Thiên gỡ miếng băng trên cổ xuống vì cô ko muồn giấu giếm bạn thân điều gì.
"Sao cậu lại băng cổ lại?"
"Cậu ko nhìn thấy vết răng sao?"
"Ko có.Chắc dạo này cậu gặp nhiều chuyện nên bị căng thẳng sinh ra ảo giác thôi".
Hạ Thiên chắc chắn đó là sự thật mà.Nhưng thuốc đó cũng hiệu nghiệm thật,qua một đêm đã khỏi liền.
"Thiên!Tớ...thứ hai tuần sau sẽ sang Anh.Có thể sẽ rất lâu chúng ta mới có thể gặp lại" Dương Minh Tuấn nhẹ nói.
"Tại sao,không phải cậu nói ko đi nữa mà ở đây học bác sĩ sao??"
"Thật ra mẹ tớ đã tha thứ cho ba,tớ và mẹ sang Anh sống với ba và anh tớ.Tớ ko muốn ích kỷ mà để mẹ mất đi hạnh phúc bấy lâu luôn khát khao trở về.Xin lỗi Thiên".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net