the last great american dynasty

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


War Wanarat ngồi trên chuyến tàu sớm nhất, hôm ấy là một ngày nắng đẹp, bầu trời trong veo sau một ngày mưa tầm tã. Chàng trai khoác bộ áo đen, cầm theo chiếc ô cùng màu và mang theo đống va-li rời khỏi chốn Rhode Island ồn ào mà cậu đã dành hàng chục năm ở đây. Lễ tang của người chồng cậu vừa kết thúc ngày hôm qua đây thôi. Thật tốt khi bây giờ cậu đã có thể tự do sống cuộc đời của mình.

Bill là kẻ giàu nhất trên đất Rhode Island, hắn mua một căn biệt đặt tên nó là "Holiday House" và dùng nó làm lễ vật để cầu hôn cậu. Hắn ta năm nay chạm mốc ba mươi lăm nhưng lại đem lòng yêu thích chàng trai chỉ mới mười tám. War là chàng trai xinh đẹp nhất khu phố vào lúc đó, hắn ta mê mẩn từng đường nét trên gương mặt cậu. Chính vì thế, hắn liền đem căn nhà đó cho cậu rồi hỏi cưới. Câu chuyện trở thành vấn đề được bàn tán sôi nổi, ai ai gặp cậu cũng bày ra vẻ mặt ghen tị thấy rõ. Người ta cho rằng cậu là đứa nhóc thích đào mỏ, dùng cơ thể để quyến rũ người khác.

Nhưng War Wanarat này chả mấy để tâm đến những lời khinh miệt kia, cậu cứ tận hưởng cuộc sống may mắn của cậu.

Đám cưới diễn ra vô cùng hoành tráng nhưng cũng có chút vụng về. Người đời lời qua tiếng lại rằng "Làm sao một kẻ cấp thấp như cậu ta lại có thể cưới quý ngài Bill như vậy". Cứ thế cậu chọn cuộc sống bên kẻ kia, không mấy hạnh phúc nhưng xung quanh cậu là những bể tắm với những tờ đô-la mệnh giá hàng trăm dùng để mua vui. Buổi sáng phi trên con xe hàng trăm triệu đô, đêm về mở tiệc ồn ào, tiếng nhạc vang vọng khắp nơi.

Bên nhau được năm năm, quý ngài Bill đổ bệnh vì sử dụng quá nhiều rượu. Hắn ta lên cơn đau tim khi ngủ sau đó qua đời ngay trong đêm.

War Wanarat nằm cạnh hắn ta, cậu nghe tiếng hắn thở hổn hển cũng chợt tỉnh giấc. Cậu cầm lấy điện thoại, hắn ta nắm lấy bàn tay của cậu, phát ra từng tiếng ngập ngừng "Cấp.. cấp.. cứu". Cậu nghe hắn nói, nhếch mép nở nụ cười nhìn hắn. Ánh trăng xuyên qua lớp cửa kính trong phòng ngủ, gương mặt cậu loé màu xanh thẫm nhờ ánh trăng đêm hôm ấy. Cậu bấm một dãy số trên điện thoại, nhưng không phải xe cấp cứu.

"Chuẩn bị nào các tình yêu của tôi, tôi chuẩn bị đến với các bạn rồi đây", sau đó cậu cúp máy, dùng tay lấy cái thẻ sim ra, mở cửa sổ rồi quăng chiếc điện thoại ra bờ biển. Thật hay khi hắn mua căn biệt thự này ngay cạnh một bờ biển.

Hắn ta nhìn cậu, mở to mắt nhìn cậu thật lâu, tiếng thở hổn hển của hắn ta vang khắp căn phòng. Cậu tiến gần lại hắn, thì thầm nhỏ vào tai: "Cảm ơn anh vì cuộc sống xa hoa này nhé, có duyên kiếp sau ta lại gặp". Sau đó cậu rời đi, đóng cánh cửa lại, khoá trái nó. War đi đến một căn phòng khác, lấy hết quần áo của mình cho vào hai cái va-li rồi lên giường, đắp chăn ngủ một giấc thật sâu.

Lễ tang của hắn là một ngày mưa nặng hạt. Cả khu phố dường như có mặt không thiếu một ai. Khoảnh khắc chia li với toàn bộ người dân vây quanh ngôi mộ của hắn. Cậu đứng bên ngoài đám đông, đeo chiếc kính đen che đi ánh mắt mãn nguyện, cầm chiếc ô đen để tránh những giọt mưa nặng hạt, nụ cười nhếch mép hiện lên gương mặt cậu. Hỏi rằng War có buồn hay đau lòng không? Tất nhiên là không vì cậu chả nuối tiếc gì thứ tình yêu của tên đại gia giàu xụ kia. Bên cạnh hắn, cậu chịu bao nhiêu lời miệt thị nhưng hắn đâu có biết. Xem cậu như món đồ chơi xinh đẹp mà hắn sở hữu bằng bộn tiền thì buồn cái quái gì. Sở dĩ War đồng ý kết hôn với hắn là để cha mẹ già đang mắc nợ một số tiền lớn với hắn, cậu muốn họ sống thật hạnh phúc khi về già nên đã đồng ý. Hắn ta xoá hết nợ của gia đình cậu, tặng cậu một nửa khối tài sản của hắn cho cậu và căn "Holiday House" mà hắn mua cho cậu.

Đối với những người dân khu cậu ở, quý ngài Bill mất như thể nước Mỹ hoa lệ sụp đổ. Hắn ta trong lòng người dân nơi đây như một tượng đài được đính những viên ngọc quý báu. Họ có thể đúc tượng cho hắn bất cứ khi nào hắn muốn. Họ tôn thờ hắn vì nhờ hắn mà kinh tế ở đây tăng lên đáng kể, đời sống người dân không còn mấy khổ cực như xưa. Kể ra đó cũng là điều tốt duy nhất ở Bill, còn lại thì War chả mấy quan tâm.

Tiếng thì thầm cứ xì xào bên tai cậu, thói đời sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho War, cậu biết điều đó chứ. Họ cho rằng vì cậu đã không quan tâm Bill nên quý ngài kia mới mất một cách đột ngột, thêu dệt lên câu chuyện rằng chính cậu làm "triều đại Mỹ hoa lệ" nhất của họ sụp đổ. Nhưng thật tiếc, họ không có bằng chứng để đổ lỗi hết mọi tội lỗi cho cậu.

Vì chiếc điện thoại ngoài biển xa, sẽ chẳng ai biết lúc hắn lên cơn đau tim, cậu đã làm gì.

War Wanarat thản nhiên trả lời đám cảnh sát rằng khi hắn lên cơn đau tim, cậu đã ở một nơi khác trong nhà nên không nghe tiếng của hắn. Camera trong nhà được cậu chỉnh lại một cách hoàn hảo khiến ai cũng tin rằng cậu đã không ở bên cạnh hắn khi hắn mất. Và đó là cách War Wanarat kết thúc hắn một cách tàn độc nhất.

...

Con tàu đưa người goá phụ đến New York, thành phố nhộn nhịp nhất đất Mỹ. War Wanarat đến phía Đông Nam ở New York, đến một căn biệt thự của một người bạn của cậu. Dorothea là người bạn từ thuở ấu thơ của cậu, cả hai có một tình bạn đẹp như trong bao câu chuyện cổ tích.

Nhưng tiếc rằng khi lên mười tám, War đã kết hôn với Bill, Dorothea đến New York để làm việc, cả hai không còn gặp mặt thường xuyên như trước. Căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô New York, cũng gần một bờ biển mang hương muối thổi qua những khung cửa sổ, giống với căn "Holiday House" của cậu vậy.

Năm năm không gặp mặt, Dorothea giờ đây là một thiếu nữ chững chạc, mang vẻ đẹp nhẹ nhàng như thể nàng là Aphrodite. War thì vẫn thế, vẫn mang là chàng trai với gương mặt trắng hồng, đường nét pha lẫn chút đáng yêu hiện rõ trên khuôn mặt. Dorothea nhìn lại người bạn của mình, cô mỉm cười, người bạn của cô đúng là mãi không thay đổi, vẫn thu hút như thế.

Sở dĩ hôm nay War có mặt ở New York cùng Dorothea là vì những giấy tờ bảo hiểm và tài sản. Sau đám tang từ ông chồng bộn tiền của mình, hắn ta để lại cho cậu một số tài sản khá lớn, cũng đáng giá đến hàng trăm triệu mỹ kim. Cũng đúng thôi, hắn ta thích cậu đến thế cơ mà, vung một chút tiền cho người mà hắn ưu ái thì cũng không lạ đâu. Dorothea tìm cho War một luật sư giỏi ở New York, người có thể giúp cậu nắm toàn bộ tài sản từ tên chồng kia để lại và sẽ không mất một xu nào.

Một tuần ở lại nhà của Dorothea, War Wanarat gặp lại một vài người bạn cũ thời trung học. Đám bạn sáu người tạm gọi là "Bitch Pack" vô cùng vui vẻ khi họ gặp cậu. Họ mở những bữa tiệc hoành tráng khi gặp lại cậu. Ngâm mình trong bể bơi pha chút mùi của rượu vang, thuê một dàn vũ công đến để cùng tận hưởng những niềm vui, và đắm chìm vào những lá bài poker với những người bạn ở New York.

Cuộc sống phải đốt chút tiền thì mới hạnh phúc chứ, War đã tận hưởng cuộc sống tự do của mình sau gần năm năm phí thanh xuân bên cạnh một người cậu không biết tại sao mình phải ở bên. Ở tuổi hai mươi ba, thanh xuân của cậu bắt đầu lại như thế tuổi cũng chỉ là một con số.

Nửa tháng để giải quyết đống giấy tờ rắc rối ấy, số tiền bây giờ đầy ắp trong số tài khoản của War. Sau khi giải quyết xong, War bắt chuyến tàu trở về Rhode Island, nơi mà cậu thuộc về. Mở cửa căn nhà Holiday House to lớn nhưng bây giờ thật im ắng, chỉ có mỗi mình cậu khiêu vũ dưới nền nhạc jazz ở sảnh lớn trong khu biệt thự. Dù có vẻ hơi cô đơn nhưng cậu rất tận hưởng nó.

Quay lại Rhode Island, cũng đồng nghĩa quay lại với những người từng chê bai cậu. Họ từng thấy cậu đứng trên bãi cát trắng ở bờ biển ngay căn nhà của mình, người cậu choàng chiếc áo đan bằng len màu trắng, gió thổi nhè nhẹ qua từng lọn tóc của cậu. Cậu nhìn ra hướng biển xa xăm. Họ xì xào bàn tán ở khu chợ khi họ thấy cậu đi ngang qua.

"Tới rồi kìa, kẻ điên nhất thị trấn này."
"Nếu mà không có nó, chắc giờ đã không tệ đến mức này."
Đến rồi kìa, kẻ đã làm triều đại hoa lệ nhất của họ sụp đổ.
"Chắc nó hả hê lắm vì đã phá hoại hết mọi thứ."

War sẽ không để những lời lẽ như thế lọt vào tai mình đâu. Nếu như họ đã nhắc tên cậu với cái danh như thế, thì cậu không ngại sẽ trở thành thứ mà họ muốn.

Mời nhóm bạn "Bitch Pack" đến Rhode Island vào dịp họ đang có một kì nghỉ. Cả đám lại tiếp tục có những bữa tiệc tráng lệ trong căn biệt thự Holiday House. Những vũ công ba-lê nhảy múa như những con thiên nga trên nền nhạc của Beethoven, những bài hát có chút ồn ào khiến chúng ta phải nhảy múa. Một lần nữa đổ toàn bộ rượu mà họ có để lắp đầy cái hồ bơi trong nhà, có lẽ hơi phung phí nhưng cảm giác thật tuyệt. Và bữa tiếc cứ thế diễn ra hàng giờ liền, từ sáng cho đến tối rồi lại đến sáng hôm sau.

Cả đám nằm vật vã trong căn phòng khách vì một đêm không ngủ, người ngủ trên sofa, kẻ lưng trần nằm trên nền gỗ. Ánh sáng len lói qua khung cửa sổ khi đồng hồ điểm mười hai giờ của ngày hôm sau. "Ding dong", tiếng chuông cửa phát ra làm War tỉnh giấc, tên nào lại nhấn chuông liên tục vô cùng ồn ào làm cậu chả thế tiếp tục nhắm mắt. Đầu tóc bù xù, đôi dép lê cùng bộ quần áo có vẻ chệch sang một bên, mắt nhắm mắt mở bước ra mở cửa. Là tên hàng xóm đối diện căn nhà của cậu, hắn ta đến để phàn nàn về sự ồn ào của cậu tối hôm qua khiến hắn không thể chợp mắt. War nghe hắn nói, chữ lọt chữ không, cậu gật đầu sau khi hắn nói xong câu phàn nàn, chưa kịp nói câu tiếp theo thì cậu đã đóng sầm cửa lại.

"Cút đi!", War nói vọng ra từ bên trong.

Tên hàng xóm dưới ánh nắng mặt trời, cùng với sự tức giận, cả người hắn đỏ chói như quả táo mọng. Hắn đá một cú vào cánh cửa rồi tự mình làm đau chân. "Thằng nhóc hỗn láo!", hắn nói.

War bước vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt rồi chỉnh trang lại bản thân. Cậu vào phòng bếp, nấu một bữa sáng nhỏ cho mình lẫn những người đang ở trong nhà. Cậu vừa đập quả trứng xuống chảo, lại nhớ về tên hàng xóm phiền phức kia. Chả phải từ lúc cậu đến căn Holiday House này, hắn đã luôn phàn nàn về cậu. Kể cả khi cậu chỉ ở trong nhà và không làm bất cứ điều gì. Thằng cha già đó là kẻ cậu ghét nhất cái thị trấn này.

Và War suy nghĩ mình nên làm điều gì đó vui vẻ một chút để ông ta bỏ đi cái thói đời phiền phức.

Đêm hôm ấy, đám bạn "Bitch Pack" của cậu vẫn không ngủ. Dorothea bày ra kế hoạch giúp cậu trả đũa tên hàng xóm rắc rối kia. Họ không làm gì hại đến tính mạng của ông ta đâu. Họ mua một chút sơn xịt, một hộp thuốc nhuộm bên trong siêu thị. Và rồi bắt đầu hành động khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ.

Cả đám đã bắt chú chó của ông ta, nhuộm nó thành màu xanh neon với hai chiếc tai màu hồng. Dùng sơn xịt màu đen vẽ vài thứ gì đó trên tường nhà của ông. "The Bitch Pack has come", dòng chữ được sơn nổi bật trên tường nhà màu trắng của ông ta. Và đó là cách War và hội bạn của mình làm cho ông hàng xóm kia câm miệng của mình.

Sáng hôm sau, chú chó màu xanh chói mắt xuất hiện trước mắt ông ta làm ông ta sửng sốt. Căn nhà với hàng loạt thứ làm ông ta phải tức giận. Kèm theo lá thư được đặt trên bàn phòng khách của ông.

"Gửi ông Johnson,
Đây là một chút vui vẻ mà nhóm Bitch Pack chúng tôi dành cho ông, mong ông vui vẻ với điều đó và đừng làm phiền đến bọn tôi. Vì bọn tôi sẽ không đảm bảo đây là trò vui nhất nếu ông còn làm càn.
Kính trọng,
Nhóm Bitch Pack."

Và đó là cách War Wanarat và hội Bitch Pack xây dựng lên đế chế của mình. Không một ai dám buông lời đến cậu vì họ không biết nếu còn, căn nhà của họ sẽ biến thành thứ quái quỷ, dị hợm nào. Và đó là cách "kẻ điên nhất thị trấn" xuất hiện.

"Cậu ta có một quãng thời gian thật tuyệt vời để phá hỏng tất cả mọi thứ!"

...

"there goes, the last great american dynasty
who knows, if she never showed up what could've been.
"there goes the maddest woman this town has ever seen"
she had a marvelous time ruining everything.
(the last great american dynasty - taylor swift)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net