114:Kế hoạch con ngựa thành Trojan và kẻ đã phụ tôi một tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khung cảnh kỳ lạ đang diễn ra trong một nhà thờ dưới lòng đất rộng lớn với những hàng cột dày.

"Kuh, giết ta đi! Đó không phải là mục đích của ngươi sao!" - Iris Bearheart nhổ nước bọt vào ông già trước mặt cô.

Cô đã bị buộc chỉ mặc một mảnh vải mỏng, thứ sẽ khiến Vandalieu nhớ về một chiếc áo choàng phẫu thuật.

"Hmm ... Cho một người được gọi là Công chúa Hiệp sĩ Giải Phóng, chỉ huy của Mặt trận giải phóng Sauron, đây đúng là màn trình diễn của một sự dũng cảm rẻ tiền." - Gubamon một trong số những Vampire thuần huyết người tôn thờ ác thần hoan hỉ Hihiryushukaka nói.

Hắn ta là một ông già gầy như cây khô, với đôi mắt đỏ thẫm chính là đặc điểm duy nhất của ông ta.

Nghe những lời này của Gubamon, Iris hét lên giận dữ. "Ta không sợ chết! Ngay cả khi ta chết, những người bạn của ta chắc chắn sẽ đạt được tự do của lãnh địa Sauron!"

Cô ấy là người đáng lẽ đã nhận được danh hiệu hiệp sĩ từ lâu nếu lãnh địa Sauron không bị Đế Quốc Amid chiếm đóng.

Với địa vị xã hội của gia đình Bearheart, cô được cho là sẽ trở thành loại hiệp sĩ chỉ huy binh lính và bảo vệ các thị trấn và làng mạc khỏi bọn cướp và quái vật, thay vì là loại hiệp sĩ tham gia các giải đấu để giải trí cho lãnh chúa và hộ tống các quý cô cao quý.

Iris đã được đào tạo và giáo dục bởi người cha đã mất từ ​​khi cô còn nhỏ, để một ngày nào đó cô có thể hoàn thành vai trò này.

Và mặc dù cô ấy đóng vai trò là người lãnh đạo các hoạt động kháng chiến, cô ấy đã liên tục chiến đấu trên tiền tuyến. Cô ấy vượt qua những lưỡi gươm của những tên cướp và những tên lính của quân đội Đế quốc vô số lần, và cơ thể cô ấy thì mang những vết sẹo từ vô số vết thương do lưỡi kiếm và mũi tên gây ra. Cô đã phải đối mặt với những nguy hiểm có thể cướp đi mạng sống của mình và đã kinh qua nhiều chiến trường. Thậm chí trong những lần đó, cô còn nhiều lần đi gần đến ranh giới giữa sự sống và cái chết nữa.

Sự can đảm của cô cao hơn người khác, đến mức không thể tưởng tượng rằng cô chỉ là một cô gái chưa đầy hai mươi tuổi.

Tuy nhiên, Gubamon, kẻ đang vuốt ve cổ và cánh tay của cô, đã nhìn thấu cô.

"Xem kỹ thì, cơ bắp tay và chân của cô có vẻ khá căng thẳng đó?" - hắn ta nhận xét. "Đây là phản ứng tương tự mà ta vốn đã mong đợi từ một đứa trẻ đang run rẩy vì sợ hãi"

Câu nói của hắn ta đánh đúng sự thật và Iris thốt lên một tiếng rên rỉ. Cô ý thức được rằng mình sợ Gubamon và những điều mà ông ta sẽ làm để mạo phạm cô.

Tất nhiên, cô không sợ bị thương hay bị giết. Cô thất vọng vì mình đã bị đánh bại trước khi đạt được mục tiêu, nhưng cô đã trở thành Công chúa Hiệp sĩ Giải phóng với quyết tâm đối mặt với điều này. Giờ đây, cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Nếu Đế quốc bắt được cô, chúng sẽ tra tấn cô. Tùy thuộc vào những kẻ bắt giữ cô, sự trong trắng của cô có thể bị lấy đi.

Cô đã chuẩn bị cho tất cả những điều này, nhưng những gì Gubamon sẽ làm với Iris lại ở một cấp độ hoàn toàn khác.

Cô biết điều này từ mùi hôi thối của máu, từ việc nhìn thấy số phận của những người đã tạo ra mùi hôi thối này. Cô biết điều đó mặc dù cô không muốn biết.

Có vài chục Zombie Titan lớn hơn cả những Titan to lớn nhất, quan sát khu vực trong khi phát ra những tiếng rên rỉ.

Và có những Zombie Vampire trông giống như những con dơi, treo ngược trên những cây cột và trần nhà thờ dưới lòng đất với những chiếc răng nanh của chúng.

Một số trong chúng chính là những Vampire đã đưa Iris đến đây. Sau khi Iris bị bắt cóc, Gubamon đã đưa chúng đến đây bằng không tính ma pháp của mình, cảm ơn chúng vì những nỗ lực của chúng và sau đó nhanh chóng tàn sát tất cả.

"Làm tốt lắm. Như một phần thưởng, ta sẽ thêm các ngươi vào cuối bộ sưu tập của ta" - Gubamon đã nói với chúng như vậy.

Iris đã không thể tin vào mắt mình trước cảnh tượng diễn ra sau đó. Không chỉ những Vampire thuộc hạ, mà ngay cả những Vampire quý tộc mà cô và các bạn đồng hành của mình cũng không thể chống lại bất cứ một đòn nào, cũng không thể làm gì để tự vệ khi chúng bị tàn sát một chiều.

Và với đôi tay từng được sử dụng để xử lý xác chết ... xử lý rất nhiều xác chết, Gubamon đã biến chúng thành Undead.

Hắn ta đã kết hợp các xác chết của Vampire thuộc hạ, những kẻ đã tan thành từng mảnh, để tạo thành một Zombie titan với mười Vampire hợp nhất, và biến xác của những Vampire quý tộc thành những Zombie Vampire.

Chỉ liếc xung quanh thôi, Iris đã có thể thấy vô số Zombie Vampire. Cô cảm thấy ớn lạnh khi tưởng tượng ra việc gã điên này đã thực hiện quá trình này bao nhiêu lần.

Nhưng đáng ghét nhất là Undead mà người điên này đã xếp hàng một cách tự hào, những thứ mà hắn ta gọi là 'bộ sưu tập' của mình.

Ba tiếng rên rỉ phát ra từ một trong những Undead trong bộ sưu tập đó.

Iris đã được đoàn tụ với người mà cô ấy muốn gặp thêm một lần nữa ở hoàn cảnh tồi tệ nhất có thể.

Cha của cô, lãnh chúa Bearheart, người đã chết trong trận chiến trong cuộc chiến chống lại Đế quốc Amid. Xác của ông vẫn chưa được tìm lại. Iris đã nhìn thấy ông ấy trở thành một phần của một Zombie khổng lồ với ba cái đầu, ba đôi tay và ba đôi chân.

"Sao ngươi dám chà đạp lên phẩm giá của người chết, niềm tự hào của cha ta đã liều mạng để bảo vệ quốc gia của mình! Đồ cặn bã! Ngươi có ý định giết ta và chơi đùa với xác chết của ta, giống như ngươi đã làm với cha ta, đúng không! Làm thế nào ngươi có thể quen được với điều đó chứ?" - Iris bắt đầu hét lên với Gubamon một lần nữa, không thể chịu đựng được việc phải nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô hồn, đầy u ám và khuôn mặt của cha cô khi ông phát ra một tiếng động nằm giữa tiếng rên rỉ và tiếng hét.

Nhưng trái với mong đợi của cô, lần đầu tiên biểu hiện của Gubamon đã thay đổi, để đáp lại những lời mà cô đã hét vào mặt hắn.

Hắn ta tỏ ra hối hận và ăn năn, như thể hắn ta đã phạm sai lầm. "Tôi đã suy nghĩ về những gì tôi đã làm với cha của cô. Đó là một sai lầm" - hắn ta ngừng vuốt ve cơ thể Iris và ôm lấy đầu mình như thể đang thống khổ.

Gubamon đã không thể hiện bất kỳ dấu hiệu mặc cảm tội lỗi nào dù là nhỏ nhất sau khi giết những thuộc hạ mà hắn đã chia sẻ dòng máu của chính mình, cũng như sau khi biến chúng thành Undead. Nhưng mà giờ, trong mắt hắn lại có một cảm giác hối tiếc sâu sắc.

Iris không nói nên lời vì ngạc nhiên, và trước khi cô có thể nói bất cứ điều gì, Gubamon tiếp tục.

"Trong cuộc chiến giữa Đế quốc Amid và Vương quốc Orbaume, có hai xác chết khác của các hiệp sĩ nổi tiếng cùng với cha của cô. Một tâm trạng vui tươi chiếm lấy ta và ta đã tạo ra một con Zombie bằng cách kết hợp ba xác chết đó lại. Kết quả là một con Zombie mạnh mẽ, nhưng chuyển động của nó lại quá chậm chạp. Lãnh chúa Bearheart đã làm cho tên tuổi của ông ấy được biết đến với kiếm thuật lộng lẫy, nhanh nhẹn, và ta đã khiến cho ông ấy trở nên bị lãng phí."

"Cái-?!"Biểu cảm ngạc nhiên của Iris dần biến thành một cơn thịnh nộ, nhưng Gubamon không chú ý đến cô.

"Không thể nào khác được khi mà tính cách và trí thông minh của ông ấy đa phần đã bị tổn hại. Niềm vui thực sự nằm ở việc hồi sinh những anh hùng nổi tiếng với trạng thái giống như là búp bê bằng gỗ" - Gubamon tiếp tục và kể về những nỗi ám ảnh của mình. "Tuy nhiên không có ý nghĩa gì nếu những đặc điểm đặc biệt của anh hùng không được bảo tồn. Khi tạo ra các Zombie hỗn hợp như vậy, cách thực hiện chính xác là thu thập các vật liệu cùng loại hoặc quyết định một vật liệu chính và sau đó thêm các vật liệu khác bổ sung cho nó."

Điều mà Gubamon đang than thở không phải là hành động biến Bearheart thành một Undead, mà là kết quả không hài lòng.

Dường như Gubamon đã tạo ra Undead của mình với một cảm giác nghệ thuật khác với Ternecia. Hắn ta muốn giữ lại những đặc tính hữu dụng của Undead, chứ không chỉ các vật liệu được sử dụng để tạo ra chúng.

Sự tức giận của Iris lại xuất hiện một lần nữa. "Đồ khốn! Ngươi còn phải chơi đùa với cha ta bao nhiêu trước khi ngươi hài lòng!"

"Hmph ... Đó là lý do tại sao ta xin lỗi vì đã không tận dụng tốt những vật liệu của mình. Ta không biết bọn trẻ ngày nay nghĩ cái gì" - Gubamon thở dài.

Hầu hết những người già trên thế giới đều có suy nghĩ này xảy ra với họ ít nhất một lần, nhưng Gubamon đã nhìn mọi thứ từ một góc độ hoàn toàn không thể.

"Chà, không sao đâu," - hắn ta tiếp tục. "Nếu cô mà trở thành một con búp bê xác chết với đôi mắt trống rỗng, la hét khi tuân theo mệnh lệnh của ta thì sẽ vui lắm rồi. Nhưng ta phải chờ xem kết quả của những kẻ khác trước khi ta quyết định loại Undead nào ta sẽ biến cô thành cái đã"

Iris thở dốc. "Ngươi đang có kế hoạch bắt cóc một ai đó khác không phải ta nữa sao? Có thể nào là -"

"Hoh, nhạy bén đấy. Ta đang nói về chỉ huy và phó đội trưởng của tổ chức kháng chiến khác, Quân đội Lãnh Địa Sauron Tái sinh."

"Raymond-dono và Rick-dono"

Đầu Iris, thứ nóng bừng vì giận dữ, đột nhiên trở nên lạnh đi. Cần có một người có thể thay thế cô ấy là Hiệp sĩ Công chúa Giải phóng. Bạn đồng hành của cô ấy nên làm tốt mà không có cô ấy.

Tuy nhiên, không có sự thay thế nào cho Raymond, đứa con ngoài giá thú của Công tước Sauron. Khuôn mặt của anh ta khá nổi tiếng trong toàn lãnh địa, và mặc dù anh ta đã từ bỏ quyền thừa kế, nhưng dòng máu của anh ta vẫn có một sức ảnh hưởng lớn khi việc tiếp nối dòng dõi của gia đình Sauron đang gặp nguy hiểm.

Và không giống như Iris, người đã giấu kín danh tính thực sự của mình với những người khác ngoài khả năng của mình hết mức có thể, Raymond đã sử dụng ngoại hình, sức thu hút, khả năng giao tiếp và sự ra đời của anh ta để làm vũ khí nhằm tập hợp Quân đội Lãnh Địa Sauron Tái sinh dưới quyền chỉ huy của mình .

Có lẽ anh ta đã có một kế hoạch cho sự trỗi dậy của chính mình sau khi Lãnh địa Sauron bị chiếm lại, nhưng đó chính là lý do tại sao tổ chức của Raymond trở thành tổ chức kháng chiến lớn nhất.

Nhưng nếu Raymond và em trai Rick, kẻ đã hỗ trợ anh ta suốt thời gian này biến mất cùng lúc, Quân đội Lãnh Địa Sauron Tái Sinh sẽ ít nhất là tan rã, biến thành một nhóm vô trật tự hoặc không thì tệ nhất là sụp đổ.

Nếu điều đó xảy ra, tất cả các phong trào kháng chiến sẽ phải thiết lập lại rất nhiều.

"Đồ khốn, ngươi định đi bao xa để hủy hoại lãnh địa Sauron của bọn ta chứ!"

"Ta không biết có thể gọi nó là của cô hay không, nhưng ta không quan tâm đến những gì xảy ra với lãnh địa Sauron" - Gubamon nói. "Sau cùng, thế giới của những sinh vật thậm chí không sống hơn vài trăm năm nó cũng chỉ giống như một giấc mơ thoáng qua mà thôi. Các quốc gia của cô được tạo ra và phá hủy nhiều lần trong suốt thời gian ta chiêm ngưỡng bộ sưu tập của mình. Chúng chỉ là những lâu đài cát trên bờ biển mà thôi"

Đối với Gubamon, kẻ đã sống một trăm nghìn năm kể từ thời đại của các vị thần, các quốc gia của những người sống dưới một ngàn năm, với hắn mà nói, chỉ giống như những giấc mơ hay những vệt cát mà thôi.

"N-Nguyền rủa ngươi!" Iris lẩm bẩm.

"Giờ thì, đến lúc rồi" - Gubamon nói. "Ta rất mong được xem liệu cô có trở thành một Undead đơn độc hay là một phần của bộ ba Undead kháng chiến đây."

***

Lũ Vampire đã bắt được Rick đang chăm sóc những nhu cầu cơ bản của hắn ta trong khi trói buộc, bịt mắt và bịt miệng hắn lại.

"Có lẽ anh ta sẽ không chết trong vòng một hoặc hai ngày, nhưng sẽ thật rắc rối nếu anh ta yếu đi khi chúng ta đưa anh ta đến chỗ Gubamon-sama" - Miles Rouge nói với những Vampire thuộc hạ.

Rick được đối xử khá thô bạo, nhưng nhờ vào sự điều trị mà hắn được nhận, hắn không bị mất nước. Thức ăn hắn nhận được là một chất lỏng được làm bằng cách luộc những miếng thịt và rau khô, tuy nhiên vị của nó thì tệ hơn bất cứ thứ gì mà hắn từng ăn trước đó.

Và sau một thời gian ngắn, Rick nhận thấy rằng lũ Vampire này đang tranh cãi dữ dội về điều gì đó.

"Làm sao mà nó lại đến đây?! Tại sao?! Tại sao lại vào thời điểm như thế này kia chứ?!"

"Miles, chúng ta phải làm gì đây, chúng ta phải làm gì bây giờ?! Tôi chỉ mới sống được hai trăm năm thôi. Tôi không muốn chết!"

"Đây rõ ràng là những gì chúng ta sẽ phải làm!" - Miles nói. "Kế hoạch đó, chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch đó! Chúng ta không có lựa chọn nào khác!"

"Sao cơ?! Tôi không muốn làm điều đó đâu. Làm thế nào chúng ta có thể từ bỏ niềm kiêu hãnh của một Vampire chứ?!"

"Vậy các cậu có muốn chết không?! Bộ mấy cậu muốn chết hả?! Cho dù các cậu có muốn bị Gubamon-sama, Dhampir đó hay tôi giết đi chăng nữa, hãy quyết định nhanh lên, mấy tên nhóc ích kỷ!" - Miles hét lên.

Sự hỗn loạn trông như thể nó sẽ phát triển thành mối bất hòa toàn diện giữa những Vampire đến tai Rick. Chúng đang chú ý đến điều đó, đến nỗi Rick tự hỏi liệu đó có phải là một cái bẫy hay không, nhưng sau cuộc trò chuyện này, dường như cả lũ Vampire đã đi đâu đó ngoại trừ một vài người bị bỏ lại để theo dõi hắn ta.

Có vẻ như huynh đã làm rất tốt. Đúng như mong đợi từ huynh, hoàng huynh. Giờ thì miễn là huynh tránh xa những 'kế hoạch' của lũ Vampire này

Rick giữ những kỳ vọng này về anh trai mình, nhưng nửa ngày sau, những kỳ vọng đó đã bị phản bội.

"Gần đến lúc rồi" - Miles nói. "Hãy mang theo cậu em trai đó đến đây".

Chỉ bị bịt mắt, Rick được đưa đến một nơi khác, nơi mà hắn có thể nhìn thấy lũ Vampire và anh trai mình, người bị trói buộc như hắn.

Không, hoàng huynh! Đây không phải là giả. Đây là thật ...!

Rick đã hy vọng rằng đó là một kẻ mạo danh, nhưng không lý nào mà hắn có thể nhầm người khác với người anh trai mà hắn nhất mực yêu thương và tôn trọng. Mặc dù bộ giáp da quái vật mà anh ta thường mặc không được cởi ra, anh ta đã bị tước vũ khí và bị trói bằng dây thừng, và anh ta đang hướng mắt xuống. Và không nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này là Raymond.

Anh ta không có vết thương rõ ràng nào và khuôn mặt anh ta trông không nhợt nhạt, nhưng anh ta khập khiễng và vô hồn; có lẽ anh ta đã mệt mỏi, hoặc có lẽ anh ta chỉ mới hồi phục sau khi bị thương bằng phép thuật chữa trị hoặc potion.

Mình phải làm gì đó, ít nhất là để hoàng huynh có thể trốn thoát.

Rick củng cố quyết tâm của mình để thực hiện điều này. Nhưng quyết tâm đó dao động khi hắn ta nghe thấy một âm thanh gay gắt, như thể có thứ gì đó cứng đang kêu lên ầm ĩ, và hắn ta đột nhiên chú ý đến một ông già trước mặt.

"Oh, ai ngờ các ngươi đã bắt được cả hai tên đó! Và chúng vẫn còn sống!" - Gubamon lúng túng, đôi mắt mở to vui sướng đến nỗi trông như thể nhãn cầu của hắn ta sẽ rơi ra ra khỏi hốc mắt.

Rick là một cá nhân đặc biệt, nhưng hắn ta không phải là một người siêu phàm như một mạo hiểm giả hạng A hay hạng S. Hắn ta chỉ có thể quỳ xuống khi nhìn thấy sinh vật độc ác này.

"Làm tốt lắm, Miles! Ta tự hào vì có ngươi là thuộc hạ" - Gubamon nói.

"Ha, haha! Thật vinh dự khi nhận được lời khen ngợi của ngài!" - Miles nói.

"Nhưng, ... Hmm, có mùi máu nhạt từ Raymond. Có vẻ như sinh lực của hắn ta cũng đã cạn kiệt đôi chút."

"Đ-đó là ... tôi rất xin lỗi! Khi chúng tôi bắt được hắn ta, hắn ta đã chống trả nhiều hơn mong đợi, nhưng chúng tôi đã chữa lành tất cả những vết thương của hắn ta!" - Miles vội vàng nói, mặt vẫn cứng đờ.

"Không sao đâu" - Gubamon nói. "Hắn ta không có bất cứ thương tích nhìn thấy được nào, và ta cũng không mong đợi ngươi sẽ bắt được hắn mà không làm hại hắn"

Nếu hắn ta trừng phạt Miles và những kẻ dưới quyền vì sự bất tài của chúng, có khả năng một số người trong số chúng có thể trốn thoát. Hắn ta sẽ phải mang chúng đến nhà thờ dưới lòng đất trước khi sử dụng chúng làm nguyên liệu.

"Bây giờ, chúng ta sẽ dịch chuyển tức thời. Ở yên đó" - Gubamon niệm phép, và với một âm thanh chói tai, khó chịu khác, chúng đang ở trong nhà thờ dưới lòng đất chứa vô số Undead và Iris đang bị trói.

Vẫn bị trói buộc, Iris quay lại và gục đầu trong sự cam chịu. "Rick-dono và Raymond-dono cũng vậy ư..."

"Cô ấy cũng vậy" - Rick lẩm bẩm lắc đầu, thấy rằng Iris đã bị bắt trước đó.

Và Raymond thì không thể hiện bất kỳ phản ứng nào. Hắn tiếp tục cúi thấp đầu.

"Ta đoán mình phải kết nối các vật liệu này với dây xích. Ta phải tìm ra loại Undead nào mà các ngươi sẽ trở thành trước khi giết các ngươi" - Gubamon nói khi tiếp cận Raymond trước. "Kihihi, ta không thể để việc này cho bất cứ ai khác được. Khoảng khắc này, khoảnh khắc mà ta cảm nhận được hương vị từ việc hoàn toàn có được những anh hùng trong tay ... của ta?"

Cảm thấy một tác động, Gubamon nhìn vào dạ dày của chính mình. Trước sự hoài nghi của hắn ta, có một vật thể màu đen như sừng đâm vào nó, xuyên qua lưng hắn ta.

Nhưng điều khó tin nhất là chiếc sừng này nhô ra từ bụng của Raymond.

"K-không thể nào!" - Gubamon hét lên, ho ra máu từ miệng. Tuân theo những cảnh báo về bản năng sinh tồn, thứ mà hắn đã không cảm thấy trong một thời gian dài, hắn cố gắng lùi lại.

Nhưng hắn ta không thể loại bỏ cái sừng đang xiên qua bụng mình. Hắn ta không thể di chuyển khỏi nơi mình đang đứng.

Và sau đó, một vài chiếc sừng đen xuất hiện từ bên trong cơ thể của Raymond và đóng vào Gubamon.

"Gih, Trảm thiết!"

Gubamon cắt cái sừng với võ kỹ và bằng cách nào đó đã rút lui và chạy trốn, chịu đựng những vết cắt trên khắp cơ thể.

"R-Raymond-dono?"

Iris và Rick, người vẫn còn bị bịt miệng, mở to mắt ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào cơ thể kỳ cục của Raymond, được bao phủ trong máu từ những chiếc sừng được tạo ra từ cơ thể của hắn ta.

Hắn ta ngước mặt lên một cách đáng lo ngại. Nó trông giống như khuôn mặt của một con rối rỗng.

"Đồ khốn, tại sao, tại sao ngươi lại có sừng của Quỷ vương?!" - Gubamon hét lên với một Raymond kỳ quặc, máu và nước bọt bay ra từ miệng hắn ta.

Như thể đáp lại, Raymond co giật khủng khiếp, và rồi bụng hắn mở to ra.

"Ah, trong này thật chật chội."

Một vài tiếng hét phát ra trong nhà thờ dưới lòng đất khi một Dhampir màu trắng, Vandalieu, bò ra khỏi bụng Raymond.

Sau khi bắt Raymond làm con tin, Vandalieu đã cố gắng lôi kéo Rick, tên tội phạm chịu trách nhiệm lừa Orbia và giết cô. Và khi phát hiện ra Rick đã bị lũ Vampire bắt giữ, Vandalieu đã thảo luận về sự thay đổi kế hoạch sắp tới với mọi người.

Nếu có thể, Vandalieu muốn để Orbia giải quyết mọi việc một cách cá nhân và cậu ta muốn có được thông tin từ lũ Vampire.

Và khi Vandalieu và những người đồng hành của cậu vắt óc để tìm ra những gì nên làm để đạt được những mục tiêu này, lũ Vampire đã tập trung tại địa điểm mà Vandalieu đã chỉ định, không gian mở mà cậu ấy đã tạo ra trước trại.

... Trong khi vẫy cờ trắng.

"Chúng tôi đầu hàng, chúng tôi đầu hàng! Làm ơn hãy lắng nghe những gì chúng tôi nói!"

Tâm trí của Vandalieu ngừng hoạt động trong vài giây khi nhìn thấy một tên Vampire với một vẻ đẹp hoang dã xuất hiện ở phía trước, thốt ra một giọng nói gey lọ trong khi vẫy cờ trắng trước các Vampire khác.

"Người đó là... một người đàn ông à?" - Darcia nói.

"Với tôi thì hắn ta chắc chắn không giống với một người đàn ông" - Privel nói. "Hắn là đàn ông thiệt đó hả?"

"... Tâm trí của nhiều vampire sống trong một thời gian dài đã trải qua những thay đổi. Thật là xấu hổ."

Bellmond, người nhận thức được rằng bản thân cô cũng là một 'người kì lạ', đã giải thích hiện tượng này với Darcia và Privel đang hoang mang.

"Bocchan, chúng ta sẽ làm gì đây?" - Rita hỏi.

"Giờ thì, tôi cho rằng chúng ta sẽ nghe những gì chúng nói" - Vandalieu nói. "Không có dấu hiệu kẻ thù đang chờ để phục kích chúng ta và ngay cả khi chúng đang lên kế hoạch gì đó, chúng ta có thể tàn sát tất cả chúng bất cứ khi nào chúng ta muốn."

Bellmond Hạng 10 và Knochen Hạng 9 đã có mặt. Và chính Vandalieu cũng ở đây.

Một tá Vampire không là cái đinh gì với họ cả.

Tất nhiên, mình không ngại giết chúng mà không lắng nghe chúng và sau đó trích xuất thông tin từ linh hồn của chúng, nhưng vì Rick không ở đây, nên tốt nhất là giải quyết chúng một cách yên bình, Vandalieu nghĩ vậy khi bước ra ngoài bức tường của Knochen cùng với Bellmond để

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net