116:Sự trả thù cuối cùng và nàng công chúa hiệp sĩ gần như bị lãng quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"GUAAAAH! Không thể nào, làm sao ngươi có thể sử dụng ma pháp nguyên tố trong khi sử dụng các mảnh của Quỷ vương được chứ?!" - Gubamon hét lên.

Vỏ Quỷ vương đã bị phá vỡ do tiếp xúc với nhiệt độ cực lạnh và cực nóng, và tất cả xương và nội tạng của hắn ta đã bị phá vỡ bởi ma pháp tử linh, Băng Tử đạn, chứa một lượng mana mà hắn chỉ mới thấy vài lần trong cuộc đời dài cả trăm nghìn năm của mình. Trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn ta bị đánh bay đi theo một hương ngẫu nhiên, đâm vào một cây cột và dừng lại.

"GEHAAH!"

Hắn bị bất tỉnh trong giây lát, và việc sử dụng Vỏ Quỷ Vương bị gián đoạn. Hắn ta không thể kích hoạt nó một lần nữa chỉ với lượng mana còn lại của mình.

Cảm thấy như thể một con mắt của mình đang trong quá trình tái sinh giờ đã bị tổn thương nặng nề như phần còn lại của cơ thể. Hắn ta không có cảm giác chính xác về tình trạng của mình được nữa, và mặc dù đã quá muộn, hắn cảm thấy nguy hiểm.

G-giờ đã đến nước này, mình không còn cách nào khác ngoài chạy trốn nữa rồi!

Sự bình tĩnh quay trở lại và với những lời cảnh báo về bản năng sinh tồn của mình, Gubamon quyết định rút lui và bắt đầu niệm một ma pháp không gian. May mắn thay, việc sử dụng Vỏ Quỷ vương đã bị hủy bỏ, cho phép hắn ta có thể sử dụng ma pháp.

Tuy nhiên, mọi chuyện đã không theo như hắn dự tính.

Do bản chất của không tính ma pháp, hoàn toàn không thể sử dụng nếu người niệm chú không có nhận thức chính xác về không gian mục tiêu.

Khi dịch chuyển tức thời, cụ thể người niệm chú không chỉ cần một nhận thức chính xác về nơi người đó muốn dịch chuyển đến, mà còn về không gian mà người đó hiện đang tồn tại. Tuy nhiên, do chỉ còn một con mắt duy nhất vẫn đang được tái tạo một phần, điều đó là không thể đối với Gubamon.

M-Mình phải bằng cách nào đó câu đủ thời gian để tầm nhìn của mình quay trở lại! Chỉ cần tầm nhìn trở lại, mình sẽ có thể trốn thoát!

"T-Thật là ấn tượng, ép tôi được đến mức này. Sao cậu không hợp tác cùng tôi nhỉ? Không, chỉ cần cho tôi làm thuộc hạ của cậu cũng được? Tôi sẽ cung cấp đầy đủ thông tin về Birkyne, và tôi sẽ dụ hắn ta ra khỏi nơi lẩn trốn. Với khả năng và sức mạnh của tôi, chôn vùi hắn thực sự quá đơn giản" - Gubamon nói, đưa ra những lời nói ngọt ngào, thuyết phục Vandalieu, người có khả năng đang chuẩn bị tung ra đòn kết liễu ngay lúc này.

Việc Vandalieu chấp nhận lời đề nghị hay phản ứng với sự tức giận đều không thành vấn đề. Gubamon chỉ cần câu càng nhiều thời gian càng tốt.

Nhưng không có bất kỳ phản hồi nào.

Điều này làm cho sự khó chịu của Gubamon tăng lên nhanh chóng. Nỗi sợ hãi về một đòn tấn công chết người có thể xảy ra bất cứ lúc nào khiến hắn ta đánh mất đi lý trí của mình.

"C,chờ đã! Cậu muốn mang cha mẹ cậu trở lại phải không?! Tôi sẽ cho cậu mượn sức mạnh, tôi đã được trao thánh hộ của Hihiryushukaka! Chắc chắn phải có cách!" - Gubamon hét lên. Không thể tiếp tục trấn tĩnh bản thân mình hơn nữa, bài phát biểu của hắn ta càng lúc càng nhanh và cao hơn khi hắn nói nhiều hơn. "Và tôi là một bậc thầy về không tính ma pháp. Nếu tôi trở thành thuộc hạ của cậu, cậu sẽ có thể đi đến bất cứ nơi nào trong lục địa Bahn Gaia, bất cứ nơi nào cậu muốn, ngay lập tức! Vậy cậu nghĩ sao - HYIH!"

Đột nhiên nhận thấy một hình bóng bay về phía mình từ góc khuất của tầm nhìn vẫn còn mờ, hắn ta theo phản xạ bắn một vô tính ma pháp, đạn mana về phía đó.

Lượng mana mà hắn ta đổ vào nhỏ hơn rất nhiều so với lượng mana trong ma pháp tử linh đã tấn công hắn trước đó của Vandalieu, nhưng sức mạnh trong đó thì nhiều hơn cả đủ, và nó chạm trực tiếp vào cái bóng. Vái bóng vỡ ra và tan biến với một tiếng ồn kinh tởm nghe như thể một bao tải chứa đầy chất lỏng đã bị nghiền nát.

"Ah ... C ... có phải mình đã làm được rồi không?"

Gubamon nghĩ rằng hắn ta có thể đã giết Vandalieu, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, một thứ gì đó xâm chiếm hắn ta, làm cho xương sống của hắn ta lạnh đi.

"Vậy, ngươi vẫn có thể sử dụng phép thuật. Mừng là ta đã kiểm tra để phòng hờ. Nhưng mà có vẻ như người không thể sử dụng không tính ma pháp nhỉ"

Thứ đã xâm chiếm Gubamon là Vandalieu, người đã tự tách ra và sử dụng Biến đổi linh hồn

"Đ-Đồ khốn! Vậy, mới nãy..!"

"Đó là túi mực của Quỷ vương. Ta đã khiến cho mực có màu đỏ và trộn lẫn với máu để khiến cho nó trông giống như ta đang chịu một vết thương nghiêm trọng và khiến nó chảy ra" - thể linh hồn của Vandalieu giải thích khi cậu hợp nhất với cơ thể của Gubamon.

Nhưng đó là một chi tiết không liên quan đến Gubamon lúc này.

"Thông thường, ta sẽ không thể hợp nhất với ai đó trái với ý muốn của họ, nhưng có vẻ là ngay cả một Vampire thuần huyết như ngươi cũng có thể được miễn là cơ thể và tâm trí của ngươi đã bị suy yếu""- Vandalieu nói.

Gubamon hét lên với cảm giác mất kiểm soát cơ thể và cảm nhận từng giây.

"Hiyyushukaka-sama! Cứu tôi với, làm ơn cứu tôi với! Xin hãy gửi cho tôi quyến thần của ngài!"

Gubamon dường như đang cố gắng khắc phục tình trạng này bằng quyến thần. Một cột ánh sáng khá mỏng chiếu xuống hắn ta từ trên cao. Nhưng Vandalieu vật lý đã sẵn sàng cho việc này. Một viên đạn làm bằng sừng của Quỷ vương đã được bắn ra từ nòng súng làm bằng máu đông cứng của Quỷ vương, làm vỡ cột ánh sáng thành từng mảnh.

"Mình cảm thấy nó yếu hơn nhiều so với Quyến thần của Luvesfol mà mình từng bắn hồi trước ... có phải Hiyyushukaka chỉ đang thăm dò mình thôi không?" - Vandalieu vật lý thì thầm với chính mình.

Gubamon không có thời gian chú ý đến lời nói của Vandalieu. Hắn hốt hoảng khi biết rằng Quyến thần đã bị phá vỡ và cầu xin Hihiryushukaka giúp đỡ thêm.

"Ôi Ác thần Hoan Hỉ tuyệt vời! Hihiryushukaka! Xin hãy gửi cho tôi thêm một Quyến thần, một Quyến thần mạnh mẽ hơn!"

Nhưng Hihiryushukaka đã không trả lời những lời cầu nguyện của Gubamon lần thứ hai.

"K-không thể nào! Ngài bỏ rơi tôi ở đây sao?! Tôi đã phục vụ ngài suốt một trăm nghìn năm qua kia mà?!"

"Có vẻ như ngươi đã bị bỏ rơi" - Vandalieu nói . "Dù cho ngươi đã phục vụ hắn suốt một trăm nghìn năm qua"

Gubamon hét lên. Giờ hắn đã hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Vandalieu rằng sự hợp nhất ... hay nói đúng hơn là sự chiếm đoạt, đã hoàn tất.

Vandalieu rất vui mừng.

"Gubamon này, thật là thú vị khi lấy đi mọi thứ từ ngươi, dù cho chúng có thực thể hay là không" - Vandalieu tiếp tục. "Ngươi đã cướp đi cha mẹ khỏi tay ta và những người bạn đồng hành khỏi Borkus cũng như những người khác, và giờ thì, ta sẽ lấy mọi thứ từ ngươi. Ta đã vô tình để mất cảnh giác, nhưng đây là một niềm vui ngọt ngào. Lũ thuộc hạ của ngươi, mục tiêu của ngươi, bộ sưu tập của ngươi, mảnh Quỷ vương của ngươi. Và còn ba thứ nữa mà ta sẽ lấy đi"

Ngươi định lấy thêm thứ gì từ ta?! Gubamon muốn hét lên, nhưng miệng hắn ta không nhúc nhích.

"Giờ, là cơ thể của ngươi. Còn hai thứ còn lại"

Trước cả khi Vandalieu kết thúc câu này, khung cảnh đã thay đổi. Vandalieu đã thao túng cơ thể của Gubamon để sử dụng không tính ma pháp, dịch chuyển tức thời vào Công quốc Sauron.

Gubamon đang bị nhiều bản sao linh hồn của Vandalieu bao vây và tiếp cận hắn ta mà không do dự. Gubamon sợ hãi tự hỏi họ sẽ làm gì. Và trong khoảnh khắc tiếp theo, họ bắt đầu tấn công hắn ta không thương tiếc, thậm chí đánh vào cả bản sao bên trong hắn ta.

Hắc Hỏa Thương, Tử Thủy Trảm, Ám Lôi. Vandalieu sử dụng những ma pháp tử linh, gồm các thuộc tính lửa, nước và sét mà cậu ấy chỉ mới có thể sử dụng gần đây để biến Gubamon thành tro bụi.

"Và giờ, chỉ còn một thứ nữa"

Tôi chẳng còn lại gì nữa cả. Giờ tôi chẳng còn gì ngoài sự hối hận về hành động của mình và sẽ thề trung thành với con người vĩ đại đây. Gubamon nghĩ vậy, hắn đã chết và bị biến thành linh hồn, và giờ đang phải chịu ảnh hưởng từ kỹ năng Cám dỗ quỷ đạo. Nhưng như thể kiên quyết từ chối mong muốn của Gubamon, Vandalieu đưa tay ra, mở rộng móng vuốt, để nắm lấy linh hồn của Gubamon.

"Và giờ chẳng còn gì nữa"

Vandalieu muốn phá vỡ linh hồn của Gubamon ngay lập tức, nhưng cậu vẫn muốn biết nhiều thứ từ hắn ta như thông tin về Birkyne và cách điều trị nào mà hắn ta đã sử dụng lên các Undead, vậy nên cậu sẽ phải tạm gác lại việc đó sau.

Cậu thở ra nặng nề khi trở lại với một cơ thể duy nhất.

"Tuyệt lắm, thưa bệ hạ" - công chúa Levia nói.

Kimberley, cựu trinh sát của lực lượng tiêu diệt kháng chiến, cho biết "Được ngài sử dụng là vinh dự cao quý nhất của tôi"

"Danna-sama, nếu ngài cảm thấy mệt mỏi.." - Bellmond cởi chiếc nơ thắt và quỳ gối xuống và lộ ra cái cô trắng ngần.

Huyết dược chứa máu của Vandalieu, vậy nên chúng sẽ không hiệu quả với cậu ấy. Bellmond chỉ định cho cậu ấy hút máu cô.

"Tôi đã sử dụng rất nhiều mana và chỉ còn lại khoảng một phần mười, vì vậy tôi sẽ rất biết ơn, nhưng cổ tay của cô là được rồi,cô biết không" - Vandalieu chỉ ra.

"Tôi không thể cho phép ngài làm một việc như vậy, Danna-sama. Không bao giờ," - Bellmond quả quyết.

Dường như uống máu từ cổ chính là một quy tắc đối với Vampire. Chắc cũng giống kiểu cách hành xử trên bàn ăn thôi.

"Nhưng khi Eleanora uống máu của tôi, cô ấy chỉ uống một chút từ đầu ngón tay của tôi thôi mà" - Vandalieu nói.

Vì lý do nào đó, Bellmond đảo mắt đi, má cô đỏ ửng. "Thật không biết xấu hổ" - cô khẽ buột miệng.

Bộ hút máu từ đầu ngón tay là một điều đáng xấu hổ lắm sao?

Vandalieu quyết định rằng cậu sẽ hỏi Eleanora tại sao cô lại hút máu từ đầu ngón tay cậu khi cậu trở về. Nếu lỡ mà việc đó có liên quan đến một nghi thức đính hôn nào đó mà cậu không biết thì sẽ tệ lắm.

"Được rồi, vậy thì chỉ một chút thôi " - Vandalieu nói.

Phục hồi lại từ trận chiến lúc đầu. Cậu ấy không cảm thấy cần phải cố gắng nhiều như lúc cố vắt máu ra khỏi thi thể của Gubamon, vậy nên cậu ấy nhẹ nhàng cắn vào da của Bellmond bằng răng nanh và liếm máu chảy ra từ vết thương.

"Kuh, Ah, cái này ... nhột quá ..." - Bellmond thì thầm

Vandalieu không nhớ là mình có trêu chọc gì cô ấy hay không, nhưng

"Bellmond-san đang có một biểu cảm mà không thể để cho Pauvina-chan hay Privel-san thấy được!" - công chúa Levia kêu lên.

Kimberley phát ra một tiếng huýt sáo. "Thật là dâm dục đến nỗi tôi vẫn có thể nói như vậy ngay cả sau khi tôi chết -GYOH?!"

Sấm Ma ăn thẳng một cú đấm to đùng từ công chúa Levia và lăn trên mặt đất. Có vẻ ma cũng có thể đấm ... hay nói đúng hơn là chạm vào nhau.

Nhưng mà, có thực sự cảm thấy tốt khi có ai đó uống máu của mình? Tôi lại chẳng cảm thấy điều gì như vậy cả.

Vandalieu rất nghi ngờ, nhưng ngay cả một lượng máu nhỏ của Bellmond, một Vampire hạng cao và thậm chí còn sở hữu đặc kỹ, Hiến tế, đã khôi phục đáng kể sinh lực và mana của Vandalieu.

Vandalieu có thể hiểu tại sao Ternecia giữ cô ấy lại.

"Danna-sama, nhiều hơn nữa đi ..." - Bellmond quấn đuôi quanh Vandalieu và cư xử như một đứa trẻ hư, mặc dù cậu ấy đã dứt miệng ra khỏi cổ cô.

"Không, tôi uống đủ rồi, và chúng ta đang ở bên ngoài đó. Chúng ta vẫn còn nhiều việc phải làm," - Vandalieu nói, cố gắng khiến cô ấy tỉnh táo trở lại.

Cậu phát hiện ra Miles và những Vampire khác đang nhìn cậu và Bellmond với nỗi sợ hãi trong đôi mắt. Có hơi quá trễ, nhưng có lẽ cậu ấy thực sự nên hỏi việc hút máu có ý nghĩa gì đối với các Vampire mới phải.

Đột nhiên, một người phụ nữ xa lạ, có tuổi độ trong khoảng giữa một cô gái và một người phụ nữ, gọi Vandalieu.

"Vandalieu-dono, đúng không?"

Vandalieu sững người trong giây lát khi cậu cố gắng nhớ ra cô là ai, và rồi nhận ra rằng đó là người đã bị Gubamon bắt giữ.

Hắn ta đã bắt sống cô, nên có lẽ cô ấy là một anh hùng từ đâu đó.

"Tên tôi là Iris Bearheart" - cô ấy nói. "Tôi muốn cảm ơn cậu. Cậu không chỉ giải cứu tôi khỏi nguy hiểm, mà còn ngăn cha tôi lại."

"Cha? Huh. Tôi chỉ làm những gì tôi đã làm để đạt được mục tiêu của riêng mình thôi, xin đừng bận tâm. Tôi rất vui vì cô vẫn an toàn" - Vandalieu nói một cách khiêm tốn.

Cậu không biết gì về Iris, nhưng cậu đoán rằng cha cô là một trong những anh hùng Undead.

Cậu cảm thấy hơi thất vọng, tự hỏi liệu có nên để lại đằng sau Undead mà rõ ràng là cha cô không.

".... Tôi cảm thấy ngần ngại khi hỏi những câu hỏi này sau khi cậu đã cứu mạng tôi, nhưng tôi muốn cậu trả lời" - Iris nói. "Cậu lãnh đạo những Vampire đó, vậy cậu là ai! Và cậu đã làm gì với Raymond-dono?"

Giờ khi nhận ra rằng Iris và Raymond rõ ràng là biết nhau, Bellmond đã sử dụng cái đuôi vẫn quấn quanh Vandalieu để cố tách cậu ta khỏi Iris.

"Tôi là một bán Vampire tên là Vandalieu. Sau khi tôi bắt sống Raymond, tôi đã sửa sang lại cơ thể hắn ta khi hắn ta còn sống và sử dụng hắn ta để giết Gubamon, rồi giết luôn hắn ta. Hắn ta là một sự hy sinh cần thiết" - Vandalieu trả lời những câu hỏi của Iris trước khi mình bị tách khỏi cô ấy, trả lời câu hỏi thứ hai với một lượng chi tiết đặc biệt lớn.

"Đó là sự thật sao?" - Iris kinh ngạc lùi lại một chút trước câu trả lời của Vandalieu, nghe có vẻ cậu vô nhân đạo đối với Raymond. "Ngay cả khi đó là để đánh bại một Vampire, nghĩa là -"

"Mmm... MMMPH!" - Rick, người đang nhìn chằm chằm vào không gian trong khi vẫn bị trói và bịt miệng, đột nhiên đứng dậy và chạy về phía Vandalieu, như thể đâm cơ thể của hắn ta vào cậu.

Nhưng sự liều lĩnh của Rick đã dừng lại trước khi Bellmond hoặc Công chúa Levia có thể làm bất cứ điều gì.

"Anh đang tức giận vì điều gì vậy?" - Orbia hỏi.

Cô đã khiến mình trở nên hữu hình, thực thể hóa và bắt giữ Rick bằng những xúc tu của mình.

Có lẽ hắn ta đã không chú ý đến cô ấy cho đến tận lúc này vì sốc khi nhìn thấy cơ thể khủng khiếp của Raymond, nhưng khuôn mặt đẹp trai của hắn ta vặn vẹo trong nỗi kinh hoàng khi hắn ta nhìn vào Orbia, giờ đã là một hồn ma.

"MMPH?"

"Ah, anh không thể trả lời như thế này được nhỉ?" - Orbia bỏ miếng bịt miệng của Rick ra.

Trong vài khoảnh khắc, Rick ngây người nhìn Orbia đang cười, khuôn mặt giờ đã là một màu khác. Và rồi sự tức giận lại xuất hiện trên mặt hắn ta khi hắn thịnh nộ hét lên với Vandalieu.

"Tên khốn! Tên khốn đã giết hoàng huynh! Hoàng huynh chính là niềm hy vọng của Công quốc Sauron! Hoàng huynh sẽ đưa Công quốc Sauron trở lại từ tay Đế Quốc, trở thành vua một ngày nào đó và dẫn dắt đất nước này trở nên tốt hơn và mạnh hơn! Hoàng huynh đã làm tất cả những gì có thể và chiến đấu vì mọi người nhiều hơn những kẻ trong hoàng tộc đã chạy trốn! Mày dám gọi anh ấy là một sự hy sinh cần thiết sao?! Sao mày lại dám nói thế?!"

Vandalieu vẫn vô cảm và không nói gì.

Và nụ cười trên khuôn mặt của Orbia dần trở nên rộng hơn khi cô nhìn thấy hành vi ô nhục của người đàn ông mà cô từng yêu.

"Tại sao mày lại giết hoàng huynh?!" - Rick tiếp tục. "Mày cảm thấy đồng cảm với người phụ nữ này sao?! Scylla không có lòng trung thành với quốc gia! Ngay cả khi quê hương của chúng đang bị đe dọa, ngay cả sau khi nó đã bị xâm lược và chiếm đoạt, chúng cũng chẳng thèm nỗ lực chiến đấu! Mặc dù là công dân của Vương quốc Orbaume, dù cho có bao nhiêu binh sĩ và công dân của Sauron có đổ máu đi chăng nữa, chúng vẫn nhắm mắt làm ngơ! Nhưng khi máu của một vài tên trong số chúng đổ xuống thì chúng lại náo loạn hết cả lên! Thế quái nào mà mày lại có thể cảm thông với chúng như vậy được?! Sao mày lại không nhận ra rằng lỗi là do chúng đã không hành động trước khi tụi tao phải làm bẩn tay mình?"

Cơ thể của Rick không thể di chuyển bởi vì hắn ta bị mắc kẹt bởi những xúc tu lạnh, lỏng, nhưng thay vào đó miệng của hắn vẫn cử động được, hắn cứ phun ra tất cả cơn cơn thịnh nộ và hận thù trong lòng. Đôi vai hắn nóng lên và thở dốc khi hắn nói xong.

Nhưng hắn khẽ run lên và hơi thở ngày càng cạn dần khi nghe tiếng cười của Orbia.

Orbia mà Rick đang nhìn đang cười rất vui vẻ, hạnh phúc đến nỗi xem nó như là cười hớn hở cũng được.

"C-Cái, tại sao cô lại cười ..."

"Rốt cuộc thì đó thực sự là anh, Rick" - Orbia nói. "Rick mà tôi biết. Dù tôi có hỏi gì đi nữa, thì cuối cùng anh cũng chỉ về với anh trai anh. Tôi nghĩ anh có thể sẽ thay đổi khi thấy anh trai của mình bị phá hủy ngay trước mắt, nhưng anh vẫn không thay đổi gì cả"

"Gì?! Cô -"

"Không, đó là Vandalieu-kun" - Orbia tiếp tục. "Dù cho tao chẳng còn chút máu nào nữa, máu dồn hết lên não tao rồi, và tao chẳng thế nghĩ gì khác ngoài việc giết mày ngay tại chỗ. Vậy nên, bọn tôi không còn yêu anh nữa, Rick"

"Bọn tôi?!" - Rick thở hổn hển khi các Scylla mờ dần xuất hiện xung quanh hắn ta, từng người một.

Họ, giống như Orbia, là nạn nhân mà Rick đã lừa, bị giết bằng chiếc nhẫn độc và bị phơi xác.

"Ta vẫn luôn dõi theo ngươi ..."

"Sao mày dám...!"

Với việc Vandalieu cho họ mana, họ đã biến đổi từ linh hồn đơn thuần thành các Ghost.

"Bọn tao chẳng còn ai muốn nhìn thấy mặt mày nữa, bọn tao không cần mày nữa. Vậy nên ... vĩnh biệt" - Orbia nói lời từ biệt, nhưng trái với lời nói của cô, cô vòng tay qua và ôm hắn lại gần.

"D-dừng lại, thả tao ra! Tao phải trả thù cho hoàng huynh?!"

Rick bị nhấn chìm và bị mắc kẹt bên trong Orbia, một Thủy Ma. Sủi bong bóng từ miệng và chân tay hắn đập loạn xa để cố gắng trốn thoát, nhưng những linh hồn Scylla khác đã sử dụng kỹ năng Vật Chất Hóa và khiến hắn bị mắc kẹt.

Bị giết bởi linh hồn của những người phụ nữ mà hắn ta đã từ chối. Trong tất cả những số phận mà hắn ta có thể gặp, đây có lẽ là tốt nhất.

"Lòng hận thù của phụ nữ thật đáng sợ" - Miles thì thầm. Anh ta đã quan sát với vẻ mặt bàng hoàng, cách xa Rick để không bị cuốn vào.

Iris gần như gật đầu đồng ý trước khi trở lại bình thường và vội vàng hét lên để Orbia dừng lại. "Chờ đã! Xin hãy nghe tôi nói!"

"Hở?" - Vandalieu ngạc nhiên khi nghe giọng nói của Iris, cậu đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cô.

Sấm Ma, người đã từng là một trinh sát của lực lượng tiêu diệt quân kháng chiến thì thầm vào tai Vandalieu. "Người phụ nữ này có lẽ là Hiệp sĩ Công chúa của Mặt trận Giải phóng Sauron."

"Tôi hiểu rồi, vậy cô là một thành viên quan trọng của quân kháng chiến" - Vandalieu nói. "Tôi sẽ lắng nghe bất cứ điều gì cô muốn nói ngoại trừ việc tha mạng cho Rick."

Đúng như dự đoán, Iris rên rỉ, như thể cô không biết nói gì. Nhưng dường như là cô không thực sự không biết nói gì nữa. Cô nhanh chóng bắt đầu nói.

"Thật đúng là anh ấy và người của mình đã làm điều gì đó không thể tha thứ với các Scylla" - cô nói. "Tuy nhiên, sức mạnh của anh ta, sức mạnh của Quân đội Công quốc Sauron Tái sinh, là cần thiết để mang Sauron trở lại. Mặc dù thật khó chịu khi phải thừa nhận, chúng tôi không thể tự mình làm điều đó được. Tôi sẽ khiến anh ta ăn năn về tội lỗi của mình, vì vậy xin hãy ngừng họ lại!"

"Tôi rất tiếc, nhưng không" - Vandalieu nói. "Ah, nhân tiện, cô có muốn tôi gửi cô đi đâu không?"

"Danna-sama, trước đó tôi tin rằng cô ấy sẽ cần một cái gì đó để mặc" - Bellmond nói.

"Nhìn lại thì, đúng ha. Tôi suýt nữa thì quên mất" - Vandalieu quay sang Iris nói. "Giờ tôi sẽ đan cho cô một cái gì đó. Cô có yêu cầu nào về màu sắc hay thiết kế không?"

Nghĩ rằng sẽ thật rắc rối về mặt đạo đức khi để một người phụ nữ khỏa thân, cậu ấy tạo ra những sợi chỉ bằng miệng và bắt đầu đan.

"Không, chờ đã! Tôi đã nói với cậu, hãy lắng nghe những gì tôi nói!" - Iris đến gần Vandalieu, có vẻ như cô ấy muốn nói nhiều hơn.

Vandalieu ngừng đan và hướng ánh mắt trống rỗng của mình vào cô. Có lẽ cảm nhận được thứ gì đó trong ánh mắt vô cảm đó, hoặc có lẽ nhận ra rằng Quỷ nhãn hóa đá của Bellmond đang chĩa vào cô, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, Iris ngừng lại.

Cảm xúc mà Vandalieu cảm thấy đối với Iris, lần đầu tiên, giống như đôi mắt cậu. Cậu mệt mỏi vì điều này. Từ này là đủ để mô tả cảm giác của cậu ấy.

Dù có mệt mỏi, nhưng có lẽ tốt nhất là mình nên giải thích mọi chuyện, Vandalieu nghĩ khi cậu bắt đầu nói.

"Tôi không nghĩ nó là sai khi cho rằng hành động của Raymond và Rick là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net