157: Vương quốc Kijin và người chung chí hướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hello mọi người, kể từ đây giờ tôi sẽ thử trans bộ này (hay tới đâu đi tới đó). Mà đây là lần đầu tôi trans nên mọi người thông cảm (và giúp đỡ liếc liếc*). Đây là trans free, vâng phờ-yyyy nhé. Nên tiến độ đăng chap sẽ khá là ngẫu nhiên nha. Cảm ơn mong người đã đọc và xin mời thưởng thức.
_

Trận chiến dữ dội giữa lục giác chiến quỷ, bao gồm Kidoumaru. Họ đã chứng minh rằng chủng tộc Kijin trong mắt xã hội con người là 'chủng loại thấp kém của loài Majin toàn não nồi cơ bắp tới mức không biết dùng ma pháp' là sai.

Nhị giác Kidoumaru là hình tượng mà con người nghĩ tới khi nhắc Kijin, gác trên mình chiếc chùy sắt lớn bắt nguồn từ danh hiệu 'Great Metal Club' và mặc trên mình bộ lông thú. Nhưng anh ấy là bậc thầy sử dụng chùy. Sức mạnh của anh không phải để trưng.

Tam giác hoàn toàn đối nghịch với Kidoumaru; cơ thể anh mập mạp, mũm mĩm, da đen chỉ mặc miếng khố, biệt danh 'Thousand Hands' Gasuke. Bậc thầy về kỹ thuật đấu tay không, kỹ thuật tập trung vào lòng bàn tay và nắm chặt (trans:mình dùng từ này có đúng với 'Tackles' không? Bạn nào có ý kiến thì góp ý kiến với mình)

Tứ giác là cô gái gầy, da xanh nước được biết tới danh 'Starlight' Shagara, một kunoichi che dấu bản thân bằng ma pháp ánh sáng khi tấn công.

Ngũ giác Zanjou danh 'Fool Commander', vị chỉ huy nổi tiếng thuần phục năm Ogres được đào tạo, thao túng chúng như một phần cơ thể. Và Lục giác, Dowan 'the Undefeated', người dùng khiên, phủ trên mình bộ giáp chiến binh.

 "Ngay cả khi tôi không thể đánh bại cậu, ít nhất tôi sẽ giáng trúng một đòn!"

Một cú vung cây kích đầy ý chí hướng về Vandalieu. Nhưng bị cản lại bằng lưỡi của cậu.

"GUBUH?!"

Dừng cây kích giữa chừng khiến người cầm cây kích mất cân bằng ngã xuống đất, và nó chưa kịp chạm vào người Vandalieu.

"K-không thể nào… ai lại dùng lưỡi để tấn công chứ…"

Người cầm cây kích chịu cơn bất ngờ và sốc, ít nhất anh ấy không chịu chứng thương nào. Cố gắng đứng dậy ngay lập tức, nhưng anh ngạc nhiên khi cơ thể không chịu cử động.

"Có vẻ độc tê liệt từ lưỡi của tôi đã tác động, hoặc ngài vẫn còn choáng váng. Độc sẽ hết tác dụng sớm Oniwaka." Vandalieu nói với Oniwaka, thủ lĩnh của Lục giác chiến quỷ và đứa con của Tenma, đồng thời vua tiền nhiệm vương quốc Kijin.

Những Kijin đến xem trận đấu lẩm bẩm với nhau. 

"Vậy, ngài Oniwama vẫn là con nít ranh…"

"Nhưng một mình? Chà, một đứa trẻ cân năm trong số Lục giác chiến quỷ mà không có dấu hiệu bị trầy xước, thật đáng sợ."

"Vâng, nghĩ rằng cậu ta dám thách đấu họ trong cuộc thi điền kinh… tôi ngạc nhiên luôn."

"Đủ rồi!" Vua Tenma lên tiếng, vang vọng cả quảng trường nơi diễn ra trận đấu. "Ngài Vandalieu là người chiến thắng! Kể từ giờ, tộc Kijin công nhận ngài Vandalieu là hoàng đế, với tư cách là nhà vô địch được chọn vượt qua thử thách! Mọi người người có ý kiến gì không?!"

Các trận đấu diễn ra liên tiếp mở đầu là Kidoumaru chỉ là thử thách để công nhận Vandalieu như một vị hoàng đế.

Người dân tập hợp ở đây kêu gào trong sự tán thành và chúc mừng. Trong khi đó, Sam và những người khác thở phào nhẹ nhõm.

 "Tôi mừng thiếu chủ thắng không có thương vong." Sam mừng.

"Thật mừng khi ngài chiến thắng mà không giết ai, còn không gây chút chấn thương nào cho đối thủ nữa." Saria đồng tình.

"Một trận chiến sinh tử và một trận đấu tập đều có độ khó khác nhau, sau tất cả." Rita bồi thêm.

Thứ mà họ lo lắng không phải là khả năng Vandalieu sẽ bị giết hoặc bị thương bởi bàn tay của Kijin. Thứ khiến họ lo lắng là cậu vô tình giết hoặc đả thương đối phương, và họ lo lắng một khả năng nhỏ nhỏ nào đó rằng cậu sẽ mắc lỗi dẫn tới thua cuộc.

Năm thành viên của Lục giác chiến quỷ rất mạnh, nhưng kỹ năng của họ chỉ kém ‘Light-speed Sword’ Rickert một chút.

Và ngay cả khi nó trở thành trận tử chiến… nếu trận một mất một còn, Vandalieu chắc chắn sẽ thắng.

 "Ngài Van không bao giờ thua trong tử chiến, nhưng cậu có lẽ thua trong các thể loại khác." Tarea nói.

"Vâng, tôi nghĩ nếu đó không phải trò chơi bàn cờ thì Vandalieu sẽ ổn. Chỉ là tôi hơi lo." Darcia nói, người được ma pháp tạo hình hóa để hiện diện.

"Thiếu chủ có tỷ lệ chiến thắng rất thấp với các trò không dính dáng sinh tử, như bàn cờ và cá cược mà." Bellmond nói.

Điểm mạnh của Vandalieu là hơi nghiêng về chiến đấu tới chết. Nó được thể hiện qua kỹ năng khẩu pháo tử và lồng giam tử hỏa vừa mới tạo.

Vì đây là 'phong tục', một thử thách thô thiển. Do đó, Lục giác chiến quỷ bọc trên mình tinh thần chiến đấu, không tồn tại ý định muốn giết Vandalieu.

Họ không giải thích bất kỳ, nhưng họ đều đồng ý ngầm rằng cuộc kiểm tra sức mạnh không được đi quá xa trong lúc đấu Vandalieu.

Họ chỉ dùng trang bị hắc diện thạch chính hãng. Họ chiến đấu nghiêm túc, nhưng họ không được sử dụng võ kỹ. Họ có thể dùng ma pháp, nhưng ma pháp gây tổn thất lớn tới công trình sẽ bị cấm. Họ không được tấn công đối phương nằm dưới đất, và nếu như đối phương không gục dậy được, nó sẽ được tính là thua.

Oniwaka và năm thành viên của Lục giác chiến quỷ đã chiến đấu với các hạn chế này.

Vandalieu đã tuân theo thỏa thuận ngầm này mà không có chút nghi ngờ nào. Không, có vẻ cậu đã đặt hạn chế nghiêm chặt hơn lên bản thân mình.

Kỹ năng võ thuật được cho phép, nhưng cậu đã chiến đấu mà không sử dụng bất kỳ ma pháp trừ cảm nhận nguy hiểm: Như tử thuật, bay và thoát hồn, bao gồm cả mảnh vỡ ma vương.

"...Tại sao cậu không sử dụng ma pháp hay mảnh vỡ ma vương?" Người bại trận Oniwaka hỏi, vẫn nằm dưới mặt đất. " tôi nghe đồn cậu sử dụng như cái cách cậu kéo lưỡi của mình."

"Bởi vì tôi nghĩ tốt nhất không nên sử dụng chúng," Vandalieu đáp lại. "Cả vương quốc sẽ bị phá hủy nếu tôi mắc lỗi; tôi không giỏi việc kiềm chế ma pháp của mình."

Ma lực của Vandalieu rất lớn. Chỉ với một cú bắn của đạn ma lực hình thành trong suy nghĩ 'chỉ một chút thôi' đã hóa kiếp quái vật bình thường thành một miếng thịt.

Không cần phải nghĩ tới độ nghiêm trọng sẽ như thế nào nếu cậu sử dụng tử linh pháp kết hợp với công chúa Levia và những linh hồn khác.

Còn có lựa chọn khác là tạo chất độc hoặc bệnh tật, nhưng Vandalieu có cảm giác nó không thích hợp với thử thách. Tất nhiên, cũng có tồn tại một chủng tộc như Ghoul sống ở trong Dãy núi ranh giới sở hữu khả năng sản sinh độc từ khi chào đời, nên cậu mô phỏng theo khả năng đó.

"Còn về mảnh vỡ, mọi người đều sử dụng trang bị làm bằng hắc diện thạch. Để công bằng, tôi quyết định sẽ chiến đấu ngang với chất lượng của hắc diện thạch." Vandalieu nói.

Nay cả khi cậu kiềm chế sức mạnh trong khi sử dụng mảnh vỡ ma vương, sự va chạm giữa cả hai sẽ áp đảo rõ ràng nếu trang bị không ở tầm cỡ mithril hoặc adamantite.

Cùng lúc cậu không thể sử dụng mảnh vỡ giữa lòng thành phố nay cả khi Lục giác chiến quỷ và Oniwaka được trang bị mạnh mẽ hơn cả hắc diện thạch. Thiết bị ma pháp làm bằng mithril chứa đựng ma lực mạnh hơn ma pháp công kích nửa vời, hay thanh kiếm adamantite cắt tảng đá như miếng tàu hủ.

Đó là lý do Vandalieu chiến đấu cùng chất lượng trang bị như họ.

Một số có thể ngạc nhiên rằng cậu vẫn thắng dù bị hạn chế quá lớn trang bị, nhưng cậu đã đánh bại Kidoumaru và bọn họ bằng cách sử dụng thoát hồn để tạo linh hồn nhân bản, và vật chất hóa để tạo các cơ thể phân thân rồi hợp sức lại để chiến thắng.

Do đó cậu biến trận một chọi một trở thành một chấp tất cả, trừ trận giữa Orge thuần hóa của 'Fool Commander' Zanjou là số lượng đấu với số lượng.

Dù Kidoumaru và những người khác xuất sắc như một chiến binh dũng mãnh, sức chịu đựng của họ vẫn có giới hạn. Khác với các Vandalieu phân thân không giới hạn.

Đúng là trận đấu được quyết định bằng số lượng.

"Thêm nữa, nó sẽ có lợi với tôi hơn nếu tôi chiến đấu với nhiều đối thủ khác nhau. Tôi được học hỏi rất nhiều nhờ anh. Để tôi kéo anh dậy." Vandalieu nói, đưa tay cậu về phía Oniwaka.

Nhưng Oniwaka chỉ liếc bàn tay với vẻ bực bội, nhìn đi chỗ khác không chấp nhận ý tốt của cậu.

"Ngài Oniwaka, thần đã nói với ngài rồi. Cậu ta không phải đối thủ chúng ta có thể đánh bại." Gankaku lên tiếng, Nhất giác của Lục giác chiến quỷ, người được cử đại diện tới cuộc chiến đội quân Bugitas. Anh đỡ Oniwaka dậy.

"Xin lỗi về điều đó." Anh nói trong khi cúi đầu xuống Vandalieu, người vẫn giơ tay ra. "Cậu đã chứng minh sức mạnh của cậu trước vua Tenma và mọi người ở đây, nhưng lời nói của tôi không tác động tới ngài Oniwaka được. Khi ngài Oniwaka nói muốn chứng kiến sức mạnh của cậu, tôi không thể cản được."

"...Ý anh là?" Vandalieu hỏi, đưa tay mình xuống như chưa từng bị từ chối.

Trước khi Gankaku kịp nói, vua Tenma trả lời trước. "Ở vùng đất này, đó là phong tục của vương quốc khi vua được vị thần chỉ định để trở thành vua, nhưng quan niệm của các vị thần khác xa với chúng ta. Cho nên, thường sẽ có một vài trường hợp thần đưa ra quyết định vượt qua cả tầm hiểu biết của chúng ta. Do đó có luật lệ rằng ai không chấp nhận người được chọn có thể thách đấu họ, một lần duy nhất. Những chuyện xảy ra từ nãy giờ là do Oniwaka cứ khăng khăng đòi áp dụng luật này với vị hoàng đế mới lên ngôi."

Gankaku không tham gia trận với Vandalieu là vì anh không bất mãn… hay có lẽ anh biết rất rõ rằng mình sẽ thua.

Cũng có lẽ những thành viên Lục giác chiến quỷ không mang trong lòng bất kỳ cảm giác bất mãn đối với Vandalieu trở thành hoàng đế.

"Ư, tôi xin lỗi. Gankaku kể lại nghe có hơi ảo tưởng… không, có lẽ tôi nghĩ một phần là sự thật." Kidoumaru gãi đầu trong khi nói, là người đầu tiên có thể cử động được sau bị đánh bại.

"Không ai đổ lỗi anh cả." Công chúa Levia lẩm bẩm, mọi người gật đầu đồng cảm.

Cùng lúc vua Tenma xin lỗi. "Để câu truyện của Gankaku ra, ta dự định chấp thuận cậu nếu Budarion hoặc vua Godwin thừa nhận cậu, nhưng… đứa trẻ của ta đã xấc xược. Phải nghĩ hành động nó đang tuổi bất đồng và tha thứ lỗi lầm của nó." Ông nói.

Có vẻ như Godwin nổi tiếng với công dân Kijin, hơn cả Budarion.

Oniwaka vẫn không hài lòng. "Phụ thân! Con không thừa nhận kẻ này ngồi trên hoàng đế được!" Cậu kêu lên, vẻ mặt bất mãn thể hiện rõ trên khuôn mặt điển trai của mình, trong khi cậu được Gankaku đỡ bên cạnh đứng. 

Khuôn mặt của cậu vốn đã đỏ như màu da Kijin đỏ, nhưng mặt ngày toàn đỏ rực hơn.

"Oniwaka! Con đã nói gì sau khi bị đánh bại! Con không chấp nhận điểm gì hả?!" Vua tenma gào lên giận dữ, lộ rõ răng nanh.

Vandalieu nao núng, theo bản năng thủ thế trước tiếng gầm giận dữ của vua Tenma.

Nhưng Oniwaka đáp lại lập tức. "Con không chấp nhận một kẻ gầy như vậy là hoàng đế!" Cậu tuyên bố, trừng mắt lại Tenma trong khi chỉ tay về Vandalieu.

Vandalieu thầm lặng sụp đổ xuống đất.

"Chậc! Mày không nghĩ thứ gì ngoài thứ đó cả! Cứ cơ bắp này, cơ bắp kia, ngày nào cũng bám theo Gankaku hoặc Kidoumaru bỏ ta một mình!" Vua Tenma phàn nàn, người có cơ thể huấn luyện bài bản nhưng gầy guộc.

"Cơ bắp của ngài Godwin là nhất!"

"Hừmm, tiêu chuẩn đó tôi có hiểu!"

Cuộc cãi lộn giữa cha và con đang diễn ra, Darcia và mọi người vội đánh thức Vandalieu dậy.

"Cậu Oniwaka, đừng nhắc đến chủ đề đó nữa! Đó là điều Vandalieu lo sợ nhất đó!" Darcia cầu xin.

"Ồ, thiếu chủ sụp đổ như con rối đứt dây, giờ đang giật giật trước lời vô tình của mẹ ngài." Sam đánh giá.

"Cha, cậu ấy chỉ quặn quẹo!" Rita nối tiếp.

"Nhóc không cần thất vọng đâu. Một đứa trẻ ở độ tuổi nhóc có cơ thể lực lưỡng nhìn nó bất thường lắm." Brokus an ủi.

"Đúng vậy, thưa ngài. Xương mới là thứ quan trọng nhất." Người xương đáp.

"Kuooohn." Knochen gào trong sự đồng tình.

"Tôi cảm thấy mình một phần có lỗi giữa hai cha con." Kidoumaru ăn năn.

"Ngài Oniwaka luôn ngưỡng mộ các bậc trượng phu." Nối tiếp Kijin khác. "Dù rất nhỏ, ngài vẫn tham gia thử thách này."

Nay cả mọi người xung quanh cố gắng an ủi Vandalieu, cuộc cãi cọ giữa hai cha con vẫn tiếp tục.

"Đây không còn là thời đại tất cả đều giải quyết bằng nắm đấm nữa! Giờ là thời đại sở hữu sức mạnh chưa ai có, như khả năng sử dụng ma pháp, kỹ năng kỳ dị bất thường hay tự do điều khiển mảnh vỡ ma vương đều cần thiết!" Vua Tenma la lên. " thực tế, chúng ta quá bận với trận chiến trước mà chúng ta chỉ thở được chút để cử duy nhất Gankaku!"

Vương quốc Kijin được thành lập ở phía tây vách núi ranh giới. Từ xa xưa, vai trò của họ vốn là phòng ngừa tín đồ Alda vượt ranh giới, cùng lúc bảo vệ các vương quốc láng giềng khỏi quái vật từ năm hầm ngục cấp B dựng ở xung quanh và tổ quỷ trên bầu trời.

Do đó tộc Kijin của vương quốc rất coi trọng kỹ năng và sức mạnh. Nó đã trở thành sự tồn tại tự nhiên của họ, và dưới sự chỉ dạy của thần bảo hộ Garess, vị thần của các chiến binh. Họ tự hào về khả năng giải quyết nhiệm vụ bằng sức mạnh của mình.

Để bắt đầu, tộc Kijin vốn là chủng tộc chiến binh với sức mạnh vật lý cao. Có vài trường hợp cá thể đạt khả năng liên quan tới ma pháp, nhưng đó chỉ là số nhỏ.

Dưới chính sách của nước Kijin, mỗi cá nhân sẽ được huấn luyện trở thành chiến binh, vài cá nhân có tài năng với ma pháp sẽ được chuyển được qua huấn luyện trở thành pháp sư.

lúc trận chiến trước đó diễn ra. Để trấn áp vương quốc Kijin ngoan cường, ác thần của giải phóng Ravovifard giải phóng bản năng cuồng chiến, sát hại và đói khát ở các hầm ngục lân cận, buộc quái vật hung hăng nổi dậy tấn công… tất cả hầm ngục cùng một lúc.

Vương quốc Kijin được trang bị kỹ càng đủ giải quyết làn sóng quái vật lên tới ba hầm ngục, nhưng họ không đủ nhân lực cho tất cả làn sóng cùng diễn ra một lượt.

Vua Tenma và Lục giác chiến quỷ, Oniwaka, binh lính và các chiến binh quả cảm, gần như thất bại bảo vệ thành. Nếu là quốc gia loài người ngoài dãy núi ranh giới, sẽ không ngạc nhiên nếu cả một quốc gia bị quét sạch không dấu vết, trở thành thịt dự trữ ngon cho quái vật. Bảo vệ một đất nước khỏi tính huống thảm họa đó thôi đã đủ ghi vào sử sách loài người.

Nhưng thứ vua Tenma hối tiếc nhất chính là ông chỉ có thể gửi một chiến binh đến cuộc chiến Ravovifard. Cội nguồn của cái ác, và tín đồ ngoan đạo của hắn Bugitas.

Và tiêu diệt ác thần trong lúc Kijin bị kìm hãm không phải Budarion, người kế nhiệm ngôi hoàng đế tiếp theo, hay người được kính trọng nhất Godwin. Mà là Dhampir không rõ danh tính.

Tự nhiên họ sẽ sốc, nhưng vua Tenma lại thấy đây là cơ hội để nhìn nhận lại chính sách quốc gia hơn là ngập trong nghi ngờ hoặc giận dữ.

"Oniwaka, con còn trẻ, con đã biết rất rõ. Thời đại của ma pháp và tri thức đã tới. Chúng ta nên chú trọng tới chất lượng pháp sư. Đó là cách chúng ta hoàn thành trách nhiệm bảo vệ vùng đất này… và con cũng mang trong mình dòng ma lực trở thành pháp sư." Vua Tenma bình tĩnh giải thích.

"Nó… đúng là ác thần bị pháp sư đánh bại. Nhưng nó không hoàn toàn giảm trị thật sự của cơ bắp!" Vandalieu đáp lại.

"Đúng vậy,... ĐÚNG VẬY!" Oniwaka đồng tình.

"Chết tiệt, sao cậu cứng đầu vậy… Vandalieu?! Cậu hùa theo Oniwaka làm gì?!" Vua Tenma kêu lên không hài lòng.

"Wow, thiếu chủ phấn khích bò lại cậu Oniwaka mất rồi!" Rita sửng sốt.

"Cậu ấy sử dụng mảnh vỡ khớp chân trong khi chưa từng dùng bao giờ." Tarea nói.

Oniwaka hét lên một tiếng nhỏ, đông cứng lại trước cảnh Vandalieu bò tới cậu, nhưng Vandalieu không để ý và phản đối vua Tenma đang mở to mắt.

"Sự tuyệt vời của cơ bắp và giá trị chúng không quyết định bởi thời đại. Ma pháp đúng là quan trọng, nhưng nếu ngài chú trọng tới chiến đấu, tôi nghĩ cơ bắp là thứ không được bỏ bê." Cách Vandalieu khen ngợi cơ bắp bằng chứng cho sở thích của cậu, dù giọng cậu nghe không nghiêm túc mấy.

Đúng vậy, cơ bắp là một kỳ quan. Ma pháp đúng là mạnh, nhưng đều là cá thể sống, họ không được lờ đi cơ bắp, sức chịu đựng và thể chất.

Nay cả khi chiến đấu với quái vật hay chiến trường, có là pháp sư mạnh nhất cũng chả dùng được gì giữa cuộc chiến dài hạn vì thiếu sức bền.

Vandalieu không tin câu nói "Thân tâm an lạc", nhưng cậu không nghi ngờ rằng có thể lực và sức bền tốt sẽ giúp ích trong cuộc chiến sống còn.

"C-cậu hiểu sự tuyệt vời của cơ bắp sao?" Oniwaka kìm nén hỏi.

"Đúng vậy, đồng chí." Vandalieu gật đầu.

Mắt Oniwaka ươn ướt với bao cảm xúc chen lẫn." Kuh… tôi chỉ đánh giá vẻ ngoài, bỏ qua bên trong. C-cậu vẫn xem tôi là đồng chí!"

Cậu nắm lấy, chiết chặt vai của Vandalieu. Có vẻ Vandalieu xoay sở thành công làm hòa với ứng cử viên ngôi vua đất nước kijin.

"Đây cũng là lần đầu chúng ta gặp nhau, không thể trác-" trước khi vandalieu kịp nói hết câu, Oniwaka kéo cậu vào cú ôm đầy nồng ấm.

"Hãy tha thứ cho tôi! Bạn chí cốt!" (Trans: thật ra nghĩa eng là bạn chung chí hướng (My kindred-spirit) tên chap trên, nhưng mình nghĩ bạn chí cốt hợp hơn. mấy bạn nghĩ câu nào được hơn?)

Oniwaka gầy hơn Kidoumaru và những người khác. Nhưng cơ thể cậu cứng cáp hơn người bình thường nhiều.

Bị ép tới mức phổi đẩy hết không khí ra ngoài. Vì không còn chút hơi nào, cậu dùng thoát hồn và vật chất hóa hình dạng để nói chuyện với vua Tenma.

"Còn về chính sách cải thiện ma pháp… cách đánh như tôi bất khả khi." Nhân bản nói.

Cậu không chỉ khen ngợi cơ bắp không thôi. Cậu không quên về yếu tố thực tế.

"Đúng thật," vua Tenma lẩm bẩm, rút lại ý định. "Cậu nói hoàn toàn đúng. Dù chúng ta hoàn hiện ma pháp của mình tới cỡ nào, những thứ như tạo nhiều nhân bản, điều khiển chúng như một phần cơ thể hay kéo dài lưỡi tấn công đều vô lý… đừng nghĩ tới việc sử dụng mảnh vỡ ma vương. Có vẻ ta đã mất trí sau khi nghe Gankaku kể lại. Ta làm thế nào tưởng lầm rằng việc có thể học được những kỹ năng hay ma pháp vốn bất khả khi chứ?"

"Đ-đúng vậy! Phụ thân nói đúng!" Oniwaka kêu lên đồng tình.

Phụ huynh và đứa trẻ đều đi đến một kết luận. Cùng lúc đó, dưới bàn tay của đứa trẻ, Vandalieu im lặng trở nên tuyệt vọng hơn.

"Loài Kijin chúng ta không thích hợp với ma pháp, nhưng chúng ta là giống loài vượt trội về thể chất. Nếu chúng ta phát triển theo tố chất đó sẽ cho phép chúng ta hoàn thành bổn phận của mình, thưa phụ thân." Oniwaka đưa ý kiến với cha.

"Điều đó hoàn toàn đúng, Oniwaka. Ta đã sai. Tuy nhiên, với tình hình hiện tại, ta không biết sẽ làm gì nếu chuyện đó lại diễn ra lần nữa…" vua Tenma nhăn nhó lại, dù ông đồng tính với ý kiến của Oniwaka.

Ông tin vào sức mạnh quân lực của vương quốc mình. lần đầu ông nhận cú sốc khi là phe bị động trong cuộc chiến phòng thủ.

Có lẽ đó là lý do ông nghĩ cách làm đã lỗi thời.

Oniwaka, Gankaku và Kidoumaru không biết đưa ra lời khuyên nào cho mối lo của vua Tenma. Họ biết rằng thực thể như Rovovifard không xuất hiện thường xuyên.

Tuy vương quốc Kijin đã đảm nhận vai trò gần một trăm ngàn năm. Họ vẫn duy trì vai trò của mình thêm hàng chục ngàn năm nữa, cho tới khi Vida và Zantark hồi phục.

Kijin không bất tử như Majin và Vampire, nhưng họ cũng có tuổi đời dài. Do đó sẽ không sao nếu hoãn lại quyết định bây giờ.

"Ừmm, nếu đó là vấn đề, mấy bạn có thể mời những chủng tộc thành thạo về ma pháp đến sống ở đây không? Vương quốc này không bị cô lập như Talosheim đã từng trong quá khứ." Công chúa Levia đề nghị, cô lơ lửng giơ tay giữa bầu không khí nặng nề.

"Không, đúng là có các chủng tộc như Elves có những cá nhân phẩm chất ma pháp mạnh hơn tộc Kijin, nhưng…" vua Tenma chìm trong im lặng.

"Nhưng không có tộc nào ở vương quốc cả." Oniwaka thay cha nói.

Vương quốc Kijin là vương quốc phòng vệ, không có bất kỳ công dân nào cần bảo vệ trong trường hợp khẩn cấp. Tất cả cư dân đều là tộc Kijin, và hệ thống được thiết lập để mỗi cá nhân có sức chiến đấu khi cần thiết.

Đó là lý do giai đoạn huấn luyện Elves, con người và Dwarves trở thành pháp sư rất là khó khăn.

"Đó không phải ý tôi." Công chúa Levia chỉnh lại lời. "Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu các bạn bắt đầu hợp tác trao đổi nhân lực với Majin, Lamia, Noble Orcs và ghoul từ các quốc gia khác… không phải bằng con đường kết hôn, nhưng nghĩa vụ chỉ trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net