84:Dãy núi không di chuyển... vì vậy chúng đơn giản hơn con người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiệp sĩ Karcan, người đã thành công đẩy lùi đợt càn quét của quái vật trước khi thành phố chịu bất kỳ thiệt hại nào, đang ở trong một tình huống kỳ lạ.

"Sao một đợt càn quét của quái vật và một dungeon mới lại có thể xuất hiện vào lúc này được chứ?" - hắn tự hỏi.

Một vài nhóm người đã bị thương nặng, nhưng may mắn thay không có ai chết cả. Lãnh chúa của vùng, tử tước Niarki cũng cảm ơn hắn ta.

Nhưng rất nhiều thành tựu lại thuộc về Hỏa lam kiếm Heinz, người được cho là có khả năng trở thành mạo hiểm giả hạng S thứ hai của vương quốc Orbaume. Những con quái vật thì cứ hô vang "Giết Heinz", như thể một loại bùa chú nào đó, và tất cả đều nhắm đến anh ta.

Và thế là Heinz đã có thể đã bị khiển trách vì là người đã triệu tập những con quái vật này và gây ra thảm họa cho thành phố, nhưng anh ta lại có danh tiếng tốt và được nhiều người yêu mến.

Thay vì bị đổ lỗi, danh tiếng của anh ta lại được cải thiện khi trở thành "vị anh hùng đã đối mặt với một bầy quái vật lớn mà không chạy trốn". Mọi người cũng ca ngợi rằng Heinz đã bị lũ quái vật nhắm đến, rằng đây là bằng chứng cho thấy những ác thần còn sống xót đang nhắm đến anh ta - nói cách khác, Heinz là vị anh hùng khiến cho cả những vị thần cũng phải sợ hãi.

Vì thế nên Heinz và các thành viên của ngũ sắc kiếm, những người đã đánh bại lũ quái vật, nhận được những lời khen cũng là điều hiển nhiên.

Có người còn tự hỏi rằng tại sao những mạo hiểm giả và người của Karcan đã tham gia phòng thủ, nhưng ... chỉ dám đứng từ ta. Không có bằng chứng nào cho thấy lũ quái vật chỉ nhắm đến một mình Heinz. Ngay cả là vậy, cũng không lý nào mà họ nói rằng "Vậy thì, việc này chẳng liên quan gì đến chúng tôi cả", và thờ ơ quan sát.

Và thế là nhóm người của Karcan cũng đã kiệt sức trong một trận chiến khốc liệt. Heinz và nhóm của anh ta giờ đã dọn sạch dungeon đáng ngại ở gần thành phố đó rồi.

Và Karcan cũng đã được thông báo rằng chuyến chinh phạt tiếp theo của nhóm hắn không còn cần thiết nữa.

"Thực ra mình còn chẳng có thời gian để làm mấy việc như chinh phạt nữa. Mấy tên trong đoàn đang hoàn toàn được chữa trị bằng ma thuật hồi phục của Froto rồi, nhưng họ vẫn chưa thể dễ dang di chuyển được"

Nguồn gốc từ đợt càn quét này gần như chắc chắn là do dungeon mới kia, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn chắc chắn được. Cho đến khi Heinz và nhóm của anh ta trở về, Karcan và người của hắn, những người được chỉ định là một lực lượng bảo vệ của thành phố, không thể đi đâu được hết.

Ngay cả sau khi Heinz và nhóm của anh ra trở về, cũng cần có thời gian để thiết lập hệ thống kiểm soát và canh gác dungeon đó. Karcan không có nghĩa vụ phải hợp tác trong việc này, nhưng nếu hắn thẳng thừng bỏ qua những kỳ vọng của tử tước Niarki, kẻ đang dựa vào hắn ta, vị trí xã hội của hắn sẽ bị đe dọa.

Nhưng nói vậy cũng không có nghĩa rằng Karcan cần được đánh giá cao ngay cả khi hắn được tử tước kỳ vọng vào. Rốt cuộc thì dự án làng nông ở phía nam mà hắn đáng lẽ phải chịu trách nhiệm đã bị bỏ xó.

"Sớm nhất chúng ta có thể hành động vào mùa đông ..." - Karcan thở dài. Hắn đã thở dài như vậy vô số lần rồi.

Thành phố Niarki vẫn chưa nhận được tin tức mới nhất về việc tòa lâu đài của công tước đã bị sụp lún hay vụ bê bối đã làm chấn động cả vương quốc Orbaume, hay về Chủ hội của Hội pháp sư cũng như một số quý tộc đã bị tiết lộ rằng có liên hệ với lũ Vampire.

***

Luciliano, Kẻ tha hóa. Hắn là một mạo hiểm giả hạng C, và vào lần đầu gặp Vandalieu, hắn đang làm việc ở thuẫn quốc Mirg.

Hắn đã tạo ra Live-dead từ một người phụ nữ, người mà giờ đã trở thành Pauvina và sử dụng cô ấy như một gia quyến để xâm nhập vào làng của Noble Orc Bugogan và điều tra thông tin.

Và sau khi trận chiến giữa Ghoul và Orc kết thúc, hắn đã gặp được Vandalieu thông qua Live-dead, nhưng ...

Vậy ra mặt kẻ đó trông như vậy à. Mình đoán là mình thực sự có một ấn tượng khác khi nhìn vào cơ thể vật lý của hắn - Vandalieu nghĩ.

Hồi đó, cậu vẫn còn ba tuổi, cậu không biết được mặt của Luciliano trông như thế nào. Ngay cả cậu đã nhìn thấy mặt hắn, Luciliano giờ đây đã có một đôi gò má hốc hác và một bộ râu phát triển tự do. Nếu Gopher và những người khác không nói rằng hắn ta từng là một cựu mạo hiểm giả trong số những nô lệ thì chắc cậu cũng chẳng chú ý đến hắn.

"Vậy, sao ngươi lại ở đây?" - Vandalieu hỏi thêm lần nữa khi mà Luciliano không trả lời cậu ... nhưng vẫn không có phản hồi nào cả.

Thay vì cố tình im lặng, dường như hắn đã ngất đi.

Eleanora lặng lẽ giơ chân lên.

"Eleanora, hắn trông như sẽ bị vỡ ra nếu cô đạp lên hắn đó, vậy nên đừng có làm vậy" - Vandalieu nói.

"Vâng, Vandalieu-sama"

Vẫn đang bị giữ trong vòng tay của Eleanora, Vandalieu đã tiết ra một vài loại thuốc hồi phục từ móng vuốt và sử dụng Telekinesis để quăng nó lên mặt của Luciliano. Ngay khi cậu ấy làm vậy, Luciliano bật dậy như một món đồ chơi lò xo ... nhưng vì vẫn đang bị trói nên hắn mất thăng bằng và ngã xuống đất một lần nữa.

"Kahah?! Hah! Đ-đợi chút đã, xin đừng giết tôi! Ngay cả có nếu giết tôi thì cũng xin cho tôi chết một cách

dễ chịu! Ngoài ra, xin hãy cho tôi ăn một bữa cuối cùng!"

"Ngươi nhìn tươi tỉnh hẳn rồi đó" - Vandalieu nói. "Đánh giá từ hành vi của ngươi thì có vẻ như là ngươi nhớ ta là ai nhỉ?"

"Không lý nào mà tôi có thể quên một người từ một chúng tộc hiếm có như Dhampir được. Nhưng chờ chút, tôi đâu có định gặp cậu ở đây đâu!" - Luciliano cầu xin.

"Không, ta cũng rất ngạc nhiên nữa mà" - Vandalieu nói.

Có vẻ như Luciliano nhớ được chính xác Vandalieu là ai. Bao gồm cả việc Vandalieu đã đe dọa hắn "Lần tới mà ta gặp ngươi thì ta sẽ giết ngươi"

"Vandalieu-sama đang hỏi ngươi làm gì ở một nơi như thế này. Trả lời ngài ấy đi" - Eleanora nói, khiến cho Luciliano phải trả lời lại ngay lập tức. "Ngoài ra, ta cũng không phải là mẹ của Vandalieu-sama, mà là người hầu" - cô ấy nói thêm vì trước giờ nhiều người vẫn nghĩ như vậy.

"Được rồi, tôi sẽ trả lời mà" - Luciliano nói. "Sau sự cố đó, tôi đã lấy tiền của mình, rời khỏi Balcheburg và đến vương quốc Orbaume. Tôi tiếp tục nghiên cứu về Undead trong khi làm mạo hiểm giả. Nhưng rồi một ngày, thật không may -"

Theo câu chuyện của Luciliano, hắn đã bị cuốn vào cuộc tranh chấp giữa hoàng tử Belton và hoàng tử Lucas.

Một đứa con thứ ba của một quý tộc bên phe Belton đã âm mưu khiến cha mình đổi sang phe Lucas và đưa hắn lên làm người kế bị bằng cách ám sát cha mình và biến ông ta thành một con rối Live-dead.

Hắn đã nhắm đến Luciliano, một mạo hiểm giả đang hoạt động độc lập mà không tìm bất kỳ một nhóm hay bạn đồng hành nào, để tạo ra Live-dead.

Dĩ nhiên là Luciliano không muốn tham gia vào một âm mưu như vậy, nhưng hắn đã bị bắt cóc và đe dọa mà không có quyền lựa chọn, vậy nên hắn đã giả vờ làm những gì mà hắn được yêu cầu. Nhưng hắn cũng đã bí mật sử dụng một gia quyến Live-dead để tìm kiếm sự giúp đỡ, và rồi gã con trai thứ ba kia đã bị ngăn lại trước khi hắn kịp bắt đầu và những kẻ liên quan cũng đã bị bắt giữ.

"Nhưng mà tôi cũng đã bị bắt" - Luciliano giải thích. "Gia đình quý tộc đó dường như muốn khiến cho sự kiện đó như chưa từng xảy ra. Tôi đã bị đưa thẳng đến đây và trở thành một nô lệ hình sự. Tại cái vòng cổ nô lệ này mà tôi không thể sử dụng ma thuật được (Đắng lòng thanh niên. Hiệp một bị Orc rape, hiệp hai bị bắt làm nô lệ). Là như vậy đó, giá trị thuộc tính của tôi cũng cao hơn so với những người bình thường khác, vậy nên tôi đã ráng xoay sở để tồn tại cho đến giờ, nhưng ... tôi đoán đến đây là kết thúc rồi. Ah, tôi muốn ít nhất là có thêm rượu, súp ấm, salad tươi, bánh mì mềm, một dĩa cá được làm từ cá tươi, một dĩa thịt với những miếng thịt dày và một món tráng miệng trước khi kết thúc.

"... Đó không phải là một bữa ăn đầy đủ sao?" - Vandalieu chỉ ra.

Khuôn mặt hình trái xoan của hắn đã trở nên gầy gò, khiến cho hắn thậm chí trông còn sơ xác hơn nữa, nhưng yêu cầu của hắn lại khá là xa xỉ. Rất có thể hắn sẽ hợp với Vandalieu một cách đáng kinh ngạc. (main nhà ta cũng thích mấy món xa xỉ mà)

"Vậy, Vandalieu-sama, ngài có muốn giết hắn không?" - Eleanora hỏi.

"Mình nên làm gì đây?" - Vandalieu tự hỏi, cảm thấy rắc rối.

Luciliano là một kẻ có một mối quan hệ khá kỳ lạ với Vandalieu. Hắn không phải đồng minh, vậy nên Vandalieu cũng không có lý do gì để giúp hắn ta cả. Nếu phải quyết định thì hắn giống như là kẻ thù hơn. Nhưng Vandalieu không thể nói chắc chắn rằng hắn có phải là người đáng bị giết trong tình huống này hay không.

Với Pauvina, người không có mặt ở đây, Luciliano là một kẻ thao túng cơ thể kiếp trước của cô và biến cô trở thành một món đồ chơi cho một con Noble Orc, nhưng hắn cũng không phải là kẻ chịu trách nhiệm trực tiếp cho cái chết của cô ấy và Pauvina cũng không có vẻ gì là ghét hắn ta kể từ khi được tái sinh. Thật ra thì cô ấy đã quên luôn việc đó rồi.

Nhưng nếu Vandalieu để hắn đi như vậy, có khả năng cao là thông tin về những gì xảy ra ở trong mỏ này sẽ bị rò rỉ ra ngoài.

Tuy nhiên, Vandalieu cảm thấy miễn cưỡng khi giết hắn ta.

Không giống như những nô lệ tội phạm đã từng là những tên tội phạm xấu xa, Luciliano cũng không hẳn là một kẻ xấu, Vandalieu cũng không có bất kỳ hận thù cá nhân nào với hắn ta cả. Nếu xét về cái cách mà hắn bị biến thành nô lệ, Vandalieu thực sự thông cảm cho hắn ta.

"Mình nghĩ là mình sẽ hỏi Pauvina trước vậy" - Vandalieu nói.

Cậu quyết định sẽ xử lý hắn sau khi đã hỏi ý kiến của Pauvina rằng có nên đưa hắn về Talosheim hay không.

***

Sau đó, Vandalieu đã đánh thức gã quý tộc và những tên lính trong mỏ dậy và tập hợp chúng lại cùng một chỗ.

"Làm chúng gãy chân hay đập vỡ đầu cũng được, nhưng xin đừng cố nghiền nát hết. Ah, nhưng đập chúng ra bã cũng hoàn toàn OK nhé" - cậu ấy nói.

Những lời nói có vẻ nguy hiểm đó không nhắm đến những kẻ đang bị tê liệt đằng sau cậu, mà là với những cư dân mới của Talosheim, những người đang thở phì phò qua lỗ mũi và đang cầm những cây cuốc, xẻng trên tay.

"L-lũ khốn! Các ngươi định làm gì?!" - có một tiếng nói đặc biệt lớn trong vô số những lời cầu xin sự thương xót.

"Một buổi hành quyết công khai" - Vandalieu trả lời lại.

"Đừng có đùa với tao!" - giọng nói đó hét lại. Vandalieu cảm thấy tiếng ồn này khá là phiền nhiễu.

Tuy nhiên, đây sẽ là những lời cuối cùng của những kẻ sẽ bị xử tử công khai một cách khủng khiếp. Sẽ thật là ngu ngốc khi hắn nghĩ rằng hét vào mình sẽ khiến mình cảm thấy tệ. Vandalieu nghĩ vậy và quay người lại.

"Tao là tử tước Besser, người được ngài công tước giao nhiệm vụ quản lý cái mỏ này. Tao kiên quyết phản đối xự bất công này!" - tên tử tước hét lên, miệng hắn há to đến nỗi như thể cả cái mặt hắn chỉ có mỗi cái miệng thôi vậy.

Vandalieu bối rối nhìn hắn. "Đối xử bất công, ngươi nói ... việc này không bình thường sao?"

Tên tử tước và binh lính của hắn đã làm những việc mà Vandalieu nghĩ rằng chúng đáng ra sẽ phải lưỡng lự khi lớn tiếng. Giờ vị trí của chúng chỉ đơn giản là bị đảo ngược mà thôi, vậy nên đây chỉ là điều bình thường, không phải sao?

Thực ra thì chúng sẽ bị chết trong mười phút nữa mà không phải chịu xự đối xử tương tự, như vậy không phải là quá may mắn cho chúng rồi sao?

"Mày đừng có mà dại dột! Tao là một quý tộc đó!" - tên tử tước kêu lên.

"... Ta biết điều đó. Thế thì có liên quan gì không?" - Vandalieu hỏi.

Cậu ấy đã giải thích tình hình cho tên tử tước và người của hắn. Cậu cảm thấy rằng nên làm điều này thay vì giết chúng mà không cho chúng biết bất cứ thứ gì rồi biến chúng thành những undead mạnh mẽ hơn.

"Tên khốn! Ngay cả trong thời chiến, việc bắt giữ quý tộc làm tù nhân bất cứ khi nào có thể và đối xử với họ phù hợp với địa vị là điều bình thường đó! Mày thậm chí còn không nhận thức được điều này sao?!" - tên tử tước hét lên.

"Không, ta không biết. Xin lỗi nhé" - Vandalieu đã biết được vài thứ mới mẻ, cậu gim những lời nói đó của tên tử tước lại. Nếu cậu trở thành một mạo hiểm giả, cậu có thể có cơ hội tham gia vào những trận chiến, vậy nên việc biết được những kiến thức này ngay từ đầu là một điều tốt. "Lần tới ta sẽ làm vậy" - cậu ấy nói.

"Không, làm ngay và luôn đi!" - tên tử tước ra lệnh. "Mày có nghĩ mày có thể thoát khỏi việc này sao khi giết tao không?"

"Ta đảm bảo chắc chắn là sẽ làm được thôi" - Vandalieu nói.

"Không đời nào mày làm được đâu! Tao là một quý tộc đó. Nếu mày làm một việc như vậy, tất cả lũ sinh vật thấp kém chúng mày sẽ bị xử tử hết! Vương quốc của tao sẽ đặt lệnh truy nã và săn lùng những kẻ giết chết quý tộc và kết liễu mạng sống của chúng một cách không thương xót!" - tên tử tước Besser hét lên.

Khuôn mặt của một số cựu nô lệ titan tái nhợt đi vì sợ sau khi nghe được những lời này của hắn ta. Họ bắt đầu hạ vũ khí trong tay xuống.

Đó là sự khác biệt giữa thường dân và quý tộc trong thế giới Lambda. Không phải tất cả mọi người đều bình đẳng. Sinh mệnh của quý tộc và hoàng tộc rõ ràng là quý giá hơn. Đó là kiến thức phổ biến.

"Giờ mày hiểu chưa hả, thằng mọi rợ?!" - tên tử tước Besser hét vào Vandalieu, vị vua hiện tại của Talosheim.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, một cơn khát máu dâng lên từ phía Borkus và Eleanora, nhưng Vandalieu đã giơ tay lên để trấn an họ.

Điều quan trọng lúc này không phải là đối phó với việc cậu bị tên tử tước này xúc phạm, mà là để khiến cho những cư dân mới của Talosheim thừa nhận quyền lực của cậu ấy. Nếu cậu phụ thuộc quá nhiều vào Borkus và những người khác, một số người có thể sẽ thay đổi suy nghĩ và quyết định rằng họ sẽ không đi theo cậu ấy. Và nếu những cựu nô lệ không nghiêm túc nghe theo cậu, tương lai sau này sẽ xảy ra vấn đề.

"Mọi người, xin hãy đến đây" - Vandalieu nói.

"Được thôi~"

Nghĩ đến việc thể hiện sức mạnh của mình, Vandalieu triệu tập Levia và những Ghost khác, và truyền mana cho họ. Cậu nhìn vào mỏ ... vào ngọn núi nhỏ nhô ra từ mặt đất, một ngọn núi nhỏ chỉ cao khoảng năm trăm mét.

"... Tử hỏa phá ngục (骸炎獄滅連弾 | Corpse Flame Prison Destruction Barrage)"

Một ngọn lửa nhỏ xuất hiện, trông như vô số đom đóm. Nhưng trong khoảng khắc tiếp theo, chúng biến thành vô số hộp sọ làm từ những ngọn lửa đen.

Những hộp sọ kêu lách cách khi chúng lao về phía ngọn núi mà Vandalieu đang chỉ.

Kết quả là một cảnh tượng rất đáng sợ.

Hơn một trăm ngọn lửa hình đầu lâu ghim vào ngọn núi đá. Những tảng đá cứng trở nên giòn và vỡ ra, bị đốt cháy và vỡ vụ. Quá trình này cứ tiếp diễn vô tận, và trước khi mọi người kịp chú ý, hình dạng của ngọn núi đã bị biến đổi khi nó tách ra khỏi mặt đất. Ngọn núi rơi xuống tạo ra một tiếng ồn, nhưng ngay cả thứ đó cũng đã bị ma thuật của Vandalieu loại bỏ.

"Nh-Nhóc, ngọn núi biến mất rồi" - Borkus nói.

"Ah, đúng rồi đó"

Ngay lúc Borkus ngừng lại, ngọn núi đã biến mất khoảng hai phần ba. Lúc đầu nó cũng không phải là một ngọn núi lớn gì, nhưng khi nhìn thấy màn phô diễn sức mạnh này, không chỉ tên tử tước và lính của hắn, mà cả những cựu nô lệ cũng nhìn chằm chằm há hốc miệng.

Eleanora và những người khác cũng chết lặng. Ngay cả Pete, con rết nhô đầu ra khỏi tóc của Vandalieu cũng đứng hình.

Cho đến giờ, chưa có một ma pháp tử tính nào sở hữu khả năng vật lý có thể phá hủy mục tiêu của chúng. Tuy nhiên, bằng cách sử dụng Ma pháp linh hồn tử tính và Levia cũng như những người khác, Vandalieu giờ đây có thể làm những điều tương tự như hỏa ma thuật.

Đây là lần đầu tiên Eleanora và những người khác được nhìn thấy được sức mạnh ma pháp thực sự của Vandalieu.

"Bocchan, sao chúng ta không đơn giản là xâm chiếm lãnh địa Hartner luôn?" - Sam đề nghị.

"Sam, không thể được đâu vì Heinz vẫn còn ở đó mà" - Vandalieu nói. "Ngoài ra, nếu tôi làm vậy thì cũng có nghĩa là đánh nhau với những lãnh địa khác và cả đế quốc Amid nữa, không phải sao?"

"Chà, ta đoán là vậy" - Borkus nói. "Không cần biết nhóc có mạnh đến mức nào đi nữa, chúng ta cũng chỉ có một. Nếu những mạo hiểm giả hạng A và lực lượng tinh nhuệ từ mỗi quốc gia đồng loạt tấn công, ta sẽ không thể giữ vững được"

Như ông ta nói, có rất nhiều người trên thế giới này có thể làm những điều tương tự như Vandalieu vừa làm.

"Và cuối cùng, một ngọn núi thì cũng chỉ là một ngọn núi" - Vandalieu nói. "Nó không di chuyển. Một mạo hiểm giả hạng A hoặc hạng B sẽ có thể tránh được đòn tấn công này"

Không giống như ngọn núi, con người có thể trang bị được đủ loại vật phẩm ma pháp và kỹ năng. Tử hỏa phá ngục không chính xác trong việc nhắm đến mục tiêu, vậy nên một người siêu phàm nào đó có thể sống xót sau đòn đó cũng không phải là quá khó khăn ... mặc dù một người bình thường sẽ bị biến thành tro bụi.

"Có khi nó sẽ hạ được ta, Vigaro, Eleanora-jouchan và những người khác thiệt đó, nhưng ..." - Borkus nhìn về phía ngọn núi đã bị sụp đổ.

Thường thì họ có thể phải chạy trốn khỏi những mảnh vỡ rơi xuống, nhưng thậm chí Vandalieu còn phá hủy cả những mảnh vỡ đó ra luôn rồi.

Cậu còn loại bỏ tiếng ồn khiến cho nó cảm giác như không thật, nhưng nếu cậu không làm thế thì nhiều người có thể sẽ bị mất ý thức.

"Nhân tiện, phá mỏ như vậy thực sự có ổn không?" - Borkus hỏi.

"Không vấn đề gì đâu" - Vandalieu trả lời. "Ngay từ đầu tôi đã định phá hủy nó để loại bỏ nguồn cung tài nguyên khoáng sản cho lãnh địa Hartner rồi mà" - cậu quay lại đối mặt với những người cựu nô lệ. "Tôi muốn nói là, tôi có sức mạnh, vậy nên sự trả thù của lũ quý tộc chẳng có gì đáng sợ cả. Các bạn có đồng ý không?" - cậu ấy hỏi họ.

Những người cựu nô lệ vẫn còn đang chết lặng trong giây lát trước khi có thể lấy lại được ý thức.

"Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một ma pháp tuyệt vời đến vậy ... Đây là bị vua của chúng ta sao?"

"Nếu vua của chúng ta mạnh như vậy thì sao chúng ta cần phải sợ những trên quý tộc của quốc gia này nữa chứ?"

"Đúng vậy, ngay cả lãnh địa Hartner và cả những lãnh địa khác nữa, ngay cả khi nhà vua có phái quân đội đi thì chúng cũng sẽ bị nuốt chửng như ngọn núi đó và thậm chí sẽ chẳng còn lại gì ngoài tro cốt"

"Nếu người đó là vua của chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ không phải thua đế quốc Amid nữa ... chúng ta sẽ không còn bị đuổi khỏi quê hương nữa"

Sức mạnh trở lại trong đôi mắt của họ, và vũ khí đã bị hạ xuống trước đó một lần nữa được nâng lên.

Tên tử tước và người của hắn giờ thì đã tái nhợt hết cả. Sau khi chứng kiến Ma pháp linh hồn tử tính của Vandalieu, chúng giờ đã hoàn toàn nhận thức được rằng không chắc liệu gia tộc Hartner mà hắn biết có thể làm gì với bán vampire tự xưng là vua ở phía trước hay không.

"C-chờ chút đã. Nếu ngài tha mạng cho chúng tôi - không, ít nhất là tôi, tôi sẽ trả cho ngài bất cứ thứ gì mà ngài muốn" - tên tử tước nói.

Lời cầu xin lòng thương xót của hắn cũng đã khiến cho những tên lính bắt đầu cầu xin lòng thương xót.

"T-tử tước-sama?!"

"Tôi còn có vợ và còn nữa. X-xin hãy tha mạng cho tôi!"

"Tôi chưa từng giết hay hiếp ai cả! Thật đó. Xin hãy tin tôi!"

"Umm, ta có thể kiếm tiền bằng nhiều cách, vậy nên ta thực sự không quan tâm đến mấy thứ đó đâu" - Vandalieu nói. "Hiếp dâm người khác khi ngươi đã có vợ và con rồi là không tốt. Và ngươi, ít nhất ngươi không nên nói những lời dối trá dễ bị nhìn thấu như vậy chứ"

Những nỗ lực của bọn lính đều là vô ích.

"Ta đã loại những người chỉ đơn giản là làm việc bình thường mà không gây hại, hiếp hay giết chết những người nô lệ một cách không cần thiết ra rồi" - Vandalieu nói với chúng, những người mà cậu cho là không đáng để bị giết thì đã được tập hợp lại ở một nơi riêng biệt.

Có những người lính già vẫn trung thành với vợ và cũng có những nhân viên từng làm việc cho tên tử tước như là người hầu và đầu bếp đã bị hắn đưa đến đây - có khoảng mười người như vậy. Họ không phải là người đặc biệt có đạo đức, cũng không phải là người có lòng trắc ẩn sâu sắc đối với những nô lệ, mà chỉ là họ đã do dự khi giết người.

Vandalieu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net