94:Bán vampire đi chế ngự một con khỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Theo lời của Isla, Chipuras và 'chó điên' Berket ~ leo lên núi ~ bay qua bầu trời ~ lặn xuống hồ ~"

Vandalieu đang vừa hát vừa khởi động bên hồ trong khi lên kế hoạch với những thông tin mà cậu có được từ những vampire.

Dù đã là mùa xuân, nhưng giờ vẫn đang là tháng ba. Còn quá sớm để đi bơi. Và Vandalieu thì bơi không giỏi lắm.

"Mình chỉ vừa đủ sức bơi được năm mươi mét trong bể bơi trường học ... dù vậy, giờ mình có thể nín thở đến tận ba mươi phút"

Không biết lũ hải cẩu, sư tử biển và rái cá bơi được bao lâu dưới nước nhỉ? Liệu Vandalieu có thể sớm vượt mặt chúng không đây?

Mình nghĩ là việc đó cũng chẳng quan trọng lắm - Vandalieu nghĩ vậy trong lúc bay xuống hồ

CLICK-CLICK-CLICK-CLICK!

Pete vươn mình ra khỏi đầu của Vandalieu và hướng đầu về phía bờ đế ráng kéo Vandalieu trở lại. Vandalieu phát ra một tiếng kêu kì lạ khi cậu đáp xuống hồ.

"Bệ hạ, ngài ổn chứ?!" - công chúa Levia hỏi. "Ngài vừa phát ra một tiếng kêu rất kỳ lạ đó!"

"C-có lẽ là vậy?" - Vandalieu nói. "Khi Pete đang ở trong tôi thì nó cũng giống như là đi tắm thôi, vậy nên không sao đâu mà. Ah, chờ chút, dừng lại, đừng có cắm rễ vào bờ vậy chứ"

Phải mất một lúc thì Vandalieu mới có thể làm dịu được Pete cũng những quái vật cây không thích ở dưới nước. Sự cộng sinh thật là một thứ rắc rối mà.

***

Vandalieu đang đi lại nhẹ nhàng trong hồ nước lạnh.

Cậu ấy khéo léo điều khiển những nhánh Ent bất tử đang kéo ra từ tay cậu và sử dụng đất và đá dưới đáy hồ để làm chỗ đứng.

"Dù vậy thì chắc chũng sẽ không thích nước biển đâu" - Vandalieu thì thầm qua cái miệng thể linh hồn của mình khi cậu tiếp tục đi dọc theo hồ. "Chắc mình phải tận dụng cơ hội này để nghĩ ra cách nào đó thôi"

Ở đó rất tối, nhưng ngay cả vậy thì cũng không có vấn đề gì với kỹ năng Hắc nhãn.

Nhưng nếu nước bị vẩn đục và chứa đầy những vi sinh vật thì ngay cả với Hắc nhãn, cậu cũng sẽ chẳng thì thấy gì được, nên cũng may là nước khá trong.

"Hmm?"

Có vài chục cái bóng đang cầm giáo xuất hiện trước mặt cậu. Nhưng nếu nhìn kỹ thì chúng có hình dạng con người, toàn bộ cơ thể chúng được bao phủ bằng vảy và khuôn mặt chúng thì giống như là sự kết hợp giữa người và cá.

Đó là những con quái vật hình người, được gọi là Gillmen.

Lambda cũng tồn tại một loại quái vật hình người sống dưới nước giống như cá với tứ chi giống của loài người, được biết đến như goblin của biển là Sahuagin. Nhưng Gillmen thì mạnh hơn nhiều so với Sahuagin.

Vì cấu trúc tâm trí của chúng quá khác với con người nên việc giao tiếp với chúng rất khó khăn, nhưng chúng lại rất thông minh, tạo ra được nhiều trang bị từ vỏ và các sinh vật khác, và chúng sống theo những nhóm gồm vài trăm cá thể.

Con người không thân quen với Gillmen lắm vì khác biệt về môi trường sống, nhưng ở những làng chài, Gillmen còn đáng sợ hơn cả Ogre. Và có lẽ bởi vì chúng có mối liên hệ nào đó với loài Tristan, và vì thần biển đã tạo ra chúng mà mỗi khi chúng nhìn thấy loài Merfolk là lại trở nên điên cuồng như những Berserker (cuồng chiến binh), nhờ vậy mà loài gillmen được mệnh danh là 'Kẻ thù của Merfolk'

"Gubububu."

"Buggukyubugyu."

Những con Gillmen vây quanh Vandalieu và nhìn Vandalieu với ánh mắt hoang mang qua đôi mắt trông như mắt cá của chúng.

Trông chúng như thể đang nói mấy câu như là "Cái gì kia vậy?" và "Nó có những nhánh mọc ra từ tay và chân kìa" vậy.

Rắc rối thiệt đó, mấy con quái vật trong thế giới này không hiểu tiếng Nhật. Nếu có linh hồn của một Gillmen nào đó thì thì mình đã sử dụng Vật chất hóa và nhờ nó thông dịch cho rồi, nhưng mình chẳng thấy ma nào ở đây cả.

Vandalieu đang gặp một tình huống rắc rối, nhưng có vẻ như những con Gillmen đã quyết định rằng "Chúng ta chẳng biết nó là gì cả, nhưng giờ thì cứ lờ nó đi" và không còn chút sát ý nào nhắm vào Vandalieu - thứ mà cậu có thể phát hiện ra với Cảnh báo tử vong nữa, chúng đều đã thu giáo lại.

Nhờ có phản ứng đó mà Vandalieu không cần phải nghĩ nhiều về việc nên làm gì nữa.

"Dù mình không thực sự thích chiến đấu dưới nước. Mình không thể nhờ công chúa Levia và những người khác giúp mình được" - Vandalieu nói vậy và ném thanh kunai bị nguyền rủa của cậu và giải phóng chất độc vào nước. "Nhưng cũng may là có mấy con này, nhờ vậy mà mình có thể nhờ chúng dẫn đường rồi"

Nhân tiện, Gillmen có hạng là 3. Nhưng chúng thường chiến đấu dưới nước và trên tàu thuyền, Hội mạo hiểm giả đã khuyến nghị rằng nếu lỡ có chiến đấu với chúng thì hãy xem chúng như là hơn một hạng.

***

Tạo ra Zombie Gillmen dẫn đường, Vandalieu tìm thấy một hang động ngầm dưới đáy hồ, cậu đã dành cả tiếng đồng hồ để đi lòng vòng quanh đó trước khi trồi lên khỏi mặt nước.

"Ah, mình cứ tưởng là chết luôn rồi chứ"

Nếu mà Vandalieu không cắn vào họng của một con Gillmen và hút lấy không khí từ phổi của nó mỗi khi cậu sắp hết hơi thì có thể cậu đã gặp nguy hiểm.

Gillmen có mang ở hai bên cơ thể, nhưng chúng cũng có phổi để di chuyển trên mặt nước.

Nhân tiện, lý do duy nhất mà Vandalieu không hô hấp nhân tạo bằng miệng là vì cậu không muốn. Ngay cả khi cậu đã phớt lờ việc chúng là Zombie, cậu không muốn mất đi nụ hôn đầu của mình với một con quái vật mặt cá.

Khuôn mặt của zombie Gillmen lặng lẽ trồi lên từ mặt nước khi Vandalieu bắt chúng giúp cậu lên bờ. Vandalieu nhìn quanh và nhận thấy rằng cậu đã nổi lên từ một hồ nước ngầm và có một biệt thự gần đó thoạt nhìn thì trông có vẻ thanh lịch ... nhưng nếu nhìn kỹ thì nó trông cũng khá là u ám.

"Ôi trời. Tốt biết mấy nếu cậu thực sự đã chết, vị khách mà ta không nhớ là mình đã mời ạ" - một người trông có vẻ giống như một quản gia có năng lực bước ra để chào đón Vandalieu. Hắn ta là một gã trung niên đẹp trai, dáng người trung bình. Chiếc áo đơn sắc mà hắn ta đang mặc là một món đồ đắt tiền ở Lambda, trông rất hợp với hắn.

"Xin chào" - Vandalieu nói. "Ta xin lỗi vì đã đến đây mà không báo trước. Tên ta là Vandalieu"

"Ôi trời. Cậu thực sự là Dhampir như lời đồn đó sao. Mấy lời đồn đó bắt đầu cũng được một thời gian rồi, ta rất mong được gặp cậu đó. Xin lỗi vì đã giới thiệu muộn. Ta là quản gia của biệt thự này, 'Chó dại' Bellmond" - gã đàn ông tự giới thiệu bản thân và cúi đầu một cách lịch sự. "Hôm nay cậu có việc gì mà phải đến tận đây vậy?"

"Ta đang nghĩ đến việc chiếm lấy nơi mà ngươi đang phụ trách thôi ấy mà" - Vandalieu trả lời. "Ta sẽ làm việc đó ngay đây. Như vậy có ổn không? Mà ngay cả khi ngươi nói không thì tôi cũng không có ý định trở lại vào một ngày khác đâu"

"Ta hiểu rồi. Thật là hoàn hảo. Ta cũng chỉ nghĩ đế việc giết ... cậu!" - Bellmond hét lên khi hắn di chuyển những ngón tay, nụ cười dịu dàng của anh biến thành một biểu hiện điên loạn với hàm răng nanh nhe ra.

Khoảnh khắc tiếp theo, những Gillmen bảo vệ bên cạnh cậu đã bị cắt ra thành từng mảnh.

Năm con Gillmen đã bị cắt ra một cách lặng lẽ thành hơn mười phần mỗi con, thậm chí mạch máu của chúng khi bị cắt ra vẫn còn rất sống động, và rồi chúng đều rơi hết xuống cái hồ gần bờ.

Khi những phần của lũ Gillmen rơi xuống khiến nước văng tung tóe, Bellmond cảm thấy thất vọng vì Vandalieu không di chuyển chút nào.

"Fufu, cậu có biết điều gì vừa xảy ra không đó?" - Bellmond nói. "Dù ngoại hình ta trong vậy thôi, nhưng ta đã sống hàng chục nghìn năm rồi, và đây là kết quả. Nếu ta cũng có thể khiến cậu tận hưởng được nó thì -"

"Ngươi đang sử dụng ma pháp và những ngón tay của mình để điều khiển những sợi kim loại siêu mảnh thôi mà. Ma pháp đó mà phong ma pháp, ta cho là vậy. Sét thì bị ảnh hưởng bởi phong tính, không phải vậy sao?" - Vandalieu nói.

"C-cái gì?!"

Bellmond mất tinh thần. Hắn ta không ngờ rằng bí thuật của mình lại bị nhìn thấu ngay lập tức. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, mỗi ngón tay của hắn bắt đầu uốn cong một cách kỳ lạ như thể chúng là những sinh vật độc lập.

"Fufu. Không ngờ rằng ta lại bị nhìn thấu dễ dàng đến vậy, nhưng có gì khác biệt đâu chứ? Cậu đã là tù nhân trong những sợi dây của ta rồi! Cậu không cách nào có thể trốn thoát được nữa đâu"

Bủa vây Vandalieu với những sợi dây của mình, Bellmond chắc chắn về chiến thắng của hắn và lấy lại bình tĩnh.

Với sự bủa vây hoàn chỉnh như vậy, Bellmond có thể loại bỏ Vandalieu trước khi cậu ấy có thể niệm bất kỳ pháp chú nào. Những con zombie còn lại đang cố gắng vây quanh, nhưng Bellmond có thể dễ dàng xử lý mấy con tép riu như vậy nếu chúng tiến lại gần hơn.

"Giờ thì, đến với cha mẹ của cậu luôn đi!" - hắn ta hét lên.

Hắn ta khẽ uốn cong những ngón tay. Với chuyển động nhỏ đó, đầu của Vandalieu sẽ rơi ra. Đáng lẽ phải là vậy, nhưng ... hắn cảm thấy một sự kháng cự lạ lùng.

Những sợi dây của hắn không di chuyển theo ý của hắn!

"Cái gì?! Cái này là ... ta hiểu rồi, cậu cũng là Kẻ điều khiển dây giống như ta!"

Những sợi dây của Bellmond đã bị vướng vào những thứ như những sợi dây kéo ra từ ngón tay của chính Vandalieu.

"Không đâu, ta không có chức nghiệp nào như vậy" - Vandalieu nói. "Nhưng ta có thể điều khiến những thứ có dạng hình sợi"

Mỗi sợi kim loại siêu mảnh của Bellmond đều đã bị vướng vào những sợi tóc kéo dài của Vandalieu và những sợi dây dính mà cậu đã tạo ra từ lưỡi và móng vuốt.

Cấp độ kỹ năng Kéo sợi của Vandalieu thấp hơn nhiều so với của Bellmond, nhưng cậu ấy chỉ cần đơn giản là kéo dài những sợi dây ra xung quanh mình, nhờ đó mà chúng đơn giản là làm rối những sợi dây của Bellmond.

"... Có phải cậu là một chủng tộc Dhampir có khả năng như vậy không?" - Bellmond hỏi.

"Ta không biết những Dhampir khác như thế nào" - Vandalieu trả lời.

Chính xác hơn thì Vandalieu đã từng nhìn thấy một cô bé Dhampir được Heinz bảo vệ, mặc dù cậu không biết tên cô bé, mà chỉ mới nhìn thấy cô bé một lần thôi. Cậu không biết liệu cô bé ấy có thể nhổ ra những sợi chỉ từ miệng hay không. Nhưng cậu không nghĩ là cô bé có thể làm được.

Bellmond nở một nụ cười thách thức khi thấy Vandalieu có thể thao túng những sợi dây như hắn ta, phương pháp hai người sử dụng không giống nhau.

"Ta hiểu rồi. Đây không còn là một trận chiến giữa Vampire và Dhampir nữa rồi, đây là một trận chiến giữa hai kẻ sử dụng dây ... ta chưa từng nghĩ là sẽ có cơ hội chiến đấu với một kẻ thù cũng sử dụng dây như ta vậy đâu" - hắn ta nói. "Ta phải cảm tạ Hihiryushukaka-sama từ tận đáy lòng"

Có vẻ như một công tắc nào đó trong Bellmond đã được bật. Đôi mắt hắn ánh lên một sự ngây thơ tỏa sáng, như thể hắn đang nói chuyện với người bạn thân nhất của mình.

"Giờ thì, hãy nỗ lực hết mình và dành lấy vinh quang chiến thắng đi!" - hắn ta tuyên bố, đưa mắt nhìn Vandalieu như thế đang nhìn vào một kẻ thù đáng gờm. Khoảnh khắc hắn nói xong, đôi giày của hắn bị xé toạc ra từ bên trong. "Giờ thì, thưa quý khách! Cậu có thể giữ được những sợi dây từ hai mươi ngón như ta không?"

Mỗi ngón chân của Bellmond đều mọc dài ra thêm, giống như một con khỉ.

Hắn ta vặn vẹo một cách khéo léo để thao túng những sợi chỉ của mình. Không còn bất kỳ dấu hiệu thất vọng nào mà hắn đã thể hiện trước đó nữa. Chỉ còn tiếng tim đập thình thịch.

Có lẽ đó là do sự xuất hiện của một kẻ thì xứng đáng, hoặc có lẽ hắn ta có linh cảm gì đó về trận chiến này. Dù bằng cách nào đi nữa, hắn cũng không nghi ngờ gì việc sự tồn tại trước mắt hắn sẽ cho hắn một thứ gì đó.

Những sợi dây mà Bellmond tung ra đều đã bị vướng vào những sợi dây của Vandalieu, từng cái một. Tuy nhiên, những sợi dây đó đều đã băng qua, cắt qua chúng và tiếp cận mục tiêu.

"Sao thế? Cậu không thể chiến thắng chỉ với phòng thủ như vậy đâu!" - Bellmond hét lên.

"Ngươi nói đúng" - Vandalieu nói.

"Giờ thì, ta đoán là mình cũng nên phản công lại thôi" - một giọng nói khác phát ra từ một khoảng cách xa. Kinh ngạc, Bellmond quay lại nhìn theo hướng phát ra giọng nói.

Cách không xa bên trái hắn, những con Zombie Gillmen đã tập trung lại tại một điểm. Hắn tự hỏi rằng có phải những con Zombie Gillmen này đã nói chuyện hay không, rồi Vandalieu bật ra khỏi cơ thể có vảy của chúng, từng người một.

"Eh? Cái gì? Q-quý khách thân mến, đây có phải là anh em của cậu không?" - Bellmond ngơ ngác hỏi Vandalieu - người đang chiến đấu với hắn khi nhìn thấy những Vandalieu khác xuất hiện từ bên trong những con Zombie Gillmen.

"Không đâu, tất cả họ đều là một phần của ta" - Vandalieu trả lời. "Người đang chiến đấu với ngươi là cơ thể vật lý của ta, cũng là người điều khiển những người khác thông qua kỹ năng Điều khiển từ xa"

"Những người này" - một Vandalieu khác nói. "Đều chỉ là bản sao linh hồn của ta được tạo ra sau khi ta sử dụng Xuất hồn và hợp nhất với những con Zombie Gillmen.

"Giờ thì ta phản công đây" - một thể linh hồn khác của Vandalieu nói.

Những thể linh hồn của Vandalieu cầm những cái ống dài mà những Gillmen mang trên lưng khi tiến về phía Bellmond.

"Một cơ thể vật lý và những cơ thể linh hồn sao?! K-không, không, đợi đã, thưa quý khách, điều này thật kỳ lạ" - Bellmond lắp bắp. "Ý cậu là gì khi nói rằng cậu sử dụng cơ thể vật lý ... cơ thể thật của cậu đế làm mồi như đánh lừa ta vậy?"

"Ngươi nói đây là cơ thể thật của ta nhỉ?" - Vandalieu nói.

"Cậu không nghĩ là cậu có thể bị vướng vào những sợi dây của ta và bị xé nát sao?" Thực ra thì chỉ trong một phút nữa, ta có thể cắt cơ thể cậu ra thành từng mảnh luôn đó" - Bellmond nói.

"Ngay cả khi cơ thể ta bị tách ra thành từng mảnh thì ta cũng chỉ cần mất chưa đầy ba phút để ghép từng mảnh lại với nhau thôi, bởi vậy ta sẽ không chết được đâu" - Vandalieu nói.

"... Nhưng mà ngay cả Vampire quý tộc cũng sẽ chết nếu bị như thế mà"

"Ngoài ra, ta vẫn còn cách này nữa"

Đầu của một con sâu mọc ra từ sau gáy của Vandalieu. Cái miệng của nó, đặc điểm duy nhất trên đầu nó mở ra và một thứ chất lỏng đặc sệt chảy ra từ miệng nó

Thứ chất lỏng đó ... Dạ đồng, trở thành một bộ áo giáp bao quanh cơ thể của Vandalieu. Datara đã rèn con Golem dạ đồng này thành một bộ giáp.

Và sau đó, cậu ấy còn mở rào chắn hấp thụ ma pháp và rào chắn kháng tác động lên, nhấn chìm những sợi dây của cả bản thân lẫn Bellmond.

Bellmond chết lặng khi nhìn thấy Vandalieu tạo ra rào chắn phòng thủ hết lần này đến lần khác một cách dễ dàng. Và giờ thì những sợi dây của Bellmond đã ở trong rào chắn, chúng gần như hoàn toàn bất động.

Mỗi lần hắn ta di chuyển các ngón tay để thử điều khiển những sợi dây của mình thì những sợi dây lại ăn vào những ngón tay của hắn và máu lại phun ra.

"Tôi biết hỏi thế này thì rất bất lịch sự, nhưng ... thưa quý khách, không phải cậu là quái vật hay quái dị gì đó chứ?" - Bellmond hỏi. Giờ đã đến nước này, hắn không còn cách nào khác ngoài cắt đứt hết các ngón và chạy trốn, nhưng hắn lại hỏi câu hỏi này thay vì niệm pháp chú để làm vậy.

Nhịp đập của hắn ngày càng mãnh liệt khi hắn nhận ra rằng hắn không thể tránh khỏi thất bại. Má hắn ửng đó và đôi mắt hắn run rẩy, làm mờ đi tầm nhìn.

"Ta tự coi bản thân mình là một con người, vậy nên thật đáng tiếc khi ngươi nói điều này với ta" - Vandalieu trả lời khi những thể linh hồn của cậu đang nạp một viên đạn bạc vào nòng ... hoặc ít nhất là đã bắt đầu làm vậy trước khi đổi sang một loại đạn khác.

Một viên đạn sắt đã được nạp vào nòng súng ... khẩu súng có rãnh hình xoắn ốc được tích hợp vào nòng súng để tạo độ xoáy cho đạn. Vandalieu đã điều chỉnh tầm bắn một chút và sau đó sử dụng Telekinesis để bắn viên đạn đi.

"Bắn"

Trái ngược với giọng nói đều đều, viên đạn được bắn ra với một tiếng sấm đinh tai.

"Kuh... fushaaah!" - Bellmond cố gằng chìa lưỡi của mình ra để điều khiển một sợi dây nhằm cố gắng tránh viên đạn đầu tiên của Lambda do Vandalieu bắn đi.

Nhưng viên đạn đã gạt phăng sợi dây đó sang một bên và đâm vào thân người của Bellmond.

***

『Bạn đã nhận được Kỹ thuật pháo binh!』

Có vẻ như ở Lambda, kỹ năng sử dụng súng không đươc gọi là Kỹ thuật dùng súng, mà là Kỹ thuật pháo binh.

Viên đạn sắt đâm sầm vào bức tường phía xa đối diện hồ nước ngầm, khiến cho một phần của bức tường vỡ vụn. Thấy vậy thì người ta không nghĩ đó là một khẩu súng mà là một khẩu pháo thì đúng hơn.

Ngoài ra, nòng súng trường telekinesis mà Vandalieu tạo ra có độ chính xác và sức mạnh thực sự không hơn gì một cái nòng súng, nó không có cò súng hay thuốc súng, khó lòng mà gọi nó là một khẩu súng được.

Nhưng ngay cả khi Vandalieu thừa nhận sức mạnh từ khẩu súng telekinesis và nòng súng của nó, cậu cũng đã quyết định rằng sẽ không bao giờ sử dụng nó dưới lòng đất trừ khi thực sự cần thiết.

"Nhân tiện, ngươi có thể nói gì đó không? Ta đã sử dụng một viên đạn sắt thay vì Orichalcum hay bạc, và ta cũng đã thay đổi tầm bắn của mình một chút, vậy nên ngươi không chết được đâu" - Vandalieu nói. Cậu nhìn xuống Bellmond đang lăn lộn trên mặt đất trong tình trạng đáng thương, nhưng vẫn cố gắng nói một cách lịch sự.

"Kah... Hyuh... Tôi khiêm tốn xin lỗi ... vì đã khiến cậu nhìn thấy sự ô chục của tôi ..."

Trên người Bellmond có một cái lỗ ở bên phải, xuyên qua ngực của hắn ta. Những mảnh ruột, xương và máu vương vãi khắp nơi. Ngoài ra, cánh tay của hắn đã bị thổi bay đi sau khi bị bắn và đang lăn trên mặt đất, cơ thể của hắn cũng đã bị những sợi dây sắc bén mà hắn thao túng làm bị thương.

Không còn ngón tay nào còn lại trên tay và chân của hắn, và lưỡi của hắn cũng đã bị cắt vụn.

Tuy nhiên, sự "ô chục" mà Bellmond đã nói đến không đề cập đến điều đó. Hắn đang đề cập đến ngoại hình thật sự của chính hắn, hiện đang bị phơi bày bởi một lý do đơn giản, vật phẩm ma thuật sử dụng đến hắn ngụy trang đã bị phá vỡ.

Những vết bỏng khủng khiếp và những vết sẹo dài có thể được nhìn thấy qua bộ quần áo rách của hắn ta. Một nửa khuôn mặt đẹp mã của hắn đã bị bỏng và một trong hai con ngươi của hắn thì có màu mây.

Và đôi tai của hắn cũng đã thay đổi.

"Thật ngạc nhiên khi cô lại là phụ nữ đó" - Vandalieu nhận xét. "Và có vẻ như ban đầu cô là một người thú. Một người thuộc chủng tộc của Vida có thể trở thành vampire sao?"

"Tôi đến từ một chủng tộc được gọi là Khỉ rừng" - Bellmond nói. "Nói vậy cũng có nghĩa tôi không phải là người thú. Chủng tộc của tôi có trộn lẫn dòng máu Lamia. Cái lưỡi này và, mặc dù giờ rất khó nói, đôi mắt đã bị mù của tôi cũng có hình dạng mắt giống như Lamia. Các chủng tộc của Vida không phải là không thể trở thành vampire. Tuy nhiên, có đến 90% khả năng thất bại và tử vong là tác dụng phụ của việc chuyển đổi. Nhưng sao cậu lại biết tôi là một phụ nữ? Như cậu thấy đó, những bộ phận thể hiện tôi là phụ nữ đều đã bị đốt cháy hoặc đã bị cắt mất rồi mà"

"Tôi có thể nhìn thấy cơ quan nội tạng của cô thông qua vết thương" - Vandalieu nói.

"Tôi hiểu rồi ... Điều đó cũng đã sượt qua tâm trí tôi" - Bellmond - người hóa ra lại là một phụ nữ, cười cay đắng. "Vậy, cậu sẽ kết thúc tôi chứ?" - cô ấy hỏi. "Tôi không mạnh mẽ như cậu, nhưng tôi cũng là một Vampire quý tộc với tước hiệu là bá tước. Tôi cũng có thể phục hồi những vết thương như thế này. Tôi không biết là tôi có thể di chuyển như trước đây hay không, nhưng sau nửa ngày thì tôi có thể đi lại được rồi. Thậm chí ngay cả khi đang nói chuyện như thế này thì tôi cũng có thể hoàn thành việc niệm một pháp chú nếu cố thử đó"

"Nhưng cô đâu cố niệm chú đâu nhỉ?" - Vandalieu nói. "Thực ra, cô còn không có ý định phản công lại. Mặc dù, Hấp dẫn tử tính vẫn đang có tác dụng, đúng không?" - cậu ấy không hề cảm thấy bất kỳ phản ứng nào từ Cảnh báo tử vong.

Bellmond nhìn cậu ngạc nhiên rồi thở hắt ra, như thể hiểu được. "Tôi hiểu rồi. Vậy đó là một kỹ năng hấp dẫn. Tuy nhiên, thay vì bị cậu hấp dẫn, thưa quý khác, trái tim tôi lại bị khuấy động bởi vì tôi đang tự hỏi điều gì sẽ thay đổi nếu tôi giết cậu đây, và thực ra ngay cả khi tôi không thể giết cậu đi nữa, cậu có thể giúp giết tôi hay không"

"Ah, vậy là nó hoạt động như thế"

Mặc dù đó là hấp dẫn, nhưng điều đó lại không có nghĩa là nó sẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net