chap62:Hãy xướng lên giai điệu cái chết bằng bệnh tật, vũ khí và mặt trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với một âm thanh nhỏ giọt, một chất lỏng lạnh lẽo rơi vào một chiếc mũ trụ.

Người lính đội mũ trụ đã không chú ý đến nó. Đây là một chiến trường. Một nơi mà máu thường sẽ phun ra trong không khí. Nếu hắn ta quá quan tâm đến một vài giọt chất lỏng, hắn ta sẽ mất mạng.

Nhưng người lính đó sớm bắt đầu ho. Cơn đau đầu kéo theo mà không báo trước, bên cạnh đó là cơn buồn nôn khủng khiếp, chóng mặt, đau khớp, đau bụng ... Hắn thậm chí có thể cảm thấy mình đang bị sốt.

Hắn ta cố nói khi ho ra thêm. "Đ-độc ... "

Cổ họng hắn đau đớn, hắn đã ở trong một tình trạng mà không thể nói to được nữa. Và khắp nơi trên chiến trường, đội quân đang phải trải qua tình trạng xấu đi như người lính đó ... Không, nói chính xác là có một vài ngoại lệ. Isla và nhóm của cô ta là những kẻ duy nhất không bị ảnh hưởng.

***

Mọi thứ đang tiến triển tốt

Trên bức tường thành thứ hai, Vandalieu gật đầu hài lòng sau khi cậu sử dụng máy bắn đá để phân tán các viên đạn chứa đầy nước có mầm bệnh mà cậu ấy đã tạo ra.

Những người lính và hiệp sĩ đang cố gắng lấy lại bình tĩnh đã không thể đi lại, quỳ trên mặt đất trong khi ho và đau đớn.

Ngay cả Gordan và Riley, những kẻ đã phá vỡ những tảng đá cũng không ngoại lệ. Những kẻ trông giống lính đánh thuê vẫn đứng đó, bối rối trước tình hình xung quanh chúng. Chúng có khả năng là vampire. Thật thuận tiện khi tất cả chúng đã tập trung tại một nơi.

Căn bệnh mà Vandalieu tạo ra là một căn bệnh không lây nhiễm cho những ai có bản chất có thể bị ảnh hưởng bởi Hấp dẫn tử tính.

Nó không có tác dụng với Ghoul, Ong Nghĩa trang, Pauvina hay vampire, nhưng phần lớn quân đội của đoàn thám hiểm từ thuẫn quốc Mirg đã bị lây nhiễm qua mọi con đường có thể lây nhiễm và nó chỉ diễn ra trong vài giây.

Đó là bệnh dịch.

"Guh ... thuốc giải độc ... nó không hoạt động ... "

"Đừng hạ khiên xuống, chúng ta sẽ bị thuẫn quốc Mirg ghét bỏ nếu để bị thứ độc này hạ gục!"

"Tại sao chứ, ngay cả khi tôi có kỹ năng kháng độc ... "

Nhiều người lính đã nhầm tưởng căn bệnh do Vandalieu tạo ra là thuốc độc. Chúng không thể đổ lỗi cho việc giả định này, vì điều kiện vật lý của chúng chỉ đơn giản là bắt đầu xấu đi mà không có cảnh báo trước.

Nhưng ngay cả khi chúng đã uống thuốc giải độc mà chúng được trang bị, tình trạng của chúng chỉ được cải thiện trong giây lát. Điều này chỉ là tự nhiên, vì ngay cả khi thuốc giải độc có thể loại bỏ độc tố trong cơ thể chúng, mầm bệnh vẫn sẽ tiếp tục sản sinh nhiều hơn.

"Chữa trị! Nó không phải là chất độc, nó là dịch bệnh!" - Linh mục cao cấp Gordan hét lớn. "Tất cả các người, chữa trị cho những người xung quanh đi! Các pháp sư, đứng dậy và nhanh lên!

Đúng như dự đoán, hắn ta là kẻ đầu tiên hồi phục. Khi kỹ năng bị động Chữa trị của hắn chữa lành căn bệnh, hắn cũng tự mình dùng phép thuật trong khi khiển trách những người xung quanh.

"Messara, nh-nhanh ... lên!"

Messara ho dữ dội. "X-xin hãy chờ chút, họng của tôi ... !"

Nhưng mọi thứ không đơn giản như vậy. Nếu không có kỹ năng Vô niệm, ngay cả việc nói chuyện bình thường cũng khiến cơ thể đau đớn và không thể làm gì ngay được, chứ đừng nói đến việc niệm chú.

Và quan trọng nhất -

"Chờ chút ... ! T-tại sao, sao căn bệnh này có thể!" - Gordan, người được cho là đã phục hồi hoàn toàn, lại bắt đầu ho dữ dội lần nữa.

"Khác với chất độc, bệnh có thể lây từ người khác. Tất nhiên rồi" - Vandalieu thì thầm khi nhìn Gordan đang đau đớn.

Gordan thực sự đã tự chữa khỏi căn bệnh bằng phép thuật của mình. Tuy nhiên, xung quanh hắn ta có hàng ngàn người đang bị nhiễm bệnh, ho và hắt hơi mà không che đi.

Mỗi lần ho và hắt hơi thì chúng sẽ gửi một lượng lớn mầm bệnh bay xa vài mét. Điều này đã khiến Gordan bị nhiễm bệnh lại một lần nữa

Có một số loại bệnh có thể khiến cơ thể tạo ra kháng thể, một khi đã nhiễm một lần rồi thì sẽ không bao giờ bị nhiễm trở lại, nhưng Vandalieu không tạo ra mấy loại bệnh như vậy.

"Đây là căn bệnh đặc biệt của ta, đột biến còn nhanh hơn cả bệnh cúm" - Vandalieu lẩm bẩm. "Mấy người có thể trải nghiệm nó nhiều lần cho đến chết cũng được"

Để thoát khỏi căn bệnh ở nơi chứa đầy nó, người ta sẽ phải đeo Vật phẩm ma thuật với tác dụng kháng bệnh liên tục, có thể chữa lành hoàn toàn căn bệnh khi ở những nơi có nhiều người nhiễm bệnh, hoặc là tìm mọi cách để thoát khỏi chiến trường và sau đó điều trị bằng ma thuật.

Ngoài ra, chúng cũng có thể cố gắng sống sót cho đến khoảng thời gian sau khi Vandalieu khiến căn bệnh ngừng hoạt động, đó là nửa ngày sau, nhưng điều đó là bất khả thì.

Isla và những vampire của cô ta, những kẻ không thể mắc phải căn bệnh này ngay cả khi chúng ngừng tôn thờ ác thần, đã buộc phải đưa ra quyết định.

"Sao chuyện này lại có thể chứ!"

Ternecia đã thực hiện các biện pháp để Isla và các vampire khác có thể cải trang thành con người để lẻn vào quân đội, nhưng đội quân ngay lập tức đó đã bị biến thành một khối người đáng thương, bệnh hoạn.

Lũ vampire không hề biết rằng căn bệnh sẽ biến mất sau nửa ngày và nó không gây tử vong, nên trong tâm trí của chúng, quân đội hoàn toàn vô dụng, thậm chí không phải là thứ chúng có thể dùng để che chở, chứ đừng nói đến việc chiến đấu.

Với điều này, chúng buộc phải từ bỏ kế hoạch ban đầu của mình.

Isla tặc lưỡi. "Mọi người, cứ tiếp tục đi! Chúng ta sẽ bay lên để giết chết Dhampir đó và săn lùng kẻ phản bội!"

"Việc này thực sự có ổn không? Không phải nếu chúng ta làm điều đó, sự thật rằng chúng ta là vampire sẽ bị phơi bày sao?"

"Cố gắng hạn chế tiếp xúc càng ít người càng tốt! Ai có thể tin rằng lại có nhiều người có kỹ năng Kháng hiệu ứng trạng thái như vậy chứ!"

Lũ vampire đã nhận thấy rằng đây là một căn bệnh, không phải là chất độc. Tuy nhiên, chúng lại không biết những ảnh hưởng chính xác của căn bệnh mà Vandalieu đã tạo ra. Vì vậy, chúng đã cho rằng chính kỹ năng Kháng hiệu ứng trạng thái của chúng đã ngăn không cho chúng bị lây nhiễm.

Mặc dù ngay lúc này, có vẻ như đội quân viễn chinh không có thời gian để chú ý đến điều đó, nhưng chúng biết rằng nếu quân đội có thời gian để nghĩ về việc đó sau, chúng sẽ nghi ngờ lũ vampire.

"Sau đó chúng ta sẽ xử lý mọi việc! Hãy nghĩ về cách hoàn thành nhiệm vụ trước đi! Hay ngươi đang có kế hoạch để trở thành kẻ phản bội?!" - Isla không còn có thể cố gắng để theo kịp diễn biến được nữa, giọng cô ta khàn khàn như thể chủ nhân Ternecia của cô ta đã chiếm hữu cơ thể cô ta vậy.

Những vampire khác lắc đầu mạnh mẽ.

Chúng biết rằng nếu câu trả lời của chúng muộn một chút thôi, chúng sẽ bị Isla, kẻ mang danh hiệu Chó săn của Ternecia giết chết ngay lập tức.

"Giờ thì hành động ngay đi! - Isla đã loại bỏ kỹ năng ngụy trang của mình và biến đổi để bay lên không trung. Cô ta vứt bỏ cái mũ trụ của mình, thứ sẽ chỉ là trở ngại khi sử dụng kỹ năng Hút máu, và ngay lập tức vứt bỏ bộ giáp yếu ớt gây cản trở chỉ để mang lại cho cô ta ngoại hình của một lính đánh thuê.

Cô ta rút thanh kiếm đáng tin cậy của mình ra mà không gây ra tiếng động, một thanh kiếm có thể xem là vũ khí của một sát thủ trên Trái Đất, và bay thằng về phía bức tường thứ hai.

Và rồi Isla cười khẩy khi bay về phía khuôn mặt trắng trẻo vô cảm đang ngước nhìn mình.

"Ngươi đã mang lại cho chúng ta rất nhiều điều bất ngờ, nhưng giờ là lúc kết thúc rồi! Đến đây và chết dưới lưỡi kiếm của ta đi, hỗn huyết!"

Nhưng trước khi cô ta chạm đến được cậu ấy, tầm nhìn của cô ta tràn ngập một màu trắng.

Lũ vampire vây quanh cô hét lên.

"Nóng quá! I-Isla-sama, mặt trời, AHAHAHAHHHHH!"

Talosheim lúc này đã trở nên tối tăm, đối với vampire thì đáng lẽ chúng sẽ không thể nào gặp bất kỳ vấn đề nào với mặt trời, nhưng lúc này, ánh sáng mặt trời của mùa xuân ấm áp đang chiếu xuống và thiêu cháy chúng.

"Phần đầu tiên của kế hoạch đã hoàn thành. Bắt đầu phần thứ hai" - Vandalieu thì thầm khi nhìn Isla và thuộc hạ của cô quằn quại trong đau đớn như những con thú còn sống bị ném vào vạc dầu sôi.

***

Zadiris, sau khi dẫn những người có thể sử dụng ma thuật thuộc tính ánh sáng đến phía tây của dãy núi, đang ở trạng thái chờ đợi.

Một hộp sọ, đủ lớn để người ta chỉ có thể vòng tay ôm lấy nó, đang lơ lửng trên đầu cô. Đó là một gia quyến của Vandalieu, một Lemure.

Thường thì Lemures sẽ trong suốt, nhưng Vandalieu đã sử dụng phép Hình dung để làm cho nó có thể thấy được.

"Mình nghĩ rằng đã gần đến lúc rồi, nhưng .. Oh, có vẻ như chúng đã đến"

Cái hàm của Lemure bắt đầu huyên thuyên.

Theo tín hiệu đó, Zadiris và những người khác đã quay những chiếc gương thủy ngân gần đó lại.

Những chiếc gương thủy ngân này là một di sản bị bỏ lại của Zakkart, có được từ sự kết hợp kiến thức từ thế giới khác và sự kỳ diệu của thế giới này. Do những thiết bị ma thuật này phản chiếu ánh sáng mặt trời vào Talosheim, thành phố được bao quanh bởi những ngọn núi thường có giờ ban ngày ngắn, đã được gọi là Thủ đô của Mặt trời và các trang trại của nó đã tạo ra nhiều hoa màu.

Nhưng từ hai trăm năm trước, chúng đã bị đội quân từ thuẫn quốc Mirg phá hủy. Các tấm gương kim loại lỏng đã bị vỡ và các trụ đỡ của nó cũng đã bị phá hủy.

Vandalieu đã sửa chữa chúng bằng kỹ năng Biến đổi Golem của mình. Có vẻ như Zakkart đã xây dựng chúng với ý định có thể bảo trì trong tương lai, sau khi Vandalieu sửa lại các cấu trúc của tấm gương, cậu ấy đã có thể khôi phục chức năng của chúng bằng kỹ năng giả kim thuật.

"Xác nhận mục tiêu!"

Vandalieu cũng đã biến những chiếc gương thủy ngân này thành Golem. Đưa ra các mệnh lệnh, chúng sẽ có thể chuyển động theo chỉ thị.

"Tất cả mọi người, sắp xếp lại bản thân ... Thái dương cực độ!"

Zadiris đã trở thành một Pháp sư trưởng lão Ghoul hạng 7. Từ tay cô ấy phát ra một ánh sáng rực rỡ đến nỗi nó có thể đốt cháy cả đôi mắt.

"Thái dương!"

"Thái dương!"

"Thái dương cực độ!"

Các pháp sư khác, phụ nữ Ghoul, Undead Titan và cả Anubise, đã niệm các phép thuật tương tự.

Thái dương là một câu chú giải phóng ánh sáng của mặt trời.

Thái dương cực độ là một phép thuật giải phóng ánh sáng mặt trời của một ngày giữa hè, đủ mạnh để đốt cháy cả da.

Cả hai đều là phép thuật chống vampire đã được các linh mục của Alda tạo ra từ lâu. Thật là mỉa mai khi Ghoul và Undead sử dụng chúng theo lệnh của một Dhampir.

"Mọi người, hãy tiếp tục giải phóng ma thuật của mình cho đến khi hết Mana!" - Zadiris ra lệnh. "Chúng ta sẽ biến lũ vampire tôn thờ ác thần đó thành tro bụi!"

Dù họ đang ở cách xa chiến trường, nhưng dòng điểm kinh nghiệm bất ngờ đã nói với Zadiris và mọi người rằng phép thuật của họ đã thiêu rụi thành công kẻ thù của họ.

***

"Không thể nào! Các di tích bị bỏ lại của Zakkart đáng lẽ đã bị phá hủy rồi mà! Vậy thì sao điều này lại có thể được cơ chứ?!"

Giống như bạc, nỗi đau bị đốt cháy bởi ánh mặt trời rất khó chịu đựng đối với lũ vampire. Nó sẽ dễ dàng vượt qua sự bất tử của vampires, nếu không thì lũ chúng sẽ không thể bị giết chết trừ khi chặt đầu hoặc phá hủy hoàn toàn trái tim chúng.

Các kỹ năng Kháng hiệu ứng trạng thái và Khả năng phục hồi cao của chúng sẽ trở nên vô dụng.

Trên thực tế, những kẻ yếu nhất trong số những vampire ở đây, đã trở lại mặt đất, hắn không thể chịu đựng được ánh sáng mặt trời. Chúng đang cố bò và ẩn mình trong bóng tối của đám cỏ.

"Isla-sama, chúng ta cũng nên bay xuống và lấy lại ... "

"Đồ ngu! Ngươi không thấy gì sao?! - Isla chỉ vào lũ vampire bên dưới, những kẻ đang bị đánh bại từng tên một.

"Lũ khốn vampire!" - một tên lính hét lên.

"Chết tiệt! Chúng có quân tiếp viện! Đừng để chúng tập hợp lại!" - một người khác hét lên.

Những người lính gần đó đang tập trung sức mạnh và sử dụng kiếm và giáo của chúng để tấn công lũ vampire, những kẻ đang cố gắng che chắn mình khỏi ánh sáng mặt trời trên bãi cỏ cao đến thắt lưng.

Đối với những tên lính của đội quân viễn chinh, Isla và lũ vampire đã phơi bày danh tính thực sự của chúng bằng cách bay lên không trung và bị ánh sáng mặt trời thiêu đốt không là gì khác ngoài kẻ thù. Có khả năng mấy tên đó cho rằng lũ vampire đang bay đến chỗ Vandalieu để tập hợp lại với cậu ấy thay vì cố gắng giết cậu.

Ngay cả những kẻ đã tấn công lũ vampire chỉ là một nhóm những kẻ bệnh hoạn vô dụng, nhưng cũng đã có thể gây ra nhiều mối đe dọa cho lũ vampire khi chúng bị suy yếu bởi ánh sáng mặt trời. Những tên không may rơi xuống gần Gordan cũng đã bị bình đoàn của ông ta biến thành đống thịt.

Dĩ nhiên, tướng Mauvid và Riley không thể bảo chúng dừng lại được, vậy nên chúng chỉ có thể đơn giản là nhìn chúng với biểu cảm cứng ngắc và đôi mắt mở to.

"Ngươi có hiểu không?! Nếu người muốn thế thì hãy nhanh chóng vượt qua bức tường đi!" - Isla ra lệnh cho cấp dưới của mình, đồng thời tự bảo vệ cơ thể mình bằng thủy ma pháp để tạo ra một lớp màng bao bọc quanh cơ thể cô ta nhằm tránh khúc xạ ánh sáng mặt trời.

Các vampire khác cũng bắt chước cô ta, tạo ra bóng tối hoặc sương mù bằng ma thuật để bảo vệ cơ thể họ khỏi ánh sáng mặt trời, và sau đó tiếp tục cố gắng.

Và rồi một tia sáng mặt trời đặc biệt phát ra từ một phía, chiếu xuống một trong những tên vampire đang bay và khiến chúng hét lên rồi rơi xuống.

Chiếc gương thủy ngân Golem đã tự điều chỉnh hình dạng của nó để tập trung ánh sáng từ Thái dương cực độ của Zadiris vào một điểm, biến nó thành một khẩu pháo ánh sáng mặt trời. Ngay cả thịt và rau cũng có thể được nấu chín chỉ với mình ánh sáng này. Tất nhiên là chỉ có một chút bóng tối hay sương mù thì không đủ để chống lại nó.

"Trải ra! Đừng dính vào nhau, nếu để bị nó bắn trúng, các ngươi sẽ chết đó!" - Isla ra lệnh cho thuộc hạ của mình một cách liều lĩnh để tránh ánh sáng mặt trời và tiến về phía trước, và rồi vô số kẻ thù xuất hiện từ giữa bức tường thứ hai và bức tường thứ ba bay lên và đối diện với cô ta.

Dẫn đầu trong số họ chính là ...

"Các ngươi cảm thấy thế nào? Thật là một tiết trời hoàn hảo để tắm nắng đúng không nào?"

Mục tiêu vampire thứ hai, Eleonora mỉm cười với chúng.

***

Cùng lúc đó, trên mặt đất mặt đất, Ghoul và Undead bất ngờ xuất hiện từ cánh phải của đội quân viễn chinh.

Vandalieu chưa bao giờ có ý định dựa vào những bức tường và máy phóng mạnh mẽ của Talosheim, để tham gia vào một trận chiến phòng thủ.

Lực lượng phòng thủ của Talosheim thực sự rất mạnh, nhưng vì không có quân tiếp viện để chờ đợi, cậu ấy không nghĩ rằng việc ẩn náu trong pháo đài sẽ có thể tạo ra bất kỳ sự khác biệt nào.

Và nếu mọi thứ kéo dài, đội quân viễn chinh có thể sẽ yêu cầu quân tiếp viện từ thuẫn quốc Mirg, và sẽ thật kinh khủng nếu những tên vampire thuần khiết mất bình tĩnh và tự mình xuất hiện.

Đó là lý do tại sao cậu ấy định nhanh chóng tiêu diệt chúng trong khi chúng vẫn đang đánh giá thấp cậu ấy.

Với mục đích đó, Vandalieu đã sử dụng Biến đổi golem để xây dựng một đường hầm và một hang động lớn, để cho các đồng minh của cậu ấy có thể chờ đợi ở đó.

"UOOOOH!"

"GIẾT HẾT CHÚNG ĐIIIII!"

"Bảo vệ trẻ em! Giết những kẻ xâm nhập!"

"Đừng bao giờ đặt chân đến đất nước của chúng ta lần nữa!"

Tinh thần của Ghoul và Undead, những người đã ở dưới lòng đất trong nhiều giờ, đã lên rất cao. Không ai trong số họ có bất kỳ vấn đề gì khi ở trong bóng tối hoàn toàn, và quan trọng hơn, đây là một trận chiến để bảo vệ ngôi nhà của họ.

Không lý nào mà họ lại có thể bị xuống tinh thần được.

"K-kẻ thù!"

"Đứng lên và ... đối mặt với chúng! Uegh ... "

Các đội quân viễn chinh đã cố gắng chống trả lại như những người lính ưu tú, nhưng căn bệnh đã ăn vào cơ thể chúng và cướp đi sức mạnh của chúng. Ngay cả khi chúng cố gắng đứng dậy và lấy lại đội hình, nhiều tên trong số chúng đã bị khuất phục trước cơn buồn nôn dữ dội và phun dịch dạ dày lên khắp mặt đất.

"Thức tỉnh, thức tỉnh, thức tỉnh, thức tỉnh - " - Vandalieu vẫn đang đứng trên bức tường thứ hai, hồi sinh những con golem được cho là đã bị phá hủy bởi đội quân viễn chinh.

Chúng rên rỉ và đứng dậy một lần nữa.

"Không thể nào, lũ golem đã bắt đầu di chuyển trở lại!"

"GAH!"

Những người khổng lồ đá giẫm đạp lên đội quân viễn chinh, như thể trả thù cho trận chiến trước đó.

Những con golem thực sự đã bị tiêu diệt bởi đội quân viễn chinh. Nhưng những ngọn giáo và thanh kiếm đã không thể loại bỏ những tảng đá tạo nên cơ thể của chúng. Mặc dù bị tách ra và đập vỡ, chúng vẫn nằm trên mặt đất.

Việc Vandalieu tái sử dụng những tài nguyên đó và biến chúng thành golem một lần nữa là một vấn đề đơn giản.

Và rồi Vigaro và những người khác tràn vào. Cùng lúc đó, nỏ và máy bắn đá đã ngừng bắn, nhưng cuộc tàn sát khiến cho sự thật đó trở nên vô nghĩa.

"Theo lệnh ta, các chiến binh!" - Vigaro gầm lên

Các hiệp sĩ không thể lấy lại được đội hình do căn bệnh và golem, cứ thế đầu chúng cứ thế bị những chiếc rìu chặt văng đi.

Một hiệp sĩ, tức giận vì cái chết của đồng đội, bắt đầu hét lên "Chết tiệt, lũ hèn nhát-"

"Câm miệng và chết đi!" - Một undead titan hét lên và hạ gục tên hiệp sĩ đó cũng giống như những tên trong binh đoàn khổng lồ của hắn.

Họ tàn sát những kẻ thù đang phải chịu đựng căn bệnh này. Những hiệp sĩ đáng tự hào hay thậm chí là những người lình bình thường có thể đã do dự khi làm điều này. Nhưng đây lại là ghoul và undead, họ sẽ không cảm thấy do dự với điều đó.

Họ có ý thức khác nhau về giá trị với con người và họ cảm thấy đó là lỗi của đội quân viễn chinh, vì đã quá dại dột đến đây mà không thu thập thông tin và lập kế hoạch.

"Chết tiệt, Đâm xoắn ốc!"

Đội quân viễn chinh sẽ bị hạ gục mà còn không thể chiến đấu. Nhiều người trong số chúng đã buộc mình đứng lên bất chấp căn bệnh và đang giải phóng các võ kỹ.

Một người lính như vậy đâm mũi thương của mình vào bụng của Vigaro, với một chuyển động xoay tròn làm tăng sức mạnh xuyên thấu của nó. Khi sức lực đã cạn kiệt, hắn ta đã dồn tất cả những gì mình có vào đòn tấn công này vì hắn ta biết rằng dù Vigaro có thể sống sót sau đó, thì cây thương cũng sẽ đâm trúng mục tiêu -

"Huh?"

Nhưng mũi thương đã bị vỡ tan thành từng mảnh. Đôi mắt hắn mở to khi nhìn chằm chằm vào cây thương giờ chỉ còn là một cây gậy dài. Vigaro vung chiếc khiên được giữ bởi một trong bốn cánh tay của mình vào đầu của tên lính, khiến hắn ta bay đi và nằm yên ở nơi hắn ta hạ cánh.

Có một dây thắt lưng Orichalcum quanh bụng Vigaro.

"Hắn có kỹ thuật tốt đó" - Vigaro lẩm bẩm.

Nhưng cho dù kỹ năng của người lính đó tốt đến đâu, hắn ta cũng chỉ đang cầm cây thương sắt mà hắn được cung cấp. Cây thương đó là thứ được một thợ rèn làm bằng tay chứ không phải là làm từ kim loại nóng chảy được đổ vào khuôn đúc, nó không thể nào thắng nổi Orichalcum, một kim loại vượt trội hơn tất cả các kim loại ma thuật khác.

Thay vì hạ Vigaro bằng một đòn đâm, sức mạnh của người lính đó đã khiến cho mũi thương bị gãy và vỡ. Tất nhiên, dây thắt lưng Vigaro thậm chí còn không có nổi một vết xước nào.

" ... Dù sao thì ngươi cũng là một kẻ đến để chiến đấu với bọn ta" - Vigaro thương hại tên linh đó, nhưng anh ta nhận ra rằng chúng chỉ đang gặt những gì mà chúng đã geo xuống, và tiếp tục vung rìu.

***

"Fuhahahaha! Ở đây này, cho ta biến mi thành thịt băm!" - với một tiếng cười ghê rợn, Sam đánh văng những tên linh, không thèm bận tâm liệu chúng có đang lao đến ông ấy, ngã trên mặt đất hay đang chạy trốn. Ông ấy là một cỗ xe đẫm máu hạng 4, nhưng đối với đội quân viễn chinh đang mắc bệnh, ông ấy là một kẻ thù đang gờm.

"Với mana của ta cũng chính là nguồn lửa của ngươi, ngọn lửa, hãy tấn công kẻ thù của ta! Đạn lửa!"

Một pháp sư mặt xanh bắn Đạn lửa vào ông ấy. Đó không phải là một lựa chọn tồi, vì pháp sư đó thấy Sam là một Undead.

"Whoops!"

Tuy nhiên, viên đạn màu đỏ sượt qua cây thương đã bị Sam bất ngờ vung lên, và rồi nó biến mất.

"Có lẽ nào, là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net