chap63:Ah, âm thanh của sự trả thù thật ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành trì, nơi Tướng Langil Mauvid, Chezare Legston và hàng trăm binh sĩ phòng thủ vẫn còn ở đó trong tình trạng hỗn loạn.

Nó là do việc Isla và những thuộc hạ của cô ta đã ngừng che giấu danh tính thực sự của chúng.

"Tướng quân! Điều này có nghĩa là gì?!"

"Ta không rõ! Có lẽ là họ sử dụng vật phẩm ma pháp cho phép họ có thể sử dụng phép Bay chăng!"

"Vậy tại sao những tên lính đánh thuê đó lại bị ánh sáng mặt trời thiêu đốt vậy chứ?!"

"Ngươi nhầm rồi! Đó là bởi độc mà tên Dhampir đã phát ra!"

"Vậy tại sao những tên lính đánh thuê đó lại phải ngụy trang ngay từ đầu?!"

"Đ-đó là ... Sao ta biết chứ!"

Đối với Chezare và những người còn lại có mặt ở đó, vampire là những con quái vật xấu xa. Chúng thấy khó chấp nhận rằng những con quái vật như vậy đã di chuyển vào và ra khỏi thành trì như thể chúng sở hữu nơi này. Và những tên vampire đó đã được ngụy trang thành một nhóm lính đánh thuê được Tướng Mauvid thuê đặc biệt. Hắn ta thậm chí đã lắng nghe một số ý kiến của cô ta.

"T-ta chắc chắn lũ vampire đã thay thế bọn lính đánh thuê thực sự ở đâu đó rồi! Ta không có gì để làm với chúng cả!" - Mauvid nhấn mạnh.

Nhưng với nhiều tình huống đáng ngờ này, không có cách nào mà lời nói của hắn ta có thể đáng tin cho được.

"Tên khốn, lũ vampire là đồng phạm với ngươi!"

"Mục tiêu của ngươi là cho tất cả bọn ta bị tiêu diệt hết chứ gì! Đó là lý do vì sao mà những tên lính đánh thuê đó nói rằng toàn quân nên tiến lên sớm hơn!"

"Tên ngu ngốc xấc xược, ngươi nên biết vị trí của mình đi! Ngươi dám thách thức Bá tước Mauvid ta, một vị tướng lĩnh của Đế chế sao?!"

"Im đi, Im đi! Điều đó cũng có nghĩa là ngươi là một kẻ phản bội, cùng một giuộc với lũ vampire cả thôi!"

Thành trì giờ không còn là của một đội quân viễn chinh. Trong cuộc hỗn loạn, chúng đã chia ra thành hai nhóm, Mauvid với các thuộc hạ bảo vệ hắn mà hắn đã mang theo từ Đế chế, và Chezare cùng với những người lính từ thuẫn quốc Mirg.

M-mấy tên vampire chết tiệt! Có phải chúng định phản bội và vứt bỏ ta không? Nhưng việc đó sẽ không thể xảy ra, ta sẽ không kết thúc tại đây đâu!

Và thế là Mauvid ưu tiên sự sống sót của chính hắn và cố gắng tìm cách thoát khỏi nơi này, nhưng ...

"Chết tiệt! Giờ ai còn cần quan tâm đến tướng quân gì nữa chứ! Rút lui! Bắt đầu rút lui! Tổ chức các đội quân phía sau và làm chậm kẻ thù lại! Với tình hình này, tất cả chúng ta sẽ chết!" - Chezare bỏ Mauvid sang một bên và ra lệnh cho đội quân viễn chinh rút lui.

Trong khi chúng đang tranh cãi với nhau không có hồi kết, thì kẻ thù của chúng lại đang lấy mạng những người lính như gặt lúa mì vậy.

Linh mục cấp cao Gordan và Riley vẫn đang cố giữ vững, nhưng với cái tình hình này, sự hủy diệt là không thể tránh khỏi.

"Những người trong thành trì đi vòng ra phía sau!" - Chezare ra lệnh.

"Cái gì?! Chezare, ngươi đang nói cái quái gì vậy, tên khốn! Nếu ngươi làm điều đó, đâu còn quân nào ở lại để bảo vệ chúng ta chứ?!" - Mauvid kêu lên.

"Tướng quân, giờ mà ngươi còn nói cái quái gì - "

"Im đi! Không một tên lính nào của ta sẽ đi đâu hết!"

Chezare làm ầm lên một cách thất vọng.

Nếu cuộc tranh cãi vẫn tiếp diễn, một trận chiến chết chóc giữa quân của thuẫn quốc Mirg và những hiệp sĩ của Mauvid có thể sẽ nổ ra trong thành trì. Về mặt số lượng, phe thuẫn quốc Mirg có thể sẽ giành chiến thắng, nhưng giờ không phải lúc để làm chuyện đó.

Đã đến lúc này rồi, Chezare muốn tổ chức một đội bảo vệ phía sau với ít nhất là đội quân của thuẫn quốc Mirg, nhưng mặc dù chúng là linh thì cuối cùng chúng vẫn chỉ là con người. Sẽ có một sự bất mãn bùng nổ đối với mệnh lệnh hành quân đến chỗ chết khi mà những tên từ Đế quốc vẫn đang ở trong thành trì.

Tướng quân Mauvid đã mất đi thẩm quyền của mình kể từ lúc hắn bị tiết lộ là đồng minh với lũ vampire. Tại sao những người lính phải chết để những tên đồng minh với vampire có thể rút lui chứ? Đó là những gì mà những tên lính chắc chắc sẽ nghĩ.

Giá như vị trí của Chezare và Mauvid được đảo ngược ...

"Ah! Lũ vampire đã bị đánh bại!"

"Đó là một phép màu từ Alda!"

Trên hình ảnh của chiến trường được chiếu và phóng đại bằng ma thuật thuộc tính ánh sáng, chúng có thể thấy rằng Isla đã bị một người phụ nữ cầm một thanh kiếm chặt đầu.

Sự thật là chính Zadiris và những Ghoul khác đã thiêu đốt Isla, và người phụ nữ là Eleanora, một vampire quý tộc khác. Nhưng mấy tên ở đây lại không biết chi tiết chính xác về tình huống này, ánh sáng thì trông giống như là phép màu của Alda vậy.

Chezare cảm thấy nhẹ nhõm, hy vọng rằng điều này bằng cách nào đó sẽ khiến cho sự hỗn loạn tạm thời lắng xuống.

"I-Isla-dono ... "

Nhưng tướng Mauvid mà những tên lính thân cận đang bảo vệ hắn ta thì trở nên tái nhợt. Đối với chúng, Isla và lũ thuộc hạ của cô ta chính là huyết mạch của cuộc viễn chinh này.

Chúng sẽ an toàn dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa, miễn là chúng có lũ vampire đủ sức để đứng vững trước hàng nghìn người, đặc biệt là Isla, kẻ rất khó bị đánh bại trừ khi có sự giúp sức của một mạo hiểm giả hạng A. Chiến thắng sẽ được đảm bảo. Đó là những gì chúng đã từng tin.

"Th-thế là kết thúc rồi! Rút lui! Che cho ta để ta có thể rút lui!" - Mauvid hét lên.

"T-tướng quân?!"

Mauvid bắt đầu chạy thoát khỏi thành trì. Hắn ta đang cố gắng từ bỏ những người lính đang bị giết trên chiến trường lúc này, và mọi thứ khác, trong nỗ lực tự cứu lấy bản thân hắn.

Langil Mauvid đã thành công với vị trí tướng quân, nhưng giờ thì hắn không còn là một người lính anh hùng hay một chiến lược gia bình tĩnh nữa rồi. Hắn ta chỉ trông giống như một chiến lược gia am hiểu về các vần đề quân sự.

Hắn ta nhận được tin từ lũ vampire tôn thờ ác thần, tạo ra một kết quả thuận lợi và đưa ra nhiều lý do cho bộ trưởng bộ tài chính để đảm bảo ngân sách.

Hắn ta vốn không sở hữu bất kỳ sức mạnh chiến đấu nào, cũng không có quyết tâm tham gia vào một cuộc chiến sinh tử nào hết.

Nghĩa vụ của những người lính là trao đổi mạng sống của họ với kẻ thù trên chiến trường, và miễn là hắn ta giữ được chiếc ghế ấm áp trong thành trì, cấp dưới của hắn ta sẽ mang lại thành tích cho hắn ta.

Đó là lý do tại sao hắn ta thường sẽ không bao giờ chọn trở thành chỉ huy của đội quân viễn chinh này, nhưng hắn ta đã đồng ý làm điều đó vì hắn ta quá tin tưởng vào sức mạnh của Isla và lũ vampire khác và ý thức về giá trị bản thân mà chúng đã trao cho hắn.

"Toàn quân, rút lui! Bảo vệ ta" - Mauvid chạy sùi bọt mép.

"Tướng quân ... Không, ngươi không còn là tướng quân nữa!" - Chezare cố ra lệnh bắn tên vào lưng của Mauvid.

Chezare sẽ vứt bỏ hắn ta vì tội đào ngũ. Sự bất tài của hắn đã được tiết lộ và sẽ tốt hơn nếu không có người lính nào tuân theo sự bất tài như vậy, nhưng ngay cả như vậy, hắn ta cũng chính thức là chỉ huy tối cao. Nếu có thông tin rằng chỉ huy tối cao đã cố gắng chạy trốn, đội quân viễn chinh sẽ không còn duy trì được vẻ ngoài của một đội quân nữa. Nó sẽ bị sụp đổ và thành một nhóm người thân ai nấy lo. Và sau đó, chúng sẽ bị giết bởi những kẻ truy đuổi hoặc bởi những con quái vật hoang.

Đó là việc cần phải tránh.

"Cung th .. ủ! Rangil đang ... chạy trước kẻ thù ... "

Trước khi Chezare có thể nói xong, hắn bắt đầu ho dữ dội. Cổ họng hắn ta trở nên đau đớn và khàn khàn, không thể phát ra được lời nào nữa.

Khi nhìn bằng đôi mắt lờ mờ, hắn thấy Mauvid đã gục xuống. Không, đó không phải là Mauvid, tất cả các hiệp sĩ bảo vệ của hắn ta đã không thể đứng trên đôi chân của mình. Các lãnh đạo của đội quân viễn chinh cũng đang ói khắp nơi và rên rỉ trong đau đớn với khuôn mặt đẫm nước mắt và chất nhầy.

"Có thể ... nào!"

"Đây đang là trong thành trì mà!

"Giết tất cả các lãnh đạo! Lệnh của nhà vua là giết chúng làm sao để có thể xác định được khuôn mặt, đặc biệt là tướng quân và lũ quý tộc!"

"Chúng ta sẽ đuổi theo những tên đã chạy trốn!"

Khi Chezare cố gắng đứng dậy, hắn vẫn đang ho dữ dội, và hắn thấy một undead titan mặc đồ đen, một goblin đen với cái miệng được che bởi một miếng vải và một con quái vật giống như Kobold, đang cưỡi trên Raptor, xông vào và phá vỡ căn lều kiên cố.

Một trong số đó, undead titan đang giữ một tên lính không có tay chân nhưng vẫn còn sống, thở hổn hển bằng một tay. Nhìn thấy vậy, Chezare hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Một tên bị hạ!" - Zran giết chết Chezare bằng con dao hai lưỡi có hình dạng kỳ lạ, một thanh kunai đã được Datara chỉnh sửa.

Anh ta đã mang một tên lính không còn có thể di chuyển được nữa từ chiến trường đến đây để truyền bệnh, và giờ thì anh ta đập vỡ đầu tên lính đó. Ngay lúc anh ta làm điều đó, Graga và các black goblin khác đã hoàn thành việc kết liễu những lãnh đạo của đội quân viễn chinh, vì vậy anh ta đã đưa thêm mệnh lệnh cho họ.

"Mọi người, đi thôi!" - Anh ta hét lên. "Đây là trận chiến đầu tiên của chúng ta với tư cách là một đơn vị ninja. Hãy trình diễn và đạt vài thành tựu nào! Những người làm tốt có sẽ nhận được phần thưởng từ Miko"

"Ta muốn mật ong!"

"Tempura cho tôi nữa!"

Đây là đơn vị ninja đi cùng với Zran, người đã tăng hạng và trở thành Zombie ninja, với tư cách là đội trưởng, và black goblin ninja Braga là đội phó. Có một đơn vị kỵ binh Anubis Rider do Zemedo lãnh đạo đang ở phía sau, họ đang cưỡi những con quái vật đã được thuần hóa trên chiến trường.

... Hình như Vandalieu vẫn chưa giải thích rằng ninja là phải che giấu bản thân nhỉ.

***

Những người lính viễn chinh, không biết rằng thành trì đã bị vượt qua, vẫn đang tự quyết định để cố gắng chống trả lại. Nói cách khác, chúng đã không thể duy trì sự phối hợp như một đội quân được, và đang chiến đấu trong các nhóm riêng biệt, cỡ trung đội.

Những người truyền tin cũng đã bị đánh bại bởi căn bệnh và thành trì đã bị hủy diệt vì không thể phục hồi sau sự hỗn loạn. Các mệnh lệnh duy nhất đến từ các nhà lãnh đạo hiện đang ở trên chiến trường.

Lý do chúng tiếp tục chiến đấu mặc dù không phải vì chúng là những anh hùng đáng tự hào, những người sẽ chiến đấu những trận chiến sinh từ, mà vì chúng đơn giản là không thể trốn thoát vì sức chịu đựng của chúng đã bị bệnh tật lấy mất và bởi vì chúng là những kẻ thù không chấp nhận đầu hàng.

"GAAAAH!"

"FUGOOOH!"

Những con quái vật khổng lồ như ong, Undead, Ghoul và Black Orc cầm khiên, rìu và chùy tấn công những người lính từ phía sau.

Nhưng trong số những người lính ưu tú của quốc gia khiên Mirg, vẫn còn có một số tên đã bị mất lý trí sau khi bị đặt vào tình cảnh này.

"Không, tôi không muốn chết! Tôi sắp làm cha rồi mà!"

"Ta hiểu. Vậy thì ngươi nên rèn luyện nhiều hơn" - Basdia nói. Chiếc rìu của cô ấy, thấm đẫm phòng ma pháp mà cô ấy đã niệm lên bản thân đã xẻ đôi cái đầu của tên lính đã bỏ người vợ đang mang thai ở quê nhà mà đi.

"Tôi không thể chết ở một nơi như thế này được! Tôi sẽ về nhà và cầu hôn với Milly! Và sau đó, cô ấy và tôi sẽ - "

"Ta cũng định sẽ thú nhận sau khi trận chiến này kết thúc" - Orcus Gorba nói vậy trong khi vung cây gậy vào người đàn ông đang tuyệt vọng, dường như anh ta là một hiệp sĩ. Với một âm thanh chết chóc, người hiệp sĩ đó đã bị đánh bay lên không trung và sau đó là lăn trên mặt đất.

"X-xin hãy chờ đã, tôi còn có gia đình -"

"Huh?! Chắc gia đình ngươi cũng ít người nữa nhỉ!" - Borkus chặt đầu những tên lính cầu xin tha mạng, từng tên một. Vandalieu đã giải thích trước rằng không cần bắt một tù nhân nào, và cũng không có lý do gì phải lắng nghe mấy lời xin tha mạng của chúng.

Đối với cư dân Talosheim, đội quân viễn chinh là một lực lượng xâm lược vượt trội hơn dân số của họ gấp 3 lần. Họ phải giảm số lượng kẻ thù càng nhiều càng tốt trong khi còn có thể.

Không cần phải cảm thông cho những kẻ xâm lược và hoàn cảnh của chúng.

Và Hấp dẫn tử tính sẽ không có tác dụng đối với những kẻ cầu xin tha mạng vì chúng vốn không muốn chết.

"Mọi người! Hãy giữ vững niềm tin!" - Riley hét lên. Tâm trí hắn vẫn chưa bị phá vỡ. Sau khi chữa khỏi bệnh với lọ thuốc chống hiệu ứng trạng thái mà hắn mang theo, hắn đang đứng lên chiến đấu chống lại những con golem đá và sử dụng Hăm dọa để đuổi những con ong bay xung quanh.

"N-nhưng, thưa chủ nhân ... " - Gennie bắt đầu phản đối.

Flark đã im lặng và cố gắng nín thở.

"Xin hãy cho chúng tôi thuốc nữa ... " - Messara nghẹn ngào nói.

Riley là kẻ duy nhất có thể phục hồi và chiến đấu. Ba nô lệ tội phạm của hắn ta thì vẫn không thể di chuyển.

Gennie thì tái nhợt đến nỗi dường như hắn ta có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, Flark đang cầm khiên, nhưng hắn ta đã hết hơi. Messara thì nằm ra mặt đất, không thể đứng dậy được.

Riley tặc lưỡi trước những nô lệ đáng thất vọng của mình khi xem xét tình hình xung quanh.

Số lượng quân đội viễn chinh đã bị giảm đi một nửa, và có nhiều tên đã cố gắng chạy trốn thay vì chiến đấu. Những kẻ duy nhất vẫn còn chiến đấu một cách có tổ chức là nhóm các chiến binh linh mục do linh mục cấp cao Gordan lãnh đạo và một nhóm hiệp sĩ và binh lính đã hợp tác với chúng.

Chúng đã tạo thành một vòng tròn và đang cố rút lui trong khi dùng phép thuật chữa bệnh cho chính chúng.

Nếu chỉ có Riley có thể tập hợp lại với chúng ... không, nếu hắn ta không thể làm điều đó thì hắn không thể nào sống xót được.

"Tch! Chúng ta phải tập hợp với mấy tên đó!"

"Ngươi sẽ không thể làm vậy!"

Một đòn Phá thiên mạnh mẽ, sắc bén và có tầm khá xa bay đến. Riley tránh né nó bằng kỹ năng Waltz, một võ kỹ phòng thủ sử dụng vũ khí của mình để xoay và làm chệch hướng đòn tấn công.

"Tên khốn ... " - hắn lẩm bẩm

"Hoh, ngươi vừa sử dụng Waltz để chặn đòn tấn công của ta. Đúng như dự đoán từ một mạo hiểm giả hạng A" - Borkus nói.

Trong phạm vi Hăm dọa của Riley đã lẽ đã khiến cho mọi người trong đó không thể đứng vững, nhưng Borkus vẫn đứng đó. Từ quan điếm đó, Riley ngay lập tức nhận định rằng người đó khác hắn với các ghoul và undead khác.

Kinh nghiệm khi làm mạo hiểm giả và quan trọng hơn là trực giác của hắn ta đang kêu gào với hắn rằng hắn đang gặp nguy hiểm.

"Có chuyện gì với ngươi thế? Sao một kẻ như ngươi lại đi phục tùng một tên nhóc Dhampir như vậy chứ?!" - hắn thắc mắc

Đòn Phá thiên mà Riley đã chặn trước đó rõ ràng không phải là đòn tấn công nguy hiểm. Borkus chỉ tấn công sau khi đã gọi hắn ta, thay vì ngay lập tức.

Đây là một kẻ thù rõ ràng vượt trội hơn. Tại sao đó lại là một thuộc hạ của Dhampir chứ?!

"Không phải là quá rõ ràng sao? Đó là một yêu cầu. Và ta thậm chí còn được làm một sĩ quan quân đội nữa" - Borkus cười nhếch mép và trả lời một cách mơ hồ, sau đó anh ta giơ thanh kiếm lên trên đầu. "Người ta gọi ngươi là Mikhail thứ hai phải không nhỉ? Ta đã bị hắn giết chết hai trăm năm trước, ngươi thấy đấy, vì vậy nên ta muốn xem liệu ngươi có thực sự là kẻ thứ hai như lời đồn hay không"

"Vậy ngươi chỉ là một kẻ thua cuộc đang muốn trút giận thôi sao. Thật thảm hại" - Riley nói vậy. Nhưng hắn cảm thấy một áp lực từ cơn khát máu đang nhắm thằng vào hắn và bản năng sinh tồn của hắn thì đang gào thét. Tuy nhiên, đây không phải là một đối thủ mà hắn có thể quay lưng và chạy trốn.

"Tất cả các ngươi! Đứng dậy! Chắn trước ta!"

Frank, kẻ đang bị hạn chế hành động bởi cái cổ áo phục tùng đang ở quanh cổ, lảo đảo đứng dậy tuân theo mệnh lệnh của Riley.

"Gennie! Messara! Các ngươi nữa! Nhanh lên!"

Gennie và Messara hét lên đáp lại những mệnh lệnh này.

"Không đời nào! Tôi chỉ có thể đứng sau ngài thôi biết không?!" - Messara phản đối.

"Đ-đúng đó, thưa chủ nhân, ngài nghĩ sao mà dùng trinh sát như tôi làm khiên chắn như vậy chứ?!"

Gennie mặc ít nhất ba lớp giáp da, nhưng Messara chỉ mặc một chiếc váy đặc biệt nhấn mạnh vào khả năng kháng phép. Để chống lại thanh kiếm ma pháp của Borkus thì chúng chỉ như một tờ giấy.

"Câm miệng! Nô lệ các ngươi chỉ là một phần thiết bị cho chủ sở hữu thôi! Chết đi để ta có thể sống!" - Riley hét lên khi hắn ta giương cây thương và tập trung tâm trí. Cây thương đó chỉa thẳng vào lưng của ba nộ lệ của hắn, và rõ ràng là hắn sẽ hi sinh chúng.

"K-không đời nào! Chúng tôi đã cố gắng hết sức để phục vụ ngài mà, chủ nhân!" - Gennie cầu xin

"Xin hãy chờ đã! Ngài nói rằng ngài sẽ giải thoát cho tôi và biến tôi thành tình nhân của ngài khi ngài trở thành quý tộc mà!" - Messara nói. "Đó là lời nói dối sao?!"

Borkus thực sự đã nhìn thấy Gennie và Messara đang la hét, và Flark có đôi mắt vô vọng có thể được nhìn thấy qua khoảng trống trong mũ trụ của hắn ta, chúng chỉ như những trang bị của Riley.

Những nô lệ tội phạm là những người thường sẽ bị xử tử hoặc bị giam cầm đến hết đời, và là một Undead, Borkus có thể nhìn thấy linh hồn của những nạn nhân đang ám chúng.

Không có chỗ cho sự cảm thông.

"Đừng lo lắng, sau khi giết ngươi thì ta sẽ được thưởng rượu, lúc đó thì ta sẽ chia cho ngươi" - dù không biết chắc Riley sẽ nhớ những lời này hay không, nhưng Borkus sau khi nói xong thì nhanh chóng lao về phía trước.

"...Núi sắt!" - Flark kích hoạt võ kỹ của mình như là hành động kháng cự cuối cùng.

"Liên hoàn tam trảmmm!" - Borkus rống lên khi thanh kiếm ma thuật của anh ta xuyên thẳng qua tấm khiên chắn của Flark và cắt đứt thân hình hắn.

"CHẾT TIỆT, GEH?!"

"KHÔNGGGGG!"

Gennie vung dao với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt và Messara nâng cây trượng của mình lên, nhưng đòn tấn công thứ hai và thứ ba của Borkus đã cắt qua chúng.

Và rồi Riley gầm lên khi hắn ta giải phóng võ kỹ mạnh nhất của mình.

"LIÊN HOÀN ĐÂM XOẮN ỐC!"

Nhưng Thương kỹ của hắn cũng chỉ mới cấp 8. Trong khi đó, Kiếm kỹ của Borkus đã đạt mức tối đa và đánh thức được một kỹ năng siêu việt, Vua kiếm kỹ. Anh ta là một siêu nhân với thanh kiếm trong tay.

Ngay cả võ kỹ mạnh nhất của Riley, cũng bị Borkus chặn lại không quá khó khăn. Anh ta đã sử dụng kỹ năng Hoa Liễu, một võ kỹ có thể làm chệch hướng đối thủ của mình.

"Hmm?"

Xác thịt trên vai Borkus bị xé đi

Cây thương của Riley đã nhanh và sắc bén hơn đòn Hoa Liễu của Borkus.

Borkus thực sự đã làm chệch hướng đòn tấn công nhắm vào đầu anh ta, nhưng áo giáp của anh ta được làm từ vật liệu Rồng đã bị xuyên thủng và anh ta bị mất đi một phần thịt từ tay và chân của mình.

Khi nhìn thấy đôi môi Riley nhếch lên thành một nụ cười, Borkus nhớ ra điều gì đó. Ngay lúc này, anh ta có thể làm điều tương tự như Riley đang làm.

"Nếu ta nhớ không nhầm thì, đó là kỹ năng Vượt ngưỡng giới hạn - Kiếm ma pháp. Làm như thế này đúng không nhỉ?"

Đây là một kỹ năng có thể khiến cho Vật phẩm ma thuật sử dụng có khả năng vượt qua giới hạn khả năng của nó. Hầu hết các cá nhân với chức nghiệp như Người dùng kiếm ma pháp hay Người dùng thương ma pháp đều có những kỹ năng như vậy. Riley đã dùng kỹ năng này để vượt qua khả năng phòng thủ của Borkus.

Và tất nhiên, với tư cách là một cựu nhà thám hiểm hạng A, người nắm giữ danh hiệu Vua kiếm, Borkus cũng có thể sử dụng kỹ năng này.

Anh ta vung kiếm, nhớ lại cách anh ta đã sử dụng kỹ năng này khi còn sống.

『Cấp độ của Vượt ngưỡng giới hạn - Kiếm ma pháp cua Borkus đã được khôi phục và lên đến cấp 10! Và kỹ năng đó đã thức tỉnh thành kỹ năng Giới hạn siêu việt - Kiếm ma pháp! 』

"Ah?" - Riley bất giác thốt lên.

Cây thương của hắn đã bị đòn Hoa Liễu của Borkus chặn lại và đánh bay đi khỏi tay hắn.

"Huh, sau cùng thì ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt cả"

Trước mặt một Riley tay không có gì lúc này là một kiếm sĩ to lớn, đang cầm một thanh kiếm ma thuật phát ra ánh sáng với mana.

"S-sao điều này có thể chứ? T-ta không thể chết ở một nơi như thế này được, ta phải trở thành anh hùng - "

"Ngươi không thể đâu" - Borkus nói. "Xuyên thấu"

Khi thanh kiếm ma thuật xuyên qua trái tim hắn, lưỡi Riley nới lỏng ra khỏi miệng trong khi máu tuôn ra từ nó, và rồi hắn ngừng chuyển động.

"Nhân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net