Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh và em ngoài âm nhạc còn có chung sở thích là làm thiện nguyện. Vậy nên hôm nay nhân lúc đc nghỉ lễ ở Hàn. Hai người quyết định đến một ngồi làng ở một huyện nhỏ phía Trung Nước Đại Hàn.

Trong cái xô bồ tráng lệ ở xứ Kim chỉ. Đâu đó trên đất nước này vẫn còn những khu ổ chuột. Người dân sống ở đó thật sự rất chật vật trong cuộc sống, ăn uống thiếu thốn đủ điều. Ngôi làng cách khá xa Seoul rộng lớn. Đi bằng xe hơi cũng mất cả ngày trời. Cả hai đều bận rộn với lịch trình sắp tới nên chỉ vọng vẹn 1 tuần để nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm đó anh đã lái chiếc xe của mình đến một quán cà phê vắng người đã được hẹn trước.

Chạy con xe ngon ngon bon bon trên con đường đại lộ, qua nhiều tỉnh thành khác nhau và vào một con hẻm nhỏ gập ghềnh. Gần 12 tiếng lái xe bây giờ đã là 7h tối. Dừng xe dưới một gốc cây cổ thụ lớn. Anh mở cốp xe xách phụ cô mấy phần quà lũng củng vào trong căn nhà có vẻ là lớn nhất trong ngôi làng chỉ khoảng dưới 10 hộ ở.

-Aaaaa Anh YG và chị Tb đến kìa.

Mấy đứa trẻ trong làng đang tụ tập chơi dưới bóng đèn mập mờ chạy ù đến xung quanh đôi trai gái mở nụ cười rạng rỡ. Tiếp đó là tiếng mở cửa từng căn nhà. Mọi người không giấu được niềm hạnh phúc khi thấy người thành phố thân quen đến thăm.

-Lâu quá rồi đấy hai đứa.

-Chào bác trưởng thôn ạ!

-Bác dạo này vẫn khỏe chứ?

-Sức khỏe bác còn tốt lắm. Có khi còn tốt hơn cô cậu đấy. Haha
Một người đàn ông  cũng đã chạc 60 tuổi.  Bước ra niềm mở. Tay vỗ vỗ lên vai YoonGi. Hỏi thăm không ngừng

-chị Tb.. anh YG

-Misoo.

Thêm một cô bé chừng 22 23 tuổi. Gương mặt xinh xắn với mái tóc đen dài chạy đến ôm em. Tay nắm lấy bàn tay Tb. Miệng không ngừng cười

-Đã lâu lắm rồi đấy? Hai anh chị bận lắm hả? Em và mọi người nhớ 2 người lắm

-Ừ dạo này bọn chị hơi bận thật. Nay mới có thời gian xuống thăm mọi người

-Anh YoonGi. Ba em mới làm sân bóng rổ hồi tháng trước. Tụi em tập luyện chăm chỉ lắm. Anh ra thi đấu với bọn em đi

Là Hanjung. Một đứa bé chừng 9 tuổi. Làm da đen và đôi mắt to. Mặc chiếc áo dài quá khổ tay kéo kéo vạt áo anh. Đầu ngẩng lên nói.

-Phải đó anh YoonGi. Mau lên mau lên
Sau đó là sự đồng tình của cả đám còn lại

-Này mấy đứa. Hai anh chị mới về. Còn chưa uống được cốc nước. Đường xá xa xôi để anh chị vào nghỉ ngơi đã

-A chị Huma. Lâu quá rồi không gặp chị

-Lần này bọn em xuống có mua ít đồ cho mọi người. Một vài thứ linh tinh với cả thịt cá rau quả. Đủ cho mỗi hộ cả.

-Hai đứa này. Đến thăm là chị vui rồi. Quà cáp làm chị cho rối. Lần sau đừng thế nữa nhé

-Chị cứ nhận. Mọi người đều có

-Thay mặt mọi người cám ơn 2 đứa nhé.

———————
Sau màn chào hỏi nồng nhiệt cả hai được đưa đến nhà của bác trưởng thôn thưởng thức bữa tối ở đây. Làng không quá đông và ai cũng yêu thương anh và em nên nghe tin hai người về thăm cả làng cùng tụ tập nhà bác trưởng thôn chung vui. Mọi người tổ chức đàn hát, trò chuyện rôm rả, nhảy múa, thưởng thức các tiết mục của mấy đứa trẻ trong làng tới tận khuya.

-Hai đứa xách hành lí theo bác.

Cả YG và Tb đều không hiểu chuyện gì quay qua nhìn nhau khó hiểu. Nhưng sau đó vẫn là nghe lời cần hết đồ đạt theo người bác phía trước. Đến một căn nhà nhỏ xíu, ngay trong sân vườn, ông lấy ra chiếc chìa khoá mới trả vào ổ khoá cũng mới nốt, mở của ra là căn phòng ngủ được bài trí gọn gàng và đơn sơ. Chỉ với 1 phòng vệ sinh nhỏ. 2 chiếc giường đơn, một cái tủ và bộ bàn ghế đóng bằng gỗ cũng nhỏ nốt.

-Mỗi lần 2 đứa đến thăm  đều không có chỗ ngủ đàng hoàng. Chỉ toàn trải nệm ngoài phòng khách. Ở đây thì lạnh. Vậy nên mọi người trong làng đã dọn dẹp rồi Tân trang lại căn phòng này vài tháng trước. Trước đây nó là nhà kho của bác nhưng không dùng nữa. Hai đứa ở tạm đừng chê nhé.

-Chúng con cám ơn bác và mọi người còn không hết sao lại chê ạ

-Phải đấy bác. Tụi con rất vui vì được mọi người yêu mến đấy

- Thé thì tốt rồi. Tốt rồi. Đây ...chìa khoá giao lại cho 2 đứa. Mỗi đứa 1 chiếc giữ lấy

-Cám ơn bác

-Cái làng này được tốt đẹp như vậy là nhờ sự giúp đỡ của 2 đứa con. Trường mấy đứa nhỏ học, đồ ăn thức uống, sửa sang nhà cửa đều nhờ 2 đứa giúp. Cả nơi này được đầy đủ như hôm nay cũng nhờ vào 2 con. Làng này nợ 2 đứa không hết chút này thì ơn nghĩa gì

-có gì lớn lao đâu hả bác? Chuyện nhỏ thôi mà

-Thôi . Đi đường xa xôi chắc mệt rồi. Hai đứa coi sắp xếp hành lý rồi nghỉ ngơi đi. Bác qua nhà. Có việc gì cứ chạy qua bác

-Vâng ạ. Bác ngủ ngon nhé

-Ừ ừ

—————-
Xách Vali vào trong, căn phòng không xa hoa cũng không rộng rãi nhưng được cái rất ấm cúng. Sắp xếp hành lí gọn gàng. Anh lười biếng nằm trên giường. Mặt cười thoã mãn.

-Tb à. Em nằm giường nào?

-Em nằm đâu cũng được

-Vậy nằm chung với anh nhé

Đang lúi cúi tìm đồ để chuẩn bị đi tắm cho thoải mái, nghe xong câu nói của ông mèo trên giường mà Tb đứng cả tim, quay lại nhìn anh người yêu đang nằm trên giường chống cằm nhìn em

-Ya Ya. Đừng có mơ, em quen ngủ một mình thôi

-Nhưng mà sau này cưới nhau em cũng đâu ngủ một mình được. Đành nào chẳng ngủ chung với anh.

-Em có nói sẽ cưới anh đâu

-Òoo. Vậy ngoài anh ra em còn có thể cưới ai nữa sao?

-Không nói với anh nữa em đi tắm trước đây

-Vậy cuối cùng là ngủ chung đúng không Tb?

-Anh có thôi đi không, em ngủ giường ở trong, anh ngủ giường ngoài đi

-...

-Em nói rồi đó. Em ngủ ở bên trong. Anh đừng có mà leo vào bên đó ngủ. Em tắm xong sẽ ra liền

-Được rồi. Mau lẹ lên. Lạnh rồi

—————
Sau Tb, cuối cùng YG cũng bước ra từ phòng tắm, khăn tắm choàng qua cổ, mái tóc ướt còn nhỏ giọt lên vai. Mặc bộ pijama mà nhìn anh quyết rũ chết người đến nỗi vừa ngước lên nhìn anh người yêu đã bị hớp hồn, mắt không thể nào rời đi được.

-Này. Mê anh rồi hả?

-Mê gì chứ? Không lo lau khô đầu để bị cảm thì đừng trách em

-Qua đây lau cho anh

-Em không rảnh đâu. Anh tự làm đi

-....

-....

-....haizzzz cuối cùng cũng không thoát được

-Đừng cằn nhằng vô ích nữa. Lau cho đàng hoàng vào

-Muốn đàng hoàng sao anh không tự mà làm

-Nhẹ thôi. Anh mà rụng tóc là em chết với anh

-...hừmmm

Anh gật gù hài lòng, nhắm mắt hưởng thụ

...Sau đó thì
..đi ngủ thôi....

——————
-Hai đứa ngủ ngon chứ?

-Vâng ạ. Rất thoải mái.

-Cám ơn bác

-ồ. Không có gì. Bác gái đang làm đồ ăn sáng ở bếp. Hai đứa đợi một xíu là có đồ ăn ngay

...
Sau bữa ăn sáng ngon miệng. Tb và anh đến thăm nhà mọi người tiện thể trao món quà cả 2 chuẩn bị tặng cho người dân nơi đây. Tiếp đó cả 2 đến trường của bọn trẻ. Gọi là trường thật ra cũng chỉ là một căn phòng nhỏ chỉ vỏn vẹn 2 cô giáo và 10 đứa trẻ. Thấy cả 2 đến thăm bọn nhóc vui mừng chạy ra đón bất chấp đang giờ học. Sau đó Tb ngồi trong lớp cũng trò chuyện với 2 cô giáo trẻ ( Minsoo và Hyunhna), em dạy cho những đứa trẻ hát và đàn. Bên phía YoonGi thì anh đang trong cuộc thi bóng rỗ gây cấn với mấy đứa nhóc và vài cậu thiếu niên trong làng.

Vui chơi và hoà mình cũng mọi người cả ngày. Bây giờ cũng là chập tối. Ngồi cạnh nhau bên bờ sông. Em dựa đầu vào vai anh. Tay nghịch mấy chiếc lá từ những cành cây xung quay rơi xuống. Hiện bây giờ là cảm giác bình yên hiếm có. Ở Seoul thì làm gì có không gian này chứ. Cả hai bên nhau gần 1 giờ đồng hồ, nói về những chuyện xa xăm đâu đó, nhiều khi chẳng có ý nghĩa gì cả. Chỉ bên nhau như thế thôi. Bình yên...chỉ đơn giản là bình yên thôi... Hoàng  hôn dần buông xuống . Đã lâu lắm rồi cả hai chưa được một lần ngắm hoàng hôn một cách đúng nghĩa. Bây giờ thì đang hưởng thụ vẻ đẹp thiên nhiên này cũng nhau. Bầu trời bây giờ là một màu đỏ, những ánh mây viền lên sắc cam rực rỡ. Nó cháy bỏng và mãnh liệt như tình yêu của cả 2 dành cho nhau vậy. Lặng lẽ ngồi bên nhau, cả hai không nói gì..trao cho nhau một nụ hôn..một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào...Tay vẫn đang đan nhẹ vào nhau.

Hạnh phúc thật ra đôi khi không cần phải quá to tát. Chỉ cần được bên cạnh nhau, tuyệt vời hơn khi cùng nhau làm việc cả hai đều thích, cùng nhau ngắm nhìn những điều đẹp đẽ, và chỉ cần bình yên khi bên nhau thôi là đủ rồi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net