Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14/2 hôm nay là ngày valentine. Ngày này để người con gái tặng sô-cô-la cho người mình yêu.
Bị hút vào cuồng quay công việc. Thời gian ngủ đàng hoàng còn không có nói gì đến và valentine này với valentine nọ. Thậm chí em còn không nhớ. Mãi đến khi đang ngồi nghỉ ngơi tại phòng chờ mới nghe chị Moon và Dei trò chuyện em mới giật mình mở điện thoại lên xem ngày giờ.
*hôm nay vậy mà đã là 14/2 rồi. Đã 6h tối rồi. Còn mấy tiếng nữa là hết ngày không biết có kịp hẹn YG không nhỉ*
Chưa kịp suy nghĩ Tb đã bị quản lí kêu réo makeup thay trang phục chuẩn bị biểu diễn. Loay hoay cũng là hơn 10h tối cả nhóm mới được đưa về KTX nghỉ ngơi kết thúc một ngày thật dài.

————-/
*tại KTX*
-Tb à. Hôm nay valentine trắng m k định tặng gì cho tiền bối YG hả?

-..t cũng đang suy nghĩ. Gần 11h rồi. Bây giờ làm cũng không kịp

-Chạy ra ngoài mua là được

-Bị bắt là chết

-Thì cẩn thận vào. Yêu nhau mà không kỉ niệm ngày này là chán lắm đó

-YG chẳng để ý đâu

-Òooo. Thì t nói vậy. Hôm nay đi diễn gặp được anh Jungho( ca sĩ nào đó) nên cũng đã tặng ảnh socola rồi. Tuy nhìn anh ấy cũng tỏ vẻ không quan tâm đến mấy ngày này nhưng khi nhận quà từ tay t anh ấy vui lắm. Chắc tiền bối YoonGi cũng thế thôi.

-....

-T nói vậy th. T vào phòng trước đây

-Ừ..

———————-
Nói gì nói chứ vì chuyện valentine mà Tb cứ thấp thỏm. Cuối cùng cũng không kìm được lòng liền gọi điện cho YoonGi bảo anh ra ngoài công viên. Hẹn chỗ vắng nhất rồi liền trùm kín mít người chạy ra cửa hàng mua một thanh sô-cô-la đen.
Thời tiết Seoul vào mùa này lạnh khủng khiếp. Đã đeo găng tay nhưng mà vẫn không bớt được cái thời tiết muốn cắt da cắt thịt. Xoa hai bàn tay vào nhau để tạo chút hơi ấm. Em đứng đợi anh cũng được 30p rồi mà vẫn chưa thấy anh đâu. Đứng ngồi không yên. Gọi mấy cuộc điện thoại vẫn không nghe máy. Trong lòng luôn tự nhũ chắc anh đang ra. Cuối cùng cũng đứng đợi hơn 1 tiếng
*đợi đến 11 rưỡi anh không ra thì về*
....
*đến 11h40 anh vẫn không đến thì về*
....
*thôi đến 12h cũng được*
.. cuối cùng cũng là hết ngày rồi. Đồng hồ lúc này đã là 12h19..gọi điện thoại lần cuối cho anh. Anh vẫn không nhấc máy. Lần này Tb nhắn một tin nhắn
"YG ah~anh bận gì vậy? Hay anh đã ngủ mất rồi...."

Haizzzz. Em khẽ thở dài. Làn khói từ miệng em phả vào không khí. Chán chường em ngồi xuống ghế. Nhìn không gian xung quanh mình một lúc. Bây giờ đang là cuối mùa đông. Thời tiết cũng lạnh nhưng vẫn khá hơn hồi tháng 11. Lúc đó trời còn có tuyết rơi rất dày và thỉnh thoảng còn có mưa rào. Mấy lúc lạnh mà ôm YG là ấm lắm. Anh người yêu trắng trắng tròn tròn nghĩ như cái bánh bao bên ngoài thì lạnh còn bên trong thì ấm nóng. Tự dưng nghĩ đến anh em lại bật cười. Nhớ anh quá đi mất. Thở dài thêm một lần nữa. Em đứng dậy bước chân ra về. Tay vẫn còn cầm thanh socola trong tay. Đắng lẽ là phải trao cho YG vậy mà. Bước được vài bước lại nghe thấy tiếng anh. Em giật mình quay đầu lại. Là anh phía sau. Tb không kìm được liền chạy thẳng đến ôm chầm lấy anh. Cả người chìm vào hương thơm tự nhiên nhưng không kém phần nam tính toát lên từ người anh người yêu

-Tb ah~anh xin lỗi. anh định làm xong một chút nữa sẽ ra gặp em liền nhưng vì mệt quá nên anh ngủ quên mất. Em đợi lâu như vậy sao không về đi còn đứng ở đây đến tận bây giờ . Trời lạnh như vậy còn khuya nữa. Có biết nguy hiểm không?

-Gì vậy nè?

-Sao?

-Đáng lẽ ra em mới là người phải trách anh mới phải? chưa gì đã ..?
Em đưa đôi mắt hình viên đạn lên nhìn anh

-Anh xin lỗi nhé.

-Tạm tha cho anh vì anh còn đến đấy

-Tb ah~

-Hửm
Em ngước mặt lên nhìn anh

-Mình phải ôm nhau thế này đến tận bao giờ?

Em đến bó tay với cục đá trước mặt. Thôi đành buông anh ra rồi ngồi xuống ghế đá. Nhìn anh người yêu trước mặt, vì làn da trắng nên hiện rõ hai bên má bánh bao đang đỏ ửng vì lạnh. Chắc anh vội vàng khoác đại chiếc áo khoác còn không đeo khăn quàng, găng tay cũng không. Hôm nay để em làm người hùng một lần vậy.
Em nắm lấy tay anh bỏ vào túi áo phao khổ lớn của mình. Anh bất ngờ đưa mắt nhìn em

-Coi kìa. Ngay cả găng tay cũng không đeo. Tay anh gần đông đá rồi đấy

-Vậy em gọi anh có chuyện gì mà gấp vậy

-YoonGi ah~

-Ừ

-Anh có biết hôm nay ngày gì không?

-Hôm nay hả?

-Đúng rồi. Nhưng mà cũng không phải, là hôm qua cơ

-Hôm qua....ummm

-Ngày 14/2

-Không phải sinh nhật em.. cũng không phải sinh nhật anh..cũng không là ngày kỉ niệm quen nhau...anh thật sự không biết hôm nay ngày gì. Là một ngày bình thường thôi mà

-Haizzz..em biết ngay mà

-Sao vậy?
Anh vẫn ngơ ngác hỏi. Sợ mình quên  ngày gì đó quan trọng của 2 đứa

-Tặng anh
Em lấy trong túi ra một thanh socola đen.

-Nếu do em tự làm sẽ ý nghĩa hơn nhưng mà em không có thời gian nên em đành đi mua. Vốn dĩ sẽ là thanh sô-cô-la hoành tráng hơn cơ nhưng mà  mua trễ quá người ta chỉ còn mỗi loại nhỏ này thôi

-Cám ơn em

-Hôm nay là valentine. Em đã tỏ tình với người em yêu xong rồi. Đáng ra là không chậm 1 ngày. Tại ai kia ngủ quên để em đợi muốn dài cổ

-Thôi được rồi. Để anh đãi em một bữa coi như chuộc lỗi

-Mình uống cà phê và ăn tokboki nha anh

-Sao nay em đạm bạc vậy?

-Trời đang lạnh mà

-Được rồi. Em ngồi đây đi. Anh qua bên kia mua

-Để em để em.

-Sao vậy?

-Em nói rồi mà. Hôm nay là valentine đen em sẽ mua tặng anh để thể hiện tình cảm. Còn anh phải đáp trả tình cảm của em vào ngày valentine trắng

-Valentine trắng?

-Đúng rồi. Ngày 14/3 là ngày này tháng sau

..
———————
Anh nhấm nháp li Americano. Còn em đang thưởng thức món bánh gạo cay nóng hổi. Cả hai ngồi bên nhau trò chuyện đến tận 3h sáng. Thấy em đã lờ đờ vì buồn ngủ.mấy lần gật gù lên vai anh rồi giật mình tỉnh dậy.

-Về thôi

-Sao vậy..em chưa muốn về

-Em buồn ngủ híp mắt rồi.

-Em chưa buồn ngủ

-Về thôi. Mai em còn phải đi làm nữa. Nghỉ ngơi cho khỏe. Đã gần sáng r

-....một chút xíu nữa thôi

-Được rồi. Chỉ một chút thôi
——-
-Tb ah~

Haizz cô nhóc ngủ rồi. Đầu đang dựa lên vai anh. Ngủ ngon lành. Anh khẽ đưa tay chạm lên mái tóc, hàng lông mi cong dài của em. Làn da hơi ửng đỏ vì lạnh. Hôn nhẹ lên trán.

-Tb ah~ về thôi em

Em mở mắt lấy tay dụi dụi mắt rồi đứng dậy theo anh.

-Anh đậu xe ở đâu vậy ?

-Mình đi bộ về

-Sao vậy?

-Lúc nãy anh vội tìm chìa khoá xe không ra?

-Anh để đồ lung tung quá chứ gì. Chìa khoá xe cũng để mất cho được

-Thằng nhóc Namjoon chiều mượn xe anh rồi để chìa khoá đâu đó

-Anh đón taxi đến gặp em hả?

-Không

-Vậy..

-Anh chạy đến. Sợ em đợi

Em nhìn anh. Anh người yêu lạnh lùng như tảng băng vì lo em đợi mà chạy từ studio của anh đến tận công viên này. Thảo nào vừa đến đã thấy anh thở hổn hển. Cái ông này, cứ thế này làm cô càng thêm yêu.

Cả hai cùng đi bộ trên đoạn đường vắng. Bóng đèn đường chiếu ánh vàng xuống lối đi của họ. Nắm tay nhau, trò chuyện những câu chuyện không đầu không đuôi. Trong cái thời tiết lạnh thấu, một vài bông tuyết rơi. Nhưng.. thật may mắn vì có người thương yêu bên cạnh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net