Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con xe bán tải chở hàng vừa đi được một quãng đường dài từ thủ đô trở về vùng ngoại ô Daegu, Min YoonGi vừa bước xuống xe liền được lũ trẻ ở nơi đây nhiệt liệt chào đón. Chúng vây quanh anh, không thôi hào hứng líu lo

-Chú YoonGi, chú có bánh từ Seoul về cho tụi con không ạ?

-Chú YoonGi, chú có mua bánh kẹo cho tụi con không?

-Chú YoonGi!

Bọn trẻ cứ thế lần lượt hỏi tới, tiếng trẻ con náo nhiệt vang lên cả khu. Ba mẹ chúng đang bận gặt hái rau củ ở đồng, thấy chúng đòi hỏi anh như thế cũng thấy e ngại mà lên tiếng

-Yah, mấy cái đứa nhóc này! Chú YoonGi vừa đi giao hàng về mệt lắm, mấy đứa đừng có suốt ngày đòi chú ý mua bánh kẹo nữa!

Bị người lớn khiển trách, bọn trẻ liền xụ mặt ủ rủ. YoonGi nhìn thấy vậy chỉ biết mĩm cười, anh cưng chiều xoa đầu bọn chúng

-Đừng buồn! Chú có mua bánh cho mấy đứa!

Lũ trẻ nghe thấy lại liền hào hứng bu lấy quanh anh, ba mẹ bọn chúng chỉ biết thở dài ngại ngùng với YoonGi. Anh ngày ngày giúp họ giao hàng hóa thu hoạch đến thủ đô buôn bán, chiều về lại luôn cưng chiều mua quà bánh cho lũ trẻ trong thôn. Anh luôn đối tốt với bà con trong thôn như vậy, khiến ai cũng mang ân anh, quý mến anh vô cùng, đến bọn trẻ còn quấn anh hơn cả ba mẹ bọn chúng.

Sau xe là nơi để nhiều hàng hóa, được phủ qua bằng một tấm bạt lớn. Anh đi ra sau, định giở tấm bạt ra để lấy đồ cho lũ trẻ. Tấm bạt vừa được mở ra, Min YoonGi đang cười nói với lũ trẻ cũng liền trưng ra bộ mặt sững sờ.

-Cô...

Kim Ami ngồi trong thùng xe co ro lại một nhúm nhỏ, nhưng cái váy cưới của cô lại có hơi rắc rối, nó cứ xòe ra vài chỗ. Cô ngước lên, thấy bộ dáng bất ngờ của Min YoonGi, cô cũng lúng túng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể gượng gạo nói câu chào

-Chào anh! Mình lại gặp nhau rồi...

__________________________

*5 tháng trước*

Sau khi kết thúc cuộc họp cổ đông, ai nấy bước ra khỏi gian phòng họp cũng đều bàn tán xôn xao về chuyện vừa xảy ra, nhưng cũng chẳng ai dám nói đi nói lại quá nhiều hay lớn tiếng. 

Một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài oai phong và uy quyền bước ra, theo sau là trợ lí và cậu con trai độc tôn của mình, ai ai cũng đều ôn hòa cúi đầu kính cẩn chào vì ông ấy chính là người có quyền chức lớn nhất ở đây, chủ tịch của tập đoàn Kim Thị, tập đoàn kinh tế lớn nhất nhì Hàn Quốc. 

Riêng chỉ có một cô gái, vẻ mặt đầy tức tối, hùng hồn rời khỏi phòng họp, mạnh dạng đi đến níu lấy tay vị chủ tịch ấy lại, không kiềm lòng được mà bày tỏ nỗi uất ức của mình

-Ba! Sao ba lại có thể làm vậy với con? Đó là toàn bộ tâm huyết của con, cả đời con! Tại sao? Tại sao ba lại thay đổi người đột ngột như vậy?

Cô mất bình tĩnh mà lớn tiếng trước mặt chủ tịch Kim, trước mặt toàn bộ cổ đông lớn nhỏ. Ai cũng một phen ngỡ ngàng, chỉ có có mỗi ông Kim là điềm tĩnh nhìn cô con gái lớn đang gào khóc không cam tâm trước mặt mình. Ông dùng tay của mình lạnh lùng gạt nhẹ bàn tay của cô ra khỏi tay áo, không nhìn cô, ông nghiêm nghị cất giọng

-Lên phòng của ta rồi nói!

Nói rồi ông bỏ đi trước cùng trợ lí của mình. Kim Ami vội lau nhẹ nước mắt, cô khẽ quay đầu lại dùng ánh mắt căm phẫn lườm nhanh cậu em trai rồi cũng nhanh theo sau chủ tịch Kim.

*******

Đứng trước bàn làm việc của ông Kim, Kim Ami thực sự không có chút run rẩy, mà chỉ toàn là sự mạnh dạng tức giận. 

-Ba! Chẳng phải ba nói là để con đảm nhận dự án đó sao? Sao trước mặt toàn bộ nhân viên, ba lại giao nó cho Kim JiHyun? 

Trước sự chất vấn của cô, ông Kim chỉ nghiêm nghị đáp

- Vì nó có năng lực hơn con! 

-Hơn con? Thằng Kim JiHyun đó chưa từng hơn con được cái gì cả! Khả năng học tập, khả năng làm việc, trước giờ chưa từng hơn con cái gì cả! Cả cái tập đoàn này đều thấy rõ! Thứ duy nhất nó hơn con là sự may mắn. Nó may mắn vì nó sinh ra là con trai, ba à!

Kim Ami càng nói càng mất bình tĩnh. Cô thừa biết lí do ba đối xử với cô như thế này. Vì ba thiên vị con trai hơn con gái!

Ông Kim lạnh giọng

-Con lại đem cái tật so sánh với em con ra à?

-Không phải tật, mà đó là sự thật! Sự thật là ba luôn thiên vị thằng JiHyun hơn con mặc dù con luôn giỏi hơn nó! Ba chưa bao giờ cho con cơ hội hết! Từ lúc thằng JiHyun được sinh ra, ba có bao giờ để ý đến con nữa đâu!

Kim Ami uất ức bật khóc, nơi cổ họng đã nghẹn ngào đến mức không bật được ra hơi nào nữa. Cô tức giận quay người rời khỏi phòng, tiếng đóng sầm cửa vang lên thật to khiến cả khu ai cũng tưởng như trời sập. Đây không phải lần đầu Kim Ami trong trạng thái tức giận rời khỏi phòng chủ tịch, nhưng xem ra lần này "biến" to rồi.

Cũng phải thôi, dự án lần này Kim Ami đã đặt biết bao nhiêu tâm huyết của mình, mấy tháng trời nguyên cứu, làm việc miệt mài không nghỉ, sự cố gắng, sự quyết tâm của cô nhiều bao nhiêu, toàn bộ nhân viên đều thấy rõ. Dự án này chính là bước đệm để Kim Ami có thể ngồi vào vị trí Tổng Giám Đốc mà cô dùng cả thanh xuân để theo đuổi.

Đến phút cuối cùng, chỉ cần chủ tịch Kim gọi tên Ami, có lẽ cô đã hoàn thiện tâm nguyện mà thanh xuân vật vã bỏ ra. Nhưng rốt cuộc như một cú tát giáng thẳng vào đầu, Chủ tịch lại công bố người đảm nhiệm là người đồng vị trí giám đốc với cô, Kim JiHyun - đối thủ của Kim Ami, cũng là cậu em trai ruột cùng cha cùng mẹ.

Đó thực sự là một cú sốc lớn với cô, sự phấn đấu cả đời cô, trong phút chốc lại bị gạt bỏ xuống sông thế này.

Chỉ vì cô là con gái!

Kim Ami tức tối phóng xe rời khỏi trụ sở. Con xe Porsche màu bạc cứ thế băng băng trên các tuyến đường cao tốc trước bao nhiêu ánh mắt ngỡ ngàng, tốc độ ấy nguy hiểm quá! Ami vừa lái xe, vừa không thôi ấm ức khóc thảm thương. Liều mạng đến mức này thì có nghĩa thế giới của cô đã tuyệt vọng tới mức nào chứ?

Kim Ami là con gái lớn của Kim Thị. Cô từng rất được yêu thương, từng rất được ba mẹ kì vọng. Từ lúc biết đi, biết nói đã được ba cô nâng niu dạy dỗ từng thứ về sự nghiệp tương lai, cứ ngỡ như chiếc ghế chủ trì lớn nhất của Kim Thị đã định sẵn là của mình.

Ấy vậy mà, đã sinh cô ra lại còn sinh thêm Kim JiHyun làm gì. Chiếc vương miệng trên đầu cô, cô còn chưa kịp cảm thấy nó nặng thì đã bị tước đi. 

JiHyun thành công cướp hết mọi thứ của cô chỉ vì nó là con trai. Cô đã mất đi một khoảng thời gian tuổi thơ chỉ để cố gắng thấu hiểu về giới thương trường mà ba nhồi nhét, JiHyun sinh ra thì cô liền như một con rối bị bỏ xó. Cô vô cùng lúng túng, cũng vô cùng ghen tị, không cam lòng.

Lớn lên, Kim Ami vẫn tiếp tục đi theo đường lối từ nhỏ ba đã nhồi nhét vào đầu mình, nhưng chỉ khác là cô phải tự mình cố gắng bước đi, không có sự hậu thuẫn nào từ ba mẹ như JiHyun. Cảm giác đơn độc, buồn tủi tới mức ngày mình đậu tốt nghiệp với cái bằng tài chính - kinh tế loại giỏi trên tay cũng không được ba mẹ để tâm chúc mừng bằng cái bằng tốt nghiệp bình thường của thằng em trai.

Đến lúc đi làm, trong khi thằng Kim JiHyun được ba tận tình giới thiệu làm quen với các cổ đông, thì cô lại phải chật vật thi ứng cử, đấu chọi thật nhiều để có thể leo lên vị trí ngang bằng với JiHyun như hiện tại, vị trí giám đốc dự án. Nó mất 7 tháng, cô mất hơn 2 năm. 

Nay vị trí Tổng giám đốc, cô không biết nó mất bao lâu, nhưng còn cô lại tiếp tục mất thêm 2 năm nữa để chứng minh năng lực của mình. Rốt cuộc lại thành như trên.

Kim Ami gần như đã dành hết tuổi thơ non nớt, dành hết thanh xuân tươi đẹp để cố chứng minh cho ba mẹ thấy. Xong, cô vẫn chẳng gặt hái được gì cả. 

Chỉ vì là con gái...

Kim Ami vừa khóc vừa lái xe, lái xe quá tốc độ với tâm trí trống rỗng, không xác định rõ rằng mình đã đi đâu, cô đã lái xe trong tình trạng như vậy tận 2 tiếng đồng hồ. Đến lúc định thần lại để nhận ra thì cô đã lạc đến vùng nào mất rồi.

Con đường bỗng trở nên dốc và vắng vẻ hơn, Ami nhìn quanh lại chẳng nhìn thấy biển hiệu chỉ dẫn quận huyện nào. Cô bắt đầu có chút bối rối khi bầu trời giờ đột nhiên lại âm u đến lạ. Cô nhìn những cái cây ven đường, thấy chúng lắc lư nghiêng ngả cực mạnh, cát bụi cũng đều bay mù mịt ,chắc là gió đang thổi mạnh lắm. 

Ami không thể quay xe vì đây là đường một chiều. Nhìn mọi thứ dần dà vắng vẻ hơn, xe cộ, đèn hiệu không còn nhiều, thay vào đó cây cỏ và vách đá vách núi cứ liên tục hiện ra khiến cô vô cùng hoang mang. 

Trời đã tối om, đột nhiên mưa nặng hạt, trút xuống dày đặc, Kim Ami cứ vô thức mon men chiếc xe theo lối đường mòn mà không hề biết mình đang đi tới đâu. Đến khi bầu trời đột nhiên sáng chói, sau đó là một tiếng ầm rất to ngay trên đỉnh đầu, Ami hốt hoảng đánh lái bừa, con xe đâm sầm vào vách đá. Mưa to, kèm theo cú tông mạnh của cô làm cho vách đá sạc lở, ầm xuống một cái liền phủ đầy lên xe cô, cả khoang bên trong xe liền lập tức tối mịt.

Kim Ami lúc này thật sự hoảng thật rồi, thở cũng chẳng dám thở mạnh, toàn thân hoàn toàn run rẩy vô dụng. Nước mắt không tự chủ được lại tiếp tục chảy ra, cô đang sợ hãi tới mức nào chứ, khóc cũng không thành tiếng nữa rồi. 

Không lẽ ông trời định sẽ để cô chết sớm ở cái xó này sao? 

Sau bao nhiêu sự cố gắng của cô?....





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net