Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, không biết là Kim Ami có mơ màng rồi nghe nhầm, nhìn nhầm gì không, cô vừa ra khỏi phòng liền nghe thấy âm giọng trầm ấm quen thuộc cất lên ngay bên tai

-Cô dậy rồi à?

Ami khẽ giật mình, quay qua quay lại một lúc mới thấy Min YoonGi đang ngồi điềm đạm nhấp trà sáng ở bàn nhà trước. Cô ngạc nhiên đi đến

-Sao giờ này anh còn ở đây?

Sẽ không có gì lạ nếu bây giờ không phải là 9 giờ sáng. Bình thường gà còn chưa gáy thì đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa rồi, thế mà nay lại có một Min YoonGi thong thả ngồi ở nhà. 

-Nay anh nghỉ hả?

-Thế tôi không được nghỉ à?

Cách đối đáp của anh cô đã quen rồi. Nhờ YoonGi đáp lại thế này cô mới xác nhận là anh đang hiện diện đấy. Có gì đó rất vui và phấn khởi trong lòng. Kim Ami không hỏi gì nữa, chỉ nhìn anh cười tủm tỉm rồi quay đi vệ sinh cá nhân.

Min YoonGi nhìn thấy vẻ mặt tươi tắn của cô khi nhìn thấy anh, bất giác anh cũng thấy có tia vui vẻ, chỉ khẽ vẽ lên một đường nhẹ trên môi mình rồi thôi.

Kim Ami chỉnh chu xong, thì như thường lệ cô chuẩn bị để đi ra nông trại của chú Han. Đi ngang qua phòng khách, cô còn chưa kịp cất giọng chào anh thì anh đã nhanh chóng đứng dậy, vẻ điềm nhiên hỏi cô

-Cô đi làm đúng không? Sẵn tụi mình đi chung đi.

YoonGi nói rồi thì nhanh chân đi ra cổng trước. Ami hơi chững người một chút, vẻ ngáo ngơ nhìn theo anh. "Tụi mình"? Min YoonGi dùng từ thế này làm cô thấy lạ lẫm quá. Có gì đó làm cô khá ngượng khi anh nói như vậy, bởi nghe nó có hơi...thân mật nhỉ?

Anh cùng cô đi đến nông trại của chú Han. Trên đường đi cả hai đều đi bên cạnh nhau, không hề giống như trước đây anh luôn lãnh đạm đi phía trước. Thật sự là có cái gì đó rất lạ.

Cả hai đến nơi, ông chú Han từ xa vừa nhìn thấy YoonGi xuất hiện liền hứng khởi chả khác gì gặp được tri kỷ, nhanh chóng tiến tới chỗ hai người, vui vẻ chào hỏi YoonGi

-Aigoo, hôm nay cậu nghỉ sao? Vậy thì hay quá rồi. Không biết có việc gì mà cậu đến vào buổi sáng đây? Đưa Ami đi làm sao?

Dù biết là chú Han hay buông lời bông đùa, nhưng nghe câu hỏi đó không hiểu sao Ami liền bất giác đỏ mặt. Nếu mà Min YoonGi thật sự là như vậy, thật sự là đi theo cô chỉ để đưa cô đi làm, thì có phải là quá bất thường rồi không? Nghĩ vậy thôi, trong lòng Ami vừa thấy ngượng nhưng không hiểu sao cũng có sự thích thú nữa. Nếu thật là như vậy...thì tốt...

Min YoonGi đảo mắt không trả lời ngay, sau thì anh chật lưỡi cho qua chuyện, cất giọng chào hỏi lại như đánh trống lãng

-Chú Han, dạo này nông trại ổn chứ? 

-Đương nhiên là ổn rồi. À cậu YoonGi, Ah Rin nhà tôi vừa về hôm qua đấy.

-Vâng, hôm qua con gặp rồi ạ, con bé có sang nhà chơi.

-Con bé nhanh chân nhỉ? Làm gì vẫn là đến tìm cậu trước tiên.

Ông chú cười xòa, rồi vỗ vai anh. YoonGi chỉ cười mỉm chi khách khí rồi không nói gì thêm về điều này.

Ami đứng cạnh mà trước mắt như thấy được cả một tương lai hoan hỉ của Min YoonGi. Xem ra anh được cha con nhà họ Han này chấm chuẩn lắm rồi, thiếu điều chỉ cần anh gật đầu một cái thôi thì cha con họ lập tức đem anh về nhà đãi ngộ.

Nghĩ Min YoonGi bị người ta cuỗm mất đi, Kim Ami thấy có gì đó không cam lòng. Con nhóc Ah Rin kia còn loi choi quá, không hợp với YoonGi nhà ta đâu, để anh cho con nhóc đó thì thật tiếc. Ami càng nghĩ, bụng dạ càng khó chịu. Con bé đó có ông chú Han hậu thuẫn thế này, chắc là cô không cản nổi rồi. Thật bức bối quá!

Min YoonGi lúc này quay sang nhìn cô, thấy cô đứng trơ người ra, bộ mặt đăm chiêu trông vô cùng buồn cười. Anh khẽ quơ nhẹ tay trước mặt cô làm cô bần thần tỉnh lại, giương đôi mắt tròn nhìn anh. YoonGi buông một câu mang theo ý cười

-Nghĩ cái gì mà đơ ra vậy? Không định đi làm à?

-À...vâng...tôi đi ngay đây.

Ami luống cuống tay chân, quay người đi loạn xạ sau cùng mới kiếm được hướng đi. Min YoonGi đứng lại nhìn theo bộ dáng của cô chỉ khẽ lắc đầu mà bật cười. Ông chú Han đứng cạnh nhìn anh rồi lại nhìn theo cô, ông đứng chắp tay sau lưng thở ra một hơi như một người lão làng

-Cô Ami mấy hồi đầu làm còn hậu đậu lắm, nhưng về sau cũng học việc nhanh. 

-Vâng, thời gian qua cám ơn chú đã giúp đỡ cô ấy, chú vất vả rồi.

-Không đâu. Cậu YoonGi cám ơn làm tôi ngại quá!...chậc...vào nhà uống trà cái nhé!

-Vâng.

Min YoonGi vui vẻ theo ông Han vào nhà lớn. Lúc này Kim Ami lại đứng từ xa len lén liếc mắt theo, cảm giác lại tiếp tục bức bối nữa rồi. Cô chẹp miệng một cái rồi cũng không bận tâm đến nữa mà tập trung vào công việc.

-----------------

Có con gái ra nước ngoài lần đầu về lại quê nhà, ông Han hẳn hôm nay vui vẻ lắm nên quyết định cho kết thúc việc vườn nông sớm. Đến chiều tối còn đãi cả tiệc lớn mời bà con đầu ngõ cuối xóm sang nhà ăn chơi. 

Đương nhiên là Min YoonGi và cô cũng được mời đến. Gọi là đãi tiệc, nhưng khi đến nơi rồi cô mới thấy nó khác với những gì cô nghĩ. Không phải là kiểu đãi bàn tròn quy mô long trọng gì, mà đó chỉ đơn giản là một bữa ăn tối với nhiều người hơn, tất cả ngồi quây quần giữa một cái sân lớn nhà ông Han, chính giữa được bày biện đầy đủ các loại món ăn dân dã đậm chất quê nhà, với vài kết bia kết rượu. 

Kim Ami đứng nhìn người người xôm tụ mà thấy có chút lạ lẫm. Min YoonGi đi đến, anh nhẹ nhàng kéo lấy tay cô ý bảo cô ngồi xuống bên cạnh. Ami có chút lúng túng nhưng cũng ngoan ngoan ngồi xuống, là ngồi bệt xuống đất với phía dưới được lót bởi một tấm chiếu. 

Đây là lần đầu tiên mà cô được trải nghiệm một bữa ăn tối với nhiều người thế này. Không gian nhộn nhịp, rôm rả, ai cũng có phần nói, thức ăn bày biện rất nhiều, ai muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Ami nhất thời chưa thích ứng được, cầm bát đũa trên tay nhưng cô lại lóng ngóng không biết nên làm gì. 

Min YoonGi ngồi cạnh, anh chủ động gắp một miếng thịt rồi bỏ vào trong bát cô

-Ăn đi.

Hành động nhỏ nhặt, câu nói cũng không có quá nhiều cảm xúc nhưng nhất thời làm Ami thấy có chút cảm động. Cô ngại ngùng gắp miếng thịt cho vào miệng. Song lại tiếp tục chìa bát về phía anh, ánh mắt đầy ngây thơ vô tội. 

Hành động của cô không khiến anh thấy phiền, nếu là trước đây có lẽ anh đã lạnh lùng bơ đi hoặc sẽ để lại câu "Không có tay à?". Nhưng bây giờ lại có một Min YoonGi nhẫn nại và ôn nhu gắp vào bát người con gái những món ăn mà cô muốn. 

Có anh ngồi cạnh, Kim Ami dường như ăn thoải mái hơn, không còn gượng gạo như lúc đầu nữa, tay chỉ món nào, anh liền lấy cho cô. Ami cảm giác như bản thân là một đứa trẻ đang được anh cưng chiều vậy. Cô không thôi vừa ăn vừa cười tủm tỉm.

-Chú YoonGi gắp cho con nữa!

Han Ah Rin ngay từ đầu cũng đã nhanh chóng chiếm vị trí ngồi cạnh Min YoonGi, nhưng mà con bé tuyệt nhiên lại như không khí xung quanh hai người lúc này vậy, chỉ biết ngồi ngậm đầu đũa mà ấm ức nhìn anh dành cử chỉ ôn nhu cho cô. 

Ban đầu thấy anh gắp thức ăn cho Ami lần thứ nhất, con bé nghĩ anh thật biết quan tâm đến những người con gái xung quanh anh. Con bé vui vẻ cũng định chìa bát ra chờ YoonGi gắp cho, nhưng rốt cuộc là đầu đũa của anh vẫn là an nhiên cho vào bát của người con gái bên kia. Con nhóc không khỏi bàng hoàng.

Nghe âm giọng mè nheo của Ah Rin lúc này cả Ami và YoonGi đều đồng loạt hướng mắt sang nhìn, dường như con nhóc lên tiếng thì cả hai mới nhận thấy còn có người lạ kế bên.

Ah Rin chìa bát ra rồi bắt chước theo cô chỉ món ăn mình muốn

-Chú, Ah Rin muốn ăn món đó...

YoonGi nhìn. 

Ừ, đúng là anh chỉ nhìn thôi chứ không có ý định sẽ làm hành động gì khác nữa. Mặt con bé nghệch ra, cảm giác như vừa bị cho ăn giấm vậy. Nó cũng biết tính YoonGi mà, như vậy là anh không có ý định làm theo những gì con bé muốn rồi. Nó đành an phận tự túc nhưng trong lòng cũng không khỏi khó chịu.

Kim Ami ngồi cạnh, không hiểu sao mà thấy vui vẻ kì lạ. Bất giác trong đầu cô lại hiện ra câu nói rồi lặp đi lặp lại nhiều lần

"Min YoonGi chỉ gắp cho mỗi mình mình thôi! YoonGi chỉ gắp cho mỗi mình thôi!..." 

Tự nghĩ như vậy, khuôn mặt cô thiệt không kiềm nỗi nét tươi cười nữa rồi. Hai mắt cô nhìn anh cong lên, sáng lên như trăng khuyết vậy, miệng thì cười hí hửng như một đứa con nít vừa thắng trận. 

YoonGi quay sang bắt gặp ánh nhìn chăm chăm của cô vào mình, bất giác anh ngượng. Nhưng âm giọng vẫn là điềm tĩnh

-Muốn ăn gì nữa à?

-Ừm...

Ami không ngần ngại mà gật đầu, không quên mang theo ý cười.

*******

-Min YoonGi cẩn thận...

Vui vẻ sung sướng phút đầu, đến tối muộn thì một thân cô lại cực nhọc nâng đỡ Min YoonGi trở về nhà. Thật là, khi nãy anh được mấy ông chú trong thôn lôi kéo uống rượu, vì anh còn trẻ tuổi nên đương nhiên là không thể nào chối lại mấy vị lão làng rồi. 

Kim Ami thoáng đầu thấy anh uống mấy ly mà vẫn còn tỉnh táo, cô không thôi cảm thán trong lòng, cô an nhiên mặc anh và ngồi trò chuyện với hội chị em trong xóm. Vậy mà lát sau quay qua quay lại, Min YoonGi này đã bị mấy ông chú "đánh gục" rồi, anh ngồi ngả nghiêng trên nền đất.

Min YoonGi lúc đưa cô đi thì thong thả, khỏe khắn. Còn cô đưa anh về thì vật vã, khó khăn. 

Anh thì đã say rồi, đi đứng thì loạn choạn nhưng kì thực lại không chịu để cô chạm vào người mình dìu đi. Ami có ý muốn để tay khoát lên người cho đỡ mất đà hơn, nhưng tuyệt nhiên là anh từ chối. Cô không khỏi khó hiểu. 

Cô đi ngay phía sau anh, nhìn thấy anh cố tỏ ra mình vẫn tỉnh táo để bước đi, trong lòng không khỏi thấp thỏm. Hai bên đường toàn mương ruộng không thôi, anh mà vấp chân cô biết làm sao được.

Sau cùng vì không chịu được nữa, Kim Ami thẳng thừng bước đến, chủ động nắm lấy một tay anh quàng ra sau mình, một tay cô cũng ôm chặt lấy eo anh, để toàn bộ người anh tựa vào người mình làm trụ. YoonGi không khỏi bất ngờ.

-Tựa vào tôi đi! Trời ở đây đã tối muộn rồi mà còn gặp anh kiểu này nữa. Anh mà bị làm sao chắc tôi chết quá!

-Này...đừng...

-Chậc...Anh lì thế nhờ! Anh sợ cái gì? Dựa vào tôi để đi thì tôi ăn thịt anh sao?

Kim Ami bực dọc lườm anh. Tên họ Min này hẳn là sợ như vậy rồi chứ gì. Trai độc thân mà, mặt mũi cũng đẹp trai sáng láng, bụng dạ chân chất lương thiện như anh ta hẳn là không muốn bị phụ nữ đụng chạm rồi. Ami nghĩ vậy rồi bĩu môi.

Min YoonGi lúc này chỉ bất giác im lặng, ánh mắt anh vì mang theo men say mà có chút mơ màng chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô. Bỗng anh chậm rãi cất lên âm giọng trầm vốn có 

-Tôi sợ tôi ăn thịt cô thì có đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net