Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày hôm đó thì Min YoonGi chấp nhận để cô sang phòng anh ngủ, đúng là chỉ ngủ chung thôi chứ không có chuyện phát sinh nào khác nữa. Kim Ami không hiểu, là do cô chưa đủ hấp dẫn hay do anh có khả năng tự chủ quá cao? Không ít lần cô chủ động, nhưng bằng kiểu gì đó anh vẫn có thể bình thản né tránh được. 

Min YoonGi đã từng bảo anh đã phải rất kiềm chế, nhưng bây giờ cô có bắt anh phải kiềm chế đâu, tại sao lại không...làm?



Ngồi ăn trái cây ở nhà trước, Kim Ami ngồi đối diện anh, vừa bỏ miếng táo vào miệng nhai, cô vừa hướng ánh mắt nhìn anh chằm chằm, vẻ vô cùng đăm chiêu. Min YoonGi thoáng đầu cũng không để tâm, nhưng đã bị cô nhìn một khoảng thời gian lâu như vậy cũng không khỏi sượng.

Anh đành thở dài nhìn cô mà hỏi

-Sao lại nhìn anh như thế nữa rồi?

-Min YoonGi, em không đủ hấp dẫn à?

Nghe cô hỏi anh lập tức ho nhẹ, ánh mắt đánh đi tứ hướng như thể đang lúng túng trước câu hỏi này. Đây cũng không phải là lần đầu cô hỏi những điều khiến anh khó xử thế này. Đương nhiên là anh không thể nào phủ nhận việc Ami rất có sức hút. Trong mắt anh cô xinh đẹp đến nhường nào chứ. Nếu cô hỏi một cách bình thường anh sẽ không ngần ngại trả lời ngay. 

Đối với trường hợp này, nếu anh trả lời thì sẽ lại lòi ra một câu hỏi khác khó xử hơn nữa. Anh biết Kim Ami là một người con gái rất có cá tính, rất thẳng thừng, cô không có ngại. Nhưng Min YoonGi anh lại khác.

Nhu cầu thì đàn ông nào cũng phải có. Nếu là con người trước đây, đồ ngon tự dâng đến miệng anh sẽ không ngần ngại. Nhưng hiện tại vì cô là Kim Ami, là người con gái mà anh chưa từng mơ tưởng có thể chạm vào, là người con gái mà hiện tại anh rất yêu thương và trân trọng, anh không muốn làm bất cứ điều gì sai trái với cô cả. 

Có thể hiện tại cô vì yêu anh mà mong chờ điều đó, nhưng biết đâu, có thể sau này cô sẽ cảm thấy hối hận và ghê tởm vì một kẻ như anh...

-YoonGi, anh trả lời đi chứ.

-Ừm, chuyện này...

-Anh không yêu em à?

-Có yêu!

-Thế sao lại không muốn cùng em?

-....

Kim Ami bướng bỉnh hỏi tới. Min YoonGi lúc này cũng im bặt, chẳng biết phải trả lời với cô thế nào nữa. 

Đột nhiên lúc này bên ngoài cổng có dáng người, Min YoonGi cảm thấy như được cứu chữa vậy. Anh lập tức đánh trống lãng

-Bên ngoài có người, để anh ra xem.

-Yah! Min YoonGi, anh muốn trốn?

YoonGi nhanh chân chạy ra phía cổng, ban đầu khuôn mặt có chút niềm nở vì vừa được cứu thoát khỏi mấy câu hỏi bế tắc của cô. Nhưng rồi anh chợt đứng chững lại, vẻ mặt đột nhiên biến sắc một cách lạ thường.

Kim Ami đi theo sau, thấy Min YoonGi dừng lại nhìn trân trân vào người ở ngoài, vẻ mặt đanh lại một cách lạnh lùng của anh khiến cô có chút hoang mang. Cô kéo nhẹ tay áo anh, ngây thơ hỏi

-Ai vậy?

Người ngoài cửa mặc một bộ suit đen phẳng phiu, vẻ vô cùng trịnh trọng nhưng cũng có chút đáng sợ, Kim Ami nhìn thoáng qua thì liền biết ngay không phải một người bình thường ở vùng này. 

-Min YoonGi, tôi có thể nói chuyện với cậu một chút không?

Min YoonGi không biểu hiện gì trước lời của gã đó. Lúc này anh đột nhiên nghiêm trọng quay sang nói với cô

-Em vào nhà đi, đừng đi lung tung!

Ami dù có chút hoang mang trước thái độ của anh, nhưng cô cũng đành ngoan ngoãn gật đầu nghe theo lời anh mà đi vào nhà. Cô vào trong rồi, anh mới lạnh lùng nhìn tên đàn ông kia mà nói

-Ra ngoài. Đừng đứng trước nhà tôi!

*******

-Chẳng phải tôi đã nói các người đừng đến đây gặp tôi rồi sao?

Min YoonGi lạnh giọng nói, còn chẳng buồn nhìn đến tên đứng bên cạnh. Ánh mắt anh đanh thép nhìn quanh như thể không muốn ai bắt gặp mình đứng cùng người này.

Hắn không quan tâm trước thái độ bài xích của anh, chỉ nghiêm túc nói

-Xin lỗi cậu, nhưng có điều này tôi muốn báo cho cậu biết.

-.....

-Lão gia đã lâm bệnh nặng rồi, không biết là sẽ trụ được bao lâu. Ông ấy chỉ muốn được gặp cậu.

Min YoonGi nghe tin thì mắt hơi nhướn lên một chút thể hiện sự ngạc nhiên, nhưng rồi anh lại hờ hững

-Đã bảo không còn liên hệ gì nữa rồi mà...

-Tôi biết cậu đối với lão gia là không có tình cảm gì. Không vì tình cũng được, tôi mong cậu hãy vì nghĩa mà đến gặp ông ấy một lần. 

-.....

-Nếu được, cậu hãy sắp xếp đến bệnh viện Seoul vào ngày mai. Tôi sẽ cho xe đến đón cậu. Chào cậu, Min YoonGi!

Người đang ông kính cẩn cúi đầu chào cậu, sau đó liền rời đi. YoonGi trầm mặt chẳng nói được lời nào, tâm trạng dường như là không mấy khá khẫm sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi này. 

Min YoonGi lặng lẽ trở về nhà, anh đứng ngoài cửa trông vào, nhìn thấy bóng dáng nhỏ đang ngồi trong nhà vẻ rất ngoan ngoãn ngóng chờ anh về, YoonGi phút chốc thấy có chút nhẹ lòng hơn. 

Vừa nhìn thấy anh, Kim Ami lập tức chạy ra vẻ có chút lo lắng khi nhìn thấy sắc mặt anh rất lạ

-Anh làm sao vậy? Gã kia làm gì anh hả?

-Không có.

Thấy ánh mắt đa nghi của cô, YoonGi khẽ bật cười thật nhẹ, anh đưa tay vuốt tóc cô, xong lại kéo cô vào nhà cùng mình. Vào nhà rồi, anh mới nói với cô

-Ngày mai anh có việc đến Seoul, phải để em ở nhà một mình rồi.

-Vậy sao?

Ami đáp lại như vậy rồi gật gù, cũng không có ý tò mò gì nhiều, chỉ là có chút ủ rũ khi ở nhà mà không có anh. 

Sáng hôm sau Min Yoon Gi thức dậy khá sớm, trong khi cô vẫn còn mê ngủ trên giường thì anh đã chỉnh chu quần áo cả rồi. Kim Ami lơ mơ mở mắt, nhìn thấy anh đang đứng trước gương với bộ dáng có chút lạ lẫm làm cô như tỉnh ngủ hẳn.

Cô ngồi dậy, đưa tay dụi mắt một lúc rồi nhìn anh. Min YoonGi hôm nay mặc áo sơ mi đen phẳng phiu cùng quần tây âu đen suông dài. Anh mặc một màu đen vốn dĩ chẳng có gì là lạ lẫm cả, chỉ là để được thấy anh sơ vin chỉnh chu như thế này thì có chút hiếm hoi, nói thẳng ra đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong bộ dạng tươm tất, lịch lãm thế này. Bình thường anh chỉ toàn mặc áo phông, khoác áo gió cùng quần bò khi đi đi ra ngoài thôi.

Bộ dạng điển trai khác lạ này làm cho Kim Ami phải nhìn anh đến ngây ngẩn. Min YoonGi cài cúc tay áo xong thì quay người lại

-Em dậy rồi sao?

-YoonGi à, anh nên mặc thế này nhiều hơn...À không, anh mặc đẹp thế này ra đường thì em bất an quá! Anh chỉ nên mặc ở nhà cho em ngắm thôi.

Anh nghe cô nói thì liền bật cười, nhẹ đi đến mà xoa đầu cô, nhìn cô đầy cưng chiều

-Tính chiếm hữu của em cao quá rồi!

Ami cười khúc khích, xong lại mè nheo nắm lấy tay anh không muốn anh rời đi. Min YoonGi chỉ đành vỗ ngọt

-Anh sẽ về sớm thôi! Ở nhà có gì cứ gọi cho anh.

Kim Ami sau cũng chịu ngoan ngoãn để anh đi, nhìn bộ dáng điển trai ngon nghẻ ấy của anh, cô chỉ thật tiếc mình không thể bắt anh ở lại để bản thân ngắm nhìn nhiều hơn. Người yêu của cô thật quá đẹp trai rồi!

------------------

Tiếng chuông điện thoại reo lên in ỏi không ngừng đánh thức cả hai con người nam nữ không mảnh vải đang nằm trên giường. Park JunKi bực dọc với tay lấy chiếc điện thoại, hắn khó chịu trả lời

-Tôi, Park JunKi đây!

"Cậu chủ, tôi tìm được chút manh mối về cô Kim rồi!"

-Sao?

Hắn nghe xong liền như tỉnh hẳn mà vội bật người dậy ngay khiến cho cô gái bên cạnh cũng phải giật mình. 

-Đem thông tin đến văn phòng tôi. Lát sau tôi sẽ đến ngay!

Hắn tắt điện thoại, ánh mắt hiện lên tia vui mừng một cách nham hiểm. Người phụ nữ phía sau hắn chậm rãi ngồi dậy ôm hắn từ phía sau, nũng nịu cất giọng hỏi

-Chuyện gì mà anh vui vậy?

-Cục cưng à! Tài sản của Park gia chắc chắn là của anh rồi! 

*******

Park JunKi tâm trạng hân hoan đến văn phòng của hắn tại Park Thị. Trợ lí của hắn cũng đã đợi sẵn từ trước, hắn vừa đến liền giao nộp ra thông tin của Kim Ami. Hắn mở ra xem xét, trợ lí đồng thời cũng nói

-Như trước đây cậu cũng biết, tất cả camera an ninh thành phố ngày hôm đó đều không có ghi được hình ảnh gì vào thời gian đó. Không có được chút manh mối nào để lần tìm cũng rất vất vả. Cũng may tôi kiên trì xin soát camera từ nhà dân, nên mới lòi ra được chút hình ảnh nhỏ nhặt này đấy.

Tên trợ lí kể công với Park JunKi. Hắn trên tay cầm lấy hình ảnh chụp lại từ camera một cách mờ nhạt, hình ảnh Kim Ami đang trốn vào thùng xe chở rau đầy bẩn thỉu khiến đáy mắt hắn không khỏi hiện lên vẻ thích thú.

-Đáng lẽ anh nên kiên trì như này từ sớm chứ!

-Tại khi trước cậu có bảo tôi tìm kỹ đâu! Cậu nói tìm không được thì thôi mà!

Tên trợ lí bắt bẻ. Park JunKi chỉ tặc lưỡi rồi tiếp tục nghe trợ lí báo cáo

-Tôi điều tra được từ mấy khu chợ đầu mối, chiếc xe đó thường lưu động từ Daegu đến Seoul để giao hàng hóa. Hàng hóa thường được xuất từ khu nông trại Han ở ngoại ô. 

Park JunKi nghe xong liền quăng tài liệu lên bàn, hắn ngã dài ra ghế, hai chân vắt chéo lên bàn làm việc, bộ vẻ vô cùng ngông nghênh. Hắn cười quái gở

-Ây...Xem ra nay phải đến Daegu một chuyến rồi.

----------------

Sau một quãng đường di chuyển cũng khá dài, Min YoonGi rốt cuộc cũng đã đến nơi gần đến. Anh tự mình mở cửa và bước xuống xe, bộ dáng có chút lãnh đạm ngước nhìn nơi bệnh viện rộng lớn ở Seoul. Đã có vài người đứng ở ngoài chờ anh sẵn, nhìn thấy YoonGi được xe đưa đến liền lập tức tiến tới dẫn anh vào trong.

Anh theo họ đi lên tầng 7, đây như là một khu vực đặc cách, đi dọc hành lang cũng chẳng thấy ai qua lại nhiều, bầu không khí cũng hoàn toàn yên ắng, chỉ nghe thấy âm thanh va chạm sàn của giày da mà anh cùng bọn người này đang bước đi. 

Dừng trước một cửa phòng bệnh, thoáng qua cũng cảm nhận được vẻ áp bức từ căn phòng tỏa ra khi mà có hàng loạt những kẻ mặc vest đen trang nghiêm đứng canh bên ngoài. Thấy Min YoonGi đi đến, vài tên nhìn anh với ánh mắt đầy ngạc nhiên, sau cùng là lui ra để anh bước vào phòng.

Ánh mắt Min YoonGi lãnh đạm khi nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, bộ vẻ uy quyền trong những bộ vest trang trọng khi nào giờ đây lại được thay bằng một bộ vẻ tiều tụy trong bộ quần áo bệnh nhân đầy tầm thường. 

Anh chậm rãi bước từng bước đến. Ông ấy dường như cảm nhận được có người liền chậm rãi mở mắt, ánh mắt phờ phạc nhìn vào Min YoonGi, ông cố bật ra hơi

-Con đến rồi à?

YoonGi không trả lời mà chỉ gật đầu hờ hững. Anh đứng bên cạnh giường ông, nhìn thấy đống máy móc y tế, dây truyền, ống thở chằn chịt xung quanh vị lão gia này mà cũng phải khó chịu thay. Nhưng rồi anh cũng chẳng biểu hiện gì nhiều cả, anh cất giọng có chút lạnh lùng

-Kẻ thù của ông mà thấy ông trong bộ dạng này hẳn chúng sẽ thấy hả hê lắm!

Ông nghe xong không tỏ vẻ khó chịu mà chỉ kéo nhẹ khóe môi, dù sao ông cũng đồng tình với điều này. Ông chậm rãi cất giọng

-Hẳn con là kẻ đầu tiên.

YoonGi khinh khỉnh cười nhạt, ánh mắt vẫn không thay đổi là mấy. Anh bình thản kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, xong quay sang nhìn người trên giường bệnh, ánh mắt hờ hững đầy bản lĩnh của anh khi nhìn một lão đại trứ danh từ trước tới nay vẫn chưa hề khác đi chút nào. 

Trong khi những kẻ khác vẫn luôn dùng một ánh mắt kiêng dè và kính cẩn, trong khi những kẻ khác vẫn luôn rụt rè chẳng dám đối mặt với ông, thì năm đó lại có một thằng nhóc con dám thẳng thừng nhìn thẳng vào mắt ông giơ cao một mũi dao nhọn, trong đáy mắt nó chẳng có tí sợ hãi, nhún nhường nào, vô cùng lãnh cảm khi đứng trước một "tử thần" đối với bao người.

Đó hẳn là điều mà lão Min thích nhất ở anh.

Ánh mắt của một tên nhóc trẻ tuổi đầy bất cần. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net