Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại biệt thư Kim gia lúc này lại như rơi vào lo lắng hỗn loạn. Chuyện xảy ra khi sáng thật sự ngoài sức tưởng tượng của họ mà. Tại sao đến phút cuối, Kim Ami lại hành động như thể đang giáng cho họ một cú giáng động trời vậy.

Dù Kim Ami có bản tính cứng đầu như thế nào, nhưng cô vẫn luôn cam chịu chấp nhận sự sắp xếp và quyết định của ba mẹ từ trước đến giờ. Vì thế mà sự việc hôm nay thật không ngờ lại có ngày cô hành động như thế. Chạy khỏi lễ cưới, đó thật sự là điều mà ông bà Kim không thể nghĩ tới.

Giờ thì Kim Ami không biết đang trốn ở đâu. Cả gia đình hai họ đều đã cho người lục tung Seoul ngay sau khi cô bỏ chạy, nhưng tìm cả ngày trời rồi cũng chẳng tìm thấy được. 

Ông bà Kim bồn chồn lo lắng vô cùng, không phải vì lo lắng cô xảy ra chuyện gì, mà là ông bà lo lắng không biết nên lựa lời thế nào để xin lỗi Park Thị. Hành động thức thời của đứa con gái nhà họ, khiến cho họ không khỏi áy náy, xấu hổ trước gia đình thông gia. Mặt mũi không biết đem để đâu.

Càng nghĩ đến ông bà Kim lại càng thêm tức giận với đứa con gái này của họ.

------------------------------------


Trời vừa ló dạng được một chút, vì tiếng gà gáy nhà ai đó vang lên nên Kim Ami phải thức giấc rất sớm. Cô khá nhạy với âm thanh, sống ở đây âm thanh thông thoáng thế này chắc cô sẽ không có ngày được ngủ nướng rồi.

Cô mơ màng ngồi dậy, lưng hơi ê ẩm vì bây giờ cô không còn được nằm giường êm nữa, chỉ có thể ngủ trên tấm nệm mỏng trải ra sàn thôi. Cô ngồi một lúc, chờ cho đầu óc tỉnh táo hơn rồi mới chịu đứng dậy để dọn dẹp chăn nệm.

Kim Ami miệng vẫn còn ngáp dài ngáp ngắn, cô khẽ bước ra ngoài sân, thoải mái vươn vai một cái, hít thật sâu không khí sớm tinh mơ ở nơi đồng quê không xe cộ này. Cảm giác vừa nhẹ nhàng vừa có chút lạ lẫm. Mới hôm qua còn thức dậy trong cơn bồn chồn ở căn nhà sa hoa của mình, bây giờ thì lại thức dậy một cách thong thả ở một nơi đơn thuần xa lạ thế này đây.

Bầu không gian yên bình ở đây, làm Ami xém quên mất mới hôm qua mình vừa bán sống bán chết chạy khỏi lễ cưới, trốn khỏi sự "truy sát" của tên hôn phu xảo trá kia. Đã gây ra chuyện động trời như thế, vậy mà bây giờ cô lại có thể thản nhiên đứng đây vươn vai nhàn hạ.

Kim Ami thong thả đi vòng quanh sân nhà, dù sao thì sắp tới cô sẽ sống ở đây mà, cũng nên đi tìm hiểu quang cảnh nơi mình ở một chút chứ. Cô đi ra sân sau, nhìn thấy YoonGi đang đứng đó, liền ngạc nhiên tới gần

-Ô, anh dậy sớm thế?

YoonGi quay lại nhìn cô một cách hờ hững. Hình như anh cũng vừa mới thức dậy thôi, chắc cũng ra ngoài hít thở không khí như cô chứ gì, cô để ý rõ, hai mắt anh vẫn còn híp rịp kia kìa. Anh bỗng cất âm giọng trầm của mình 

-Tôi nghĩ cô sẽ thức trễ hơn nhiều.

Ami cười xòa

-Tôi hơi nhạy âm thanh. Ở đây tiếng gà gáy vang quá nên tôi đành phải thức sớm.

Cô nói vậy rồi YoonGi cũng không nói thêm gì nữa, anh quay lưng đi vào nhà. Ami tinh thần có chút phấn chấn liền lẽo đẽo theo sau anh

-Anh Min, hôm nay là ngày đầu tiên tôi ở đây, anh có gì muốn giao cho tôi làm không? Tôi sẵn sàng rồi đây!

Kim Ami tự tin, hăng hái nói với anh. Nhưng mà chẳng hiểu kiểu gì lại bị YoonGi lơ đi, anh còn chẳng thèm quay lưng lại mà nhìn cô, cứ đi một mạch vào bếp mà lục đục làm gì đó thôi. Ami thấy vậy lại liền lanh miệng

-Anh muốn làm bữa sáng sao? Anh để tôi làm cho. Nhà có sẵn thứ gì nhỉ?

YoonGi không đáp lời cô, anh lấy vài củ khoai có sẵn trong tủ, rồi nhanh gọn đem chúng đi luộc. Kim Ami bị anh không để trong tầm mắt liền bĩu môi. Được rồi, anh không muốn cô giúp thì thôi, cô đi vòng vòng quanh nhà cho đỡ chán vậy. Cô đi rồi thì đừng có kêu ca bảo cô không phụ anh đấy, tại anh không chịu giao cho cô thôi.

Trời lúc này cũng đã sáng hẳn, Ami đứng trong sân nhà anh đã bắt đầu nghe thấy tiếng mọi người bên ngoài chào hỏi nhau, cùng nhau ra đồng cày cuốc. Sự thân thiện và nhộn nhịp này trông thích nhỉ? 

Tiếng bọn nhóc không biết từ đâu đến, mới sáng sớm đột nhiên đã ríu rít trước cổng nhà anh. Ami quay lại thì không thấy YoonGi đâu nên đành ra đằng trước mở cổng. Bọn trẻ nhìn thấy cô liền tròn xoe đôi mắt, ngây thơ hỏi

-Chị là ai vậy ạ? Chú YoonGi đâu rồi ạ?

-À, chú YoonGi, chú ấy đang bận rồi. Mấy đứa tìm chú ấy có gì không?

Bọn trẻ nhìn cô bằng ánh nửa phần đa nghi. Hình như chúng không tin lời cô thì phải. Thấy thế cô liền cười gượng

-Nè chị không phải người xấu đâu, đừng nhìn chị bằng ánh mắt đó chứ?

Đang không biết giải vây thế nào, Min YoonGi lúc này đi ra, anh lạnh lùng nhìn cô, rồi lại nhìn bọn trẻ bằng ánh mắt ôn nhu. Anh đã nở một nụ cười dịu dàng, cưng chiều xoa đầu bọn trẻ ngay trước mắt cô. Ami hơi ngỡ ngàng, từ lần đầu gặp, cứ nghĩ anh là một dạng người cứng nhắc, nhưng không ngờ lại có thể có một nụ cười ngọt ngào thế này.

-Mấy đứa có chuyện gì? Trời còn sớm thế này, không ngủ nướng sao?

-Vì bọn con sợ không kịp gặp chú trước khi chú đi giao hàng ấy. Tụi con muốn ăn bánh, nên đã ráng dậy sớm để đưa chú cái này.

Bọn trẻ dùng bàn tay nhỏ đưa ra trước mặt anh những tờ tiền có hơi nhàu. YoonGi nhìn chúng, song lại mĩm cười nhẹ 

-Mấy đứa muốn ăn thì cứ nói là được, không cần đưa tiền.

-Nhưng ba mẹ tụi con dặn nếu chú cứ không nhận tiền thì ba mẹ sẽ không cho tụi con ăn bánh chú mua nữa.

Cả đám trẻ vây quanh anh, chúng tròn xoe những đôi mắt ngây thơ và trong sáng, bàn tay nhỏ bé cố vùi những tiền tờ vào bàn tay to lớn của anh. YoonGi khẽ đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu để bọn trẻ trật tự. Ánh mắt anh nghiêm túc nhìn bọn trẻ, miệng lại nhẹ nhàng bật ra lời nói

-Mấy đứa nghe này! Bây giờ chú không lấy tiền nhưng mấy đứa vẫn sẽ được ăn bánh. Nhưng mấy đứa về nhà không được nói với ba mẹ như vậy nghe chưa! Đây là bí mật của chúng ta!

Lũ trẻ lại ngây ngô nhìn anh, nhưng lại có một đứa trẻ ngây thơ khẽ lên tiếng

-Chú YoonGi, chú đang dạy bọn con nói dối sao ạ?

Câu hỏi đó vang lên, làm Kim Ami nãy giờ im lặng phía sau nhìn anh cũng phải khẽ phì cười. Tiếng cười của cô đều làm mọi người chú ý. Thấy ánh mắt của anh, cô liền kiềm nén lại

-Xin lỗi, tại lũ trẻ thật thà quá.

Min YoonGi lườm nhẹ cô, xong quay lại kiên nhẫn, ôn nhu tiếp tục nói 

-Không phải dạy nói dối. Cái này là bí mật, giữ bí mật. Mấy đứa có muốn được ăn bánh không?

-Dạ có!

-Vậy thì phải giữ bí mật biết chưa?

-Dạ!

Lũ trẻ phấn khích đồng thanh. Anh hài lòng, nhẹ nhàng xoa đầu từng đứa. 

Bọn trẻ rời đi hết, lúc này Ami mới lên tiếng

-Mấy đứa nhóc đó đáng yêu quá đi. Trông chúng ngây thơ, biết vâng lời ghê ấy. Và trông anh cũng cưng chiều chúng nữa. Cứ ngỡ anh là người cha đông con.

-Ừ.

Anh đáp lại ngắn gọn như vậy rồi vào ra sau chuẩn bị hàng hóa. Ami lấy làm tò mò 

-À phải rồi, công việc của anh là gì vậy?

-Vận chuyển nông sản của làng này đến mấy chợ đầu mối. 

Kim Ami ồ lên một tiếng, song cô lại e dè hỏi

-Lát nữa anh đến Seoul sao?

-Ừ.

Lòng Ami có chút bồn chuồn

-Anh sẽ không lôi tôi đi chứ?

-Nếu cô muốn.

-Không không không. Tôi chỉ hỏi thế thôi, haha...tôi sẽ không đi.

Ami vội lắc đầu, bâng quơ cười như một con ngốc. YoonGi thấy bộ dạng của cô chỉ hừ lạnh. Chất hết đống hàng lên thùng xe, anh cũng nhanh chóng lên xe ngồi, nhìn con xe dần dần rời khỏi sân, Ami đứng ngẫn một lúc song lại nhớ tới gì đó, vội chạy theo

-Khoan đã, anh Min! Chờ một lát!

Cũng may YoonGi chưa có vội đạp mạnh ga, anh kiên nhẫn dừng xe lại chờ cô. Kim Ami chạy đến, hơi thở hơi dốc, cô ló đầu bên cửa xe, ngại ngùng nói

-Anh Min, dù sao tôi cũng sẽ ở đây thời gian dài, không biết anh có thể mua giúp tôi ít...món đồ cá nhân không?

Ami nói xong mặt hơi đỏ. Còn YoonGi thì gương mặt vẫn tĩnh tâm nhìn cô...

---------------------------------

-Rau củ tươi không vậy?

-Đồ tôi giao mà ông còn hỏi vậy sao?

YoonGi lạnh lùng đứng nói với ông chủ buôn, nhìn từng người làm đang vác xuống từng thúng rau cải trên xe anh xuống, lướt qua đều thấy rau củ đều là xanh tươi, ông chủ hài lòng, lấy ra trong túi xấp tiền cẩn thận đếm rồi đưa cho anh một cọc.

YoonGi nhận xong thì cũng cẩn thận kiểm lại. Lúc này cái tivi lớn ở giữa chợ đang phát tin buổi sáng

"Và sau đây là mục tin nóng: 

Ngày hôm qua là ngày diễn ra lễ cưới giữa con gái lớn của tập đoàn kinh tế Kim Thị và con trai độc tôn của tập đoàn Park Thị. Được biết đây là một lễ cưới được cả nước mong chờ đến bởi đó chính là một bước ngoặt lớn trong nền kinh tế nước nhà khi hai tập đoàn lớn mạnh liên kết với nhau. 

Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra vào ngày hôm qua, cô dâu - được biết là cô Kim Ami đã bỏ chạy khỏi lễ đường ngay khi lễ cưới đang diễn ra. Hành động bất ngờ này đều khiến cho những vị thương nhân lớn nhỏ trong giới kinh doanh có mặt tại lễ cưới đều ngỡ ngàng, đồng thời cũng khiến cho thị trường cổ phiếu của hai tập đoàn có chút biến động nhẹ, gây thất thoát vài tỷ won.

Hiện tại vẫn chưa tìm được tiểu thư Kim Ami, nếu như ai tìm thấy cô ấy hãy liên hệ với đường dây nóng sau. Kim Thị gửi lời đến: "Chúng tôi sẽ trả ơn thật hậu hĩnh cho những ai có thể đưa Kim Ami trở về thật an toàn!" 

Và sau đây là bản tin tiếp theo..."

Min YoonGi lẳng lặng đứng xem bản tin, hàng mày khẽ chau lại vào nhau, anh có chút bất ngờ. Người con gái trong bản tin đó không phải cô sao? YoonGi không ngờ đến, trong nhà mình hiện tại lại chứa một cô dâu "đào tẩu" có tầm ảnh hưởng tới kinh tế như vậy. Trốn một cái, làm thất thoát biết bao nhiêu tỷ won. 

YoonGi không biết mình đang có duyên nợ gì với cô ta không. Mấy tháng trước là cứu mạng, bây giờ lại chứa chấp cô ta khi cô ta "đào tẩu" thế này. Kim Ami có ảnh hưởng giá trị lớn như vậy, khiến YoonGi bây giờ có chút lấn cấn, không biết giúp cô có phải là việc đúng đắn không?

Anh chỉ sợ mình đang tự "ôm họa"!






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net