Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Ami lúc này cũng đang ở nhà mà bật Tivi, cô chán nản chuyển kênh liên tục cho đến khi nhìn thấy đài truyền hình quốc gia đang đưa thông tin về mình. 

Kim Ami giờ ngồi rung đùi xem bản tin. Nhìn hình ảnh của mình được phát trên Tivi, kèm theo cả thông tin tìm kiếm, cô có chút ngỡ ngàng. Không ngờ có ngày ông bà Kim lại nhờ tới sự trợ giúp của đài truyền hình quốc gia thế này, đưa cả hình ảnh cô lên, chắc hẳn họ đã quyết tâm muốn tóm cô thế nào. Việc cô bỏ trốn khỏi lễ cưới nghiêm trọng đến vậy, gây thất thoát tài sản như thế, phải chăng nếu cô không phải con gái nhà họ, chắc họ cũng ra lệnh truy nã luôn rồi.

Kim Ami tắt Tivi, sầu não ra ngoài hiên nhà ngồi thẩn thờ. Nói thẳng ra thì trốn ở đây cũng không phải là an toàn. Thiết nghĩ sớm muộn gì cô cũng sẽ bị bắt về thôi, lại nghĩ đến thảm cảnh đau thương khi phải cưới người không yêu mình, cô càng chán nản.

Nếu có thể thì cô đã trốn ra nước ngoài sống luôn rồi. Kim Ami nghĩ lại, đáng lẽ ra cô nên xác định việc mình bỏ trốn sớm hơn để có thể chuẩn bị kỹ càng hơn. Hành động bộc phát như vậy, báo hại bây giờ phải đi ăn bám người ta, một xu dính túi còn không có, giấy tờ tùy thân cũng không có. Thân mang danh con gái tập đoàn lớn, giờ thì khác gì kẻ ăn mày vô gia cư.

Kim Ami cô còn không biết khi nào tên chủ nhà họ Min kia lại nổi hứng muốn đuổi cô đi. Anh ta nói cho cô ở lại nhưng cô vẫn thấp thỏm chết đi được. Gia đình cô đã cho cô lên bản tin thế này, không biết anh ta có xem được không? Nếu anh ta xem được, nhỡ đâu lại đổi ý, vì gia đình cô nói trả ơn hậu hĩnh, nên anh lôi cô về Seoul luôn.

Nghĩ thôi cũng thấy cuộc đời cô lại trớ trêu rồi!

Ami đúng là khóc không ra nước mắt mà.

Min YoonGi đi làm xa chắc chiều tối mới về, Kim Ami ngồi ở nhà chẳng có ai để bắt chuyện hay bầu bạn, lại thêm việc anh dặn cô không được ra ngoài, thành ra cô cả ngày ở trong nhà buồn chán, chỉ có thể ngồi ngó trời ngó đất rồi thở dài.

Bây giờ đã khoảng hai ba giờ chiều, Ami ngồi đu đưa trên chiếc võng bên hiên nhà rảnh rỗi.

Nói ra thì trước đây cô chưa từng dư thời gian để nghĩ nhiều thế này. Nhìn lại cuộc đời mình toàn là học tập và làm việc. Lúc nào cô cũng ở trạng thái tập trung và căng thẳng, thật sự không có dư thời gian để ngồi ngó trời hóng gió như bây giờ. Xem ra bỏ trốn cũng có cái hay.

Đang ngồi như vậy thì bên ngoài lại có tiếng kêu. Kim Ami có chút bối rối vì hiện tại không có YoonGi ở nhà, lỡ có gì cô cũng không biết làm sao.

Cô len lén đi ra đằng trước, nhìn nhìn một lúc lại thấy mấy bóng hình nhỏ, cô bèn thở phào đi đến mở he hé cửa. Cô thì thào

-Nè mấy nhóc, chú YoonGi đi làm rồi! Không có nhà!

-Tụi em biết mà. Tụi em đến kiếm chị á!

Là mấy đứa nhóc lúc sáng. Kim Ami hơi bất ngờ

-Kiếm chị làm gì?

-Thì chơi chứ làm gì? Chị hỏi ngộ quá.

Mấy đứa nhóc mới lớn mà nói chuyện có chút đanh đá khiến cô chỉ biết cười trừ. Một đứa trẻ chủ động đến nắm lấy tay cô kéo ra ngoài khiến Ami hơi giật mình, cô vội nói

-Nè mấy đứa, không được. Chú YoonGi không có cho chị ra ngoài. Chị sẽ bị mắng đó.

Mấy đứa trẻ nhìn cô

-Không có đâu. Chú YoonGi trước giờ chưa mắng ai hết á. Chú tốt bụng với hiền lắm, chị đừng lo!

Tin được không? Lời của mấy đứa trẻ này? Bọn chúng nói vậy chắc vì chúng chưa thấy bộ dáng lầm lì lạnh lùng của YoonGi rồi. Chắc cô là ngoại lệ nên mới được chiêm ngưỡng bộ mặt đó nhỉ?

Nhưng mà, cô bị bọn trẻ lôi ra ngoài bãi đất trống thế này liền có chút hoang mang. Không biết bọn chúng muốn rủ cô chơi trò gì đây.

Mấy đứa trẻ dừng lại, chúng để cô ngồi lên một mõm đá, chúng vây quanh cô bắt đầu chuỗi chương trình giới thiệu làm quen. Một cậu nhóc trông lanh lợi và nổi bật nhất, trông có vẻ như là "thủ lĩnh" ở đây, cậu nhóc đứng trước mặt cô, tự tin giới thiệu

-Chào chị, em là Min Ho, Gu Min Ho. Em 8 tuổi rồi. 

Thằng nhóc nói xong thì lần lượt những đứa trẻ khác cũng hăng hái tự giới thiệu giống như vậy. Ami ngồi im lặng lắng nghe bọn trẻ nói. Nhìn cái cách bọn chúng dùng ánh mắt và nụ cười ngây thơ để nói về bản thân mình, cô cảm thấy rất thích thú. 

Bọn trẻ giới thiệu xong thì liền dồn ánh mắt về phía cô

-Tới lượt chị giới thiệu á.

-Chị hả?... À chị tên Ami. Còn họ của chị thì...

-Chị ở chung nhà với chú YoonGi thì chắc là cùng họ với chú rồi. Vậy chị tên là Min Ami ạ?

Thấy cô ấp úng khi nói về họ của mình, bọn trẻ lanh lợi nói luôn. Ami nghe xong thì chỉ cười gượng. Trong đầu cô nghĩ, nếu mình nói một cái tên giả chắc sẽ thuận lợi cho việc trốn tránh hơn, nên là cô đành gật đầu với cái họ tên này.

Song bọn trẻ lại tò mò hỏi

-Chị Ami, chị là gì của chú YoonGi vậy ạ? Trước đây tụi em cũng chưa thấy chị xuất hiện ở đây.

-À chị...chị là...

Là kẻ ăn nhờ ở đậu. 

Sự thật là như vậy, nhưng cô không thể nói ra với bọn trẻ được. Cô gãi gãi bên má, không biết phải tìm kiếm cho mình một thân phận gì mới đúng. 

-Chị là vợ của chú YoonGi hả?

Giọng của thằng nhóc Min Ho vang lên làm Ami giật cả mình. Cô lúng túng, vội phủ nhận

-Không phải, không phải đâu. Mấy đứa đừng nói vậy. Chị không phải vợ.

Thật là, hôm qua cô còn mới chạy khỏi lễ cưới đây. Vậy mà bây giờ lại bị bọn trẻ ghép cho cái danh vợ người ta rồi.

-Vậy sao chị sống chung nhà với chú ấy? Chú YoonGi không có anh chị em, nên chị chắc chắn không phải em gái của chú ấy rồi. 

-.....

-Mà ba mẹ tụi em nói, một trai một gái sống chung nhà thì là vợ chồng á.

Kim Ami nghe những lí luận ngây thơ của bọn trẻ chỉ biết cười trừ. Cô xoa đầu Min Ho, cố gắng giải thích

-Chị không phải vợ chú ấy đâu. Còn nữa, vì bất đắc dĩ chị mới sống chung nhà với chú. Mà trường hợp này thì không nhất thiết phải là vợ chồng, hiểu không? Mấy đứa đừng nói lung tung chuyện này với ai nhé, chuyện chị chung nhà với chú YoonGi!

-Sao vậy ạ?

-À, chú YoonGi sẽ giận đó. Không muốn chú YoonGi mua bánh nữa sao?

-Không đâu, tụi em vẫn muốn ăn bánh.

-Ừm, vậy đừng có nói lung tung về chị đấy.

Bọn ngây thơ nghe lời cô. Sau cùng chúng vẫn tò mò

-Vậy rốt cuộc chị là gì với chú ấy ạ?

-Chị là...quản gia.

-Quản gia là gì ạ?

-Là người quản hết chuyện trong nhà đó em, lúc nào cũng giúp cho gia chủ sống tiện nghi nhất trong ngôi nhà của mình.

Bọn trẻ dù không hiểu gì nhưng cũng ráng gật gù cho xong. Ami nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của lũ nhóc thì chỉ biết thầm bụng buồn cười. Giờ thì cô phải đi nói dối với trẻ con thế này đây. Nhưng mà cô thấy vị trí quản gia cũng đúng mà, sau này ở đây cô sẽ phải dọn dẹp và cố gắng cung phụng anh đấy. Ha, bao nhiêu năm làm tiểu thư, bây giờ lại đi làm người ở nhà người ta. Đúng là cuộc đời cô như cái rạp xiếc mà!

Giới thiệu xong xui thì bọn trẻ rủ cô chơi đuổi bắt. Thiết nghĩ cô mà cưới sớm chắc còn có thể sanh ra được mấy đứa nhóc này, vậy mà bây giờ chơi kéo búa bao cô lại thua cả bọn chúng, thành ra trở thành người bị đây. Mà hình như cô cũng đã già thật rồi, sao đuổi cả buổi cũng không bắt kịp một đứa nào ấy nhỉ? Đến lúc người đã thấm mồ hôi, cảm thấy không chơi nổi nữa cô đành giơ tay ý muốn thua cuộc.

Bọn trẻ nhìn cô ngao ngán

-Chị này, chơi với chị chán quá. Chơi với chú YoonGi vui hơn nhiều ý!

-Vậy đi mà kiếm chú ấy chơi đi. Chị về đây!

Nghe bọn trẻ nói vậy cô tự ái chết đi được. Bọn trẻ này thật đúng là thẳng thắn đến mức làm người ta đau lòng mà. Rủ rê cô chơi cho đã đời rồi lại nói thế đấy. Thật ra cô cũng không muốn hơn thua gì với chúng đâu, chẳng qua cô đang chán thôi. Thế là Kim Ami một mình lủi thủi kiếm đường về nhà YoonGi.

Còn một đoạn nhỏ nữa mới tới nhà, Kim Ami khẽ giật mình khi nhìn thấy Min YoonGi đã về từ bao giờ và còn đang lái xe vào sân nhà. Cô liền có chút hoảng, anh ta đã bảo cô ở yên trong nhà vậy mà cô lại đi loanh quanh chơi với lũ trẻ. Bây giờ mà vác cái mặt về, YoonGi có đuổi cô ra khỏi nhà không?

Ami bộ dạng rón rén đi đến trước cổng nhà, cô hơi ló đầu nhìn vào trong, không thấy YoonGi đâu, chắc là anh đang bận đỗ xe ở sân sau rồi. Cô nhanh chạy vào nhà, còn chưa kịp cười vui mừng thì ngước lên đã thấy Min YoonGi đứng nhìn cô với khuôn mặt hết sức lạnh lùng. Ami bị anh bắt quả tang, cô chỉ có thể nhìn anh nở một nụ cười không thể nào tự nhiên hơn

-Xin chào, anh đi làm về rồi sao?

-Cô vừa đi đâu về vậy?

-Tôi...đi...chơi...

Giọng Ami càng lúc càng nhỏ dần. YoonGi nhìn cô một lượt từ đầu xuống chân. Cái gì mà đầu tóc thì rối mù, mồ hôi bết dính, ống quần thì dính toàn bụi cát. Anh liền lập tức chau hàng mày lại

-Chẳng phải tôi đã dặn cô ở yên trong nhà rồi à?

-Tôi xin lỗi. Tại lũ trẻ sang nhà rủ tôi đi chơi, với lại tôi ở một mình trong nhà cả ngày cũng chán...nên...

Ami đứng gục mặt xuống, hai tay phía dưới đang dằn lấy tà áo. Vẻ như một đứa trẻ đang hối lỗi vì đi chơi trước mặt ba của mình. Kim Ami ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt to tròn vô tội, khuôn mặt thì trông vừa phụng phịu vừa ủ rũ, thiếu điều cô sắp muốn làm nũng trước mặt anh luôn rồi.

Min YoonGi nhìn khuôn mặt kèm bộ dạng này của cô thì cũng không ngấm nỗi. Đành xua tay một cách khó chịu

-Thôi được rồi. Cô mau đi thay đồ đi! Rồi gặp tôi, tôi cần hỏi cô chút chuyện.

Nghe anh bỏ qua cho mình, cô vui vẻ tươi cười, định sẽ chạy đi thay đồ liền như lời anh nói nhưng rồi chợt nhớ ra thứ gì đó, liền chững lại, e ngại hỏi anh

-Này, anh có mua giúp tôi...

-Có. Tôi vừa quăng chúng trong phòng cô đấy!

-Cám...cám ơn!

YoonGi trả lời nhanh chóng, tuy mặt anh tỏ ra điềm tĩnh nhưng ánh mắt anh lại thể hiện sự lúng túng vô cùng, còn không dám nhìn vào cô kia mà. Kim Ami nghe vậy, chỉ biết ngại ngùng cám ơn rồi cũng nhanh chạy vào phòng.

Ami khép cửa lại, vừa quay người thì đập ngay vào mắt cô chính là cái tụng nilong màu đen to ở giữa phòng. Cô đi đến mở nó ra xem. Min YoonGi thật sự đã mua rất đầy đủ. Kim Ami cảm thấy có chút ngạc nhiên cũng như cảm động và cũng có chút ngại ngùng. Bản thân ban đầu nhờ vả anh mua những thứ này thì thật cũng không mong chờ gì nhiều lắm,  cô không nghĩ anh sẽ thật sự đi mua nó giúp mình. Cô vừa soạn ra những món đồ này vừa xấu hổ, dù là phụ nữ nhưng cô thấy chúng cô vẫn cứ đỏ mặt. Ai đời lại nhờ vã một người đàn ông xa lạ đi mua đồ nội y cho mình chứ. Không biết Min YoonGi lúc đi mua những thứ này, cảm giác và biểu hiện của anh lúc đó như thế nào...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net