Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi nhà vào lúc sáng sớm, về lại nhà vào lúc chiều hoàng hôn, làm việc nơi đồng rau xanh giữa trời, tay chân mang bao ủng dính đầy đất cát. Kim Ami chính là đã dần thích ứng với một cuộc sống bình dị nơi ngoại ô này như vậy đấy. Và cô đã "cắm cọc" ở đây được hơn 2 tuần rồi.

Mới hơn hai tuần nhưng cô đã bắt trọn được nhịp sống dân dã thế này, dù là đôi lúc cô thấy vô cùng bất tiện vì không có những thiết bị phục vụ đời sống hiện đại. Thử nghĩ xem, một tiểu thư như cô trước đây đã được sống trong một ngôi biệt thự sa hoa, hiện đại, tiện nghi biết bao nhiêu, bây giờ đột ngột thay đổi môi trường sống thì đương nhiên không tránh khỏi những lần bứt rứt, bất tiện vô cùng.

Kim Ami đôi lúc vì bức bối quá, muốn buông lời đòi hỏi Min YoonGi mua thêm vài thứ, nhưng nghĩ rồi lại thôi. Dẫu sao cô đã mang tiếng ở nhờ thế này, bản tính tiểu thư mà bộc ra có nước ra đường ở. Nói thế chứ chung sống với anh hơn một tuần cô cũng mươi phần hiểu về YoonGi một ít, anh cũng không phải loại cọc cằn thô lỗ gì mà hở tí sẽ đòi tống cô đi đâu, vậy nên nếu cô có lỡ đòi hỏi thì anh cũng chỉ lơ cô thôi, tuyệt nhiên là sẽ không đáp ứng mấy yêu cầu vô bổ.


Lại một buổi sáng nữa, Kim Ami mơ màng bước ra khỏi phòng rồi theo thói quen là hướng đến nhà bếp trước. Đồ ăn sáng đã được để sẵn trên bàn, cũng chỉ là mấy củ khoai lang hấp bình thường thôi. 

Cô ngó nghiêng trước sau lại không thấy Min YoonGi đâu, chỉ khẽ chẹp miệng một cái. Anh luôn đi làm sớm như vậy đó. Anh thường thức dậy khi tiếng gà còn chưa kịp gáy, đôi lúc sẽ chuẩn bị sẵn một bữa sáng đơn giản rồi chừa lại cho cô một phần, song lại lặng lẽ rời khỏi nhà mà đi làm, không hề đánh động tới cô.

Đến lúc cô dậy thì chỉ còn lại một mình trong nhà. Đôi lúc cô cảm thấy trống vắng chả khác gì những lúc còn ở Seoul, những bữa sáng của cô luôn là ngồi một mình. Nhưng ích ra ở đây cô còn nghe được tiếng người bên ngoài, còn nghe cả tiếng gà gáy vang, chuỗi âm thanh đều văng vẳng bên tai rất sinh động nên cũng không mấy cô đơn lắm.

Sự xuất hiện của Kim Ami trong nhà Min YoonGi ban đầu đều khiến mọi người ngạc nhiên xen lẫn tò mò. Họ thường hay sang nhà anh hỏi han rồi còn chủ động làm quen với cô. Ban đầu ai cũng ngỡ cô là vợ sắp cưới của anh, nhưng sau một hồi đủ lí luận giải thích thì họ cũng chỉ cười cười xua tay không để tâm. Cô cũng chả hiểu được.

Người ở đây xem ra cũng dễ bắt chuyện, sự tự nhiên thân thiết của họ đôi khi cũng khiến cô không kịp thích nghi. Ở đây hàng xóm láng giềng lại hay để ý đến nhau, hở một tí là sẽ có người qua hỏi thăm, thật sự có chút khác biệt với nơi trước đây cô sống. Nhờ vậy mà đôi lúc YoonGi về trễ, Ami cũng không mấy cô đơn hay sợ hãi. 

Kim Ami ăn củ khoai lót dạ xong cũng chuẩn bị một ngày đi làm của mình như mọi khi.


--------------------------------

Min YoonGi lúc này đã trên đường lái xe giao hàng hóa đến Seoul rồi. Chỉ mới tờ mờ sáng anh đã đánh xe đi, mấy củ khoai còn đang ăn dang dở đựng trong bọc. Sở dĩ trước đây anh cũng không có đi sớm đến vậy, vốn mỗi sáng đều rất thong thả.

Nhưng mà từ khi trong nhà đột nhiên có thêm một người chung sống, lại còn là phụ nữ, Min YoonGi cảm thấy chạm mặt nhau vào sáng sớm đúng là có chút không tiện. Có lần Kim Ami đã khiến anh vô cùng, vô cùng lúng túng khi bắt gặp cô vào lúc sáng sớm, lúc đấy cô quên không mặc áo bảo hộ bên trong.

Min YoonGi dẫu sao cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi, lại còn là người đàn ông từ lâu đã không tiếp xúc gần với phụ nữ. Một nam một nữ độc sống chung một nhà, đương nhiên sẽ không tránh khỏi vô số việc ngoài ý muốn. Cũng vì không muốn mấy chuyện bất trắc xảy ra, nên anh cũng chủ động né tránh trước. Trời chưa sáng anh đã đi, gần đêm tối mới về nhà. Công việc cũng chỉ có bấy nhiêu thôi nhưng nay lại đi sớm hơn, về muộn hơn trước đây. 

Anh đã cố gắng giảm thời gian chạm mặt cô tại nhà như vậy đó. Tốt cho cô và tốt cho cả anh nữa. Anh không muốn gặp rắc rối, nhất là khi cô là Kim Ami, con gái nhà tài phiệt, cô còn là người đã có hôn ước nữa. 

Nói ra thì cô cũng sắp trở thành vợ người ta luôn rồi, không hiểu kiểu gì bây giờ lại đang sống cùng với anh. Min YoonGi nghĩ lại thì thấy đúng là bản thân tự dưng lại ôm một cục nợ về nhà. Cảm giác bản thân lúc ấy sao lại có thể rộng lượng đến mức như vậy. Đúng là làm người tốt không có dễ mà.

3 tiếng đăng đẵng từ Daegu đến Seoul, cuối cùng xe YoonGi cũng dừng tại một khu chợ đầu mối lớn. Vẫn như mọi khi, anh chờ người khuân vác số rau củ từ trên xe anh xuống rồi nhận tiền từ chủ xạp rau. 

Cầm sấp tiền trong tay, anh đếm xong thì liền rời đi. Cứ vậy là anh cùng con xe bán tải của mình đi giao hàng rải rác khắp các con chợ lớn nhỏ. Đến lúc xong việc thì trời cũng chỉ quá trưa một chút thôi. Anh đậu xe tạm ở một nơi, bản thân thì tìm đến một quán cà phê nhỏ ven đường, mua một cốc cà phê để nhâm nhi lúc nghỉ ngơi. 

Vậy mà ly cà phê còn chưa kịp nhấp một ngụm lại bị người ta đụng trúng làm cho đổ tháo xuống nền đất, Min YoonGi khó chịu vô cùng. Có gấp gáp thì cũng nên đi từ từ thôi, đường cũng chả có chật hẹp đông đúc gì cớ sao lại va phải nhau thế này? Anh còn chẳng buồn lên tiếng thế mà tên nam nhân đụng phải anh trước đã cáu gắt

-Yah cái tên này! Không nhìn đường sao?

Hàng mày YoonGi lập tức chau lại, anh chậm rãi quay sang nhìn người bên cạnh, một bên lông mày hơi nhếch lên một chút.

-Nhìn gì? Ly cà phê của anh đổ lên giày tôi rồi!

Park Jun Ki nói bằng âm giọng khó chịu, ánh mắt cũng muôn phần tức giận. Hắn nhìn một lượt bộ dạng của anh, chỉ thấy vẻ mặt có chút khinh thường

- Anh có biết giày tôi bao nhiêu tiền không hả?

YoonGi giữ điềm tĩnh nhìn xuống đôi giày da bóng lưỡng của hắn, cà phê cũng chẳng đổ thấm vào là bao nhiêu. Sẵn hắn đang có chuyện khó chịu, lại đụng phải một tên như anh, nhìn thái độ không chút rối rắm nào của anh khiến hắn càng chướng mắt hơn, định bụng không muốn bỏ qua dễ dàng

-Anh à, người văn minh làm sai thì phải sửa. Bây giờ anh tính sao với giày của tôi đây?

-....

-Mau cúi xuống lau vết cà phê của anh đi chứ?

Hắn dở giọng hách dịt muốn bắt ép anh. JunKi nhìn thấy YoonGi chỉ có một bộ dáng tầm thường nên chắc chắn bắt anh đền tiền anh sẽ không đền nổi, với lại người như hắn cũng chẳng cần đến mấy tờ tiền rách hạ lưu. Hắn muốn nhìn thấy một bộ dạng khuất phục nào đó dưới chân để hắn làm tiêu khiển, xả bớt cơn giận mấy ngày vừa qua.

Min YoonGi nghe lời của hắn chỉ lặng người một lúc rồi đột nhiên cười lạnh một cái. Anh biết hắn là ai đấy chứ. Tự hỏi hiện tại là dạng nghiệt duyên gì mà vợ sắp cưới của hắn thì đang sống nhà anh, còn hắn bây giờ lại đụng chuyện gây khó dễ với anh. Đúng là nực cười thiệt mà!

-Người văn minh, làm sai thì trước tiên phải biết nói xin lỗi. Tôi vẫn chưa nhận được lời xin lỗi nào từ anh cả. Là anh hấp tấp đụng vào tôi trước mà. 

Hắn nhìn thái độ hiên ngang của anh thì thấy có chút thích thú, hắn cho tay vào túi quần, tiến đến gần anh với tâm thế muốn áp đảo

-Người hạ lưu như anh mà muốn tôi phải xin lỗi sao? Anh nên biết ơn vì tôi chỉ bảo anh lau giày đi chứ! 

-À, tôi bây giờ cũng hiểu vì sao cô Kim bỏ mặc anh tại lễ cưới rồi.

YoonGi thản nhiên bật ra một câu như chọc trúng nỗi bực dọc của hắn mấy ngày này. Park JunKi lập tức trừng mắt lên

-Mày biết Kim Ami?

-Báo đài đăng thông tin đầy mà. Người thô lỗ như anh lấy về làm chồng cũng mệt đấy!

Anh không ngại mà buông ra lời mỉa mai khiến mắt hắn như long lên. Hắn tức giận nắm lấy cổ áo anh, nghiến răng

-Thằng ranh này! Mày là ai chứ? Chắc mày cũng biết tao là ai, sao còn dám chọc điên tao vậy hả?

-Ở đây là nơi công cộng đấy! Người "cao thượng" như anh hành động thế này không được đâu. Mau bỏ ra!

YoonGi không sợ hãi mà dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Bản tính anh đó giờ vốn vậy, anh không có sợ sệt gì với mấy tên bốc đồng thế này, giàu có kiểu gì, quyền lực kiểu gì anh cũng chả quan tâm đâu, trời đất anh không sợ lấy gì sợ mấy gã công tử rỗi hơi như tên Park JunKi. Người phụ nữ của hắn hắn còn không giữ được mà đây giờ còn đòi giữ cổ áo anh đấy.

Park JunKi tức tối buông tay ra khỏi người anh. Hắn lườm nhiếc một cái xong phủi tay bỏ đi, còn không quên để lại vài câu rủa

-Đúng là xúi quẩy mà! Đừng để tao gặp lại đấy!

Hắn bỏ đi, anh mới đưa tay phủi phẳng lại áo của mình. Đưa mắt nhìn ly cà phê bị đổ dang dở mình còn cầm trên tay, anh thấy vô cùng khó chịu, đành buông câu chửi 

-Chết tiệt!

Đúng là anh có nghiệt duyên với mấy kẻ thượng đẳng này mà!

Yoon Gi quăng ly cà phê vào thùng rác ven đường, song cũng chẳng còn mấy để tâm đến chuyện vừa xảy ra nữa. Anh xoay bánh lái chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, hôm nay đành về sớm vậy.


-------------------------------

Tầm này cũng là xế chiều, ráng làm thêm một lúc nữa là Kim Ami đã có thể được về nhà tắm rửa cho khuây khỏa rồi. Thật làm công việc này mồ hôi cô đỗ ướt nhẹp cả người, trước đây ngoài tập thể dục ra thì đi làm cô không có đỗ nhiều mồ hôi như vậy đâu. Cả người ẩm ướt thấm mùi cả ngày, đúng là điều kinh khủng đối với cô trước kia đấy.

Đang cắm cúi làm nốt việc, đột nhiên không hiểu vì linh cảm nào đó mà cô lại đứng lên mà ngó người ra hướng đường lớn. Lúc này tầm mắt nhanh chóng thu vào hình ảnh con xe bán tải quen thuộc đang chậm rãi chạy ngang qua.

Chẳng biết từ lúc nào nhìn thấy chiếc xe ấy trở về lòng Kim Ami lại thấy vui mừng như vậy. Hôm nay Min Yoon Gi về nhà sớm quá. Cảm giác cô đơn chán nản mấy ngày gần đây phút chốc tan biến hết, bây giờ cô càng thấy hào hứng hơn, càng muốn thúc đẩy thời gian để về nhà nhanh hơn. 

Ami cố làm cho xong việc, đến lúc được ra về cô liền hứng khởi đi nhanh về nhà. Nhìn thấy cái cổng đã được mở khóa sẵn, các gian cửa nhà đều bật mở, đèn nhà sáng trưng đầy sức sống, cô liền vui vẻ cười tít cả mắt. Mọi hôm về nhà chỉ thấy nhà cửa tối om, cũng chỉ có mình cô về rồi lủi thủi trông vô cùng hiu quạnh. Hôm nay Min Yoon Gi trở về sớm, cô thực sự thấy rất vui. 

Cô đi một mạch xuống nhà sau liền thấy bóng lưng người đàn ông vững chãi đang đứng bếp. Hình ảnh một Min YoonGi đảm đang việc bếp núc khiến cô phải thẩn người đứng nhìn. Có một loại cảm xúc gì đó rất gây xao xuyến mà cô không thể nói ra được. 

Cô im lặng quan sát mọi động tác của anh, nào là cắt thái rau củ, nào là xào nấu, rồi nêm nếm gia vị thức ăn. Mọi hành động ấy vốn rất đơn thuần nhưng lại mang cảm giác rất yên bình, rất cuốn hút. Cô không biết khi người đàn ông vào bếp cũng có thể tỏa ra sức hút nhiều thế này, còn khiến cô ấn tượng hơn cả những người đàn ông hoa mĩ ngày ngày mặc vest phẳng phiu mà trước đây cô thường gặp.

Thoáng trong đầu cô lại hiện lên ý nghĩ: "Nếu có một người chồng như thế thì thật tốt."

Trước đây Kim Ami từng có tiêu chuẩn người chồng như thế này: Phải tài giỏi hơn cô, phải thành đạt hơn cô, cùng cô gầy dựng một sự nghiệp cao cả khiến mọi người phải ngước nhìn. Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy một hình ảnh người đàn ông đơn thuần đứng bếp, trong không gian nhỏ nhoi nhưng lại vô cùng ấm cúng và yên bình, mọi tư tưởng của cô trước đây đều tiêu biến đi.

Min YoonGi đã dễ dàng thay đổi tiêu chuẩn cứng nhắc của cô bao năm chỉ qua một hình ảnh nhỏ nhặt như vậy thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net