48. just tb

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tb dạo này căng thẳng quá, việc đi học và làm việc làm em chả có thời gian nghỉ ngơi nữa. dạo này, giáo viên lớp em liên tục cho làm bài kiểm tra, hơn nữa còn có đề cương, dù gì đang trong giai đoạn thi học kì. tb mệt mỏi, em cho chân lên ghế, lấy quyển sách văn dày cộm đập vào mặt. em thở hắt, chán nản nhắm mắt lại. dù buồn ngủ đến mấy thì em vẫn không an tâm mà ngủ cho được, tâm can em không cho phép. hơn nữa, giờ đã 2 giờ sáng, em ngồi trong phòng, mặt ngửa lên trần nhà. 

- chết mất.

tb lười nhác ngay ngắn ngồi dậy, em đưa con mắt thâm quầng, ỉu xìu nhìn vào mấy trang sách tẻ nhạt đã được dở qua dở lại bao lần. mà nhìn lại, em thấy mình có một công việc khá tốt đấy chứ. một con bé 15 tuổi dở dở ương ương mà được nhận vào công ty lớn dùng như vậy. tb cười thầm khi nghĩ đến cảnh yoongi hôn mình, màn tráo lưỡi điêu luyện của gã làm em mê mẩn... đang suy nghĩ, tb vội mắt nhắm mắt mở, lấy tay vả mình mấy cái rồi học tiếp. 

6 giờ 15 phút sáng, tb lục đục thức dậy bởi tiếng chuông báo thức đáng ghét. em lười nhác nhìn đồng hồ, thở ngắn thở dài.

- mới ngủ được 1 tiếng thôi mà...

dù không muốn dậy, nhưng nếu em ngủ tiếp thì sẽ tràn đến 9 giờ mới tỉnh cho mà xem. thế là tb ôm cái đầu nặng trịch của mình đi vệ sinh cá nhân. lúc em hoàn thành xong thủ tục buổi sáng, đồng hồ đã chỉ điểm 6 giờ 35 phút, đồng nghĩa với việc em phải xách mông ra khỏi nhà và mua cho mình một bữa sáng.

à không, em không ăn sáng. lương chưa có, lịch trình thì bận rộn, lấy đâu thời gian cơ chứ.

tb đã make cho mình một lớp kem che khuyết điểm lên quầng mắt để khuôn mặt em trở nên tươi tỉnh chút. em còn đánh thêm cho mình chút son dưỡng có màu lên cho có sắc. mọi khi tb lười biếng, em còn chả đụng gì đến đồ trang điểm. nhưng cỡ khoảng một tuần nay, em bắt đầu sử dụng lại, thứ nhất là để che đi khuôn mặt mệt mỏi của mình, thứ hai là vì em đã có người yêu, em muốn cho yoongi thấy một tb đẹp nhất. 

- lạnh thế!

tb rên rỉ khi những cơn gió tháng 11 vô tình lướt qua em. tb đã mặc đến 3 lớp áo rồi mà vẫn lạnh, em là người dễ bị cảm và sốt, nhất là vào mùa này. tb đi trên con đường đã quá quen thuộc, em cũng chả buồn ngắm nhìn nó nữa, cho dù những chiếc lá cây bên đường có vẫy gọi, những cửa hàng đang mở quán trong sự lộn xộn, em cũng chả mảy may bận tâm. thứ em quan tâm nhất là lúc này là em có thể hoàn thành bài thi môn văn thật tốt, để yên tâm nhìn mặt người yêu em - chú nhà văn min yoongi. tb nghĩ mình đã chăm chút cho môn ăn nhất, ai đời người yêu của nhà văn lại bị điểm kém môn văn chứ nhỉ? em sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu, vẫn phải nở  mày nở mặt chút.

- bước vào phòng thi, tb khốn đốn bỏ cái áo khoác ngoài ra, trong phòng học đã bật sẵn điều hòa rồi. trường xịn có khác, điều hòa 2 chiều hẳn hoi! tb chậm rãi đưa mắt nhìn lên bảng đen, xem số báo danh vào chỗ ngồi của mình. em đặt cặp sách lên bục giảng, cầm hộp bút về chỗ ngồi. 

3 tiếng trống vang lên, em lật tờ đề lên và bắt đầu viết từng dòng lên mặt giấy kiểm tra. 

kết thúc 90 phút tẻ nhạt, tb vội vã ra về, em phải tiết kiệm thời gian hết mức có thể, em sợ mình sẽ không đạt điểm cao trong các môn khác. tb thường không có xu hướng nhất định phải điểm cao môn này, môn kia, nhưng giờ em đang học tại trường chuyên, một ngôi trường với bao nhiêu học sinh xuất sắc, em không thể giữ vững cái 'định lí riêng' như thế được. 

'con đang sống trong môi trường giáo dục, không thể làm loạn như những người kém hiểu biết. và đương nhiên, trong môi trường của những kẻ bụi đời, con không thể lôi kiến thức ra để nói chuyện với họ.'

ờ thì, ngẫm lại lời của mẹ, em thấy nó cũng đúng, em ở nơi nào, phải thuận theo nơi đó, sao có thể làm theo ý mình? ở ngôi trường cũ của em, em có thể được coi là giỏi, là xuất sắc, nhưng trong ngôi trường này, em thậm chí còn chả là gì trong mắt bọn họ nếu em không chịu tiến lên. 

tb cảm thấy nhức đầu quá, em lấy trong túi ra chiếc máy điện thoại và headphone, cắm vào máy và nghe nhạc, dường như chỉ có âm nhạc mới làm em thoải mái lúc này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net