Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xích đu nhỏ nằm yên nơi công viên ngoại ô.

Gỉ sét, cũ kỹ, chỉ cần đu đưa là sẽ phát ra những âm thanh chói tay khiến ai cũng phải cau mày. Chiếc xích đu ấy từ lâu đã bị những đứa trẻ lãng quên mất rồi.

Nó có một người bạn. Một cô bé nhỏ với bộ đồ có chút lấm bẩn, với mái tóc dài huốt vai cứ bết lại với nhau vì hiếm khi nào được ai đó tận tình chải chuốt. Mỗi khi cô nhóc đến đây là đều ngồi lên chiếc xích đu ấy, không bao giờ màng đến tiếng kim loại thiếu dầu ma sát vào nhau, vì cảm giác khi đôi bàn chân rời đất và cả cơ thể được gió mơn man theo từng nhịp đẩy đã đủ làm cô vui đến tít mắt rồi.

Những đứa trẻ ở đây không chơi với cô, đơn giản vì cô quá dơ dáy và quái dị, giống y như chiếc xích đu ấy. Bọn nhóc cũng chẳng dám trêu đùa, vì bố mẹ chúng sợ ngôi nhà nơi cô ở. Cô thì đã quá quen rồi, mỗi lần nghe tiếng thì thào to nhỏ ấy vang lên, chỉ cần nhìn qua là ai cũng đều tránh mặt cô cả. Họ sợ hãi cô, dù vẫn kinh tởm cô. Con người luôn là thế. Dù có già trẻ hay lớn bé gì.

Hôm nay vẫn vậy, cô bé nhỏ lại đến chơi với chiếc xích đu. Lên rồi xuống, trước rồi sau, cảm giác như đang bay này chưa bao giờ làm cô phát chán cả. Đôi chân trần thi thoảng sẽ mướt nhẹ trên nền cỏ dại, đôi mắt to tròn thi thoảng sẽ ngước lên ngắm nhìn cả bầu trời trong xanh. Cảm giác tự do, tung cánh bay lượn, ước mơ ấy muốn cô trở thành một chú chim ngay lập tức.

Cô bé mỉm cười, chợt nhắm mắt lại để nghe thật kỹ tiếng gió, chúng lùa qua tai, mơn man từng lọn tóc, đem theo cả mùi hương của hoa bằng lăng ngay mùa nở rộ cách đó không xa. Thoang thoảng, dịu nhẹ, như cái ôm vỗ về của ai đó vậy.

Xích đu dừng, lặng yên ngắm nhìn hoàng hôn buông mình nơi chân trời. Những đứa trẻ ấy, đứa thì khoe với bố chúng thành trì bằng cát vừa mới xây dựng xong, đứa thì lao ngay vào vòng tay mẹ, nở nụ cười tươi làm cả đôi má phúng phính ửng hồng. Tới giờ ăn cơm rồi, chúng lại có người đến đón về nhà. Thật là ganh tị...

Những người lớn đưa mắt nhìn qua, có chút dè chừng và soi mói. Vẫn như mọi ngày, họ vẫn sẽ nhìn cô như vậy, xì xầm với nhau, rồi khẽ lắc đầu quay lưng ra về. Cả bố mẹ lẫn con, hóa ra lại giống nhau đến thế.

- T/b.

- ...!

Một ngôn từ đủ để cô nhóc nở nụ cười quay đầu lại, nhanh chóng rời khỏi chiếc xích đu, phi như bay đến ngay chỗ người phụ nữ ấy. Mùi nước hoa, mùi thơm của mẹ.

- Về thôi.

- Dạ!

Cô nhóc vẫy chào tạm biệt người bạn duy nhất của mình, hí hửng nắm lấy vạt áo khoác to dài của mẹ rồi chậm rãi bước đi. Vùng ngoại ô với dân cư thưa thớt, những hộ gia đình chung sống yên bình với nhau, dù mang vẻ ảm đạm nhưng đâu đó tiếng cười của niềm hạnh phúc vẫn vang lên đâu đây.

Ngắm nhìn không rời những bàn tay nhỏ nắm chặt bàn tay lớn, những đứa trẻ khoe nụ cười răng sún đáng yêu cứ liến thoắng kể về một ngày tuyệt vời của chúng, nắm tay cô nhóc chợt run rẩy. Cô chậm rãi nhìn sang bàn tay trắng nõn nhưng không kém phần gầy guộc của người phụ nữ, chút xúc cảm không tên trào dâng khiến cô muốn chạm thử, muốn biết cảm giác khi được nắm lấy bàn tay mẹ là gì.

Nhưng rồi thôi, cô bé bỏ cuộc ngay lập tức. Cú điện thoại thình lình xuất hiện ngay lúc đó đã cướp đi tự do của bàn tay ấy, suốt cả quãng đường dài. Ngôi nhà to đùng hiện ra, cổ kính với kiến trúc vô cùng đặc biệt, người phụ nữ nhanh chóng bước vào, cởi bỏ lớp áo khoác đắt tiền.

- T/b, còn đứng đó làm gì.

Chỉ kịp dành khoảng mười giây mỗi ngày để ngắm nhìn buổi cơm tối quây quần của nhà hàng xóm kế bên, t/b đã phải đáp lại lời gọi ấy và ngoan ngoãn chạy vào. Thực đơn quen thuộc hằng ngày được dọn ra, vụn bánh mì khô khốc chợt làm cổ họng nghẹn ứ, t/b co người một góc nơi bàn ăn được làm riêng cho cô nhóc. Người phụ nữ bày biện đồ ăn qua loa trên chiếc bàn lớn, lớp trang điểm dày cộm vẫn chưa được cởi bỏ thì những cú điện thoại lại réo đến liên tục.

- Hôm nay về trễ thế?

Gã bước ra, bộ dạng ngái ngủ cùng chất giọng trầm khàn. T/b nép mình sang bên, cô bé sợ gã nên thậm chí một cái liếc nhìn cũng không dám.

- Dạo này khách hơi nhiều, bên chi nhánh thì lại có thêm một đám mới bị bọn cớm bắt đi rồi, dù có không muốn thì cũng phải tăng ca.

- Bao nhiêu?

- Một buổi khoảng sáu, bảy tên gì đó.

Gã nở nụ cười nhàn nhạt, dù đâu đấy trong ánh mắt kia lại dấy lên vài tia sắc lẽm đầy đáng sợ. T/b ngoan ngoãn ngồi ăn, phải ăn thật lẹ trước khi gã để ý đến mình.

- Thế là tối nay vẫn phải đi tiếp khách à?

- Công việc của tôi mà, và cũng là miếng cơm manh áo cho cả ngôi nhà này.

Gã không nói thêm, có cảm giác những từ sau đó định thốt ra đã bị chính câu nói ấy nhanh chóng bịt miệng lại. Ánh mắt ấy dần chuyển hướng, không biết có phải cố tình hay không, giờ đang chằm chằm nhìn vào đứa con gái bé bỏng của mình.

T/b run rẩy, từng muỗng vụn bánh mì đút thốc đút tháo nhét vào cổ họng thật nhanh. Bản năng của cô bé ép mình phải ăn thật lẹ, trước khi giọng nói hay bất cứ hành động nào của gã xuất hiện.

- Khụ, khụ!

Thực quản nhỏ bé không thể chịu được lượng thức ăn lớn, khô khốc và ngứa ngáy khiến cô bé cứ theo cơn nghẹn ho lên liên tục. Người phụ nữ gọn ghẽ mang ly nước đến, vẫn không quên nhắc nhở vì không biết đây đã là lần thứ mấy đứa bé này ăn uống bất cẩn như thế này.

- Nhai từ từ thôi, đừng có bày thêm chuyện cho mẹ làm nữa.

- Con... con xin lỗi...

Tu chậm rãi cả ly nước lạnh, tự dặn lòng là phải trở thành một đứa trẻ ngoan. Cô bé thương mẹ, nên nếu để mẹ giận, thì có thể mẹ sẽ không bao giờ yêu thương cô nữa.

Bữa tối đơn giản kết thúc nhanh chóng, người phụ nữ vẫn như mọi ngày, vận lên người bộ trang phục hở hang tuyệt đẹp, tô phấn thêm lớp trang điểm thật đậm, mùi nước hoa chưa kịp phai nay lại được gấp đôi nồng độ lên, bà nhanh chóng mất hút khỏi nhà sau câu chào tạm biệt qua loa nơi hiên cửa.

T/b đã núp mình trong phòng từ sớm, những khi cô bé ở nhà một mình với gã thế này thì hoặc sẽ ra ngoài chơi, hoặc sẽ giam mình trong một không gian mà luôn tin chắc rằng gã sẽ chẳng thèm để tâm đến. Thỉnh thoảng cô sẽ ngủ sớm, để đến sáng lại được nhìn thấy mẹ, còn không thì những đêm không ngủ được, đứa bé ấy sẽ theo cơn tò mò hé cửa nhìn ra thế giới bên ngoài kia.

Mâm cơm mẹ chuẩn bị gã vẫn chưa hề đụng đến, cứ dăm ba bữa là gã lại thế, tắt hết cả đèn, ngồi thừ trên chiếc ghế bành cũ kỹ nơi phòng khách, lấp đầy không gian quanh đó bởi tiếng ồn ào của tivi và những ánh sáng chớp tắt không rõ ràng.

Gã tua đài, liên tục như thế, mỗi đài chỉ dừng có đúng ba giây là lại chuyển sang đài khác. T/b thường hay lẩm nhẩm đếm theo, xem như bài tập số đếm mà cô bé học lóm được từ những đứa trẻ nhà hàng xóm. Không ai biết gã đang nghĩ gì, đôi đồng tử đen đục ấy cứ như một tấm màn mỏng nhưng bền chắc che kín đi mọi tâm tư giấu kín hiện giờ. Gã cứ ngồi đó, lặp đi lặp lại những hành động ấy, đến khi ngón tay mỏi mệt, đến khi chẳng còn kênh nào trình chiếu nữa, gã sẽ dừng lại, lấp đầy quang cảnh trước mắt bởi những sọc dài đen trắng và cả tiềng ồ ồ vang lên đều đặn kia. Gã thừ người, lặng yên không cử động, như một con rối đứt hết dây, cứ thế mà tới sáng.

Lúc đó, cô bé mới có thể bắt đầu ngủ ngon.

.

.

.

.

.

Khu vườn nhỏ có diện tích khiêm tốn hơn so với ngôi nhà, t/b vào lúc sáng sớm sẽ loanh quoanh ở đó mỗi khi mẹ ở đây. Lúc thì sẽ chồng cằm ngắm nhìn từng đóa hoa, lúc thì quan sát từng đàn kiến xếp hàng quay về tổ, không thì sẽ lấy một cành cây khô héo gần đó hí hoáy vẽ tranh trên nền đất. Những bức tranh về cô và mẹ.

- Xin chào, nhóc con.

Nụ cười thơ ngây của một đứa bé dập tắt, ngay sau khi để ý có ánh mắt ai đó đã luôn theo dõi mình không biết từ bao giờ. Như phép lịch sự tối thiểu đã được mẹ dạy cho, cô bé cúi đầu thật nghiêm túc, dù một câu vẫn không thèm thốt ra.

- Ngoan quá, t/b càng lúc càng giống bố này.

Hắn bước đến, dùng những ngón tay to dài và đầy sần sùi mân mê đôi gò má trắng nõn. Hắn nở nụ cười khoái trá, t/b thật sự không thích người đàn ông này.

- Ánh mắt thật sự rất giống, dù vẫn mang đầy vẻ ngây thơ.

T/b ghét cách hắn nhìn chằm chằm vào cô, dù rất muốn đẩy bàn tay đó ra như chút sức lực yếu ớt của một đứa bé thì chẳng thể làm được gì. Thế nên ngay khi người phụ nữ ấy xuất hiện, t/b đã nhanh chóng chạy đến và núp sau váy của mẹ ngay.

- Tae Shik, cậu đến rồi à? Mau vào trong đi, anh ấy đang đợi đấy.

- Vâng, thưa chị dâu.

Hắn lách người từ tốn bước vào, vẫn không quên tặng thêm một ánh mắt kỳ dị hướng đến cô gái nhỏ. T/b khó chịu, đến nỗi cặp lông mày ấy cứ bắt đầu nhăn nhúm cả đi.

- Mẹ ơi... Có thể... đừng để chú Shik tới nhà nữa được không?

- Sao thế?

- Con... không thích chú ấy...

Mỗi lần hắn tới, là lúc nào mẹ cũng sẽ đi đến tận sáng sớm hôm sau. Mỗi lần hắn tới, là những ngày đó mẹ đều sẽ về rất trễ. Hắn chưa đi là mẹ chưa về, đó chính là lý do t/b không thích. Đã vậy, những cuộc trò chuyện giữa hắn và gã, những ngôn từ chết chóc mà một đứa bé tuyệt đối không hề muốn nghe, rồi những tiếng động kỳ lạ vang lên vào giữa đêm nữa, t/b thật sự không hề thích nó.

- T/b.

Người phụ nữ nhẹ nhàng lên tiếng, bàn tay ấy vuốt nhẹ mái tóc cô nhưng không hiểu sao lại chẳng có chút cảm giác nào.

- Hôm nay mẹ sẽ không về nhà, nên con phải ở yên trong phòng đấy. Tuyệt đối... không được bước xuống tầng hầm, hiểu chưa?

Không thể thay đổi gì cả, dù chỉ một chút cũng không. Cuộc sống thế này vẫn cứ lặp đi lặp lại, như chiếc xích đu dao động qua thanh ngang đã nắm giữ nó. Thế nên chỉ còn cách chờ thôi. Chờ đến khi mặt trời mọc vào sáng hôm sau, chờ đến khi cánh cửa tầng hầm ấy lại được mở ra, hắn cao lớn sẽ vác một túi bao tải thật to, bước ra khỏi ngôi nhà, là khi đó mẹ sẽ trở về.

Chỉ thế là đủ.

.

.

.

.

.

Khóc.

Cũng vô dụng.

Hét.

Cũng chẳng có ích gì.

Một đứa bé 8 tuổi ngay khi vừa nhìn thấy bóng hình của mẹ xuất hiện là đã ngay lập tức chạy ào đến, ôm chặt không buông. Bản năng đã dạy cho cô bé điều đó, dù một lần chạm vào mẹ cô cũng không dám, nhưng giờ nỗi sợ hãi ấy đã quá lớn để có thể ngăn cản cái ôm đó rồi.

- Có chuyện gì vậy?

Gã bước ra từ tầng hầm, không quên kéo nhẹ cánh cửa sắt to đùng đó lại. Cô bé theo phản xạ sợ hãi núp sau lưng mẹ ngay, gương mặt đầm đìa nước mắt đến đỏ hoe đã không thể khóc thêm được nữa.

- Hỏi con gái cưng của chúng ta ấy.

Chiếc búa nhuộm máu chĩa thẳng đến cô bé, thớ cơ lại theo nhịp thở làm tần số run càng lúc càng tăng. Biểu cảm của người phụ nữ thay đổi, từ đôi chút ngạc nhiên... chuyển sang lạnh băng như muốn đóng băng mọi thứ.

- Con đã bén mảng xuống tầng hầm?

- ...!

- Thật không? Con đã không nghe lời mà mò xuống đó?

Nước mắt lại chực trào ra, cô bé lắc đầu liên tục. T/b muốn nói nhiều lắm, nhưng cổ họng đau rát bởi những tiếng thét cả đêm đã làm nó sưng tấy cả đi. Người phụ nữ quay người bỏ đi, gạt phăng luôn cả nắm tay đang cố níu giữ lại vạt áo khoác của mình.

- Thế giờ sao đây?

Giọng gã vang lên xen lẫn chút thích thú, đôi đồng tử nhuộm đỏ màu máu kia đã không thể quay lại con đường của một con người nữa rồi. Người phụ nữ thấy rõ điều đó, chỉ nhìn gương mặt nhỏ bé ấy có đúng một lần, gương mặt đang van xin và khẩn cầu sự giúp đỡ từ mình, rồi khẽ khàng đáp.

- Một đứa con đã không vâng lời thì phải trừng phạt thôi. Anh muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm.

Như chỉ đợi có mình câu đó, gã nở nụ cười man rợ rồi mạnh bạo kéo theo cô bé trở về tầng hầm. T/b không ngừng gào thét, cầu xin sự tha thứ từ mẹ, và để từng ngôn ngữ ấy trôi tuột vào cuốn họng cho đến khi cánh cửa sắt chợt đóng sầm lại.

- Đi thôi. Hôm nay... để bố dạy cho con gái một trò chơi thật thú vị nhé.

.

.

.

Chiếc xích đu nhỏ nằm yên trong góc, hôm nay lại được cô bé cố tình đến thăm. Tiếng cót két lại vang lên đều đặn, đôi chân trần lướt nhẹ trên nền gió. Ngắm nhìn bầu trời cao vút kia, để ý từng đàn chim bay lượn, đôi mắt đen to tròn như bị cuốn hút vào từng đôi cánh ấy.

"Giúp tớ... Tớ... cũng muốn được trở thành chim."

"Tung cánh bay... bay thật xa khỏi nơi này..."

Cô bé lùi về sau, cắn chặt môi, lấy đà thật mạnh. Xích đu hết lên rồi xuống, càng lúc càng cao, hai bàn tay nhỏ nắm chặt vào thanh kim loại cứng cáp đầy gỉ sét, rồi buông ra.

Phịch.

Cả cơ thể nhỏ bé bị văng xa đi cả một đoạn, ngã người xuống thẳng nền đất lạnh tanh đến vô tình. Mùi cỏ dại xộc vào mũi, cả mùi hăng hắc của cơn mưa đêm qua, bụi đất cùng sình bùn cứ thay nhau dính chặt lên cả người cô. Và... còn cả mùi máu trên đôi bàn tay vẫn còn vương đầy lại nữa.

T/b khóc, thút thít trong đau đớn. Cả người bị trầy xước, giương đôi mắt đầy căm phẫn hướng đến người bạn yêu quý của mình kia.

- Sao không giúp tớ?!! Tớ nói là muốn bay khỏi đây mà!! Như một chú chim!! Là chim đấy!!

Xích đu lặng yên không đáp lời, từng dao động nhỏ cuối cùng cũng đã bị trọng lực giữ chặt mà nằm yên không cử động. Cô bé nhỏ nấc lên từng cơn, quẹt phăng dòng nước mắt còn vương trên má, quay lưng bỏ đi.

Cô không cần chơi với chiếc xích đu đó nữa. T/b đã ghét nó rồi.

.

.

.

Những ngày kế tiếp chính là địa ngục sống. Một khi đã đặt chân xuống là thậm chí một cái quay đầu cũng không thể. Mẹ dần ít về nhà hơn, Tae Shik ghé thăm nơi này thường xuyên hơn, và gã đêm nào cũng đều dẫn cô xuống dưới tầng hầm.

Ngày đầu chỉ biết sợ hãi, khóc thét khi nhìn thấy từng con người đang thở, đang sống biến thành một xác chết lạnh tanh, gớm ghiếc. Dần dà cô bé chợt nhận ra, có khóc cũng chẳng được tích sự gì, chỉ làm gã hào hứng hơn thôi.

Thỉnh thoảng cô sẽ nôn tháo, ói mửa không ngừng được, mùi máu tanh ám ảnh liên hồi, ngay cả ban ngày lẫn ban đêm trong từng cơn ác mộng. Sợ hãi hóa thành nỗi kinh tởm, nhanh chóng biến hóa theo nhiều chiều hướng khác nhau.

Gã dạy cho cô cách ngắm nhìn con mồi hấp hối, nhìn nó gào thét, cầu xin trong tuyệt vọng. Gã dạy cho cô sự thú vị của màu đỏ, chất lỏng sóng sánh chảy ra mới thật đẹp và quyến rũ đến nhường nào. Bản năng của gã trỗi dậy trong cô, nhỏ nhoi rồi lớn dần, và dù có muốn hay không, chút sự thích thú khi nhìn từng nạn nhân tắt lịm hơi thở bởi những vết cắt man rợ khắp cả thân người đã thực sự hiển hiện trong đầu cô gái nhỏ.

Và chỉ thế thôi, đã đủ để cô dằn vặt chính bản thân cả đêm dài và khóc thét nguyền rủa tất cả mọi thứ.

Dù chẳng có gì sẽ thay đổi cả.

Ngày mai... cô vẫn sẽ lại được gã dẫn xuống tầng hầm chơi.

.

.

.

.

.

Có một đứa trẻ đủ lớn để hiểu những lời cay độc nhất mà những kẻ xung quanh bàn tán về chính bản thân mình.

Có một đứa trẻ đủ lớn để nhận ra thế giới này kinh khủng và nghiệt ngã đến mức nào.

Có một đứa trẻ đủ lớn để hiểu rằng hạnh phúc đối với bản thân chỉ là một từ xa hoa và đầy ảo tưởng.

Và có một đứa trẻ đủ lớn để biết rằng... ý nghĩa của việc tự tử.

Giải thoát, tự do, như cánh chim ấy.

Đứa trẻ đó đã suy nghĩ rất lâu, và giờ đã chẳng còn con đường nào khác ngoài sự lựa chọn đó rồi. T/b đi dạo trên con đê dọc theo bờ sông, ngắm nhìn hoàng hôn tắm mình trong dòng nước, để rồi lại mơ tưởng về một ngày bản thân mình cũng sẽ được trầm mình vào trong màu sắc đẹp đẽ ấy. Chỉ nghĩ đến đó trái tim liền an yên lạ kỳ, và chính điều đó lại càng thúc đẩy ý nghĩ ấy càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Chỉ là trước khi đi, cô bé muốn tạm biệt nó. Chiếc xích đu nhỏ, người bạn duy nhất của cô. Phải nói lời cảm ơn, rồi xin lỗi, vì người bạn đó chẳng hề làm gì sai cả.

Thế mà từ xa đã nghe tiếng máy móc động cơ, nơi công viên vắng người qua lại sao hôm nay lại bỗng ồn ào quá thể.

- Rồi, từ từ thôi, thanh sắt đó hơi nặng đấy.

- Đáng lẽ phải dỡ bỏ nó từ lâu rồi, nó đã quá cũ, không khéo có đứa bé nào gặp tai nạn mất.

- Có ai thèm chơi chiếc xích đu gỉ sét này đâu, chính cả mấy đứa nhóc khu này cũng bảo dỡ bỏ nó để xây thành cầu trượt mới cơ mà.

Người bạn ấy đã bị cưa thành nhiều mảnh, vứt đầy lên xe tải, và sau đó đã được nhanh chóng đưa đi đến bãi phế liệu. Chẳng còn gì nữa cả, khu đất cô và xích đu đã từng chơi đùa với nhau, nơi đó giờ đã trống huơ trống toác, y như lỗ hỗng to tướng nơi trái tim ai đó hiện giờ.

Và cô bé lại khóc.

.

Đầu cúi đến mức chỉ muốn hướng thẳng xuống mặt đất, đôi chân trần đã chẳng còn chút sức lực nào để đi đứng cho thẳng hàng nữa. Xích đu đã đi rồi... có lẽ cô cũng phải đi thôi, đến chỗ của cậu ấy.

Rầm!

Tiếng động lớn vang lên từ trong ngôi nhà, đủ để cô bé thức tỉnh khỏi nỗi đau âm ỉ hiện giờ. T/b hốt hoảng chạy đến, mở toang cánh cửa dẫn vào địa ngục sống của nơi đây.

Gã và mẹ đang cãi nhau, to nhất từ trước đến nay. Cô chưa bao giờ thấy điều này cả, vì gã luôn tôn trọng mẹ, thế nên t/b rất sửng sốt, điều gì đã làm nên trận cãi vã này.

- Tao muốn làm thế thì sao hả?!! Con khốn!!

Gã đánh mẹ ngã lăn xuống đất, cô nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy bà ngay. Thế là đủ rồi, cô không muốn mất đi cả người cô yêu quý nhất trên đời này nữa.

- Anh là đồ bệnh hoạn! Hủy hoại bản thân mình vẫn chưa đủ sao mà kéo cả đứa con gái duy nhất của mình vào?!

- Vì nó là con gái của tao! Chính nó sẽ trở thành người kế nghiệp tao!! Chứ không phải mày, ả đàn bà khốn nạn!!

Cả người t/b đứng sững, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Để cô trở thành một kẻ giết người hay ả điếm... họ cãi nhau là vì điều này ư...?

- Tôi là người dứt ruột đẻ con bé ra!! Chính nó mới là người phải đi theo sự nghiệp của tôi!! - Bàn tay mạnh bạo kéo cả người cô lại.

- Là tao!! Tao mới là người sẽ nuôi dạy nó!!

Cơ thể như bị xé tung, đau đớn trong cuộc giằng co đầy kinh khủng. Cô gái nhỏ chỉ biết mà khóc, cảm giác này còn hơn là bị đày xuống dưới địa ngục nữa. Người đàn bà không hề chịu thua, cái nắm tay của mẹ mà cô luôn khao khát hóa ra là thế này đây. Đau đớn, cưỡng ép, một chút ấm áp cũng không hề có.

- Được, nếu mày đã khăng khăng như vậy, thì để tao chứng minh con bé giống ai hơn.

Gã nở nụ cười thích thú, lôi ngay trong ngăn bàn ra một con dao bầu rồi kéo cô bé lại. Cán kim loại được dúi thẳng vào lòng bàn tay, chĩa ngay mũi dao sắc lẽm hướng đến bà.

- Nào, t/b. Giết ả đàn bà đó đi.

- ...!!!

- Sao thế? Chẳng phải ta đã cho con luyện tập rất nhiều rồi sao? Hôm nay là ngày con được thực hành đấy, đâm một nhát thẳng vào bụng của ả khốn đó đi.

Cô không muốn.

Lắc đầu nguây nguậy, cố gắng buông con dao ra. Nắm tay gã siết chặt tay cô hơn, một chút cử động cũng không được.

- Mày làm cái gì thế?!! Tao bảo là giết ả mà!! Nhanh!!

- Không... Không... Con không muốn!! Không muốn mà!!

Cô bé khóc ầm, cố gắng giãy giụa để rồi bị gã đánh đập không thương tiếc. Người đàn bà chậm rãi đứng dậy, vẫn cố giành lại đứa con gái bé bỏng của mình.

- Anh thấy chưa? Con bé rõ ràng không phải người kế nghiệp của anh. Giờ thì... trả con gái của tôi lại mau!!

- Còn lâu mới có chuyện đó!!

Phập!

Những gì cô bé thấy... là hình dáng của mẹ xông tới, và bàn tay vẫn còn bị gã nắm chặt của cán dao đưa lên, xuyên thủng qua lớp áo, nhuộm đỏ cả sàn nhà.

- M... Mẹ...

Người phụ nữ sững sờ, nhìn xuống vết thương đang không ngừng chảy máu, rồi cả thân hình chợt đổ sụp. Đôi đồng tử dần dần mờ đục, theo từng nhịp thở run rẩy, và nhanh chóng tắt lịm.

- T/b, thấy thế nào hả? - Giọng gã vui vẻ thì thầm bên tai - Lần đầu tiên giết người... và kẻ đó lại chính là mẹ của mày?

- Không... không... Không phải con...

Con dao rơi phịch xuống sàn, đôi đồng tử đánh mất sự sống kia vẫn chưa hề khép lại, hướng ánh mắt đầy ý căm phẫn đến thẳng dáng vóc nhỏ bé.

- Không... KHÔNG PHẢI CON MÀ!!!!!

Cô ngã phịch xuống, trong tiếng cười khoái trá vang vọng của gã. Đâu đó tiếng còi xảnh sát vang lên inh ỏi, tiếng thét kinh hoàng của người dân, t/b đã chẳng thể nhận thức thêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net