Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay phòng bệnh nhộn nhịp hơn hẳn ngày thường, từ sáng cả hội maknae đã có mặt để bày trò chọc t/b vui. Trong lúc Jin cùng Ah Ran trao đổi về tình trạng của cô với bác sĩ thì chuyến đi Hawaii của cả nhóm đã được tường thuật lại đầy đủ không thiếu chi tiết nào rồi.

- Tụi em còn được đi lặn nữa ấy! Chị phải thấy cách Hoseok-hyung nhảy xuống biển cơ! Anh ấy bịt mũi rồi làm thế này này! *Jimin hào hứng diễn tả lại*

- Với còn được đi trực thăng để mà ngắm nhìn núi lửa phun trào nữa cơ! Cảm giác lúc bay trên trời tuyệt lắm ấy ạ! *Taehyung nói mà cười tít cả mắt*

- Trong phòng tụi em thuê có mấy con tắc kè rất to, cỡ thế này này, và biểu cảm hoảng sợ của Hopie-hyung lúc đó hài không tả nỗi ấy! *Tới lượt Jungkook thay phiên dìm hàng các anh* À quên, Jin-hyung cũng sợ đến nỗi cứ hét um cả lê-- Á đau!!!

Một cú cốc đầu dội thẳng vào mấy đứa nhóc không ngừng huyên thuyên, dù biết là muốn chọc t/b cười đó nhưng thi nhau nói xấu anh lớn thế này là không thể tha thứ được, Jin liếc xéo làm cả ba đều im thin thít.

- Hoseok mà có ở đây là mấy đứa chết chắc nhé, đã thế còn dám lôi cả anh vào nữa, muốn tối nay ra ngoài đường ngủ đúng không?

Cô bật cười trước khung cảnh đáng yêu trước mắt. Ở bên cạnh mọi người lúc nào cũng hạnh phúc cả, những niềm vui nhỏ nhoi không ai có thể thay thế được. Ngắm nhìn nụ cười ấy từ xa, Ah Ran cũng cảm thấy vui, hóa ra cô bé này cũng giống như những cô gái bình thường khác, t/b cũng rất dễ bị chọc cười đây này.

- Em thấy trong người thế nào rồi? Bác sĩ bảo là tình trạng của em đã không còn gì phải lo ngại nữa, vài hôm là có thể xuất viện đấy. - Chị dịu dàng hỏi thăm.

- Vâng ạ, em cũng thấy khỏe lên rất nhiều rồi. Thời gian qua mọi người đã phải vất vả chỉ vì em, thực sự... không biết phải làm sao để có thể đền đáp được hết tấm lòng của mọi người...

- Đừng nói vậy, chúng ta xem nhau như người một nhà mà, chút chuyện cỏn con này có đáng gì đâu chứ. - Jin liền lên tiếng, và ngay lập tức cả hội maknae cũng hùa theo làm t/b cứ cười mãi mà thôi.

Dạo gần đây Bangtan cứ thay phiên đến chăm sóc cô, rồi cả Ji Ah, Ah Ran và mọi người trong công ty nữa. Dù họ đã tận mắt chứng kiến tai nạn hôm đó xảy ra, đoán được mối quan hệ giữa cô và Yoongi, mọi người vẫn không nói gì, không ép hỏi mà vẫn luôn quan tâm và lo lắng. T/b biết ơn mọi người lắm, thật may mắn làm sao khi cô có thể làm việc cùng với những con người tuyệt vời và tốt bụng thế này.

- Cơ mà, t/b à... - Jin đột nhiên chuyển giọng, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống - Em... vẫn không thể giải thích chuyện hôm đó cho bọn anh được sao?

- ...!

- Bọn anh rất lo cho em, cả Ah Ran và mọi người nữa. Dù biết mỗi người đều có những bí mật không thể nói ra, nhưng nếu em cứ giấu th---

Ah Ran khẽ ra hiệu cho anh dừng lại, lắc đầu nhẹ nhàng. Jin biết, nếu bản thân cô đã không muốn nói thì ép buộc chỉ làm t/b khó xử thêm. Anh cắn môi, xem như anh chưa từng nói gì hết vậy.

- Em xin lỗi...

Chất giọng nhỏ nhẹ vang lên vừa đủ, mang theo lời xin lỗi chân thành gửi đến mọi người. Ah Ran nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấy, mỉm cười dịu dàng như nắng ban mai.

- Đừng xin lỗi gì cả, những việc em làm chị biết đều là có lý do. Không cần trách cứ bản thân như thế đâu, khi nào em sẵn sàng... chị và mọi người vẫn sẽ ở đây, chờ đợi em, t/b à. Khi em muốn nói ra tất cả mọi chuyện, tụi chị nhất định sẽ lắng nghe.

Cái ôm vỗ về bao trọn lấy cô, để mùi hương của chị khẽ làm đôi mi dần ướt. Ai cũng đối xử tốt với cô hết, biết bao nhiêu tình cảm thế này đến khi nào mới có thể đáp lại một cách trọn vẹn đây? Cô mỉm cười, câu trả lời thật quá đơn giản. Chỉ cần ở bên mọi người thật lâu thôi... là quá đủ cho cuộc đời này rồi.

- Đừng khóc đấy, không thì Suga mà thấy sẽ giận chị mất.

Cô bật cười, lau vội những giọt nước mắt chưa kịp rơi. T/b mỉm cười một cách tươi tắn, từ giờ cô xin hứa là sẽ không làm mọi người lo lắng gì nữa.

- Cơ mà Jin-oppa, sao hôm nay em không thấy họ vậy? Hoseok, Nam Joon với... Yoongi ấy ạ?

Chút nét lúng túng ẩn hiện trong đôi đồng tử kia, dù thật khó để t/b có thể nhận ra, vì anh đã ngay lập tức che đậy nó bằng một nụ cười và kỹ năng diễn xuất của mình rồi.

- Hội rapper hiện đang ở studio ấy, đợt comeback kế tiếp đã được lên kế hoạch rồi nên dạo này ba đứa rất bận. Chắc hôm nay không tới thăm em được đâu, xin lỗi t/b nhé.

- Ấy không, mọi người bận mà, em hiểu, chỉ là em thắc mắc vậy thôi.

Nói dối đúng là không dễ dàng gì, nhất là khi Yoongi đột nhiên đi đâu đó mà thậm chí anh còn không biết rõ. Đành giấu giếm cho qua ngày vậy, dù sao anh cũng hiểu những việc Yoongi làm đều là vì cô thôi.

"Thế nên Yoongi à... tuyệt đối đừng làm gì nguy hiểm nhé, phải trở về an toàn đấy!"

T/b khẽ quay người hướng về cửa sổ, ngắm nhìn mặt trời của một ngày mới vẫn đang tỏa sáng chiếu rọi khắp thế gian. Hôm nay quả là một ngày đẹp trời.

.

.

.

.

.

Suga dừng chân trước đồn cảnh sát quen thuộc, chút ký ức không vui trước đây nay được tái hiện trông thật rõ ràng. Bộ dạng buồn bã của t/b khi bước ra khỏi đây, những câu từ tàn nhẫn cô đã thốt ra tại đây chỉ để đẩy anh đi thật xa, Suga nhớ rõ, không thiếu bất cứ một chi tiết nào.

"Em sẽ tìm hiểu quá khứ của t/b"

Một ngày trước khi đến đây, anh đã nói chuyện này với vị bác sĩ mà anh tin tưởng. Không phải là để xin lời khuyên, mà chỉ đơn thuần là một thông cáo cho ai đó biết, rằng anh đã quyết định như vậy, thế thôi. Ji Han không phản ứng gì nhiều, không đồng ý cũng chẳng phản đối, cả anh cũng bị trói buộc ngay giữa hai luồng chính kiến, thật khó để có thể đưa ra một hành động đúng đắn trong trường hợp này.

"Em nghĩ như vậy là tốt cho cô ấy ư? Em không hối hận chứ? Nếu t/b biết được chuyện này và làm mối quan hệ giữa hai đứa xấu đi thì sao?"

"Em buộc phải làm." - Giọng anh dứt khoát - "Dù đã từng nói là không quan tâm đến việc cô ấy từng là ai, từng làm gì nhưng... bản thân em không thể để tình trạng này tiếp diễn thêm được nữa."

Ánh mắt đó vững chãi đến nỗi không gì có thể xoay chuyển được, Ji Han hiểu rằng mình chẳng thể ngăn chặn, và bản thân anh cũng không muốn như vậy. Kim trong bọc rồi sẽ có ngày lồi ra, t/b không thể cứ mang quá khứ ấy chôn giấu suốt cả cuộc đời. Chuyện gì phải tới rồi cũng sẽ tới, sớm hay muộn gì Suga cũng sẽ muốn biết thôi.

"Thế em định làm gì? T/b chắc chắn sẽ không nói rồi, em định bắt đầu từ đâu?"

"Từ nơi có nhiều manh mối nhất. Đồn cảnh sát."

Nắm tay thắt chặt, thu hết mọi sự quyết tâm, giờ thì anh đã không còn lưỡng lự gì nữa, Suga sải bước tiến vào.

.

- Kang T/b?

- Dạ vâng, có một nam thanh niên đến đây hỏi về cô gái đó ạ.

Đội trưởng Kim cau mày, vẫn không thể tin rằng đây là trường hợp thứ hai có người đến đây để hỏi về cô. Sau khi chắc chắn rằng đó không phải là người đầu, ông khẽ đưa mắt ra ngoài, quan sát anh sau tấm màn che hờ nơi văn phòng làm việc, chặc lưỡi một cách khó chịu.

- Đã bảo là chúng ta không biết gì chưa?

- Rồi à, nhưng anh ta vẫn quyết không đi, hoàn toàn khác với người đầu tiên. Giờ phải tính sao ạ?

- Được rồi, cứ gọi cậu ta vào đi, tôi sẽ tiếp chuyện.

Suga đang quan sát nơi làm việc vẫn luôn tất bật kể cả ngày nghỉ thế này, anh quản lý đã từng đến đây và đi về với bàn tay trắng. Anh không nghĩ mình sẽ khai thác được thông tin gì, nhưng chắc chắn với quyết tâm và tình hình nghiêm trọng hiện giờ, chắc chắn anh phải làm được. Giấu kín ánh mắt sắc sảo dưới chiếc mũ cap, đáp lại lời mời của viên cảnh sát vừa nãy, Suga di chuyển vào trong một căn phòng kín.

- Xin chào, tôi là người phụ trách tại đồn cảnh sát này, cậu có thể gọi tôi là Đội trưởng Kim.

- Vâng, chào ngài. Còn tôi là Min Yoongi.

Một cái bắt tay hữu nghị, dù chút sự lịch sự tối thiểu đó chẳng thể ngăn được ánh mắt dò xét từ cả hai bên. Không khó để anh nhận ra, người đàn ông này quả thực biết được gì đó về t/b.

- Tôi nghe nói cậu Min Yoongi đến đây là để tìm người? - Một động tác mời ngồi được nhẹ nhàng thực hiện.

- À vâng, cũng có thể nói là như vậy. Tôi đến đây là để tìm hiểu về một cô gái tên Kang T/b. Ngài biết cô ấy chứ?

Anh chuyển ánh nhìn tới vị cảnh sát đứng tuổi ấy, dùng mọi trực giác hiện có của mình mong muốn nhìn thấu được chút gì đó sau gương mặt kia, dù hành động ấy lập tức trở nên vô dụng và không cần thiết.

- Biết. - Ông chợt đứng dậy, tiến ra cửa thì thầm gì đó với một nữ cảnh sát rồi khẽ quay lại - Cà phê nhé? Cậu thích nóng hay đá?

- Quả nhiên ngài biết cô ấy? Thế t/b--

Động tác tay ra hiệu ngừng lại, với một người lớn tuổi như ông thì hành động của anh đã có đôi chút thất lễ. Cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, Suga chậm rãi ngồi xuống, đáp thật rõ ràng.

- Xin lỗi, cà phê nóng thôi ạ. Cám ơn ngài.

Ông mỉm cười, và cuộc nói chuyện đã bị dừng lại giữa chừng cho đến khi hai tách cà phê thơm lừng được đem vào. Suga nuốt không trôi, bao cảm xúc bức bối hiện giờ chút caffein này chẳng thể giải tỏa được. Nhấp một ngụm cho có lệ, anh không chần chừ vào chủ đề chính ngay.

- Xin hãy cho tôi biết đi, những điều ngài biết về cô ấy.

- Cậu là ai? Có quan hệ thế nào với t/b? Trước đây cũng từng có một người đến đây hỏi về con bé, cậu với người đó có quen biết nhau không?

Quá dễ để anh có thể nhận ra rằng bản thân đang bị điều tra ngược lại. Sự chênh lệch tuổi đời và kinh nghiệm rõ ràng là một rào cản ngăn anh lấy được thông tin. Có qua thì sẽ có lại, đầu tiên anh phải có được sự tin tưởng từ đối phương đã.

- Đây là nơi tôi đang làm việc. - Một danh thiếp nhỏ của Bighit được đưa ra - Nếu ngài nghi ngờ thì có thể gọi điện tới đó xác nhận. Tôi là Min Yoongi, là một nghệ sĩ thuộc quyền quản lý của công ty này. Người đầu tiên đến đây là quản lý của chúng tôi. Cả tôi và anh ấy đều là đồng nghiệp của t/b.

Anh không ngại nói ra thân phận thật của mình, đồng thời cũng kể rất rõ mối quan hệ công việc giữa anh và cô, tất cả chỉ để lấy lòng tin, vì những việc sắp bàn tới đây là một vấn đề chẳng dễ dàng gì để có thể nói ra, nhất là giữa hai người lạ chỉ mới gặp nhau lần đầu.

- T/b rất thường xuyên đến đây, và chính tôi cũng biết lý do cho sự việc đó chẳng hề tốt đẹp gì. Cô ấy không muốn nói, có hỏi đến bao lần thì vẫn tuyệt đối giấu kín. Thế nên tôi chỉ có thể nhờ cậy vào ngài, xin hãy cho tôi biết... t/b trước đây đã gặp phải chuyện gì vậy?

Như đã dự đoán trước, sự im lặng đáp lại cả câu hỏi ấy. Một ngụm cà phê đen đặc được ông nuốt trọn vào cuống họng, dù ánh mắt ấy vẫn chưa hề rời khỏi gương mặt trẻ tuổi kia.

- Cậu với t/b có mối quan hệ gì?

- ...!

- Nếu chỉ là đồng nghiệp và tò mò về quá khứ của một cô gái thì nên dừng lại và quay về đi. Tôi đã biết t/b từ lúc con bé chỉ mới 8 tuổi, mọi chuyện về t/b tôi đều hiểu rõ và chưa hề có ý định sẽ nói với ai. Đèn nhà ai nhà nấy rạng, cuộc đời của một con người có những cánh cửa mà không phải ai cũng có thể bước vào, nó đã khóa rồi thì hà tất gì cậu phải tốn sức để mở ra? Hãy quay đầu lại và để bản thân được nhẹ nhõm.

- Tôi không phải tò mò!! - Anh bắt đầu gằn giọng, ánh mắt ấy càng dần sắc lẽm hơn - Một chút cũng không. Hoàn toàn không.

Ông nhìn thấy rõ sự thật trong đôi mắt kia, để rồi chuyển hướng câu chuyện sang một khía cạnh khác.

- Cậu quan tâm con bé? Nên mới cố tình đến đây?

- T/b đang ở trong bệnh viện, với vết cắt tự gây ra nơi cánh tay.

- ...!

- Đây không phải lần đầu, đã hai lần- à không, ba lần... khi cô ấy có ý định tự làm hại bản thân mà tôi đã tận mắt chứng kiến. - Anh cười nhạt, càng nhớ lại càng làm cổ họng nghẹn ứ - Quá khứ của t/b rõ ràng đã gây ảnh hưởng lớn tới cô ấy, thậm chí nó còn trở thành một căn bệnh tâm lý khó chữa nữa. Tôi... tôi chỉ muốn biết để có thể giúp đỡ cô ấy thôi. Tôi muốn giúp, tôi phải giúp, vì ngài nói đúng rồi đấy... tôi quan tâm cô ấy hơn cả bất cứ thứ gì.

Giọng anh dần run, cố nén cảm xúc đang dần chực trào. Nếu như người này từ chối, nếu như ông gạt phăng đi lời khẩn cầu này của anh thì Suga sẽ lại tiến thêm một bước tới tuyệt vọng. Anh phải bình tĩnh, truyền đạt thật rõ ràng.

- Xin hãy giúp tôi. Rốt cuộc là cô ấy đã phải chịu đựng chuyện gì mà không thể nói ra? Tôi phải biết, nếu không t/b sẽ... - Anh cắn môi, cố gắng gột bỏ dự cảm xấu nhất có thể xảy ra trong đầu mình.

- Cậu biết chương trình bảo vệ nhân chứng chứ? Trường hợp của t/b cũng giống y như vậy. Mọi giấy tờ, thông tin, gia đình và các mối quan hệ của con bé từ 15 năm về trước đều được giấu kín tuyệt mật. Tất cả là vì t/b thôi.

- Giấu kín...? Tại sao?!

- Vì quá khứ của t/b... sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc đời con bé sau này nếu người ngoài biết được. Đây là thỉnh cầu của tôi khi tiếp nhận vụ án đó, vì để bảo vệ con bé, chỉ có vậy. Và cả chuyện cho ai biết ai không, đều thuộc toàn quyền con bé quyết định.

- Vụ án? Ngài đang nói tới vụ án nà--

- T/b là người quyết định. - Ông ngắt lời anh - Nếu chưa có sự cho phép của con bé thì cả tôi, hay bất cứ ai trong đồn cảnh sát cũng không được phép mở miệng nói ra. Đây là luật, và chúng tôi chỉ là những công dân thi hành đúng luật thôi. Xin lỗi cậu.

Trở ra với bàn tay trắng, cùng mớ bòng bong lẩn quẩn trong đầu, Suga cứ đứng thẫn thờ trước đồn cảnh sát mà một bước chân cũng chẳng nhấc lên nổi. Những luồng suy nghĩ hỗn độn, sao mọi thứ xoay quanh cô đều trở nên tăm tối và rối rắm mỗi khi anh có ý định tìm hiểu? Một cú đấm dội thẳng vào bức tường gần đó, đã cố gắng thế nhưng vẫn không có được kết quả gì, Suga cắn môi trong từng tiếng nấc nhỏ.

- Em biết mà, không dễ gì họ nói ra đâu.

- Ngay từ đầu tới đồn cảnh sát đã không phải là một ý kiến hay rồi.

Hai giọng nói kỳ lạ nhưng cũng quen thuộc chợt vang lên làm anh ngơ ngác quay lại. Cặp đôi cùng hội rapper không biết từ khi nào đã đợi sẵn ở nơi đây, chỉ để gây bất ngờ cho ông anh của mình.

- Hai... hai đứa...? Sao lại...?

- Từ tối hôm qua ấy, em với Hoseok đã thấy anh lẻn vào công ty khi trời còn chưa sáng. Anh lục lọi gì đó ở phòng nhân sự đúng không? Bọn em biết hết đấy.

Vì cả hai luôn túc trực suốt ở studio nên đã tình cờ nhìn thấy anh. Với chút linh tính mách bảo của Hoseok, cộng thêm vài suy luận nhỏ của Nam Joon, từ sáng hai người đã theo chân và biết ngay chuyện anh đang định làm.

- Bọn em cũng muốn giúp, Yoongi-hyung à. Chuyện của t/b... không phải chỉ có mình anh lo lắng đến vậy đâu.

- Hoseok nói đúng đấy ạ. Dù gì ba người thì vẫn hơn, đúng không? Với lại giờ anh cũng chẳng thể đuổi bọn em đi được.

Hai đứa nhỏ cười hí hửng, ra vẻ rất tự tin làm anh chẳng thể nói thêm được gì. Suga cũng khì cười, phải rồi, từ lúc anh cùng mọi người trở thành Bangtan thì anh đã chẳng còn một mình nữa rồi.

- Nhưng giờ phải tính sao đây? Đồn cảnh sát này là nguồn thông tin duy nhất của chúng ta...

- Tớ không nghĩ thế đâu, nếu Yoongi-hyung đã dành cả một ngày chỉ để điều tra chuyện này thì chắc anh đã có phương án dự phòng rồi đúng không?

Vẫn sự thông minh sắc sảo ấy, anh chỉ có thể cười thầm ngưỡng mộ vị trưởng nhóm tài năng của mình và rút điện thoại ra. Một bức hình đã được nhanh chóng chụp lại vào đợt đột nhập phòng nhân sự đêm hôm qua, ghi lại đầy đủ thông tin hiện tại của t/b.

- Vốn dĩ anh cũng không đi xa thế này nhưng... xem ra chúng ta phải ra ngoại ô một chuyến rồi.

.

.

.

Thời điểm chuyến xe buýt dừng chân tại bến cũng là lúc mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Một bữa trưa gọn nhẹ được cả ba xử lý nhanh chóng đã tạm thời lấp đầy được cái bụng rỗng, dù chút khung cảnh ngoại ô heo hắt cùng ánh nắng chói chang của ngày hè này lại làm nhu cầu về nước trở nên cần thiết hơn.

- Ah... nắng gắt quá...

- Vì xung quanh trống trải quá đấy, có vẻ như chúng ta lựa sai thời điểm để đến đây rồi. - Nam Joon lau vệt mồ hôi trên trán - Hyung, cô nhi viện đó ở đâu vậy ạ?

- Chắc ở hướng này, đi thôi.

Theo như thông tin tìm được trên mạng thì có vẻ như cô nhi viện ấy chỉ ở quanh đây. Vì quá thưa thớt dân cư nên rất khó khăn để cả ba có thể tìm được đúng đường. Đi lạc hết mấy chập, ghé nghỉ chân ở những quán nước đơn sơ nơi ngoại ô giản dị, đến lúc bảng hiệu của cô nhi viện chợt hiện ra thì đã mất một khoảng thời gian khá dài rồi.

- Kang T/b... phải rồi, đúng là cô gái ấy đã từng sống ở đây từ năm 8 tuổi, nhưng khoảng 5 năm trước thì đã rời đi lên trung tâm thành phố mất rồi.

Nữ viện trưởng với vẻ ngoài chỉ mới ba mươi khẽ nâng gọng kính của mình lên, gật gù đọc theo những thông tin cô vừa tìm được trong chồng hồ sơ dần bám đầy bụi. Đúng như những gì vị đội trưởng cảnh sát ấy đã nói, những hồ sơ liên quan đến t/b trước khi cô đến đây đều đã bị tiêu hủy một cách sạch sẽ.

- Thế cô có biết chút ít gì về Kang T/b không ạ? Như là nơi ở trước khi đến đây? Hoặc tên bố mẹ chẳng hạn?

Sự nóng vội của anh làm không khí trong phòng có chút căng thẳng, người con gái ấy khẽ đóng tập tài liệu lại, chỉnh chu cặp kính của mình.

- Xin lỗi nhưng cô nhi viện chúng tôi chỉ lưu giữ thông tin của những đứa trẻ khi chúng ở đây thôi, còn về trước hay sau khi đến đây thì hoàn toàn là thông tin cá nhân, chúng tôi không biết. Đây là quyền lợi cho đứa trẻ và là trách nhiệm của chúng tôi, xin được từ chối là sẽ không đưa ra bất cứ thông tin nào liên quan đến câu hỏi đó của anh nữa.

- Vậy thì trong lúc ở đây? - Anh vẫn không hề muốn bỏ cuộc - T/b khi ở đây có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không? Chuyện đáng để lưu tâm hay đặc biệt nào đó? Xin cô. Bất cứ chuyện gì cũng được, nếu biết thì xin hãy nói với tôi.

Nữ viện trưởng thật sự không hiểu vì sao người con trai trước mặt lại ngoan cố đến vậy. Anh bỏ ngoài tai những lời cô vừa nói và phép tắc lịch sự tối thiểu để tiến tới sát bàn làm việc của cô, khẩn cầu với đôi mắt như dần ngấn nước. Có lẽ chính là sự tuyệt vọng len lỏi trong đôi đồng tử ấy đã làm cô thay tâm đổi ý.

- Tôi chỉ mới được bổ nhiệm chức Viện trưởng ở đây 2 năm về trước thôi, còn cô gái tên Kang T/b đó thì đã rời khỏi đây từ 5 năm trước rồi nên tôi hoàn toàn không hề biết gì về thời gian cô ấy ở đây cả.

- ...?! Thế còn Viện trưởng tiền nhiệm? Người đó chắc biết đúng không? Làm sao để liên lạc vớ---

- Bà ấy đã qua đời rồi, sau khi nghỉ hưu ở đây không lâu.

Chút hi vọng còn sót lại sụp đổ, kéo thẳng tâm trí của cả ba người xuống tận đáy vực thẳm. Tại sao mọi chuyện lại khó khăn thế này? Cứ mỗi khi nghĩ rằng đã nắm được sợi dây nào đó thì nó tan biến nhanh chóng chẳng còn dấu vết gì. Suga nghiến răng, nỗi bức bối nay lại trào dâng không hồi kết, phải làm sao thì mới có thể mở được cánh cửa cô đang canh giữ đây?

- Anh quan tâm đến Kang T/b thế à?

Để ý sắc mặt không ổn dưới chiếc mũ cap màu đen tuyền kia, nữ viện trưởng đã để nỗi tò mò trở thành một câu hỏi.

- Tại sao lại muốn tìm thông tin của cô gái ấy nhiều đến thế?

- Để cứu cô ấy. Chỉ... để cứu t/b mà thôi...

Suga kết thúc câu nói ấy bằng cách quay lưng đi, cả Namjoon và Hoseok cũng lặng lẽ cúi chào và quay gót ra cửa. Có lẽ họ đã một đi không trở lại rồi, nếu như không bị câu nói kế tiếp vang lên giữ chân lại.

- Thật ra thì ngoài Viện trưởng tiền nhiệm còn có một người khác biết được t/b trong khoảng thời gian cô ấy ở đây.

- ...?!!

- Các anh chỉ cần rời khỏi đây và rẽ vào khu bếp ở dãy hành lang góc phải, hỏi nữ sơ họ Han chuyên chăm lo về việc quản lý và săn sóc cho lũ trẻ là sẽ biết ngay. Bà ấy đã làm việc ở đây suốt hơn 15 năm rồi, chắc chắn sẽ biết về cô gái tên Kang T/b đó.

Nỗi cảm kích trong chốc lát chẳng thể phát lên thành lời được, một nụ cười nở rộ trên cả ba chàng trai. Anh và mọi người rối rít cảm ơn, nhanh chóng định rời khỏi đấy.

- Nhưng... tôi có thể hỏi cô một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net