Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cháu có chắc mình muốn làm thế không?

Bang PD nhấn mạnh cả câu hỏi, hướng sự nghiêm túc đến thẳng cô gái nhỏ nhắn kia. Ngài vẫn đang hi vọng, dù nó thật nhỏ nhoi, rằng cô gái ấy sẽ suy nghĩ lại. Mọi chuyện thành ra thế này chẳng ai mong muốn cả, và quyết định ấy của cô lại là điều ngài càng không mong muốn hơn.

- Vâng ạ. Cháu đã quyết định rồi. Xin ngài... hãy cứ phủ nhận tin đồn ấy vào buổi họp báo ngày mai đi ạ.

Vẫn không thể thay đổi được gì, ngài thở hắt, cố giấu sự mệt mỏi dưới chất giọng trầm khàn.

- Yoongi sẽ không để yên đâu. Cháu thừa biết thằng nhóc ấy nổi giận lên thì sẽ như thế nào mà.

- Về phần Yoongi thì cháu sẽ nói chuyện với anh ấy. Xin ngài an tâm, cháu chỉ nhờ ngài thông báo ý định này cho những người có liên quan biết trước thôi.

- Còn Bangtan? Sáu đứa còn lại... cháu định thế nào?

- ...Họ... - Cô ngưng bặt, có chút khó khăn để phát trọn thành câu - Họ rồi cũng sẽ hiểu thôi ạ...

Ngài thấy rõ bàn tay kia vẫn đang nắm chặt lấy gấu áo mình, sự miễn cưỡng và khó khăn cô đang trải qua chút ít nào ngài cũng chợt hiểu.

- Yoongi... là kiểu người không dễ gì đem lòng yêu một ai đó đâu.

- ...!

- Vì tính cách của thằng bé, vì sự trưởng thành hơn cả tuổi và sự trầm lặng luôn tạo một bức tường dày cộm ngăn cách bất kỳ ai tiến vào. Yoongi khó đem lòng yêu ai đó, thế nên cũng rất khó để quên.

- ...

- Min Yoongi yêu cháu, t/b à. Rất nhiều.

- Cháu biết mà...

Cô biết. Mọi người đều biết. Vốn dĩ chẳng khó để nhận ra, khi sự lạnh lùng và vô cảm của ai đó đã dễ dàng bị xóa bỏ mỗi khi người nào ấy xuất hiện. Những nụ cười thường trực trên môi của anh, những ánh mắt ấm áp luôn dành sự quan tâm chỉ cho một người. Cô biết... rằng anh rồi sẽ đau đớn và tổn thương nhiều đến mức nào.

- Cháu đâm anh ấy một nhát, và cũng tự đâm chính mình. Cả hai đều đau, và đó là nỗi đau bắt buộc. Nhưng rồi vết thương sẽ lành, và anh ấy sẽ học được cách tự phòng vệ. Cháu... chỉ có thể tin tưởng vào điều đó thôi.

Cô chỉ có thể tin tưởng vào một điều duy nhất như vậy. Mọi hy vọng, cố gắng của cô, chỉ đều có thể tin tưởng mà dựa dẫm vào nó. Bị dồn đến bước đường này, con đường cô phải đi giờ chỉ có một.

- Không thể cho ta biết sao, lý do cháu quyết định như vậy? Rốt cuộc chuyện gì mà lại có thể ép buộc cháu phải...!

- Cháu sẽ nói hết với Yoongi, vào hôm nay. Sau đó... nếu anh ấy muốn, anh ấy có thể nói lại với tất cả mọi người. Cháu cũng thế, chỉ là... nếu có ai đó là người đầu tiên biết được chuyện này, cháu muốn người đó là anh ấy. Chỉ mình người ấy mà thôi...

Cô cúi đầu, sau khi đã nói hết những điều muốn nói. Mọi việc đều đã sẵn sàng, và có cảm giác như đó là nguyện ước cuối cùng trước khi chính tay ai đó phá hủy mọi thứ.

- Thật ra... nếu nhát dao ấy là đến từ người mình thương yêu, thì vết thương sẽ không bao giờ lành nổi đâu. Cháu biết mà... đúng không?

T/b toan rời đi, và có lẽ bước chân cô sẽ vững vàng hơn nếu như câu nói ấy không hề xuất hiện. Cô im lặng, ngài nhìn thấy tấm lưng nhỏ bé kia dần chìm trong bóng tối, và rồi gương mặt một bên khẽ quay lại, dành tặng thêm một nụ cười và khuất bóng sau cánh cửa khép chặt.

Chút níu kéo cuối cùng, và ngài đã không thể làm gì được.

Kang T/b... đã thật sự muốn từ bỏ Min Yoongi rồi.

.

.

.

.

.

Trời âm u, nhuộm cả một màu xám xịt. Đâu đó sấm chớp đã vang rền, thương tình chiếu sáng chỉ trong tích tắc ngôi nhà cổ to đùng đã bị lãng quên từ lâu kia. Chìa khóa được rút ra từ túi xách, tra vào dễ dàng để lộ thanh âm gọn ghẽ ngay khi cánh cửa được mở. Anh không biết bằng cách nào cô có được nó, dù cho có hỏi thì t/b vẫn không đáp dù chỉ một chữ.

- Mời anh vào.

Yoongi do dự, linh tính mách bảo bước chân không thể tiến vào địa phận kia. Có chút sợ hãi, có chút dự đoán rằng những việc kinh khủng sẽ chỉ xảy ra trong ngôi nhà cổ kính ấy. Anh thừa biết, nhưng lại không thể chối từ nụ cười hiền mang nỗi buồn tênh nơi người đứng trước mặt. Yoongi nghe thấy tiếng tim ai đó vụn vỡ, nhìn thấy những giọt máu nhỏ rỉ ra nơi lồng ngực anh vẫn luôn dành trọn cả trái tim mình thương yêu. Nắm tay thắt chặt, và giờ cả hai đã không thể nào quay đầu.

- Dù em có nói gì, anh cũng sẽ không để em giết chết tình yêu của chúng ta đâu.

T/b mỉm cười, không đáp mà chỉ xoay người. Cánh cửa được mở rộng, dẫn lối vào khoảng không tối mịt mà tuyệt nhiên chẳng một ai muốn đặt chân vào. Yoongi phải vào, anh thừa biết điều đó. Vì người con gái ấy đang bị nơi này giam giữ, cánh cửa dẫn đến căn phòng bí mật cô vẫn luôn chôn giấu tận đáy lòng mình. Anh nuốt nước bọt, từng bước tiến lên. Bước chân vững chãi nay chẳng còn do dự.

Ngoài trời mây lại kéo đến, và mưa đã bắt đầu rơi.

.

Yoongi khép hờ cánh cửa sau lưng mình, có chút khó khăn để nhìn rõ không gian đầy tối tăm này. Tấm rèm được ai đó nhẹ nhàng kéo sang, để lộ từng đợt trăng yếu ớt hắt vào chiếu sáng một góc của căn phòng. T/b xoay người, vén cả tấm rèm của gian cửa sổ phía bên kia, ở nơi bóng tối che lấp mọi tầm nhìn ấy, động tác cô vẫn uyển chuyển và nhẹ nhàng một cách thuần thục. Anh chợt nhận ra, t/b thực sự thấu hiểu rất rõ toàn bộ cấu trúc của ngôi nhà.

- Trời đang mưa mà ở đây lại cắt điện nên tối lắm nhỉ? Em thì lại không biết cầu dao tổng đã lắp ở chỗ nào rồi nên giờ chỉ có thể dùng phương pháp truyền thống như vậy thôi.

Từng ngọn nến thon dài được thắp sáng bằng chiếc bật lửa nhỏ gọn, cô đặt một cây lên chiếc bàn thấp, những cây khác ở bốn góc nhà, không gian phòng khách dần rõ ràng hơn, dù với anh giờ chỉ cần nhìn thấy rõ mỗi cô là đủ.

- Xin lỗi anh, khách đến nhà mà em lại chẳng thể mời nước hay bánh trái gì. Đúng là hơi bất lịch sự nhỉ?

- Đây không phải nhà của em.

Anh đáp tấp lự, xóa ngay nụ cười vẫn đang lấp ló trên môi ai kia. Câu nói có chút ngụ ý bông đùa ấy, anh không hề thấy vui chút nào.

- Nhà em là căn hộ nằm trên tầng ba khu chung cư Hanyeong mới xây dựng. Là nơi anh đã đến đó ngủ nhờ, là nơi em đã làm cơm cuộn trứng cho anh ăn, là nơi mà em đang ở, là nhà của em. Chứ không phải nơi này.

Là một chút cố gắng, là một chút gồng mình, t/b thấy rõ Yoongi đã đang khổ sở thế nào để bám víu hi vọng nhỏ nhoi anh vẫn luôn tin tưởng. Anh đang lo sợ, anh đang run rẩy, nhưng không phải vì cái lạnh của tiết trời về đêm ở nơi này.

T/b chỉ chợt cúi đầu, sau khi đặt tất cả ngọn nến vào đúng vị trí, cô chậm rãi tiến bước lại gần, nắm lấy bàn tay đang tự thắt chặt đến mức trắng toát kia, làm nó buông lỏng. Cô dẫn anh đến chiếc đi-văng ngay chính giữa phòng, đặt anh ngồi xuống.

- Ngồi đi, anh đứng hoài sẽ mỏi chân đấy.

Cái chạm của cô thật dịu dàng, và tuyệt đối Yoongi không hề muốn cô buông tay ra. Sức con trai bỗng trở nên yếu ớt, quấn chặt lấy bàn tay của ai đó ngay khi vừa mới định quay người đi.

- Em chỉ định đi lấy ghế thôi.

Anh chầm chậm buông tay, và đúng là t/b chỉ muốn lấy ghế thật. Chiếc ghế tròn nho nhỏ, được đặt đối diện với anh, một khoảng cách đủ xa, và làm Yoongi lo lắng khi chiều dài cánh tay mình sẽ chẳng thể nào chạm đến cô được.

Dáng vẻ t/b ngồi chợt chỉnh chu lạ thường, cô khép chặt đôi chân, để hai bàn tay lên cả đầu gối, hít sâu. Yoongi để ý đến đôi mắt cá lấp ló phía trên đôi giày cao gót kia. Thật may nó không hề bị bong gân, và điều đó chợt làm anh cảm thấy yên lòng.

- Mẹ em là gái điếm.

- ...!!

- Còn bố em là một kẻ giết người. Tội nhân họ Kang, kẻ sát nhân hàng loạt, đó chính là ông ấy.

T/b luôn biết cách.

Cách để làm nắm bắt cảm xúc của một ai đó. Cô luôn giỏi trong điều ấy, kiểm soát những gì họ đang suy nghĩ, điều khiển cảm xúc của họ, có thể nói đó là một nghệ thuật giao tiếp, theo cả tích cực lẫn tiêu cực. Yoongi không phải không biết, khả năng ấy đã được chứng minh khi chỉ bằng vài câu nói đơn giản, cô đã thay đổi suy nghĩ người bố nghiêm khắc của anh. Anh biết chứ, thừa biết năng lực ấy của cô, điều anh không biết, là nó có thể kinh khủng đến mức nào.

Anh há hốc, cánh môi mấp máy chẳng thể thốt nên câu. T/b thành công, ngay từ bước đầu tiên đã phá vỡ hình tượng đẹp đẽ của cô trong mắt anh, một đòn tấn công tuyệt đỉnh... đủ làm cô hạnh phúc và đau đớn một lượt.

- Mẹ em... thường rất hay vắng mặt vào buổi tối. Có khi đi làm đến tận buổi chiều hôm sau, vào những ngày khách đông, và bà thì chẳng màng cơ thể mình liệu có kiệt quệ. Bà luôn đẹp, luôn rất thơm, em rất thích được chạm vào bà, nếu được ôm... có lẽ em sẽ hạnh phúc đến chết mất. Bà luôn là... người em yêu nhất trên thế gian này, dù người đời có bảo người phụ nữ ấy dơ bẩn đến nhường nào.

Cô chợt bật cười, phác họa thật rõ người phụ nữ tuyệt đẹp ấy trong tâm trí mình. Nhớ mẹ, bàn tay cô lại xoa nắn vào nhau, cố tìm lại chút hơi ấm ngày xưa thật hiếm hoi mỗi khi được chạm vào bà. T/b yêu mẹ, rõ ràng là thế.

Và chỉ mỗi bà mà thôi.

- Bố em... là một kẻ vô cùng kỳ lạ. Từ lúc em bắt đầu nhận thức về thế giới này, sự kỳ lạ ấy của ông... đã là điều vượt qua mọi tầm hiểu biết thông thường của một con người.

Những ánh mắt sắc lạnh, luôn nhìn chăm chăm đứa con gái của mình một cách thật quái dị. Những nụ cười cùng giọng nói man rợ, một con quái vật không ai muốn đến gần. Người đàn ông đó luôn đáng sợ như thế, bám cả mùi máu tanh dù đã tắm rửa vô cùng sạch sẽ. Khu tầng hầm tuyệt đối không được bén mảng tới, thậm chí còn chẳng bằng một góc so với con quái vật - chủ nhân của nó kia.

- Em không biết tại sao hai người lại quen nhau. Cũng có thể vì nghề nghiệp của mẹ, hoặc trong một sự kiện tình cờ nào đó, em không biết, và có lẽ cũng sẽ không bao giờ được biết... vì sao mình lại được sinh ra.

Tại sao lại sinh ra tôi? Ở một ngôi nhà có kẻ sát nhân hàng loạt thì có ích gì để sinh ra một đứa bé như tôi chứ?

Mày thông minh lắm mà, sao không thử đoán xem? Lý do rất đơn giản, và chỉ có mỗi mình mày là không nhận ra thôi.

Gã chưa bao giờ trả lời, dù cô vẫn luôn hỏi. Gã giấu nó tận đáy lòng của mình, và tuyệt nhiên không để cô tìm ra. Lý do cả đời cô tìm kiếm, ngoại trừ gã, thì không một ai biết cả. T/b tự hỏi, liệu nó có thể đơn giản đến mức nào.

- Là để chúng ta gặp nhau.

- ...!

- Em sinh ra... là để chúng ta được gặp nhau. Là để bọn anh được gặp em... t/b à.

Giờ cô mới để ý, dáng vẻ của người con trai ấy từ khi nào đã bắt đầu thu nhỏ cả lại. Cô không hề nhận ra, ánh mắt ấy đã run rẩy nhìn cô như thế từ bao lâu rồi. Những cố gắng như đang vắt kiệt mọi sức lực của anh, anh vẫn cố gồng mình tỏ ra mạnh mẽ. Yoongi đang chiến đấu, một trận chiến anh thừa biết mình không thể nào thua.

- Nếu đó là những điều em nghĩ, nếu đó là vì xuất thân của em sẽ làm anh căm ghét và khinh thường em, thì em sai rồi. Anh sẽ không bao giờ như vậy.

Yoongi chẳng bao giờ quan tâm việc t/b là ai. Vốn dĩ ngay từ đầu đã thế.

Anh không hề quan tâm, và nếu bản thân t/b không muốn nói ra, anh cũng sẽ không ép buộc cô phải nói. Yoongi vạch sẵn một con đường, một giới hạn về t/b mà bản thân anh nên biết, anh hiểu mình không nên bước qua giới hạn ấy, bởi mỗi người đều có một góc khuất họ chỉ muốn giữ riêng cho chính bản thân mình. Như căn phòng ấy, căn phòng đóng kín mà t/b luôn chôn giấu nơi tận sâu mê cung của mình, anh không thể vào, và anh cũng không muốn vào, anh đã nghĩ như thế, và vẫn sẽ như vậy đến mãi mãi về sau.

Nếu như những điều đó không hề ảnh hưởng đến t/b.

Phải, vì nó ảnh hưởng, vì nó đang làm người con gái này chết dần chết mòn, anh mới bước qua giới hạn đó mà làm những việc trái với lương tâm của mình. Điều tra về người con gái mình yêu, đào bới quá khứ của cô ấy, cầm lấy chiếc rìu bằng chính đôi tay mình phá vỡ cánh cửa bằng gỗ rắn chắc ấy. Dù nó vẫn là một phần của cô, vẫn là một phần của người con gái mang tên t/b này. Anh vẫn vung rìu, với hết sức bình sinh của mình.

Vì anh biết. Dẫu cho có thứ gì chờ đợi phía sau cánh cửa, anh vẫn yêu. Vẫn sẽ chỉ yêu mỗi mình cô thôi. Sẽ không thay đổi gì cả.

Yêu.

Chỉ cần một chữ đó, tất cả những thứ khác đều không còn quan trọng. Chuyện t/b là ai... giờ đã không thể ảnh hưởng đến tình cảm anh dành cho cô nữa rồi.

T/b đứng dậy, và ánh mắt Yoongi vẫn chưa có ý định rời khỏi cô, mang theo nỗi lo lắng chưa hề nhạt phai. Từng bước chân chậm rãi, t/b như dần biến mất vào trong bóng tối, thật nhẹ nhàng, cô dừng lại cách chỗ Yoongi không xa. Một góc tường bên trái lò sưởi đã tắt lịm ngủ yên từ lâu, lớp tro tàn mang màu đen đặc xấu xí bỗng thật lấp lánh dưới ánh nến ấy. Gương mặt cô sáng rực một bên, để lộ con ngươi cũng đã mang màu của lửa bập bùng và tỏa sáng kia, chầm chậm hướng cả ánh nhìn xuống nền nhà lạnh lẽo, vương lại chút mảng đen ngòm nào đó không rõ ràng, trên sàn gỗ đã thấm đẫm một sắc màu xấu xí.

- Yoongi. Có phải anh từng nói... anh rất căm ghét những kẻ giết người không?

- ...?!

- Bố em là kẻ giết người, thế anh... có căm ghét ông ta giống như thế không?

Ai đấy hiểu rõ câu từ ấy mang theo ý nghĩa gì, và ai đó cũng chợt hiểu rõ những lời thốt ra trước đây đã vô tình tổn thương người ấy nhiều thế nào. Anh đã không biết, mỗi khi thời sự đưa tin về gã đàn ông gầy gò thô kệch ấy, có ai đấy đã tự giấu đi vết máu dưới lồng ngực phập phồng từng hơi thở kia. Yoongi có chút hối hận, thật sự đã thế, dù những lời anh nói lúc đó, hoàn toàn không hề sai.

- Giết người là một tội ác. Là một con người bình thường, thì không thể cầm dao mà giết chết một ai đó được. Những kẻ như thế... vốn dĩ phải chịu mọi sự căm ghét của thế giới này. Nên phải, anh rất ghét. Rất ghét.

Cố tình nhấn mạnh, để cho cô ấy nhìn thấy sự thật nơi đồng tử của mình. Yoongi không nói dối, vì chỉ sự thật mới có thể tiếp tục được câu chuyện này. Điều mà cả hai đều hiểu rõ.

T/b mỉm cười, dựa lưng vào cạnh trên của lò sưởi, đôi bàn tay đan lại sau lưng, bắt đầu phác họa thành câu những từ ngữ lấp lánh ánh lửa, thiêu cháy niềm tin của ai kia.

- Vậy... nếu em nói em cũng đã từng giết người, thì anh sẽ nghĩ như thế nào đây, Yoongi?

.

.

.

.

.

- Cậu cũng định về à?

Hoseok buông tay nắm cửa, có chút bất ngờ hướng sự chú ý đến người vừa cất tiếng. Namjoon một tay đã quải balo, khẽ nghiêng đầu chờ đợi câu trả lời.

- À, Jin-hyung vừa nhắn là lát nữa sẽ mưa rất to. Thời tiết dự báo có bão gì ấy nên nhắc tớ về sớm. Còn cậu?

- Same here.

Vị nhóm trưởng trẻ tuổi lắc chiếc di động trên tay, nhận được một nụ cười thường trực trên môi cậu bạn. Và sau khi nhận thêm một cú điện thoại hối thúc của Jin, cả hai đã quyết định cùng nhau về nhà.

- Mà khoan, có nên ghé qua Genius Lab để gọi anh ấy về chung không?

- Nếu là Yoongi-hyung thì giờ anh ấy không có ở studio đâu.

- Hả? Anh ấy đi đâu à?

- Tớ không biết nữa. - Cậu đáp thật gọn ghẽ - Cơ mà không sao đâu, chắc anh ấy sẽ về sớm thôi.

Hoseok ngước nhìn bầu trời đen kịt ngoài khung cửa sổ, dãy hành lang được ánh đèn thắp sáng cũng chợt lành lạnh bởi nhiệt độ hạ thấp xung quanh. Bóng dáng của ai đó lấp ló nơi ánh đèn chẳng thể với tới, thì thầm to nhỏ, và điều đó chẳng thể thoát khỏi sự chú ý của hai cậu trai trẻ.

- Ơ? Là hai anh quản lý? - Namjoon nhanh chóng nhận ra - Họ làm gì ở đó vậy?

Dáng vẻ lén lút, sự bất thường thể hiện rõ rệt. Và nó chỉ chờ đợi ai đó nhìn thấy rồi lý giải thôi.

- Vậy là Bang PD đã quyết định như vậy?

- Đúng thế, buổi họp báo ngày mai sẽ phủ nhận mọi tin đồn, theo đúng ý của t/b, và Yoongi thì-

- Cái gì cơ?

Cả hai giật mình, hốt hoảng quay đầu lại. Một bộ dạng mà họ không muốn bị bắt gặp, và một Jung Hoseok mà có lẽ họ sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy. Biểu cảm của cậu trong chốc lát bóp nghẹt cả không gian nơi đây, chỉ bằng một động tác đơn giản. Cậu gằn giọng.

- Anh vừa nói... t/b định làm gì?

.

.

.

.

.

Sấm chớp vang rền, ngọn gió lớn thổi tung tấm rèm làm tắt lịm đi một ngọn nến gần đó. Một nửa khuôn mặt t/b biến mất, lớp tóc bay lên rồi lại nhẹ nhàng hạ cánh trên bờ vai nõn nà, một nửa cơ thể cô chìm trong bóng tối.

- Em... Em... vừa nói gì...?

Hạt mưa dần rơi lộp độp, nhanh chóng bao phủ xung quanh một màu trắng xóa. Mọi âm thanh bị dồn nén, hỗn tạp chồng chất lên nhau như một ngụy chứng hoàn hảo để ai đó cho rằng mọi từ ngữ kia đều là từ "nghe lầm" mà ra.

Hoặc đó là cách Yoongi thầm mong để chống đối lại với hiện thực.

Que cời phủ lớp tro tàn đã nằm yên từ lâu được ai đó truyền chút hơi ấm, rời khỏi bình yên nơi lò sưởi mà vẽ thành từng dòng nguệch ngoạc lên nền nhà có chút bụi bặm kia. Tiếng kim loại ma sát vào nhau, ken két đến nhức óc, nét vẽ của t/b trong chốc lát trở thành một bức họa hỗn độn bao quanh mảng đen ngòm trên sàn nhà.

- Em từng giết người, Yoongi. Và... không chỉ có một lần.

Giọng ai đó đều đặn, đầu lưỡi uốn cong tạo thành thanh âm phác họa một địa ngục sống. Vực thẳm sâu hun hút, và anh đã bị đẩy xuống, chới với trong niềm tin to lớn trước kia mà nào ngờ đó chỉ là một sợi dây thừng mục ruỗng. Dây đứt rồi, và tâm trí ai đấy rơi tự do.

- Ngày hôm ấy trời không mưa. Một buổi xế chiều nhạt màu như bao ngày. Ông ta cãi nhau với mẹ, lý do thì... anh không biết sẽ tốt hơn. - Cô cười nhạt, que cời chưa rời lòng bàn tay - Có chút ẩu đả, chửi thề, và khi em nhận ra, con dao đã được dúi vào tay mình.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng di chuyển, hướng cả ánh nhìn xuống nền nhà xấu xí và lạnh lẽo ấy. Như một hành động chỉ điểm, mang cả sự chú ý của anh đi theo.

- Bà ấy ngã xuống nơi đây, máu lan thành một vùng, đầy ấm nóng. Và cả máu trên tay em nữa. Em đã giết mẹ của mình, Yoongi à. Em... đã giết người.

Bầu trời lóe sáng, trong chốc lát chiếu rõ đôi đồng tử đã mờ đục kia, tắt lịm cả ngàn ánh sao. Que cời rơi xuống, bắt đầu mọi sự tĩnh lặng.

Chẳng biết người con trai ấy đã đứng sững bao lâu, thời gian nơi ấy như đã ngưng đọng, bao quanh một sự thật tàn khốc. T/b chợt cười, nụ cười khúc khích từng đáng yêu biết bao, nay đã thô kệch và mang màu chết chóc. Nơi đáy họng khô khốc và đau rát, cô để nụ cười tắt lịm đi mọi thứ xung quanh mình.

- Sẽ không sao... nếu anh nói rằng anh ghét em.

- ...!!

- Vì ai cũng sẽ thế cả, căm ghét và kinh tởm... một kẻ giết người.

- Không. Không phải.

Anh lắc đầu, vất vả cất từng thanh âm mang theo mọi sự hỗn loạn của bản thân mình, tất cả suy nghĩ quay mòng, Yoongi đang rối trí thật sự. Anh không tin, có chết cũng chẳng thể tin được.

- Không phải em mà! Chỉ là gián tiếp thôi! Em không hề giết ai cả, chỉ là ông ta bắt ép em làm thế! Em không giết người, Kang T/b sẽ không bao giờ giết người!!

- Sao anh có thể dám chắc?! Sao anh có thể dõng dạc nói rằng em đã không làm việc đó chứ?!!

Bờ môi cô run rẩy, vốn dĩ thừa biết câu trả lời. Tội lỗi cô mắc phải, còn ai hiểu rõ nó hơn chính bản thân cô nữa đây.

- Vì anh tin.

- ...!!

- Anh tin t/b của anh sẽ không bao giờ làm hại ai cả... Vì em tốt bụng, vì em hiền lành... vì em là chính em...

Đã nói đến thế, vậy mà anh vẫn luôn nghĩ tốt về cô. Đã nói đến thế, vậy mà hàng đống vết nhơ này cũng chẳng thể vấy bẩn được hình ảnh đẹp đẽ của cô đối với anh. Yoongi luôn như vậy, thật tốt bụng... và điều đó chỉ làm bộ dạng của cô thêm xấu xí mà thôi.

- Em đã nói rồi... em từng giết người, và không chỉ có một lần. Dù anh không tin, thì đó vẫn là sự thật.

Không đợi đối phương đáp lại, thân hình nhỏ nhắn di chuyển và mở toang cánh cửa nặng trịch dẫn xuống tầng hầm. Bậc thang hun hút chìm trong bóng tối, âm u phát ra hàng loạt thanh âm ghê rợn, luồng gió từ đâu bắt đầu thổi tới, đóng băng từng khớp xương da thịt.

- Có một chuyện không ai biết cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net