Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

T/b nộp đơn xin nghỉ không lâu sau đó. Bang PD là người đầu tiên được biết, họ đã có một cuộc trò chuyện khá dài và với những dự định bản thân không chút giấu diếm, t/b đã nói hết tất cả và sắc mặt ngài cứ dần ngạc nhiên theo thời gian. Chẳng ai biết họ đã nói gì, nhưng với sự quả quyết không hề hối hận ấy, Bang PD cuối cùng đã bị thuyết phục. Tin này sau đó đến tai mọi người trong khu hành chính và phòng kế hoạch chỉ trong một ngày, và vì đã để chuyện thuận theo tự nhiên nên trước khi ai đó kịp hỏi bất cứ câu nào, t/b đã tuyên bố một cách dõng dạc với thần thái chẳng thể tự tin hơn.

- Em thật sự... đã quyết định như thế ư? Không suy nghĩ lại sao? Không hối tiếc sao?

- Vâng, em đã nghĩ rất kỹ rồi.

Ji Ah là người buồn nhất, dù chị biết chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra thôi nhưng dù ít hay nhiều, chị vẫn muốn tiếp tục được làm việc với cô bé nhỏ này. T/b đã nở nụ cười rất tươi, dáng vẻ như vững tin rằng tương lai phía trước sẽ rực rỡ và đẹp đẽ thế nào trong phút chốc đã làm mọi người không còn quá tiếc nuối nữa.

- Vậy là bé út của phòng chúng ta đã tìm được chuyện mình muốn làm rồi sao?

- Không đâu ạ. - Cô nhẹ nhàng lắc đầu - Em nghĩ mình sẽ cần thêm một thời gian để tìm hiểu bản thân thực sự muốn gì nên sau này sẽ khó khăn không ít đây.

Cô gái nhỏ lại cười rất tươi, động tác gãi đầu trong mắt các anh chị lại vẫn đáng yêu như thuở ban đầu. Họ động viên, ủng hộ và gửi những lời chúc tốt đẹp nhất như lòng tin họ vẫn luôn dành tặng cho cô. T/b còn trẻ, có tài năng và thậm chí quyết tâm để làm lại từ đầu, với những điều đó thì đây là điều tốt nhất họ có thể làm được.

- Được rồi, nếu đã vậy thì hôm nay cho phép em đãi mọi người một chầu nhé. Thịt ba chỉ nướng và soju ở quán ngon-trứ-danh-mà-ai-cũng-biết được không ạ?

Một tràng hò reo vang vọng khắp cả phòng kế hoạch. Cấp trên đã chấp thuận rồi, chỉ cần thêm khoảng hai tuần để hoàn tất hết giấy tờ và t/b lúc ấy sẽ chính thức không còn là nhân viên của công ty này nữa. Thế nên với những ngày tháng ít ỏi còn lại thế này, cô sẽ chỉ làm việc một cách chăm chỉ và vui vẻ với mọi người thôi.

- Chị sẽ nhớ em lắm, t/b à.

- Ấy chị đừng khóc mà. - Ji Ah hôm nay mau nước mắt hơn cô tưởng, làm t/b cứ cuống hết cả lên - Em sẽ đến thăm chị và mọi người thường xuyên, sẽ không đi đâu quá xa khỏi Seoul đâu nên chị đừng buồn. Chúng ta sẽ còn gặp lại thôi.

- Phải hạnh phúc đấy. Nhất định phải có một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc hơn cả bây giờ đấy, không thì chị sẽ giận cô suốt đời luôn.

Ji Ah dù chững chạc và trưởng thành là thế nhưng đôi khi tính chị cứ như trẻ con vậy, nhất là khi chị đang mít ướt thế này, làm t/b chỉ muốn vòng tay qua và ôm dỗ dành thôi.

- Chị và anh Ji Han thực sự đã giúp chúng em rất nhiều. Em biết ơn lắm, rất yêu quý chị nữa nên nếu có dịp chị hãy để cô em út này đãi một chầu nha?

- Ai nói chứ. Han mà đi thì bắt nó trả tiền, nó là đàn ông mà. Chị đã dạy nó đàn ông là phải ga lăng.

Chị vừa dụi mắt vừa trả lời tăm tắp nên t/b cứ thế mà cười phá lên. Câu chuyện chia tay sau đó kéo dài suốt tận mấy ngày liền, t/b đã cố gắng sắp xếp thời gian phù hợp để đến báo tin cho từng tiền bối và đồng nghiệp mình quen. Phản ứng của họ đều giống nhau, buồn trước vui sau, có lẽ sau khi nghe t/b giải thích kỹ càng thì họ đều nhanh chóng thấu hiểu cho cô cả. Và điều ấy lại trở thành một động lực to lớn khiến t/b càng thêm chắc chắn về quyết định này.

Tuy nhiên vẫn có những trường hợp khó khăn, với những người khiến t/b phải suy nghĩ rất nhiều để tìm cách báo tin thật đúng đắn. Họ là những người cô không muốn làm tổn thương nhất, thế nên cô để họ lại sau cùng, tuy điều đó không có nghĩa là bắt họ phải chờ đợi quá lâu, t/b nghĩ rằng mình phải thực hiện điều này càng sớm càng tốt, vì cô bây giờ đã không còn là Kang T/b của lúc trước nữa.

- ...Sao? Em nộp đơn xin nghỉ...?

Bầu không khí trở nên bối rối đúng y như t/b dự tính. Jin là người duy nhất có thể lên tiếng sau khi cô rõ ràng nói ra, anh đã chẳng thể tiếp tục đặt dĩa trái cây vừa gọt xuống bàn, cả Namjoon đang ngồi trên ghế cũng liền lập tức đơ trong giây lát. Ký túc xá Bangtan đang vào giữa trưa của những ngày bận rộn nên hiện tại chỉ có ba người ở nhà.

- Có lẽ đây là lần đầu tiên em nói chuyện này, nhưng thật ra kể từ lúc làm việc tại Big Hit, mà không, từ lúc sinh ra và bắt đầu trưởng thành cho đến giờ, em chưa từng một lần nghĩ thử về việc bản thân muốn trở thành một người như thế nào cả.

Cô từ tốn bày tỏ, về việc đã buông bỏ rất nhiều bao gồm cả ý chí của bản thân chỉ để tồn tại và hít thở kể từ 15 năm về trước. Khi chưa gặp Bangtan, khi chưa quen biết mọi người ở đây, cô chưa bao giờ thực sự nghĩ về chính bản thân mình cả. T/b đã sống mà không suy nghĩ, cứ thế mà sống thôi, nên đến bây giờ khi có thể từng bước nhận ra, cô biết rằng điều đó đã có chút muộn màng.

- Nhưng không phải là em đã không còn cơ hội nữa. Em muốn bắt đầu lại, đi tìm ước mơ của mình, em muốn làm một công việc mà bản thân mong muốn. Mỗi ngày đều vui vẻ, mỗi ngày khi thức dậy đều cảm thấy tự hào về những gì mình đang làm, em muốn sống mà không phải hối tiếc thêm điều gì nữa cả, bắt đầu từ bây giờ, bắt đầu từ hôm nay. Thật hạnh phúc ạ.

T/b cười, như rằng dù có phải nói bao nhiêu lần thì cô cũng đều không thấy nhàm chán cả. Với việc có thể bày tỏ hết những gì đang giấu kín thế này, thể hiện rõ quan điểm sống của mình ra, t/b lại thấy tự tin, nắm tay của cô đang siết chặt.

- Ừm, tớ nghĩ là tớ hiểu điều cậu muốn nói ấy. - Namjoon chậm rãi cất lời - Lúc tớ chưa từng biết đến âm nhạc, lúc tớ chỉ còn là một học sinh ngoan ngoãn với thành tích đứng đầu luôn làm bố mẹ tự hào ấy, cảm giác như có gì đó thiếu sót đúng không? Một mảnh của bản thân bị mất và chưa được hoàn thiện, tớ cũng đã đi tìm câu trả lời, từ bỏ điều mà mọi người vẫn luôn ngưỡng mộ về tớ lúc đó, bắt đầu lại từ đầu, và bây giờ đây, tớ chính là Kim Namjoon đang ngồi trước mặt cậu.

Cậu xòe tay, nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen bóng phản chiếu lại ánh nắng ngoài cửa của cô bạn cùng tuổi. Namjoon cười, vì cậu là người đã hiểu được điều đó đầu tiên, chỉ bởi những lời đơn giản ấy và t/b nghĩ lồng ngực của mình khi ấy đã vang dội theo từng hồi trống thình thịch đập liên hồi. Cô đã nhướng người, khuôn miệng nở ra theo tràng phấn khích của bản thân, tiếng "Ừ" của lúc ấy mới thật tràn ngập nhiệt huyết của tuổi trẻ. Jin vẫn còn cầm dĩa trái cây mát lạnh trên tay, anh nhìn khung cảnh trước mắt mình, nhìn hai người em đang để những luồng tư tưởng hòa trộn vào nhau thành hàng loạt nhịp sóng cộng hưởng. Jin hiểu, với tư cách của một anh lớn, và với tư cách của bản thân cũng đã từng phân vân và phải đưa ra quyết định liều lĩnh của khi đó trước đây, anh đã gật đầu. Cảm giác như cũng nhìn lại một Kim Seokjin chỉ mới độ hai mươi bơ vơ giữa cuộc đời rộng lớn, anh đặt dĩa trái cây xuống, đã chẳng cần bất cứ lời nào nói ra nữa rồi.

- Tớ ủng hộ cậu, hãy cứ vững bước trên con đường bản thân đã chọn nhé.

Có lẽ họ sẽ buồn vì không còn có thể gặp cô thường xuyên nữa. Có lẽ họ sẽ buồn khi nhớ về những kỷ niệm vui vẻ của tám người quây quần bên nhau trước đây. Nhưng rồi họ sẽ không buồn nữa mà sau đó sẽ là cảm xúc khó ai lý giải hơn, như cách chúng ta tạm biệt để sau này có thể xin chào, như cách ta nói hẹn gặp lại vì mọi thứ kết thúc là để bắt đầu thêm một lần nữa. Như những điều đó là điều dĩ nhiên, là điều đúng đắn, là bước đi chúng ta phải tiến bước, chỉ vậy mà thôi. Hoseok đứng nghiêng người, cậu dựa lưng vào cửa phòng, cũng giống như Jin mải mê ngắm nhìn khung cảnh sáng rực ấy. Với cậu có lẽ chỉ thế là đủ, nhìn thấy t/b hướng mắt đến mình, nở nụ cười hạnh phúc. Lúc đó cậu sẽ chỉ cười đáp lại mà thôi, Hoseok chợt nhớ đến ý nghĩa cái tên của mình, cậu đã muốn đem lại hy vọng cho những người xung quanh, và cậu chưa bao giờ thất bại cả.

Những việc sau đó trở nên rất dễ dàng, mà có lẽ đối với t/b thì thật sự không đến nỗi quá khó như thế. Cô cũng đã làm những điều tương tự, nói những lời xuất phát từ tâm của mình ra, và cứ vậy từng người từng người một đều có thể nhận được những gì cô muốn truyền tải. Từng chút, từng chút một mà thôi, chẳng cần bất cứ dấu hiệu nào rõ ràng cả, t/b biết rằng chính là thời khắc này, không phải bất cứ khi nào nữa. T/b dừng lại, ngay giữa dãy hành lang quen thuộc mỗi ngày cô đều đi qua, thu cả bầu trời trong xanh khi chưa gần xế chiều vào trong đôi mắt mình. Cô thấy ấm áp, hít và thở ra thật mạnh, giờ thì chỉ cần cầm điện thoại lên và bấm thôi, đây chính là người cuối cùng.

- Anh đang ở đâu vậy?

Không mất quá nhiều thời gian để bên kia nhận được cuộc gọi, giọng anh trầm ấm đều đặn vang lên. Bàn tay t/b vươn ra, ánh nắng bên ngoài hóa thành vầng hào quang bao quanh lấy nó.

- Trong công ty, cũng gần tan làm rồi.

- Em có thể gặp anh không? Một lát nữa ấy, em có chuyện muốn nói.

Yoongi có lẽ đã nhận ra, anh chỉ mất một giây để trả lời. T/b nghe thấy tiếng nhạc xập xình bên kia đang dần nhỏ lại, như rằng điều duy nhất anh muốn nghe thấy rõ lúc này sẽ chỉ là giọng nói của cô thôi.

- Câu trả lời luôn luôn là có. Chúng ta hẹn nhau ở đâu đây? Trước cổng công ty hay là--

- Trụ sở cũ, phòng thu âm trên tầng bốn nơi mà mình gặp nhau lần đầu tiên ấy, anh vẫn còn nhớ chứ?

- ...Nhớ. - Yoongi ngập ngừng trong giây lát, có lẽ anh đang ngạc nhiên - Em đang ở đó sao?

- Không đâu, nhưng em sắp chuẩn bị đến đó rồi. Vì có chuyện quan trọng lắm, em muốn nói ở đấy, nơi mà nhân duyên chúng ta bắt đầu.

- Được, tôi sẽ đến đó sớm thôi, hãy chờ tôi nhé.

- Vâng, em sẽ đợi anh, Yoongi.

Đầu dây bên kia cúp máy, âm thanh ngắn gọn và cô biết được rằng anh đang chuẩn bị để đến nơi đấy nhanh nhất có thể. T/b nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay, vì đã lên kế hoạch từ trước nên hiện tại đã là thời điểm theo đúng mọi dự tính. Cô không gấp gáp, nhưng động tác cực kỳ mau lẹ, t/b thu xếp lại vật dụng của mình, tạm biệt mọi người và tan làm. Hôm nay là ngày cuối cùng theo đúng như hợp đồng chuyển nhượng, có lẽ không dễ dàng gì nhưng với sự giúp đỡ của Ji Ah, t/b đã có thể dùng ngày cuối cùng này để đến thăm trụ sở cũ. Có lẽ vì đó là lần đầu tiên cô nhờ vả chị, hoặc có thể chị đã nhận ra, Ji Ah tươi cười vui vẻ bàn giao lại công việc của mình cho cô để lấy được cơ hội đó. T/b bắt chuyến xe buýt sớm nhất, theo con đường cũ quay về nơi mọi thứ bắt đầu.

Cô dùng giấy thông hành để được qua cổng ngay khi đến nơi, cũng vừa ngay lúc các bảo vệ chuẩn bị tan làm và nhận ra cô chỉ ngay tức khắc. Bắt đầu từ ngày mai họ sẽ được quay về trụ sở mới, cô đến đây để thông báo cho họ điều này, thay cho Ji Ah cùng với những giấy tờ họ sẽ cần để làm việc ở trụ sở kia. Nhận lấy chìa khóa tổng trong tay, t/b bước vào trong và chợt cảm thấy trống vắng khi nơi đây đã chẳng còn mấy gọi là đồ đạc. Tất cả mọi thứ đều đã được di dời, gọn gàng và sạch sẽ. Xung quanh tĩnh lặng như cách biệt với thế giới bên ngoài, t/b chưa quen với điều này, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân mình và đèn của hành lang tự động bật lên mỗi khi cô tiến tới. Có lẽ ngoại trừ điều đó thì thang máy hay điện nước khác đều đã không sử dụng được nữa. Cô đi lên tầng bốn, nơi dãy nhà quen thuộc, tìm lại căn phòng thu âm mà cô và mọi người đã gặp gỡ. Nó hiện ra, ngủ im trong bóng tối, cánh cửa kính lạnh ngắt và t/b chậm rãi mở nó ra.

Mặt trời đã tắt nắng, hoàng hôn đang biến mất, những ánh đèn xanh đỏ vàng cam lấp lánh từ lớp cửa kính khép chặt đang hắt vào nơi đây. T/b bước tới, ngước nhìn khung cảnh phố xá đang dần về đêm ngay từ trên cao, chúng thật đẹp, đó là lần đầu tiên cô cảm thấy thế giới mình đang sống lại có thể đẹp đến nhường này.

Gian phòng thu âm thì nằm ở góc trong, ngăn bởi một lớp cửa kính khác và t/b cũng không quên việc ngắm nhìn lại nó. Cô đã đứng ở đây, t/b vẫn còn nhớ rất rõ, hơn ba năm về trước và Yoongi của thuở ấy đã nhìn cô ngạc nhiên như thế nào.

Anh đã hỏi công việc quản lý liệu có quá sức với một cô gái không, liệu cô có làm nổi không, t/b không nhớ mình đã trả lời chính xác ra sao nhưng từng chữ của anh và mọi người khi ấy, cô chưa bao giờ quên cả. Cô muốn gặp anh, những gì cần nói đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Lần này sẽ là lần sau cùng, để Kang T/b có thể nói lên quyết định của mình mà sẽ không hối tiếc gì cả. Cô đã quyết rồi, đã nghĩ thông suốt rồi, thế nên t/b đang hồi hộp, đang lo lắng, cô chưa bao giờ lại mong thời gian trôi qua nhanh thế này.

- Yoongi-hyung, lát đi ăn tối với tụi em không?

- Giờ anh có chuyện gấp rồi, hai đứa cứ đi đi.

Anh vội vội vàng vàng thu dọn hết đồ đạc, chưa bao giờ trưởng nhóm lại thấy anh gấp rút thế này, trời đã ngả tối và khi cậu còn chưa kịp cất tiếng hỏi gì thì anh đã mặc xong áo khoác và khóa cửa studio.

- Anh định đi đâu sao?

- Chừng nào về anh sẽ nói, hai đứa đi ăn vui vẻ nha.

Bóng lưng anh mất hút, để lại Namjoon chỉ biết ngơ ngác nhìn theo. Hoseok vẫn im lặng đứng đó, bất ngờ di chuyển và nở nụ cười mãn nguyện khi đặt tay lên vai cậu bạn.

- Tớ nghĩ tớ biết anh ấy đi đâu đấy.

- Hả? Đi đâu?

- Cậu đoán thử xem. Ngày hôm nay cuối cùng cũng đã tới rồi.

Sắc mặt Namjoon từ từ thay đổi và cậu đã há hốc miệng để biểu lộ ngay sự bất ngờ của mình. "Thật á? Thật sự là chuyện đó á?" và những cú gật đầu nhè nhẹ của Hoseok là những điều tiếp đó xảy ra, họ cười đùa với nhau và Namjoon đã không ngăn được sự phấn khích muốn báo tin cho những người khác cùng biết trước khi Hoseok phải vừa nhịn cười vừa ngăn cậu bạn của mình lại. Họ đã cùng đi ăn tối với nhau, tất nhiên là rủ thêm những người khác nữa và Hoseok nghĩ chuyện này kiểu gì chỉ trong một đêm là mấy người liên quan sẽ đều biết hết luôn cho xem. Lúc đó cậu đã ngước nhìn bầu trời, bên tai là văng vẳng tiếng trò chuyện của Namjoon với Jin trên điện thoại, cậu thầm mừng vì đêm nay trời không mưa.

T/b vẫn ngắm nhìn bầu trời, đến khi màu đen tuyền bao quanh cả thành phố và những ánh đèn ngày càng xuất hiện nhiều hơn. Lòng cô yên ả, đôi chân không thấy mỏi mệt dù đã đứng yên ở nơi đó rất lâu, t/b có thể cảm thấy từng cơn gió chạm đến nơi đây dù chúng đã phải dừng lại vì cửa sổ đóng kín. Mọi âm thanh nơi đó dường như ngưng đọng trong giây lát, t/b nhắm mắt, cô khẽ khàng mỉm cười, sắp đến giờ hẹn rồi.

"Tôi sẽ đến đó sớm thôi, nên hãy đợi tôi nhé."

Tiếng rung đến trước, và vì t/b vẫn còn cầm điện thoại trên tay nên trước khi tiếng chuông có thể vang lên cô đã nhìn thấy được tên của cuộc gọi đó. T/b đã nghĩ là Yoongi, hoặc ai đó của bên công ty, cũng có thể là sáu người còn lại, nhưng đó là điều cô không ngờ đến. Nét mặt đanh lại, mọi suy nghĩ trước đó nhanh chóng vỡ tan, cô lập tức linh tính được ngay, người gọi là Tae Shik.

- Tôi đã nghĩ rằng đó là lần nói chuyện cuối cùng của chúng ta. - T/b bắt máy, liền sau đó là điệu cười mỉa mai xen lẫn hơi thở gấp gáp.

- Tin tao đi, tao cũng muốn thế đấy nhưng với tình hình như thế này, mày vui vì không được gặp tao nữa thì hơi sớm rồi.

- Tình hình như thế nào? - Giọng cô gãy gọn trong chớp mắt.

- ...Yoo Hyuk. - Bước chân của Tae Shik dừng lại, t/b có thể nghe rõ âm thanh xe cộ hòa trộn cùng chất giọng trầm khàn đầy nội lực của hắn - Hắn vẫn còn ở Seoul. Tao đã nghĩ rằng hắn trốn ra nước ngoài từ lâu rồi nhưng mới hôm nay tao đã bắt gặp hắn lảng vảng quanh đây. Tao không biết hắn đã dùng cách gì để thoát khỏi sự truy lùng của bọn trùm ngầm kia nhưng tao thề mình không nhìn nhầm đâu, là hắn đấy.

Chỉ tốn chưa đến một tích tắc để t/b nắm ngay được vấn đề, cô nhanh chóng chạy lại chỗ cửa sổ gần nhất có thể quan sát được cổng trước, xác nhận ở đó không có ai t/b liền đổi hướng quay qua hành lang. Đèn bật sáng trưng và tất nhiên ngoài cô chẳng còn một bóng người nào cả.

- Ông thấy hắn lúc nào và ở đâu? - Cô đi nhanh trên hành lang và cẩn trọng quan sát.

- Mới độ chiều thôi, khoảng bốn tiếng trước, tao bắt gặp hắn đi ngược chiều với mình khi băng qua đường và cố đuổi theo sau khi nhận ra nhưng không được. Kang T/b, chỗ đấy gần với công ty của mày đấy.

Bước chân cô dừng lại, cái cảm giác khó chịu đến khôn cùng chẳng thể chối bỏ bắt đầu chạy dọc theo sống lưng. Tae Shik để ý được sự im lặng từ đầu dây bên kia và đôi tai hắn đang dùng hết mọi khả năng của mình để thu lấy dù chỉ là âm thanh nhỏ nhoi nhất. Bốn tiếng trước cô vẫn còn ở công ty, và chỉ mất vài phút để kẻ đó có thể thấy cô bước ra khỏi cổng rồi nhanh chóng bám đuôi theo. Khi cô tới đây thì các bảo vệ cũng vừa ra về, cửa trước cô không khóa là để Yoongi có thể vào, kết hợp những điểm đó lại, t/b liền hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình. Tae Shik dần bối rối, hắn tiếp tục lên tiếng, như thầm mong chất giọng quen thuộc bên kia hãy nhanh chóng đáp lại.

- Này, Kang T/b.

- ...Tại sao lại phải là ngày hôm nay chứ...

Giọng cô thì thào, như rằng đang độc thoại, như rằng những gì mang lại từ đầu dây bên kia là điều duy nhất có thể giữ lấy chút hy vọng nhỏ nhoi cho cô lúc này. T/b lại im lặng, ánh mắt cô đã chẳng thể rời khỏi thân ảnh duy nhất trước mặt.

- Này, mày đang ở đâu? Chỉ có một mình sao?!

- ...Ừ, thật tệ là đúng thế. Và thật tệ là ngay khi ông vừa hỏi xong câu đó thì tôi đã chẳng còn là người duy nhất hiện diện ở đây nữa rồi.

Tiếng động vang dội đến chói tai như hai vật kim loại nặng nề vừa va mạnh vào nhau, hắn nghe thấy tiếng cười, giọng nói của cô gái tắt phụt trong chớp mắt. Tae Shik đã hét lên, bằng mọi sức bình sinh của mình.

- CHẠY ĐI, KANG T/B!!

Điện thoại bị ngắt, Tae Shik chẳng thể nghe thấy thêm âm thanh nào nữa. Những luồng suy nghĩ hỗn độn trộn lẫn vào nhau dội thẳng vào đầu hắn, Tae Shik chôn chân nơi ngã tư đường và chẳng biết phải làm gì. Hoàng hôn, trời không mưa, ngôi nhà cổ nấp mình trong bóng tối và cơ thể mất dần hơi ấm đang hiển hiện rõ ràng trước mắt. Khung cảnh ấy in hằn sâu tận xương tủy hắn, Tae Shik chưa bao giờ quên. Hắn run rẩy, tay chân cứng đờ, không thể nào, hắn sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm một lần nữa.

Người đó không thể nào sẽ lại biến mất khỏi thế gian này.

Điện thoại rung, và đó là điều duy nhất có thể cứu lấy hơi thở Tae Shik hiện tại. Hắn nhấc máy ngay, không rõ đã bao nhiêu thời gian trôi qua, vầng trán rộng thấm đẫm mồ hôi.

- Yoo Hyuk... đang ở đây...

Chất giọng ấy thều thào, hơi thở cô gái đang đứt quãng, bước chân Tae Shik đã có thể di chuyển. Hắn muốn chạy, hắn cần phải bắt taxi, hắn cần phải biết điểm đến ngay lập tức.

- Tao biết! Mày đang ở đâu?!

- Tôi không có nhiều thời gian... nên sẽ nói nhanh gọn. Ông nghe kỹ nhé...

- Tao hỏi là mày đang ở đâu?!

- Trạm xe buýt số 24 đối diện bưu điện thành phố... - T/b tạm dừng nhịp thở của mình và cố hết sức phát âm cho thật rõ - Nếu tôi nhớ không lầm thì khoảng 15 phút nữa sẽ có chuyến mới. Hãy đến đó... nhanh hết mức có thể, và ngăn Yoongi đến đây.

- Cái--?!

- Tôi chỉ biết nhờ ông thôi... Làm ơn nhé... Tuyệt đối không được để người đó đến đây, tuyệt đối.

Tầm nhìn trước mắt Tae Shik mờ dần, hắn cắn mạnh răng vào nhau, nắm tay siết chặt đến trắng toát. Tae Shik hiểu rằng cô đang trốn, chẳng rõ tình hình bên đó ra sao nhưng xung quanh khá im ắng nên cũng đồng nghĩa với việc cô vẫn còn đang gặp nguy hiểm. Có thể đây là cơ hội cuối cùng, và những điều cô đang làm lại hoàn toàn đi ngược với điều đó.

- Mày điên rồi! Giờ là lúc lo cho người khác hả?!

- Ha... đây lần đầu tiên tôi thấy ông hét to đến thế đấy, ông đang lo cho tôi à...?

Hắn nghe thấy cô cười, giọng cười nhỏ xíu và khúc khích mà chưa bao giờ hắn được nghe trước đây. Cô bé nhỏ của lúc ấy chỉ đứng cao hơn thắt lưng hắn một chút, lúc nào cũng nấp sau lưng mẹ, luôn nhìn hắn với ánh mắt to tròn, và đã từng gọi hắn là "chú".

- Phải... tao đang lo đây này! Lo chết đi được đấy!

- ...Thế thì tôi vui quá. Nhưng biết làm sao đây, giờ tôi chỉ nghĩ đến mỗi mình người đó thôi...

Hắn đã nghĩ là cô đang cười, nhưng khi cả câu đó vang lên, hắn biết rằng không phải. Đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net