Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi không gian ngày nắng ấy chạm vào đôi mắt đen láy nhỏ bé đó, cô bé nhìn thấy những hạt bụi li ti đang nhảy múa ngay trên sàn nhà, chúng tí hon, nhẹ bẫng, xinh xắn và trắng muốt, thi nhau bay lượn trên sàn diễn sáng rực và tuyệt đẹp ấy. Hơi thở bật nhẹ ra từ khuôn miệng nhỏ xinh, một bên má của cô bé vẫn đang còn sự mát lạnh từ nền nhà truyền đến, bên ngược lại là sự ấm áp của tiết trời ban trưa đang len lỏi vào trong căn phòng. Cô bé ngồi dậy, mắt vẫn còn muốn díp lại, bàn tay nhỏ vụng về đưa lên dụi đi, cô không thể ngủ lại được, cả người cứ nóng bừng và bụng thì đang kêu.

Đó là những giây phút phân vân và lo sợ liệu có nên mở toang cánh cửa, thế giới bên ngoài căn phòng an toàn này luôn là những gì cô sợ hãi. Nhưng rằng cô chẳng thể cứ ở mãi trong đây được, và cũng có khi mẹ đã trở về rồi, cô muốn ra ngoài đó ở công viên ngoại ô, ngồi trên xích đu và cùng ngắm hoàng hôn với người bạn ấy.

Bờ môi nhỏ bị cắn vào trong, cô quyết định hé mở cánh cửa đó, thật chậm để không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Nhà bếp hiện ra đầu tiên, im lìm không một bóng người. Nắng ngoài này cũng đã len lỏi vào, sáng rực một góc nhà và đã không còn ở mức ấm áp nữa. Cửa lại có dũng khí mở ra rộng hơn, cả thân hình nhỏ nhắn thận trọng bước ra ngoài, vẫn nhìn ngó xung quanh rồi chầm chậm đóng cửa phía sau lưng lại. Tiếng "cạch" vang lên cực nhỏ, đôi chân trần này giờ chỉ cần chạy vụt ra ngoài cổng là có thể tự do bay nhảy rồi.

Có ai đó xuất hiện sau lưng và tạo bóng rất to đổ dài lên cánh cửa, tim cô bé giật thót lên một tiếng, tưởng chừng như hơi thở cũng biến mất theo. Cái bóng ấy đứng yên không cử động, giây lát sau nó bỗng quay đi, nhỏ dần và hướng về phía gian bếp, lúc này cô mới dám quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đó mở tủ kính ra và lấy một ly nước để lên bàn. Rượu được rót ra từ một chai thủy tinh đã vơi gần hết một nửa, màu nâu đỏ sóng sánh tràn ra khỏi miệng ly.

Gã uống, cạn sạch chỉ trong một ngụm, rồi lại rót tiếp, cạn liền ngay tức khắc. Chai rượu mau chóng cạn dần và chỉ còn vài giọt đọng lại dưới đáy, nó không được cầm lên nữa và động tác của gã cũng dừng ngay sau khi hạ ly xuống mặt bàn. Khoảng không phía trước được lấp đầy bởi tĩnh lặng của gã, như một pho tượng, cô bé thử ngước đầu lên, nhìn thấy gương mặt dưới mái tóc rối bù lòa xòa đen mướt ấy. Khuôn mặt gã như phát sáng khi nắng chiếu vào, cô còn nhìn thấy những sợi lông tơ trên đó lấp lánh như kim cương nữa. Đôi mắt gã đen bóng, sống mũi thẳng tắp, bờ môi đang hé mở nhưng chẳng có lời nào được thốt ra. Cô bé luôn biết gã rất đẹp, đẹp như mẹ vậy. Nhưng gã trống rỗng, đáng sợ, lúc nào cũng lạnh lùng và chẳng ấm áp như bàn tay hay cái ôm của mẹ. Cô bé luôn sợ gã, không dám đến gần, nhưng những lúc như thế này, cô lại chẳng thể ngăn bản thân cứ mãi ngắm nhìn người đàn ông ấy.

Cả hai bất động rất lâu, cô bé nhìn gã, gã nhìn khoảng không vô định phía trước, nếu như không có gió thổi vào và những tiếng động nhỏ xíu vang lên xung quanh, cô bé sẽ cứ nghĩ rằng thời gian cũng đã bị ngưng đọng theo mất. Bước chân nhỏ tiến lên một chút, như muốn nhìn gần hơn, muốn thử tiến đến gần hơi ấm gã đang tỏa ra. Nắng vẫn chiếu vào, sáng rực một góc nhà, sáng rực luôn cả gương mặt gã, cần cổ gã, bờ vai, xương đòn và chút nữa là sẽ chạm tới bàn tay đang hạ trên mặt bàn. Cô bé bắt đầu nhón chân lên, bàn tay nhỏ xíu vươn ra, chỉ chờ nắng di chuyển thêm chút thôi, cô muốn chạm vào bàn tay gầy gò nhưng thon dài và đẹp đẽ ấy.

Nắng tan, mặt trời bị mây mù che mất, khoảng ánh sáng rộng lớn trước mặt biến đi nhường chỗ cho bóng tối. Tim cô bé như bị ai đó nhìn thấu, lấy ra và rơi phịch xuống ngay nền đất, gã quay lại, đôi mắt ẩn hiện dưới lớp tóc bù xù ấy đang chằm chằm nhìn cô.

Cô bé ngã phịch ra sau, hoảng loạn thật sự, cô biết mình phải chạy trốn ngay nhưng tay chân nặng trịch chẳng thể cử động nổi. Dáng hình nhỏ nhắn ấy run rẩy, bắt đầu co rúm lại, như con sâu bé nhỏ đang cố bảo vệ mình. Cô bé nhìn thấy bóng của gã di chuyển, đổ dần về phía mình, bàn tay ấy vươn ra, cô nhắm tịt mắt lại, bắt đầu muốn òa khóc lên và chỉ cầu mong mẹ hãy mau về.

Gã đi qua, hoàn toàn không chạm vào cô, có tiếng tủ lạnh mở, hơi lạnh từ đó phà ra làm lưng cô bé man mát. Cô mở mắt, từ từ ngẩng đầu lên, cửa tủ lạnh đóng lại, một ly nước khác được lấy ra và sữa tươi đang được đổ vào đó. Nắng đã trở lại, chiếu rực lên tấm lưng cao lớn đó, gã quay người, ly sữa thơm phức và mát lạnh đã được chìa ra ngay trước mặt cô. Gã đợi, kiên nhẫn và không hối thúc gì, đợi cô bé ngẩng đầu lên hoàn toàn và đón nhận ly sữa ấy.

Một ngụm nho nhỏ, mát lạnh và ngon lành, cô bé uống càng nhanh hơn, nhiều hơn, cơn đói nhanh chóng được xóa bỏ, khi ly cạn thì gã lại đổ thêm. Họ cùng nhau lặp đi lặp lại hành động ấy, tự nhiên đến không ngờ và cô bé đã không còn sợ nữa, cứ uống xong là đưa ly cho gã, trong chớp mắt hộp sữa cạn sạch và ly sữa cũng cạn theo. Nhưng giờ thì dạ dày rỗng của cô đã được lấp đầy rồi, và khi đến động tác cuối cùng ấy, cô bị chưng hửng lại, khi nhìn thấy gã bỏ hộp sữa rỗng vào trong thùng rác. Gã quay lại, cũng đang định nhận lấy ly sữa cạn sạch đó, nhưng bàn tay cô bé đã chẳng còn mạnh dạn như mới nãy nữa, cô bắt đầu cúi đầu, khép nép kế bên gian bếp, run sợ mà đưa lên.

"Con... con cảm ơn ạ..."

Giọng nói lí nhí đứt quãng phát ra, cô sợ nên chẳng dám nhìn thẳng vào gã nữa, bàn tay to lớn chạm vào tay cô, nhận lấy ly thủy tinh vẫn còn đọng lại vài giọt sữa trắng ấy.

"Ừm. Không có gì."

Cô bé nghe thấy gã đáp, giọng ấm áp hơn hẳn thường ngày, dịu dàng hơn hẳn thường ngày, và khi cô bắt đầu tò mò khuôn mặt của gã khi ấy thì đôi mắt đen bóng nhỏ bé đó lại chạm vào đôi mắt cùng màu to lớn hơn trước mặt. Cô và gã nhìn nhau, lần đầu tiên cô bé có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt đó. Từng đường nét, sống mũi, bờ môi, ánh mắt và mái tóc. Chúng sáng rực, nhờ có tia nắng, và cũng sáng rực, nhờ có nụ cười ấm áp kia mà gã chưa bao giờ để cho bất cứ ai nhìn thấy kể cả mẹ. Gã đang ngồi xổm xuống, tầm mắt thật gần, đang mỉm cười với cô, tưởng chừng như là mơ vậy. Cô bé muốn vươn tay chạm thử giấc mơ ấy, muốn thử xem cảm giác đó sẽ như thế nào, muốn thử ôm gã, muốn thử gọi tên gã, muốn làm nhiều thứ mà cô vẫn luôn từng làm với mẹ. Nhưng trước khi nó có thể thực hiện, thì gã đã nhanh hơn, bởi bàn tay to lớn của mình, gã cũng vươn nó ra, chạm vào đỉnh đầu nhỏ của cô bé. Bàn tay ấy vuốt nhẹ trên nó, chỉnh lại những sợi tóc nằm không đúng chỗ. Giọng gã vẫn nhẹ nhàng cất lên, sự ấm áp và êm dịu của ban đầu lại càng đẹp đẽ hơn bao giờ hết.

"Chờ chút nhé."

"Mẹ sẽ về sớm thôi."

"Mẹ sẽ nấu cơm cho con ăn."

"Chúng ta... cùng đợi mẹ con về nhé."

Gã cười, nụ cười còn đẹp hơn của mẹ, nụ cười đẹp nhất mà cô từng thấy. Sự rực rỡ đó lan tỏa trước mặt, và khi gã quay đi, khi hình bóng của gã bắt đầu xa dần hơn, cô bé đã vươn tay, cô muốn chạy tới, muốn chạm vào, muốn cất tiếng lên. Chỉ một từ thôi, một từ duy nhất mà cô vẫn luôn muốn gọi. Để cho gã nghe, để cho gã biết, người đàn ông đó chính là...

"Bố."

.

T/b biết mình nằm mơ. Giấc mơ kết thúc cũng là lúc cô bừng tỉnh, nhìn thấy trần nhà trắng phau, nhìn thấy một cánh tay của mình đang đưa lên cao và định chạm vào đâu đó nơi khoảng không rộng lớn ấy. Mặt gối hai bên ướt đẫm, giấc mơ ấy vẫn còn đọng lại và chưa hề bị phai mờ. Đó là một ký ức nào đó từ rất lâu rồi, từ ngày t/b vẫn còn bé xíu, từ ngày mà đáng lẽ cô đã quên, nay bỗng sống động và chân thực như rằng đó không phải là mơ vậy. Cánh tay thu lại, từng chút quay về với lớp nệm êm ái, t/b đang nằm trong phòng bệnh, cô đưa mắt nhìn quanh, một bên giường dường như có sức nặng nào đó đang tì xuống. Đó là anh, mái tóc quen thuộc đang ngủ say và dường như vẫn luôn túc trực ngay bên cạnh cô.

T/b muốn chạm vào anh, nhưng tay cô không thể vươn tới, cô cố ngồi dậy, có chút khó khăn vì một chân đang được băng bó, cơn đau nhói lên thấy rõ khi cô cố thử cử động nó. Hai tay di chuyển rồi chống ra sau, t/b ngồi được dậy, nhích người lên chút, cô tự hỏi không biết mình đã thiếp đi bao lâu rồi.

Nước mắt còn đọng lại bỗng chảy dài trên má, bàn tay vô thức đưa lên, cảm giác ươn ướt lại vô tình làm giấc mơ ấy sống lại thêm một lần nữa. T/b suy nghĩ về nó, băn khoăn rất nhiều, đâu là thực và đâu là mơ, tại sao lúc này cô lại nhớ đến nó, lại khao khát tình thương từ người đàn ông mà đáng lẽ mình phải căm ghét và thù hận nhiều đến mức nào. Cô không lý giải được, chỉ biết rằng dường như có cái gì đó đang bắt đầu nảy nở trong mình, như một mầm sống, nó đã ngủ yên trong lòng đất từ rất lâu rồi và giờ bỗng bắt đầu trồi lên, không báo trước, không ngờ đến, như sự tồn tại của một điều gì đó mà t/b đã lãng quên và chối bỏ từ thuở ban đầu.

Có lẽ đó là một dấu hiệu, một điềm báo, khi nghĩ đến đó thì các luồng suy nghĩ kỳ lạ khác cũng dần xuất hiện theo. Một khả năng nào đấy bùng lên, như một đóa hoa, chỉ trong tích tắc thôi, t/b biết rằng chỉ có thể là nó nhưng cô chẳng thể nào tin nổi. Sẽ không thể nào cả, những gì cô vẫn luôn tin tưởng và cho rằng nó là sự thật từ trước đến giờ đang dần bị giấc mơ kia tháo bỏ từng lớp một. Cô lại nhìn anh, bàn tay lúc này đã có thể chạm tới, mái tóc xác xơ do thức thâu đêm và chịu bao vất vả vẫn luôn có cảm giác mềm mại mỗi khi chạm vào. Những ngón tay luồn sâu hơn nhưng cố không làm anh thức giấc, Yoongi đang ngủ rất say và Kang T/b lúc này chỉ muốn cứ thế mà ngắm nhìn khuôn mặt yên bình đẹp đẽ đó.

- Là ba ngày đấy.

Có ai đó cất tiếng, trầm rồ và mạnh mẽ, t/b quay đầu nhìn về cửa phòng, người đàn ông đó đang dựa vào nó và cũng hướng ánh nhìn đến cô.

- Mày ngủ đến ba ngày và thằng nhóc đấy chưa rời khỏi giường bệnh dù chỉ một bước. Nhưng hôm qua phóng viên có đến và vụ việc vẫn chưa lắng xuống đâu nên có lẽ đã vắt kiệt gần hết sức lực của nó rồi.

- Vậy tòa nhà đó...

T/b phát âm, giọng khản đặc đi trông thấy, cô ho khan, thử điều chỉnh lại trong khi Tae Shik tiến đến gần hơn và kéo ghế ngồi xuống. Tay hắn bó bột, dù điều đó với hắn dường như không ảnh hưởng gì.

- Đám cháy làm nổ tung cả một tầng và cũng lan qua những tầng xung quanh nên tới sáng họ mới dập tắt hết được. Thiệt hại tất nhiên không nhỏ rồi nhưng theo tên nhóc này nói thì công ty đã giải quyết gần xong hôm qua. Dường như có liên quan đến bảo hiểm nào đó và hợp đồng cũng không bị vi phạm.

Khuôn mặt t/b ngẩn ngơ, sau đó giãn ra như có gì đó nặng nề vừa được trút bỏ. Cô thở phào trong lòng, dù ánh mắt thì vẫn chưa hề rời khỏi cánh tay phải của hắn.

- Tay ông... nó...?

- Hả? Cái này à? - Hắn bật cười - Chẳng có vấn đề gì cả. Tao vẫn có thể cử động được, dù tay bác sĩ ở đây nói nhiều không tưởng về cái dây chằng nào đó tao còn chả biết và cứ lải nhải là từ nay không thể nắm kéo vật nặng gì được nữa nên có hơi bực đấy.

Biểu cảm t/b thay đổi, đó là một sự lo lắng đột ngột đủ làm cả Tae Shik bất ngờ. Chẳng biết hắn có vui vì điều đó không nữa, khi Tae Shik đã chỉ cười và thay đổi lại tư thế.

- Mày lo à? Sợ tay tao bị phế à?

- Không! Nhưng... tôi xin lỗi...

- Dẹp mấy câu từ sến súa đó đi, không cần phải xin lỗi. Tự tao muốn thế, tự tao làm tao chịu.

Cô nhìn hắn, Tae Shik đã đưa ánh nhìn sang chỗ khác, hắn im lặng trong một lúc rất lâu.

- Mẹ. - T/b cất tiếng - Cánh tay ấy... thuộc về mẹ tôi có đúng không? Lúc đó ông đã nói... nó thuộc về người đó, và chỉ đang dùng nó để cứu thứ quý giá nhất đối với người đó mà thôi. Người đó... là ám chỉ mẹ tôi có đúng không?

Tae Shik im lặng, hắn cũng không nhìn cô. Nhưng t/b thấy cánh tay đó đang siết chặt, lớp băng gạc thấm dần chút đỏ.

- Ông vẫn thế nhỉ? Cả đời này vẫn luôn yêu bà.

- Đừng có nói nhảm. Chẳng có cái gì gọi là "yêu" ở đây cả. Tao không yêu mẹ mày, không yêu chị ấy cũng chẳng hề yêu bất cứ ai.

- Ừ. - T/b cười, đáp lại với giọng rất nhỏ - Đúng thế. Tình cảm ấy không gọi là "yêu" cũng được, mà gọi là "yêu" cũng không sao. Có thể nó là tình yêu, hoặc chưa chạm ngưỡng tới tình yêu, hoặc có khi đã hơn cả tình yêu, nhưng có lẽ cũng chẳng cần phải dùng một từ chính xác nào đó để gọi nó làm gì. Tình cảm ấy... chỉ mỗi mình ông biết, mỗi mình ông hiểu và quý giá thế nào đối với ông, tôi chỉ cần biết thế là đủ rồi. Cảm ơn.

- ...Lại cứ nói nhảm. Hết xin lỗi rồi đến cảm ơn, mày không còn từ nào khác à?

Tae Shik dường như thấy khó chịu, giọng cao hơn một bậc và còn thở hắt nữa. T/b cười, nụ cười khúc khích và khi hắn vô tình nhìn thấy nó, Tae Shik không nói gì nữa vì có cảm giác như người đó cũng đang cười trước mặt hắn vậy.

- Tôi muốn cảm ơn ông. Dù nó có sến súa đến nhường nào thì mong ông cũng hãy nghe hết nhé. Cảm ơn ông vì đã đến cứu tôi, cảm ơn vì đã bảo vệ Yoongi và giúp đỡ chúng tôi nhiều đến vậy. Thật ra thì lúc nhận được cuộc gọi của ông về Yoo Hyuk, tôi chỉ cầu mong ông đừng để Yoongi đến đó thôi là đã biết ơn lắm rồi, nhưng ông đã làm còn nhiều hơn thế nữa. Thật sự cảm ơn ông.

- Tao muốn làm thế thôi, chẳng vì sao cả.

- Tôi biết mà, tôi không hỏi lý do đâu. - Cô nhẹ nhàng lắc đầu, nụ cười vẫn giữ trên môi - Cảm ơn.

- Đã bảo là đừng có cảm ơn--

- Cảm ơn vì những tình cảm ông đã dành cho mẹ tôi, cho cả đứa con gái này của bà. Mẹ tôi chắc chắn sẽ rất vui đấy, nếu có thể nhìn thấy những gì ông đã làm lúc này.

Đứa con gái lúc nào cũng nấp sau váy mẹ, cô bé rụt rè và nhút nhát đó. Cô bé nhỏ có khuôn mặt và nụ cười giống với mẹ mình, cả giọng nói và đâu đó là những câu từ đẹp đẽ đã được thừa hưởng từ người phụ nữ ấy. Hắn biết những điều đó, đã luôn nhận ra, và khi hắn ngắm nhìn t/b nở nụ cười tươi tắn lúc này, hắn biết tất cả đều là sự thật. Hắn mỉm cười, rất nhẹ và thấy lồng ngực có chút ấm áp, hắn lại nhớ tới nàng, nhớ tới hơi ấm ngày nắng ấy và mùi xà phòng lan tỏa khắp vườn khi nàng treo tấm ga vừa giặt lên trên xà ngang. Vỏn vẹn chỉ mỗi khoảnh khắc đó thôi, chỉ mỗi hình ảnh và dáng hình đó thôi, hắn đều thấy xứng đáng, không hối tiếc về những gì mình đã làm từ trước đến giờ. Tae Shik nhìn xuống đôi tay mình, hắn bỗng yêu quý nó như thuở ban đầu nàng cũng đã từng yêu quý hắn như cậu em trai nhỏ vậy.

- Vui. Mày nghĩ... chị ấy sẽ rất vui sao?

- ...Phải. - T/b đáp, sau một khoảng im lặng nhìn hắn - Ông đã nói, tôi là điều quý giá nhất của bà ấy có đúng không? Điều đó có phải nghĩa là... mẹ cũng yêu tôi không?

Hắn ngẩng lên, nhìn lại cô gái trẻ. Cô đang đợi câu trả lời, một câu trả lời thật tâm đến từ người có thể đưa ra đáp án chính xác nhất. Có lẽ vẫn còn mơ hồ, hoặc đã quá rõ ràng, cô chỉ đang đợi ai đó khẳng định mà thôi, một lần duy nhất cho cả cảm xúc mình sẽ mang theo và tin tưởng cho đến cuối đời.

- Ừm. - Hắn gật đầu - Phải, mẹ mày rất yêu mày, yêu con cô gái độc nhất của mình. Dù rằng có lẽ chị ấy không biết cách... nhưng chị ấy vẫn luôn yêu mày, chắc chắn là như vậy.

Hắn không nghe thấy cô gái ấy đáp lại lời nào nữa, chỉ thấy những giọt nước trong suốt bắt đầu xuất hiện và lăn dài trên đôi má kia. T/b khóc, như chờ đợi chỉ để khóc mà thôi. Thế nên khi thấy Tae Shik ngẩn ngơ nhìn cô, t/b mới nhận ra, cô lau nước mắt, vụng về mà cười trừ. Thật kỳ lạ, cô đâu còn là con bé tám tuổi của khi ấy nữa. Thế mà vẫn dễ mít ướt, vẫn dễ hạnh phúc, vẫn dễ biểu lộ ra những cảm xúc của mình chỉ bởi một câu từ giản đơn như vậy. Hắn nhìn t/b khóc, trong lòng cũng có gì đó đang dần rỉ ra, thâm tâm hắn nhẹ bẫng đi trong chốc lát, những ký ức xưa lại hiển hiện về. Một ngày nắng đẹp, nơi căn nhà cổ, lần đầu tiên hai người gặp nhau. Lần đầu tiên cô nhóc ấy đã biết đi, biết nói, và để người đàn ông tên Tae Shik ấy trở thành con người quan trọng thứ ba trong thế giới chỉ quay quanh mỗi bố và mẹ đó.

Tae Shik đứng dậy, hắn nghĩ rằng những lời cần nói cũng đã nói xong rồi, thậm chí cả điều mà hắn nghĩ rằng mình phải nói từ rất lâu cuối cùng cũng đã được truyền đạt tới chủ nhân đích thực của nó. Hắn quay đi, chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh.

- Khoan đã.

Cô cất tiếng, nước mắt đã được lau sạch. Bờ môi t/b mấp máy, riêng cô thì không, t/b biết rằng có những điều cô vẫn còn muốn biết và khao khát được biết từ bao lâu nay.

- Sao?

Nhưng t/b không cất tiếng được, cô chẳng thể biến chúng thành từ ngữ. Những gì cô muốn biết, cô không biết phải hỏi như thế nào, tiếp nhận câu trả lời của nó ra sao. Cô lo sợ, nhưng lại khao khát, những cảm xúc mâu thuẫn xô đẩy vào nhau. T/b đóng miệng lại, điều đó có lẽ không cần. Cô lắc đầu, chỉ mẹ thôi... chỉ cần biết về mẹ thôi là đủ rồi.

- Nếu mày định hỏi về Yoo Hyuk... - Tae Shik cất tiếng thay, không biết vô tình hay cố ý hiểu sai ý định của cô - thì cảnh sát tới giờ vẫn chưa bắt được hắn. Tất nhiên là có bằng chứng rõ ràng rằng một kẻ nào đó có tư thù cá nhân với nhân viên công ty đã theo dõi cô gái đó, biết cô gái ấy tới trụ sở cũ để hoàn thành công việc được giao, lẻn vào trong và tấn công cô ấy, sau đó có ý định giết hại nên châm xăng đốt luôn nguyên tầng. Người quen và đồng nghiệp chung công ty với cô ấy biết tin đầu tiên đã đi giải cứu, chuyện xảy ra như thế, hợp lý và tự nhiên, nên cảnh sát hiện đang truy nã hắn, gọn ghẽ như vậy thôi.

- Bên công ty tôi đã đưa ra giả thuyết đó sao...?

- Tất nhiên là cũng đã bóp méo đi đôi chút. Những chuyện bí mật của mày và tao làm thì rõ ràng sẽ không được nhắc đến. Mà dù gì cội nguồn vụ việc cũng chỉ có chúng ta, Min Yoongi và tay tài xế khi ấy biết rõ thôi, những người khác đều chỉ được nghe kể lại, nó đã được sắp xếp sao cho phần thiệt thuộc về mày và công ty được giảm thiểu đến mức tối đa rồi.

- Yoongi... đã đưa ra lời khai như thế?

- Phải, cả tao cũng hợp tác với chúng để đồng nhất như vậy. Yên tâm. - Hắn tiến đến gần, đặt tay lên vai cô - Mày giờ chỉ được xem như là một nạn nhân đã từng làm đúng chức danh bảo vệ nghệ sĩ của công ty và vô tình bị tay phóng viên ác ý kia nhắm đến vì đã biết bao lần ngăn cản hắn lấy được thông tin mật của người nghệ sĩ đó. Vậy thôi!

Tae Shik mỉm cười, như vừa trình diễn cả một bộ phim đặc sắc và thái độ ung dung tự tại ấy lại đặt ra hàng loạt câu hỏi khác trong t/b.

- Vậy kẻ dù vô tình hay cố ý tự biến mình thành kẻ thủ ác ấy... giờ ra sao rồi?

- Tao nói rồi. Đang bị truy nã, nhưng chắc bắt được sớm thôi. Hoặc không.

- Vì ông đã làm gì hắn rồi đúng không? - T/b nắm bắt được hai từ cuối, cất giọng hỏi lại.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt cô như đang cố soi xét tất cả mọi điều nơi biểu cảm trước sau như một của hắn. Chúng có chút khó chịu đấy, nhưng mà thôi, Tae Shik cũng chẳng có ý định giấu diếm gì, hắn chỉ đang muốn đùa với cô thôi.

- Tao chỉ làm một cuộc điện thoại. Khi thấy hắn vẫn còn lảng vảng quanh tòa nhà chỉ để chắc chắn vụ nổ xảy ra hoàn hảo và tin chắc rằng mày đang mắc kẹt bên trong. Tao đã gọi điện, báo cho những kẻ đang phát điên lên chỉ để bắt được hắn, quăng một cái địa điểm, chỉ vậy.

Sống lưng t/b chợt ớn lạnh, cô lập tức hiểu rằng những điều đó có nghĩa là gì. Một đòn phản công mà Yoo Hyuk sẽ không thể nào ngờ tới được.

- Vậy hắn hiện tại...!

- Chả biết. - Tae Shik nhún vai, nói gọn lơ - May mắn thì cảnh sát nhanh tay hơn, hắn sẽ ngồi tù, ăn cơm đủ ba bữa một ngày, an toàn trong một vài năm vì tội phóng hỏa và cố ý giết người, còn không thì bên kia nhanh hơn, hóa thành miếng thịt lạnh tanh và xác có khi đã bị thủ tiêu không một dấu vết rồi.

Những lời sau đó bật ra nhẹ tênh từ đôi môi của người đàn ông ấy, như rằng nó chẳng hề hấn cũng chẳng to tát gì. Biểu cảm sửng sốt của t/b tăng lên một bậc, và hắn cũng không định lắng nghe thêm lời nào từ cô, Tae Shik bước đến, thì thầm thật nhỏ bên tai cô gái ấy.

- Mày không hợp làm kẻ xấu đâu. Sẽ chẳng bao giờ hợp bằng tao hay anh ấy cả. Tự tao sẽ làm hết, nên cứ xem như bản thân mày vẫn chưa làm gì và cứ an tâm mà nghĩ rằng mình đã thoát khỏi kiếp nạn này rồi nhé. Và cũng không cần phải cảm ơn nữa, tao vốn dĩ cũng muốn xử lý tên Yoo Hyuk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net