Chương 27 : Thực hiện kế hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian mỗi ngày trôi qua thật dài, Jimin bắt đầu quen dần với môi trường ở đây, ban ngày cậu đi học rồi ra chơi lại ngồi nói chuyện cùng Soobin và Kai, đêm về lúc không học bài họ lại nói chuyện cùng nhau, tình cảm chỉ mới vài ngày đã rất thân thiết.

Đêm khuya, cậu gọi cho anh, cậu nằm trên giường nhìn anh qua màn hình máy tính mà trong lòng buồn không tả nổi.

Anh gãi hàng lông mày : " Chỉ định nhìn anh vậy thôi sao? "

" Em nhớ anh chết mất....huhu.... "

Anh bật cười : " Trẻ con, chỉ còn một tuần nữa thôi là được về rồi, không phải rất nhanh sao? "

" Không "

Cậu phồng má, nhanh cái con khỉ, chỉ sợ anh ở đó lại léng phéng với ai khác, thiếu cậu nhất định lại đi lừa lọc khắp nơi cho mà xem.

Anh nhìn đồng hồ : " Muộn rồi, em mau ngủ đi "

" Chỉ mới 11 giờ anh đã bảo là muộn, anh định giấu em làm chuyện gì đó sao? "

" Suy nghĩ linh tinh. Mà cái tên Hoseok đó....dạo này em có nói chuyện cùng hắn không? "

" Có thì làm sao? Không thì làm sao? "

" Không thì tốt, có thì.... "

" Thì làm sao? "

' Cốc....cốc.... '

Lúc này giáo viên gõ cửa, Kai đang tập yoga liền thả lỏng đứng dậy ra mở cửa.

Cậu không quan tâm, quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với anh thì anh đã tắt máy, cậu hậm hực gấp laptop lại, tên họ Min khốn nạn, anh là đồ chết tiệt.

" Phòng này đã đủ người chưa thế? "

Soobin ngồi bật dậy : " Đủ cả mà "

Jimin kéo chăn chùm đầu mình, giáo viên đi khỏi, Kai đóng cửa lại, Soobin hỏi : " Bạn trai cậu làm gì khiến cậu giận thế? "

" Anh ta là đồ quá đáng nhất hành tinh này "

" Cái đà này có khi nào anh ta sẽ phản bội cậu không? Mỗi ngày chỉ nói chuyện được 30 phút, hai người ở hai thành phố khác nhau, xa mặt kẻo lại cách lòng "

Cậu ngồi bật dậy, phải rồi, có khi nào anh không cần cậu nữa? Soobin liền nói

" Mau mau chiếm lấy nam thần đi, bắt anh ta chịu trách nhiệm, xem anh ta dám chạy? "

" Nhưng anh ấy hình như không hứng thú với chuyện ấy lắm "

" Không phải bạn trai cậu có vấn đề đấy chứ? Lần đầu nhìn tôi cứ nghĩ là nữ cải trang nam đấy.

" Không phải "

" Không phải thì thôi "

" Anh ấy rõ ràng có cương lên, rõ ràng có phản ứng với tôi "

Soobin cười nguy hiểm : " Thử đi, sắp tới về phải thử, để người anh em này giúp cậu "

" Giúp như thế nào? "

Soobin nằm xuống giường : " Có nhiều cách, ngày mai cho cậu chọn, khuya rồi, ngủ thôi "

Cậu nằm xuống giường, đúng, phải mau mau chiếm lấy anh, càng muộn càng nguy hiểm.

Sáng hôm sau....

Jimin cùng Kai và Soobin đi vào lớp học, ba người ngồi vào chỗ của mình, lúc này Hoseok trên tay cầm một hộp bánh đi vào, gương mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, đặt lên bàn cậu.

Cậu nhìn theo, ngạc nhiên

" Là gì thế? "

Hoseok không quay đầu lại chỉ hờ hững đáp : " Ăn được "

Cậu kéo hộp bánh về phía mình, đúng lúc bắt gặp ánh mắt hai cậu bạn nhìn chăm chăm mình.

Giờ ra chơi, hai cậu bạn kéo cậu ra ngoài hành lang, cậu khó chịu vì đang đọc dở quyển tạp chí người lớn.

" Có chuyện gì thế? "

" Có cách cho cậu rồi đây, còn một tuần nữa là được về thăm nhà rồi, phải nhân cơ hội này mà hoàn thành nhiệm vụ đi "

" Làm thế nào? "

" Rượu, lấy rượu để đạt mục đích, không thể thất bại được "

" Vô ích thôi.... " - cậu thở dài, lần trước tửu lượng cậu kém cõi như vậy, uống chưa đầy ba ly đã say bất tỉnh nhân sự, lần này uống vào làm sao làm nên đại sự được?

" Khó nhỉ? "

" Dùng cách cuối vậy "

" Cậu....cậu suy nghĩ gì mà nhìn gian tà dữ vậy? "

Kai nói nhỏ : " Tôi có quen một đàn anh chuyên bán về nước hoa nói cách khác là xuân dược....có muốn thử không? "

" Không.... " - cậu nghe xong liền kiên quyết đáp, ai lại đi dùng cách này cơ chứ?

" Làm gì mà thái quá vậy? Không muốn có được nam thần sao? "

" Không được....không được....tôi không dùng cách này đâu, các cậu nghĩ cách khác đi "

" Tịt rồi đấy "

" Vậy là không đồng ý với cách này sao? "

-----

Đến tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu đi ra nằm xuống giường rồi mở máy tính lên, Soobin im lặng nhắn tin cùng bạn trai, Kai chăm chú vào quyển sách ngôn tình của mình.

' Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.... '

Jimin không kết nối được với anh nên liền gọi điện, ai ngờ được lại khóa máy.

Cậu nhíu mày, gọi lại lần nữa

' Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được '

" Huening Kai, Choi Soobin "

" Chuyện gì thế? "

" Có gì à? "

" Tôi gọi cho anh ấy nhưng anh ấy khóa máy rồi "

" Gọi cho người quen kiểm tra xem " - Kai nhướn người nói.

Jimin liền gọi đến Min gia, mẹ anh nghe máy : " Alo, có chuyện gì sao? "

" Bác gái, là cháu đây "

Bà Min liền vui mừng nói : " Là Minie sao? Có chuyện gì mà lại gọi cho ta khuya thế? "

" Yoongi anh ấy đã về chưa bác? Cháu gọi nhưng điện thoại anh ấy đã khóa máy " - cậu liền hỏi vấn đề chính.

Bà Min nhìn đồng hồ : " Dạo gần đây nó không về nhà, nhà riêng của nó cũng bán đi rồi....cái thằng, dạo này hành tung bí ẩn.... "

" Vậy anh ấy ở đâu bác? "

" Ta cũng không biết, nó lớn rồi, quản không nổi nữa, chắc là đang ở bệnh viện đấy mà "

" Vậy cháu tắt máy trước đây, bye bye bác "

" Ừ, lúc nào về, đến nhà ta liền nhé! Ta nhớ con quá rồi đấy "

" Vâng ạ " - cậu nói rồi tắt máy gọi lại cho anh lần nữa.

' Số máy quý khách vừa gọi.... '

" Sao rồi? " - Soobin tò mò hỏi.

Cậu cau mày : " Anh ấy.... "

-----

Bệnh viện

Yoongi đang ở trong phòng cùng một nữ thực tập sinh mới chuyển vào, là con gái của một vị cổ đông ở Min thị nên ưu tiên được ở cạnh anh để học hỏi, cô gái này 22 tuổi, kém anh 2 tuổi, gương mặt khả ái, giọng nói nhỏ nhẹ - Han Somi.

" Viện trưởng, anh xem hồ sơ bệnh án này em đã ghi đúng chưa? " - Somi cố tình đứng sát vào người anh, nhỏ nhẹ nói.

Anh hơi nhích người ra xa, cầm lấy hồ sơ bệnh án xem qua, vài phút sau anh khẽ gật đầu : " Cũng muộn rồi, em nên về đi không chú Han lại lo lắng "

" Cũng phải, ở cạnh anh thời gian trôi qua nhanh quá, chúng ta cùng về đi " - Somi xếp lại đồ đạc rồi nói.

Anh đi ra cửa đứng đợi cô, Han Somi xách theo túi xách đi ra, anh tắt điện rồi khóa cửa, hai người đi ra hàng lang.

" Anh chỉ dạy em cả buổi chắc có lẽ cũng đói, em cũng chưa ăn gì, chúng ta xuống căn tin tìm gì đó ăn đi "

Anh đưa tay sờ túi mình, điện thoại của anh đi đâu rồi?

Anh đáp qua loa : " Tôi không đói, em muốn ăn thì đi đi....tôi về trước.... "

" Vậy em cũng không ăn nữa, viện trưởng, anh đợi em.... "

Han Somi bước nhanh hơn một bước, vì đôi giày quá cao nên cô đã loạng choạng ngã về phía trước.

Anh khẽ nhíu mày đỡ lấy cô, Somi dựa vào ngực anh, hai má hơi hồng lên. Anh nhìn cô : " Em không sao chứ? "

Somi đứng thẳng người dậy, một tay bám lấy anh, đứng bấp bênh : " Chân em đau quá, hình như bị trật khớp rồi "

Anh nhíu mày, một giây sau anh ngồi xuống nhìn cổ chân cô, phía đế giày bị bong ra, cổ chân của cô hơi đỏ, sự thật là đã bị trật khớp.

Anh đứng dậy, cô mặc một bộ váy bó như vậy cõng sẽ bất tiện, anh thở dài một hơi, dù sao anh cũng không phải hạng người vô tâm, một giây sau liền cúi người bế ngang cô lên.

Somi bất ngờ la lên một tiếng rồi  vòng tay ôm lấy cổ anh, mắt cô nhìn vào mắt anh, cảm giác như đang lạc trong một giấc chiêm bao.

Anh bước về phòng khám của mình, đặt cô ngồi xuống ghế sofa rồi đi lấy thuốc bôi.

-----

Choi Soobin và Huening Kai nghe xong liền nhìn nhau, cậu xoa thái dương : " Là như vậy đó....có khi nào anh ấy.... "

" Tôi đã bày cách cậu còn không nghe theo, có ngày mất như chơi "

" Để tôi suy nghĩ thêm vài ngày "

" Còn một tuần nữa là về nhà, cậu suy nghĩ vài ngày luôn sao? "

"...."

Cậu tắt điện thoại, kéo chăn chùm kín mít, tên họ Min khốn nạn, anh nhất định đừng làm chuyện gì có lỗi với em.

Sáng hôm sau....

Thay quần áo xong cậu đi ra ngoài gọi lại cho anh lần nữa, anh đã mở máy, nhưng chuông điện thoại reo lại không có ai nghe máy, rốt cuộc là vì sao?

" Đi thôi, trễ giờ thật đấy "

" Tôi suy nghĩ kĩ rồi, nhất định phải chiếm lấy nam thần, chiếm lấy Min Yoongi, cái tên họ Min khốn nạn đó. Hai người phải giúp tôi "

- Hết chương 27 -

Spoil chương sau : có H+

=))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net