•1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Min Yoongi đứng phắt dậy, phản bác: "Ba à, con là đàn ông sức dài vai rộng, tại sao lại phải cưới một thằng đàn ông kia chứ? Con muốn cưới một người phụ nữ, nhưng thời điểm cũng không phải bây giờ!"

Ông Min không giận dữ mà điềm nhiên nói: "Ba cũng đã nhiều lần nói với con rồi, cả nhà chúng ta phải ghi nhớ vị ân nhân là bác Park. Ngày xưa nhờ ông ấy mà ba lập nên sự nghiệp như hôm nay, ba luôn muốn trả cái nợ ân tình này, nhưng sau trận bão đó thì gia đình ông ấy dọn đi không rõ, ba tìm kiếm suốt mấy chục năm, cứ tưởng đã vô vọng rồi, cho nên luôn nhắc các con, để lỡ như ba trăm tuổi già thì các con thay ba phụng hiếu cho ông ấy. Nay may mắn tìm được gia đình họ, nhưng lại xui rủi rằng, ông ấy và vợ đã qua đời. Ngày trước ba và ông ấy hứa hôn với nhau, nhưng nay con gái ông ấy đã ba mươi tuổi rồi, đã có chồng có con, chỉ còn cậu em trai vừa tròn 22 tuổi. Ba muốn bù đắp, và không muốn thất hứa, cho nên ba mới ép con đồng ý cuộc hôn nhân này."

"Con biết là ba muốn trả nợ ân tình, nhưng việc đó không đồng nghĩa với việc con phải cưới vợ là đàn ông. Trả nợ thì còn nhiều cách mà, ví dụ như cho tiền, cho vật chất, tìm cho cậu ta một cô vợ hiền lành đảm đang giàu có chẳng hạn. Sao ba cứ ép con phải làm điều này kia chứ?" Min Yoongi vò đầu, như muốn nổi điên.

Ông Min nghiêm sắc mặt, nhưng nghĩ đến việc này đã ép bức con trai hơi quá, cho nên cố hòa hoãn lại mà nói: "Tiền bạc thì ba đã cho, nhà cửa ba đã mua, nhưng tiền và vật chất sao có thể là thứ lấp đầy ân tình mà ba đã nợ chứ? Sợ rằng có cho cả gia tài của chúng ta cũng không đủ, bởi chính nhờ ông ấy mà ngày hôm nay chúng ta mới có cơ ngơi này. Lời hứa với ông ấy mà không thành toàn được, sau này có gặp nhau dưới suối vàng, ba làm sao ăn nói với ông ấy đây?"

Hắn hừ lạnh. "Ba à, con chưa chắc gì lão già đó đồng ý chuyện này đâu. Ai đời chấp nhận gả con trai cho một nam nhân chứ?"

"Hỗn xược!" Ông Min lúc này không giữ được bình tĩnh nữa, ông đập mạnh tay xuống ghế, mắng: "Ta đã nói thì con liệu mà làm theo đi, cho dù không muốn cũng phải chấp nhận. Ba ngày sau cử hành hôn lễ, còn bây giờ mau đi đón Park Jimin sang đây cho ta!"

Min Yoongi tuy rằng rất phẫn nộ, nhưng trước giờ ba hắn luôn là người có uy lực nhất, hễ ông nói thì chẳng ai dám không nghe. Chính vì vậy hắn đành ngậm tăm, rồi ra ngoài lấy xe.

Hắn vừa lái xe vừa gọi điện cho bạn thân là Namjoon mà kể khổ. Nó là ông chủ Gay Bar, nghe nói thì cười ngất:

"Này ông bạn, chuẩn bị gia nhập hội gay rồi nhé!"

"Tôi là trai thẳng." Min Yoongi nhấn mạnh.

"Tôi đời này chỉ cưới vợ là phụ nữ, ông cứ chống mắt lên mà xem. Đợi ông già tôi quy tiên rồi, kiểu nào tôi cũng tìm cách tống cổ cậu ta ra khỏi nhà."

"Tôi biết cậu là trai thẳng, nhưng bởi vì cậu chưa tìm được ngã rẽ của đời mình thôi. Chỉ cần cậu rẽ qua, thẳng biến cong sớm thôi. Có điều cậu đã gặp cậu ta chưa? Thế nào? Đẹp không?" Namjoon cũng là người đồng tính, hiển nhiên rất quan tâm về chuyện này.

"Chưa gặp." Hắn trả lời một cách dửng dưng. "Nhưng sắp gặp rồi."

"Ủa, lần trước không phải cậu bảo ba cậu kêu cậu mang quà sang nhà cậu ấy sao, gì mà chưa gặp?" Namjoon đã biết chuyện này vào một tuần trước rồi.

"Lần đó tôi có sang, nhưng tôi không vào nhà, cũng không muốn thấy cậu ta. Chưa gì ông già đã bảo phải kết hôn với cậu ta, tôi còn hứng thú gì mà đi gặp?" Hắn nói giọng khinh bỉ.

"Này, cậu không gặp là vì sợ cậu ta vừa xấu vừa đen vừa hô vừa lé vừa mập vừa...ở dơ hả?" Kim Namjoon nói xong thì cười ồ lên.

Quả đúng là bạn thân, nói trúng tim đen Min Yoongi mất rồi. Hắn có chút sợ hãi, nếu như cậu trai kia quá xấu, hắn sẽ tìm cách trốn nhà sang Mỹ định cư không quay về nữa. Ở chung với một người như vậy, hắn thà bỏ trốn còn hơn.

"Nếu cậu ta xấu như lời cậu nói, tôi sẽ biến mất khỏi Hàn Quốc ngay lập tức."

"Tôi biết mà, Min tổng trước giờ luôn thích cái đẹp. Mấy nàng tuần trước cậu rủ Taehyung đi chơi cùng, tôi nghe cậu ta bảo đẹp như hoa hậu. À tôi hơi tò mò, nếu cậu ta đẹp thì sao?"

Hắn hừ lạnh: "Đẹp thì cũng là đàn ông, tôi không hứng thú. Hơn nữa nếu đẹp thì tôi cũng miễn cưỡng ở chung như bạn cùng phòng thời còn đi học, chen chúc trong KTX thế thôi."

"Này, làm tình với đàn ông tăng khoái cảm gấp 10 lần phụ nữ nhé, cậu đừng xem thường." Kim Namjoon bắt đầu giở giọng biến thái.

"Cậu đừng nói nhảm nữa, trời sinh vị trí đó không phải dùng để quan hệ tình dục. Khoái cảm hả, tào lao." Min Yoongi dĩ nhiên không tin. Hắn thích mấy cô nàng hơn.

Namjoon còn định ba hoa với hắn thêm một hồi, nhưng hắn bảo không muốn nghe rồi tắt máy. Tính tình hắn lâu nay chưa bao giờ tốt, rất tùy hứng, tùy tâm trạng. Chính vì thế mà bạn bè đều hiểu và thông cảm ở điểm này, bởi ngoài điểm này ra, còn lại hắn đều rất tốt.

Min Yoongi vòng xe qua một khu dân cư hẻo lánh, nhưng nghĩ lại thì không muốn đến đón cậu trai kia, cho nên đi thẳng. Trước khi đi, hắn gọi cho trợ lý bảo tìm người đến địa chỉ xx yy zz đón người sang nhà hắn giúp, còn hắn thì đi khách sạn, gọi mấy cô em tươi mát đến phục vụ.

____

Park Jimin đứng trước căn nhà thuê mà mình vừa trả lại cho chủ, chờ suốt một tiếng đồng hồ vẫn không thấy ai đến đón. Buổi sáng hôm nay, bác Min gọi cho cậu, bảo cậu hãy trả nhà đi, ông ấy sẽ cho con trai đến đón cậu sang đó ở. Dù gì thì cũng sắp thành người một nhà, ông ấy không muốn cậu ở lại căn nhà thuê đó nữa.

Hành lý của cậu không nhiều, một chiếc vali kéo là chứa đủ hết tất cả, không mang theo balo hay giỏ xách gì thêm.

Khoảng nửa tiếng sau, có một chiếc xe màu đen chạy đến. Người trong xe là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, ăn mặc cũng không thời thượng cho lắm. Park Jimin trong lòng thầm nghĩ, con trai của bác Min đây sao?

Người đàn ông xuống xe, cúi đầu nói: "Thiếu gia nhờ tôi đến đón cậu."

Park Jimin lúc này mới biết, đây là cấp dưới của con trai bác Min, cậu liền khẽ thở phào rồi mỉm cười chào ông, rồi đi lên xe.

Mặc dù ngày bác Min đến gặp cậu đến nay cũng đã hơn một tuần lễ, nhưng cậu vẫn chưa biết mặt vị hôn phu tương lai, càng không biết tên họ là gì. Cậu đã từng nhìn thấy bóng lưng của anh ta một lần, nhưng cũng rất nhanh biến mất.

Park Jimin hiểu được, người kia cũng giống như cậu, không thoải mái gì với cuộc hôn nhân trớ trêu này. Đường đường là đàn ông, ai lại muốn cưới vợ là đàn ông kia chứ? Tuy nhiên cậu cũng hiểu được bác Min đối với gia đình cậu rất áy náy vì ân tình ngày xưa, cho nên mới muốn tác hợp cuộc hôn nhân này. Dù rằng bản thân cậu cũng không hề muốn, nhưng bác ấy đã đến đây mỗi ngày để năn nỉ cũng như giải bày, cậu làm sao không chấp nhận?

Dù sao đi nữa, bác Min năm nay cũng đã trên 60 tuổi rồi, để một ông già ngày nào cũng lo lắng bất an rồi tới tới lui lui nài nỉ, cậu không đành lòng. Vả lại cuộc hôn nhân này cũng không phải là mãi mãi, nếu sau này mọi chuyện không thuận lợi, cậu vẫn có thể rời đi

______________________

4/8/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net