•30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hắn biết tin cậu đến nhà "ba mẹ vợ tương lai" thì cả một ngày không ăn nổi cơm, buổi tối cũng không thể ngủ. Hắn chỉ có cách làm việc như điên để quên đi chuyện này, nhưng chính vì thế mà hắn phải nhập viện lần nữa vì suy nhược cơ thể nặng.

Ông bà Min ra lệnh cho Yu-jun quản lý tốt việc ở công ty, buộc hắn phải nghỉ việc một tháng. Gần đây họ thấy sức khỏe của hắn quá kém, quầng thâm mắt lại ngày một đen, thân thể thì gầy đi thấy rõ, biết hắn có chuyện gì đó, nhưng gặng hỏi mãi cũng không nhận được đáp án nào.

Vì vậy, bà Min gặp riêng Jimin, nói nhỏ với cậu: "Con à, con là vợ của Yoongi, vậy con lựa lúc hỏi nó giùm mẹ xem đã xảy ra chuyện gì, mẹ rất lo lắng, mà hỏi nó lại không chịu nói."

Cậu bên ngoài vâng dạ, trong lòng lại bất an. Cả tháng nay hắn có chịu nói với cậu câu nào đâu, thậm chí một ánh mắt hắn cũng buồn liếc nhìn cậu, làm sao mà hỏi?

Nhưng cậu đâu có biết rằng, hắn không nhìn cậu là vì hắn sợ thương tâm.

Hắn nằm trong phòng đặc biệt, mắt luôn nhắm nhưng không tài nào ngủ được. Tâm can đau đớn không ngừng, lại chẳng thể nào nói ra, dùng cách gì cũng không thể vơi đi. Mà người có thể giúp hắn xoa dịu nỗi đau này lại không nguyện ý làm việc đó.

Hắn cảm thấy Jimin giống như cây xương rồng vậy, khi nở hoa thì rất đẹp, nhưng chạm vào lại bị gai đâm đến bật máu. Tuy rằng hắn cố gắng không nhìn cậu để khỏi bị mê hoặc, nhưng rồi vẫn vươn tay ôm lấy, càng đau lại càng không thể buông.

———–

Lần nhập viện này của Yoongi kéo dài gần nửa tháng, đến khi xuất viện thì tay cũng được tháo bột. Hắn vừa xuất viện được một ngày, chiều hôm sau lại tự ý lái xe ra ngoài, đến quán Bar của Yên Vũ.

Lúc này Namjoon cũng đang bước ra, vừa thấy hắn đến thì vội nói: "Trời ơi, tôi đang định đến nhà thăm ông." Lúc hắn vừa nhập viện thì anh ta cùng đám bạn thân đến thăm rồi, nghe Yoongi xuất viện thì Kim Namjoon hẹn bọn họ đến nhà hắn, nào ngờ chưa kịp đi hắn đã đến.

Hắn không nói câu nào, đi thẳng vào quán, gọi rượu uống. Anh cản trở cách nào cũng không được, đành để mặc hắn.

Uống được hơn nửa chai rượu mạnh, hắn mới mở lời: "Ông nói xem, vì sao tôi yêu cậu ấy, cậu ấy lại không yêu tôi?"

"Cái này thì dễ hiểu mà, để tôi phân tích cho ông nghe."  Kim Namjoon rót một cốc trà giải rượu đưa cho Min Yoongi, rồi mới nói. "Ông là người hoa tâm, trước đây quen nhiều cô gái, nhưng lại không yêu bất cứ cô nào. Sau khi ở cùng cậu ấy, bị tính cách khác biệt của cậu ấy thu hút, dễ dàng sa vào lưới tình. Ngược lại cậu ấy là người chung thủy, trước khi gặp ông đã thì đã có người yêu, trái tim đã có nơi chốn, làm sao mà bị rung động trước ông được?"

"Vậy tôi yêu cậu ấy là vô ích sao?"

Anh lựa lời mà nói: "Không hẳn là vô ích, có thể sống cạnh nhau lâu hơn nữa sẽ có kết quả. Dù sao ông không chịu ly hôn thì đời nào cậu ấy cưới cô gái kia được, yên tâm đi."

Hắn ngửa cổ uống cạn ly rượu, mơ hồ nói: "Nắm giữ được thể xác, lại không giữ được linh hồn, có nghĩa gì đâu?"

"Vẫn tốt hơn là không giữ được gì. Ít nhất cậu ấy sẽ không rời bỏ ông."

___________

Cậu không hiểu tại sao mình lại có cảm giác rất áy náy với hắn. Tuy rằng những chuyện xảy ra gần đây liên quan tới hắn thì cậu nửa điểm cũng không nhúng chân vào, thế mà trong lòng lại nổi lên một sự cắn rứt, tựa như những gì cậu làm đều là tội lỗi vậy.

Nhưng nói thế không có nghĩa là cậu phủ nhận hết mọi lỗi lầm, bởi vì chuyện cậu có bạn gái rồi giấu giếm hắn như vậy rõ ràng người sai là cậu. Hôm vừa rồi còn lén lút đến nhà "bàn luận hôn sự" của cậu với ba mẹ bạn gái nữa cơ.

Đã vậy, hiện tại bây giờ cậu còn đang đi ăn kem cùng bạn gái. Những cảm giác lẫn lộn này khiến cho cậu cảm thấy rất áp lực, bối rối, sau đó là bùng nổ. Người cậu yêu là Jang Jiyoung, cậu một chút cũng không muốn kết hôn với hắn Tất cả là do cuộc hôn nhân đáng ghét này hành hạ cậu, bằng không bây giờ đã có thể yên ổn rồi. Kết hôn với cô, không bị thứ khác cản trở tay chân.

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu không kết hôn với hắn thì tiền đâu cậu đóng hết học phí của cả hai năm học đại học kia chứ? Tuy là chị gái Park Areum đã hứa sẽ lo cho cậu, nhưng cậu làm sao không biết ngượng mà xin tiền của chị gái mãi cho được? Học phí hai năm đầu thì còn nhịn ăn nhịn mặc rồi xin chị một ít tiền nữa là đóng được, nhưng học phí hai năm sau nặng hơn rất nhiều.

Chị cậu đã có gia đình riêng, tuy anh rể cũng là công chức nhà nước, nhưng cả nhà bốn người sống cũng rất chật vật, đặc biệt là còn hai đứa nhóc đang học tiểu học nữa, gánh thêm cậu thì quả thật là nặng nề. Cậu biết vậy nên từng đi làm thêm, nhưng nếu lật lại những chuyện trong quá khứ mà cân đo đong đếm, số tiền làm thêm ít ỏi kia còn không đủ để tiêu xài, sao mà đủ đóng học phí.

Ngoại trừ học phí ra thì còn tiền ăn ở nữa, căn nhà cậu ở lúc trước là nhà trọ, nhà cũ của ba mẹ cậu đã bán từ khi mẹ cậu bị bệnh nặng cần tiền chữa trị rồi.

Mà chuyện quan trọng cần nhắc đến đó chính là công việc của cậu hiện giờ. Đây là công việc mà không biết bao nhiêu sinh viên từ hạng ưu trong nước cho đến sinh viên xuất sắc tốt nghiệp ở Pháp mơ ước, bọn họ thậm chí còn phải bỏ tiền lót đường để xin được việc làm nữa cơ, cậu thì lại dễ dàng không chút khó khăn nào, còn giúp đỡ được Jiyoung và vài người bạn thân được đi làm tử tế nữa chứ.

Đây là điều khiến cậu vô cùng biết ơn ông Min cũng như cuộc hôn nhân với Yoongi, bởi vì cậu đã có cái để đền đáp cho bạn gái rồi.

Cô là một cô gái tốt, tuy rằng không phải xinh đẹp xuất chúng, nhưng với vẻ đẹp hiền lành thục nữ của cô cũng đủ khiến khối người có điều kiện theo đuổi. Vậy mà cô vẫn kiên định ở bên cạnh cậu, từ năm cuối cấp cho đến đại học rồi giờ đã ra trường đi làm.

Ngày xưa cậu cũng không phải là chàng trai có điều kiện, khi mẹ còn khỏe thì gia cảnh cũng chẳng khá khẩm gì, sau khi mẹ mất còn chật vật hơn, có thời điểm cô đã phải chia sẻ phần cơm trưa cho cậu, bởi lúc ấy trong túi cậu không có một xu tiền. Một người con gái tuyệt vời, không trở mặt lúc cậu nghèo hèn hay đeo đuổi không buông lúc cậu giàu có, chung thủy với cậu một cách tuyệt đối, sao cậu có thể không cần được chứ? Bởi thế, dù cho có kết hôn với hắn, cậu vẫn quyết định không lung lay ý định kết hôn với cô.

Lúc trước phải kết hôn cùng hắn, cậu vô cùng khó chịu và tức giận, vì hắn nên chuyện tình cảm của cậu và Jiyoung bị cản trở. Nếu không nghĩ đến ông Min thì cậu đã chẳng ép mình phải đăng ký kết hôn rồi sống cùng hắn.

Có điều, bây giờ đối với Yoongi cậu lại hận không được, chỉ có cảm giác áy náy và tội lỗi.

_________________

Hắn mình say. Say đến không còn biết trời trăng mây gió gì nữa. Say đến mức ôm người nọ trong lòng mà cứ ngỡ là mơ.

"Jimin...Jimin..." Hắn sờ lên mặt người nọ, người khiến cho tâm can hắn đau đến mức co rút, cũng là người khiến trái tim băng giá được sưởi ấm.

"Anh say rồi." Người nọ để yên cho hắn vuốt ve, chỉ nhẹ nhàng nói một câu như vậy.

"Làm ơn đánh anh một cái đi, Jimin." Hắn mạnh mẽ ghì chặt người nọ vào lồng ngực.

"Không thể...không được..." Người nọ sửng sốt.

"Vậy hãy làm sao cho anh cảm nhận được em. Anh không muốn đây chỉ là giấc mơ, tỉnh giấc thì em không còn trong vòng tay anh nữa." Hắn hô hấp dồn dập, chóp mũi hắn đã chạm vào chóp mũi người nọ.

"Xin lỗi...em không biết phải làm thế nào nữa." Người nọ có vẻ hơi lúng túng, bởi cậu không dám chủ động làm gì đó với hắn.

"Cho phép anh...hôn em nhé?" Hắn run rẩy kịch liệt, sợ người nọ từ chối.

"Tất nhiên rồi." Người nọ nhắm mắt lại, dâng đôi môi ngọt ngào kia lên.

Min Yoongi muốn vội vã chạm vào ngay, lại sợ làm người nọ đau, cho nên chỉ có thể từ từ liếm lên rồi cạy mở khớp hàm mà đưa đầu lưỡi vào trong.

Kỹ xảo của người nọ tuyệt đối không có một chút trúc trắc nào, khiến cho trái tim hắn nảy lên đau đớn. Chỉ có thể là người từng trải mới có được sự điêu luyện này. Không, cậu phải là của hắn, của riêng hắn mà thôi.

Mạnh mẽ đẩy người nọ lên giường rồi đè lên, tuy trong phòng không hề bật đèn, nhưng ánh trăng lờ mờ ngoài cửa sổ hắt vào cũng đủ để hắn nhìn kỹ ngũ quan của người nọ. Thật đẹp.

Tuy rằng ánh trăng chỉ chiếu được một bên sườn mặt của người nọ, nhưng hắn lại dám khẳng định rằng đây là người đã chiếm trọn trái tim hắn. Ánh trăng bàng bạc trải đến đâu trên gương mặt người nọ, đều tựa như một đóa hoa nở ra từ trong đá, đẹp đến mê hồn.

Hắn cởi áo người nọ ra, bàn tay không ngừng xoa nắn hai nụ anh đào xinh xắn hồng nhạt trên cơ thể người nọ, tiếng rên không kìm chế được bật ra khỏi miệng, khiến hắn thỏa mãn mỉm cười.

Cơn say có một nửa là ảo ảnh, cho nên hắn sợ tất cả biến mất như trong đêm tối mất điện rồi đột nhiên có điện, vì vậy hắn khẩn trương rất nhiều, cuối cùng dứt khoát cởi quần áo ra, bôi trơn qua loa rồi tiến vào thân thể người nọ.

"Ahh..."

"Đau lắm phải không? Anh xin lỗi, anh muốn em cảm nhận được anh, cũng như anh không thể chờ thêm được nữa, sợ rằng em sẽ biến mất nếu anh không làm thật nhanh." Hắn dừng mọi động tác, chỉ bối rối nói.

"Không sao, ban nãy anh bôi trơn cũng đủ rồi." Quả thật là rất đau, nhưng cậu vô pháp từ chối.

Min Yoongi hôn ngấu nghiến lên đôi môi kia, bàn tay ấm nóng cũng hắn không ngừng xoa nắn lên hạ thể của người nọ, khơi gợi dục vọng còn chưa kịp khơi mào kia nổi lên, để người nọ có thể hưởng trọn vẹn khoái cảm của tình dục cùng với hắn.

Cảm giác được hòa làm một với người nọ quả thật rất tuyệt vời, hắn vừa thúc vào thân thể người nọ, vừa liên tục gọi tên, hai chữ "Jimin" này khiến hắn cảm nhận rõ ràng hơn rằng người dưới thân chính là cậu.

Sau tiếng gầm nhẹ, hắn bắn hết tinh hoa vào trong huyệt động của người nọ, mà người nọ bây giờ đã thở hổn hển, chỉ biết ôm chặt lấy hắn.

Một lần làm sao có thể đủ, tình cảm hắn dành cho người nọ không thể mang ra đong đếm, chỉ có cách hòa nhập làm một với người nọ mới đủ để hắn chứng minh tình cảm của mình và đủ thỏa mãn với người nọ.

Lại tiếp tục luân động trong cơ thể người nọ, hắn cảm thấy trên đời này không có gì vui sướng bằng cảm giác này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net