•31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh dương trải khắp chốn, chim ríu rít hót ngoài vườn. Một ngày mới lại bắt đầu.

Cậu xoa xoa đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ của mình, ngồi dậy.

"Ahhh!" Cậu không kìm được phải thét lên. Cái quỷ gì thế này, đau đến mất cảm giác luôn rồi.

Chị bếp nghe tiếng động, liền chạy tới nói:

"Cậu Jimin sao vậy?"

"Không sao, tối qua em ngủ ở đây không quen nên thắt lưng em bị vẹo rồi." Thực tế mà nói, hôm qua cậu bị ngã từ sofa xuống đất mấy lần, không vẹo lưng mới lạ.

"Để tôi lấy cao dán cho cậu." Chị bếp chạy đi.

Cậu uốn éo cơ thể một hồi, chị bếp mang cao dán ra thì cậu không dùng liền mà đi đánh răng rửa mặt rồi mới ra sofa ngồi tìm tư thế thích hợp để dán  cao lên. Lúc này chăn và gối hôm qua cậu mang xuống sofa đã được con trai chị bếp mang lên lầu cất giùm rồi.

Mới dán xong cậu đã nghe tiếng thét kinh hoàng trên lầu. Hừ một tiếng, cậu cũng không thèm để ý, tiếp tục dán cao lên hông.

———-

Hắn nhìn cậu trai trẻ xa lạ nằm trên giường mình, thất kinh đến mức hét lớn. Cậu trai cũng vì tiếng hét của hắn mà tỉnh giấc, liền vội vã ngồi dậy.

"Cậu...cậu là ai?"

"Em...em tên là Kim Hyeon." Cậu trai lí nhí nói.

"Tôi không quen cậu!" Yoongi di chuyển cơ thể cách xa Kim Hyeon. "Sao cậu lại đến đây? Còn ngủ trên giường tôi?"

"Hôm qua...anh Kim Namjoon bảo em đưa anh về, anh còn...ôm em lên đây." Cậu ta lúng túng kể lại.

"Cái gì?" Hắn vò đầu cố hồi tưởng lại chuyện đêm qua. "Vậy...cậu là MB*?"

*MB: Money boy aka trai gọi.

"Vâng." Hyeon gật đầu.

"Cút, mau cút cho tôi!" Hắn chỉ tay ra cửa.

Cậu ta cũng không dám chậm chạp, mặc vội quần áo rồi chạy ra khỏi phòng. Tuy rằng nơi tư mật bị thương, nhưng mà cậu cũng không thể trách hắn, bởi đây là nghề nghiệp của cậu, chấp nhận làm thì chấp nhận chịu đau.

Hắn vẫn còn đang mù mờ vì những chuyện đã xảy ra, bỗng nghe tiếng cậu dưới lầu. Ah phải rồi, Jimin, Jimin của hắn.

———–

Kim Hyeon khúm núm đứng trước mặt cậu. Dù rằng cậu chưa từng thấy cũng như chưa từng quen người này bao giờ, nhưng với cách nói chuyện cậu cũng đủ hiểu thân phận của người này là gì trong nhà, vì vậy cậu không dám nói năng sỗ sàng, lại sợ hãi vô cùng mà đối diện với người này.

"Hôm qua tiền taxi ai trả?" Cậu hỏi.

"Dạ...là...em." Cậu ta đáp một cách run rẩy.

"Cậu là MB?" Cậu nhìn sơ qua cũng đoán được cậu nhóc này làm nghề gì, chỉ là hỏi để khẳng định.

"Vâng." Cậu ta gật đầu, lại chẳng dám ngẩng lên.

"Một đêm bao nhiêu tiền? Tính lần hay là trọn gói?"

"Dạ...là tính trọn gói một đêm. Một trăm năm mươi nghìn won. (Khoảng 1 triệu 8 VND). Kim Hyeon ngẩng lên nhìn rồi cúi xuống. Sợ mình nói sai người trước mặt sẽ đánh đập hay chửi mắng mình. Tuy là cậu làm MB, nhưng chỉ mới làm được có một lần, đây là lần thứ hai, cho nên ăn nói vẫn chưa được bạo dạn như mấy MB khác, thậm chí bị khách là hắn quịt tiền cũng không dám đòi.

Lúc xuống nhà thì thấy cậu đang nói chuyện với Kim Hyeon. Hắn vội vàng chạy tới trước mặt cậu, nói:

"Jimin, em đừng hiểu lầm, tối qua là anh say nên mới..."

"Trả tiền cho người ta kìa, anh còn ở đó nói nhảm gì nữa?" Cậu nói tỉnh bơ.

"Em...Jimin, đừng giận, anh sẽ..." Yoongi càng nói càng trở nên lúng túng.

"Anh không cần giải thích, bởi vì tôi thật sự không quan tâm anh làm cái gì, tôi chỉ muốn đòi công đạo cho cậu ấy thôi. Này nhé, tối qua đưa anh về tiền taxi cậu ấy trả, rồi tiền hầu hạ anh một đêm anh vẫn chưa trả, đuổi người ta về là sao? Mau trả tiền cho người ta đi!"

Hắn ngẩn người. Cậu không giận, không khó chịu, đáng lẽ ra hắn phải thở phào nhẹ nhõm mới đúng, đằng này lại cảm thấy nặng nề. Cái giá của không gánh nặng chính là không có được gì cả, vì không có được nên mới trống rỗng.

Hắn lấy ví tiền, vứt cho Hyeon 50 000 won. Kim Hyeon khó khăn cúi người nhặt, cậu đã ra tay trước, cầm lên đưa lại cho hắn.

"Anh đưa tiền kiểu gì đấy, tối qua hành hạ người ta cả một đêm sáng nay còn tỏ thái độ đó là sao?"

Hắn đưa tiền cho cậu ta. Cậu nhóc run rẩy cầm lấy.

Cậu hỏi: "Cậu gọi xe nổi không? Nếu không để tôi gọi xe cho cậu."

"Không cần...cảm ơn anh." Kim Hyeon nói xong thì chạy như bay ra ngoài.

Cậu ta đi rồi, cậu mới nói với Yoongi:

"Sau này anh đừng đưa người về nhà nữa." Câu này khiến hắn ngập tràn hi vọng, nhưng chưa đợi hắn vui cậu đã tiếp lời: "Bởi hai người làm ồn quá ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi. Nhưng nếu muốn quá thì đưa về cũng được, chỉ cần nhỏ tiếng là ổn." Tối qua cậu vừa lên lầu đã nghe âm thanh kỳ lạ trong phòng, cậu liền sang phòng kế bên ngủ. Mà phòng cách âm không tốt lắm, cứ dội vào tai cậu mãi, khiến cậu phải ôm gối xuống sofa phòng khách mà ngủ mới được yên,

Hắn thất thần trước câu nói này. Tựa như không phải là cậu đang nói, mà là đang dội một xô nước đá lên người hắn.

"Em...em không ghen ư?" Hắn lúc này chẳng còn biết đúng sai phải trái gì nữa, đột nhiên bật ra một câu mà hắn đã chôn giấu tận đáy lòng.

Cậu ngẩn ra. Cậu nhìn hắn rồi phá lên cười.

"Cái gì? Ghen ư? Haha, tôi nói này ngài Min, anh đang thiếp vàng lên mặt sao? Không phải ngay từ đầu đã nói rồi à, chúng ta trên giấy tờ thì là vợ chồng, nhưng ngoài đời thực thì không phải. Tôi vốn chỉ xem anh như bạn cùng phòng, à không, cùng nhà vậy thôi, ghen, ghen cái gì cơ?"

Hắn lảo đảo hai bước rồi ngã xuống ghế. Sofa hình chữ L, Jimin ngồi đầu bên này, hắn ngồi đầu bên kia, cách một khoảng khá xa.

"Anh cứ tự nhiên, muốn tìm người lên giường thì cứ tìm, tôi không cản cũng không mách ba mẹ đâu. Là đàn ông, tôi hiểu mà." Cậu nói xong thì lên lầu, cũng sắp đến giờ đi làm rồi.

Min Yoongi ngồi đó, trơ ra như đá. Hắn có phải là đau quá nên mất cảm giác luôn rồi không, chỉ cảm thấy trống rỗng.

________________

Cả ngày hôm đó, Hắn đi làm mà cũng như không. Thậm chí chỉ đặt tay lên ký một chữ thôi hắn cũng không làm được, trong đầu thì loạn cào cào bởi những suy nghĩ, còn trong lòng thì bị đau đớn giày vò. Thật ra điều đau đớn nhất trong tình yêu không phải là người ấy không biết mình yêu, mà là người ấy vẫn biết, nhưng lại chỉ xem mình là bạn.

Tối hôm qua hắn cứ tưởng mình có thể cùng cậu hòa làm một, cùng cậu sống một cuộc đời tràn đầy hạnh phúc. Thậm chí trong mơ hắn còn tưởng tượng ra một tương lai tươi sáng, viễn cảnh đó khiến hắn cảm thấy cả người tràn đầy sức sống, vạn vật trên đời không còn ý nghĩa nữa, chỉ cần cậu, duy nhất mình cậu mà thôi.

"Giám đốc, ngài ăn một chút gì đi." Yu-jun ở công ty thì gọi hắn là giám đốc, ở ngoài thì gọi là Ngài Min.

Hắn khoát khoát tay, ý bảo mang thức ăn xuống.

Yu-jun nhìn khay thức ăn, chân không tự chủ mà bước lại gần hắn hơn: "Giám đốc, nếu ngài không ăn thì thân thể sẽ bị ảnh hưởng."

"Mang xuống đi, không đói." Hắn ngửa cổ dựa lên ghế, nhắm hờ mắt.

Anh biết không thể ép hắn, cho nên lui xuống. Bên ngoài, thư ký Lee và trợ lý Bang đứng chờ, thấy anh đi ra thì hỏi:

"Sao, ngài ấy không ăn?" Thư kí Lee đón lấy khay thức ăn.

"Ừ, cô mang xuống đi." Yu-jun nói với giọng chán chường.

"Tôi nên đi mua gì đây? Cháo tổ yến? Hồng sâm? Canh gà hầm?" Trợ lý Bang liệt kê.

"Thôi khỏi, ngài ấy sẽ không ăn đâu."

"Vậy tôi đi khuấy sữa." Trợ lý Bang đã làm cha, cho nên mấy việc này rất thạo.

Vài phút sau, Anh mang vào một ly sữa. Min Yoongi lúc này đang nói chuyện điện thoại.

"Mỗi ngày đều gặp nhau à?"

"Bao nhiêu phút?"

"Cái gì? Khách sạn?"

Hắn tắt máy, đập mạnh tay xuống bàn. Cậu cùng cô gái kia đi khách sạn? Đột nhiên hắn nhớ tới lời nói ban sáng của cậu: "Là đàn ông, tôi hiểu mà." là có ý nghĩa gì. Thì ra cậu cũng thường xuyên lên giường với cô gái kia.

Mọi chuyện tựa như một dòng thác liên tục đổ xuống, hắn mệt mỏi, bực tức, đau khổ, thất vọng...bao nhiêu cảm xúc tiêu cực bủa vây.

Yu-jun đưa đến ly sữa, hắn cầm lấy uống một hơi cạn sạch. Cổ họng hắn bây giờ rát buốt, cả người bốc hỏa, nếu không dập lửa thì chắc hắn sẽ bị chính cảm xúc của mình thiêu rụi mất.

Anh ta biết bây giờ có nói gì cũng vô dụng, vì thế lui ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net