Chương 14-Nhắm mắt thì thấy được gì? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bao. Những ngày qua cũng có nhiều chuyện khiến cậu không khỏi nhức óc. Từ những chuyện lớn như chuyện giữa A2 và A6 đến những chuyện nhỏ như cuộc thi nhảy sắp tới, kỳ thi giữa học kỳ, cả chuyến đi du lịch biển của trường sau khi thi nữa. Haiz... chắc năm sau cậu phải từ chức lớp trưởng quá. Nhưng nói gì thì nói, cậu vẫn phần nào tận hưởng sự bộn bề và mệt mỏi của lớp trưởng này. Bù đắp cho những khó khăn mà chức danh lớp trưởng mang đến, cậu cũng nhận lại được một tập thể lớp với những con người tuyệt vời luôn tin tưởng và sẵn lòng hỗ trợ cậu.

Jimin ngắm nhìn gốc cây anh đào trước mắt. Nó đã xơ xác đến mức này rồi ư? Thật không khỏi khiến Jimin muốn mùa xuân mau đến để nó có thể lần nữa "sống lại" và tô điểm cho quang cảnh nơi đây bằng những cánh hoa mềm mại cũng dịu hồng đến ấm áp. Đã tan học được một lúc lâu rồi, sân trường bây giờ vắng vẻ hơn hẳn. Mặt Trời cũng đang dần nhường chỗ cho màn đêm u tối, lắp đầy khung trời bao la một màu vàng đỏ rực rỡ nhưng cũng thật ảm đạm trước khi hoàn toàn "chìm vào giấc ngủ".

Kể ra cũng lạ, nghĩ đi nghĩ lại Jimin vẫn không hiểu tại sao Jangseo lại hẹn cậu ở đây. Lúc sáng, chính miệng cậu ấy đã nói muốn hẹn gặp cậu ở chỗ này, dưới gốc cây anh đào này sau khi tan học. Từ trước đến nay cậu ấy chưa từng hẹn cậu ở đây bao giờ cả. Nơi đây cũng chẳng có bất kì mối liên hệ gì đặc biệt giữa hai người. Đáng ra nơi hẹn gặp lý tưởng của cả hai phải là sân bóng sau trường như mọi khi mới phải. Đó cũng là nơi mà cậu với Jangseo có nhiều kỉ niệm đáng giá với nhau.

Đang đứng miên man suy nghĩ thì Jimin liền bị phân tâm bởi tiếng lá cây gãy vụn giòn tan đang dần được phóng đại. Jimin liền chắc chắn đó là ai. Cậu mỉm cười, định sẽ quay sang chất vấn người đó trước thay cho lời chào hỏi.

Nhưng tầm mắt vừa dời tới người đó, nụ cười trên môi của cậu cũng tắt dần. Ánh mắt sáng rực trông chờ lúc nãy vụt một cái đã biến mất mà thay bằng một ánh mắt lạnh lẽo đến chán nản. Trước mắt cậu chẳng phải là Jangseo mà lại là người hiện giờ cậu không muốn gặp nhất, Yoongi.

Biết ngay là có vấn đề mà... Hẹn gặp ở dưới gốc cây anh đào này thì chẳng thể nào là Jangseo được.

Cậu quay đầu đi. Càng nhìn người vừa mới xuất hiện thì sự giận dữ lẫn cả sự thất vọng sẽ càng mãnh liệt hơn mà lấn át cả lý trí của cậu mất.

"Sao anh lại đến đây?"

Cậu quay mặt đi chỗ khác, buông một câu coi như tốt bụng mà bắt chuyện.

"Anh có chuyện muốn nói."

Yoongi vừa tiến tới gần Jimin hơn, vừa dùng một giọng điệu không thân thiện nhưng cũng chẳng quá tuyệt tình để nói. Đáp lại anh chỉ là một câu mỉa mai của Jimin.

"Anh mà cũng có chuyện muốn nói sao?"

Cậu quay đầu qua nhìn anh, ánh mắt như muốn trách cứ anh vì tất cả những gì anh đã làm hoặc đã không làm. Yoongi hiểu cảm xúc hiện tại của Jimin. Anh không có bất kì thành kiến hay sự khó chịu nào với thái độ đó. Vì người hiện giờ cần phải biết kiềm chế cảm xúc nhất là anh.

"Anh nghiêm túc đó."

"Em cũng có giỡn đâu?"

Jimin chỉ nhún vai rồi lại quay lưng lại với anh lần nữa.

"Jimin..."

Giọng nói dịu dàng ấm áp, cũng mang theo chút nỗi sầu, nỗi buồn và thậm chí là chút gì đó áy náy. Mỗi lần tên cậu được phát ra bởi giọng nói ấy, thật không bao giờ thất bại khiến cậu cảm thấy lung lay.

"Anh hỏi em, em có đang cảm thấy... hối hận vì đã gặp anh không?"

Chỉ vì một câu nói mà cảm xúc của Jimin bỗng trào dâng một cách mãnh liệt. Cậu lúc này mới quay sang nhìn anh, ánh mắt không tài nào giấu nổi sự thất vọng.

"Có."

Cậu chỉ nhẹ tênh buông ra một câu nhưng đã đủ khiến trái tim anh thắt chặt đến khó thở. Nhưng anh vẫn kiên quyết, cố gắng nói ra suy nghĩ của mình.

"Nhưng anh thì không..."

Cậu cười khẩy.

"Là vì anh cảm thấy hài lòng khi em như thế này sao?"

"Không. Là vì... cảm thấy thật may mắn khi gặp được em, khi được thoải mái ở cạnh em, khi được vui vẻ vì em truyền động lực, khi được mở mang tầm mắt vì bài học vừa đau nhưng cũng thật đáng giá này. Anh không bao giờ hối hận khi gặp được một người đã xoay anh 180 độ như vậy. Khiến anh lần đầu tiên cảm thấy thích những nơi ồn ào, khiến anh lần đầu tiên thích những mùa hạ thu khác, khiến anh lần đầu tiên hoài nghi về một thứ nhiều như lúc này..."

Quả thật, Jimin rất dễ bị lung lay, chưa gì cậu đã "mềm yếu" như thế này rồi.

"Anh đã không tin em..."

"Bởi vì anh thậm chí còn chẳng tin bản thân nữa mà...Nhưng, em nói đúng... anh đã thật sự sai khi không làm gì cả. Và bây giờ, anh lại rất muốn làm gì đó."

Jimin thật không biết nói gì, chỉ vu vơ hỏi lại một câu.

"Làm gì chứ?..."

Yoongi nhìn cậu, bằng tất cả sự chân thành từ tận đáy lòng, truyền hết qua một ánh mắt.

"Mở mắt ra và nhìn em ở trước mắt, đã gửi gắm toàn bộ niềm tin vào anh."

Dường như ánh mắt của Yoongi đã có tác dụng. Anh chắc chắn cậu đã cảm nhận được ít nhiều sự chân thành của anh. Bằng chứng là Jimin đã quay hẳn người sang, đối diện với Yoongi. Ánh mắt cậu chẳng đơn thuần là một sự thất vọng như nãy, nó đã được thay thế bởi vô vàn cảm xúc phức tạp và khó tả hơn.

"Anh không làm được đâu."

Jimin chỉ đáp lại một câu không rõ. Nhưng chỉ cần một câu nói đó, anh vẫn hiểu cậu có ý gì.

"Chính là vì anh vẫn cần em... anh vẫn cần em chủ động hơn bao giờ hết. Nếu như anh nói, anh cũng đã có suy nghĩ như em đã từng có, thì em có tin không? Anh cũng đã nghĩ, bản thân không quan trọng trong mắt em. Em có tin không?..."

Yoongi vẫn bình tĩnh, nhưng dáng vẻ đã thật sự yếu đuối hơn. Jimin thật sự chưa bao giờ thấy anh thu mình như thế này. Điều đó bỗng khiến cậu... muốn là người có thể bảo vệ anh, là người có thể bao dung anh. Nhưng, cảm xúc của cậu hiện tại thật sự không ổn. Cậu chỉ nhìn anh, rồi nhẹ nhàng hỏi một câu.

"Tại sao?..."

Yoongi hơi cúi đầu, liếc nhìn sang một hướng khác. Anh hít vào một hơi thật sâu.

"Nhìn bề ngoài anh chủ động như vậy thôi chứ bản thân anh nhiều khi vẫn luôn hoài nghi về chính vị trí của mình. Anh không phải là hoài nghi em hay bất cứ thứ gì từ em, anh chỉ là hoài nghi chính bản thân thôi. Anh vẫn luôn sợ bản thân đã quá hấp tấp, đã quá vô tâm, đã quá cảm tính hay nóng nảy mà bỏ qua bất cứ một điều gì đó. Chính vì thế, anh đã vô thức dựng nên một rào cản với em... Anh chỉ sợ, em sẽ vì cảm thấy anh không quan trọng mà bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ đi. Là một kẻ yếu đuối không dám đối mặt với thực tại, anh đã nhắm mắt để lờ đi những gì mình không muốn thấy, cũng như lờ đi chính những gì em dành cho anh... Anh chỉ mãi chăm chăm vào sự ích kỷ của bản thân, không thể nhận ra được Jangseo đối với em vui vẻ như thế nào, không thể nhận ra được em đối với anh cũng thật lòng như thế nào. Xin lỗi vì anh đã từng nghĩ...hai chữ 'đặc biệt' đó là dành cho Jangseo..."

Trong tiếng gió thổi vi vu bên tai, Yoongi cứ thế buột miệng nói ra tất cả mọi thứ anh từng nghĩ, như thể đang... muốn trải lòng với cậu. Jimin cũng rất kiên nhẫn nghe Yoongi nói. Chỉ đơn giản là cậu thích nghe những điều này. Cậu thích được nghe những suy nghĩ vẫn  luôn được cất giấu kĩ càng trong lòng anh. Cuối cùng thì anh cũng đã ngừng xoay cậu như chóng chóng mà nói cho cậu biết. Cậu đã luôn sẵn sàng nghe anh nói, và bây giờ cũng vậy. Cậu đã hiểu được rất nhiều thứ về chàng trai này rồi.

"Đơn giản như vậy thôi mà..."

Jimin bỗng lên tiếng. Giọng nói của cậu vẫn như thế, nhẹ nhàng đến nỗi gió có thể cuốn đi. Yoongi có hơi bất ngờ mà ngẩng mặt lên nhìn Jimin. Đôi mắt ấy của cậu vẫn không bao giờ khiến anh không khỏi mê hoặc. Nhưng lần này, đôi mắt ấy khiến anh rơi vào những cảm xúc hỗn độn khó dừng.

"Chỉ đơn giản như vậy thôi. Đơn giản như vậy thôi mà mãi anh cũng không làm được. Anh chỉ cần đến trước mặt em và nói, anh cảm thấy không quan trọng bằng Jangseo. Thì em, sẽ thẳng thắn và thật lòng nói với anh... anh quan trọng hơn cậu ấy nhiều."

Càng nói, cậu càng cảm thấy không thể kiểm soát được cảm xúc nữa. Mắt bỗng dưng có hơi nhòe đi...

Yoongi vẫn không chớp mắt, anh chăm chú nhìn cậu. Ánh mắt lấp lánh phản chiếu ánh chiều tà có phần ảm đạm đó, thật không đáng để rơi lệ chút nào...

Anh thử nhấc chân lên, tiến một bước. Cậu lúc này vẫn đứng đó, chưa có động tĩnh gì. Rồi lại tới chân kia, anh tiến một bước nữa, chậm rãi hết mức có thể, tiến đến gần cậu.

Jimin bỗng lùi về sau một bước, quay đầu nhìn về phía khác. Bước chân của Yoongi lập tức dừng lại. Dẫu vậy, anh vẫn không nản chí mà chờ đợi động thái tiếp theo của cậu.

Lúc này, Yoongi liền có hơi bất ngờ khi Jimin bỗng dưng tiến về phía trước một cách dứt khoát. Nhưng cậu không phải là tiến về phía anh. Anh có thể thấy rõ sự chuyển hướng trong bước đi của cậu. Jimin là đang muốn bước ngang qua anh.

Yoongi thật sự nên làm gì trước "câu hỏi" mà cậu đặt ra đây? Anh nên đứng im ở đó hay...

Bước chân của Jimin vẫn đều đặn. Đến lúc mà cậu đã tới thật gần anh, vượt qua anh mà thẳng bước về phía trước, bỏ đi, thì lúc này, cậu mới nhận lại được "lời hồi đáp".

Yoongi vẫn vậy, như một phản xạ tự nhiên, quay ra sau và nắm lấy cổ tay của Jimin. Anh không thể đứng im một chỗ mà trơ mắt nhìn cậu bỏ đi được.

Lần này, anh muốn giữ cậu lại.

Chưa dừng ở đó, Yoongi cảm thấy một lực kéo nhẹ từ tay của Jimin. Cậu đã thử giựt cổ tay ra khỏi bàn tay của anh, nhưng dường như nó chẳng có chút tác dụng gì vì anh vẫn kiên quyết nắm chặt lấy tay của cậu. Hoặc cũng có thể là do cậu đã cố tình dùng một lực thật nhẹ để giựt tay ra khỏi tay của anh...

Dù là gì thì cũng không quan trọng nữa rồi. Jimin lập tức quay người lại.

Trong phút chốc, Yoongi bỗng quên rằng bản thân đang đứng giữa luồng gió đã có chút hơi lạnh của mùa thu này. Lồng ngực anh cảm thấy rất ấm nóng, thật thoải mái biết bao. Anh chỉ nhẹ nâng khóe miệng, tay vòng qua ôm chặt lấy người trước mắt cũng vừa mới ôm lấy mình.

"Anh thật đáng trách."

Một giọng nói ngọt ngào vang lên khiến khung cảnh xung quanh như được sưởi ấm. Yoongi hiểu và biết rõ, toàn bộ là lỗi lầm của anh. Anh muốn nói lời xin lỗi, và thật tình thì có ngàn lời xin lỗi cũng không đủ để cậu bao dung anh. Vừa định mở miệng ra thì anh đã bị chặn trước bởi một câu nói khác từ Jimin.

"Em cũng đáng trách..."

Cậu nhẹ giọng nói trong khi vẫn đang ở trong vòng tay của Yoongi. Tới giờ, Jimin mới tự băn khoăn không biết bản thân có phải đã hơi hà khắc với người con trai tên là Min Yoongi không? Lúc trước là việc cậu hoài nghi về sự quan tâm của anh, mặc dù có thể những người khác cũng hay làm như vậy nhưng cậu không hề có ý kiến gì. Hay tới tận bây giờ, cậu cảm thấy khó chịu khi Yoongi biểu hiện chút ghen tuông và còn nhạy cảm hơn khi anh động tới lòng tin của cậu, trong khi cậu chưa bao giờ khó chịu ra mặt hay làm khó ai khác nếu họ cũng làm điều tương tự. Cậu không rõ vì sao mà mọi thứ xoay quanh Min Yoongi đều tác động đến cậu bằng một cách hoàn toàn khác biệt như thế. Chẳng lẽ... khi thích một người thì con người ta cũng sẽ thay đổi và nhạy cảm với riêng người mình gửi gắm tâm tư hay sao?

Jimin cứ ngỡ Yoongi sẽ biểu hiện chút gì đó tức giận hoặc oan ức, nhưng anh cũng chỉ nhẹ nhàng nói.

"Tụi mình đừng như vậy nữa nhé."

Không tốn quá nhiều thời gian để suy tư, Jimin cười nhẹ rồi cũng vui vẻ đáp.

"Vâng."

Từng đợt gió cứ thế càn quét qua sân trường. Tuyệt nhiên, chẳng ai trong hai người họ cảm thấy lạnh. Hơi ấm cơ thể của đối phương đã đủ cho một tiết trời mát lạnh như thế này rồi.

Gió mạnh đến nỗi thổi bay gần hết những chiếc lá trên thân anh đào. Lạ lùng thay, len lỏi đâu đó trên cành cây, vẫn còn sót lại được một chiếc lá xanh mơn mởn đến khó tin. Nó không bị héo úa, cũng chưa bị ngả vàng, càng không chút lung lay trước những đợt gió lớn. Một mình một cõi mang lại chút hy vọng cho gốc anh đào đã gần như xơ xác này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net