11 - Bỏ nhà đi bụi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau một màn nháo nhào ngay chính điện của Phác phủ, Trí Mân được Doãn Kì bế về phòng trong trạng thái bất tỉnh. Khi đi Doãn Kì thỉnh thoảng còn khẽ cuối xuống ngắm nhìn gương mặt cậu một lát rồi nhếch mép.

Thu Hà vẫn luôn đi kế bên hai người họ, mục đích bên ngoài là để chỉ đường cho hắn biết phòng cậu ở đâu, nhưng thật chất là muốn giám sát hắn. Đừng hòng giở trò với thiếu gia.

Trần Huân cùng những người còn lại vẫn đang ở chính điện đối chất. Vì sao khi không chỉ vì vài câu nói mà thanh mai trúc mãi kiêm vợ tương lai của hắn lại thành của người ta rồi ?

Khi đến trước phòng cậu, Thu Hà lên tiếng.

"Nhị công tử, người để thiếu gia xuống đi, nô tỳ sẽ dìu thiếu gia vào, không cần phiền công tử đâu".

"Ta không thấy phiền"

Nói rồi hắn một mạch dùng chân đạp nhẹ cửa ra rồi tiến vào. Đi đến bên chiếc giường đặt Trí Mân cẩn thận xuống. Vuốt nhẹ đầu cậu rồi rời khỏi giường để cho cậu nghỉ ngơi. Lát sau Thu Hà mang một chậu nước ấm cùng khăn lau đến, hắn nhanh tay nhúng rồi vắt khăn lau mặt cho cậu thật nhẹ nhàng.

Sau khi xong xuôi hắn không đi ra khỏi phòng. Làm Thu Hà có chút khó hiểu cùng khó chịu. Còn không mau đi đi. Ấy thế mà hắn lại ung dung đi đến bàn tròn giữa phòng ngồi xuống, xoay mặt về phía Trí Mân mà ngắm nhìn.

"Nhị công tử?"

Mẫn Doãn Kì khẽ nhíu mày liếc nhìn Thu Hà một lát rồi thôi.

"Việc gì?"

"Sao công tử còn chưa đi, để nô tỳ ở lại chăm thiếu gia được rồi, đại phu cũng sắp đến".

"Lúc nãy chính Phác lão gia đã đồng ý gả em ấy cho ta rồi, giờ em ấy là vợ ta. Còn ngươi, bây giờ không còn việc của ngươi nữa, Trí Mân để ta lo, đại phu có đến thì bảo vị ấy về đi, ta có chút kiến thức về y học".

Mẫn Doãn Kì tay chống cằm vẫn bộ mặt lạnh nhạt đó mà nói chuyện.

Thu Hà cũng không còn lời gì để cãi, đành bức rức rời khỏi.

Cứ như vậy, trong căn phòng không quá to cũng không nhỏ này. Một người nằm trên giường bất động, một người chăm chú ngắm nhìn.

Một lát sau, ngắm nghía chán chê thì Doãn Kì liền lạc vào giấc mộng. Hắn thiếp đi lúc nào không hay.

Trí Mân bên giường từ từ mở mắt, cậu bật dậy nhìn ngó xung quanh, lia mắt trúng tên Mẫn Doãn Kì kia liền giật mình một phen. Nhớ lại sự việc ban nãy vẫn còn sốc tâm lý.

Bước xuống giường chậm chậm đi lại chỗ Doãn Kì. Hắn đang say ngủ nên không biết cậu đã tỉnh. Cậu vô thức nhìn hắn hồi lâu, sóng mũi cao cao, đôi mắt nhắm nghiền, làn da trắng, lúc ngủ trông hắn rất đẹp trai, đẹp trai hơn lúc hắn cứ nhăn nhăn cái mặt.

Bỗng nhiên Phác Trí Mân thấy trong lòng mình rối ren một chút.

Nhưng không lâu sau, Trí Mân được giác ngộ.

Lúc nãy mới vừa bị ép gả cho hắn ta. Cái tên đáng ghét, mặt nhăn, kì cục này. Không lẽ phải vì hắn mà Trí Mân đây đánh mất tự do suốt mười tám năm nay sao? Cậu chơi chưa đủ nhaaaaa.

Ý định đánh thức hắn dậy cũng được thu hồi. Não cậu nhận thức rằng nếu gọi hắn dậy vào thời điểm này thì chuyện kinh khủng kia sẽ tiếp diễn và có cơ hội thành sự thật. Bây giờ cậu muốn bỏ trốn nên quyết định cho hắn yên giấc luôn đi.

Rón rén hé cửa ra ngoài, liền bắt gặp Thu Hà ngủ vật vờ bên hông cửa. Trông rất tội nghiệp lại rất buồn cười.

Trí Mân vén tà áo lên một cục rồi ngồi xổm xuống bên Thu Hà. Dáng vẻ cậu cứ tếu tếu ngố ngố như đang bán cá.

Chọt chọt ngón tay vô vai Thu Hà, mong có thể đánh thức cô nhưng không làm tên mặt nhăn kia tỉnh giấc.

"Thu Hà! dậy đi em" - Cậu thỏ thẻ vào tai Thu Hà.

Không nhanh không chậm cô lim dim mở mắt nhìn, quay qua liền nhìn thấy Trí Mân. Mừng rỡ mà ôm chằm lấy tay cậu, suýt nữa thì kêu lên nhưng bị Trí Mân dùng ngón tay chặn lại.

"Thiếu gia!" - Thu Hà nói nhỏ

"Ừm, sao lại ngủ ở đây?"

"Em định ngồi đây trông chừng thiếu gia, biết đâu nhị công tử kia có ý xấu gì đó thì em còn xông vào nhưng lại ngủ quên mất"

Phác Trí Mân cười xòa.

"Đừng có lo, hắn chưa kịp làm gì ta thì ta đã bóp mũi hắn rồi"

Tiếng cười khúc khích vang lên trước cửa phòng.

"Mà nè, chúng ta cần bàn chuyện trọng đại"

Nói rồi cậu kéo tay Thu Hà đi khỏi đó. Đi đến phía bìa tường của Phác phủ. Trèo khỏi bức tường này thì có thể ra ngoài.

"Bỏ nhà đi bụi không?"

"Dạ?"

"Ta không muốn bị gả đi"

"Em cũng không muốn thiếu gia gả đi.."

"Vậy thì giúp ta bỏ trốn đi"

Thu Hà rất nhanh hiểu được ý Trí Mân. Hai người to nhỏ gì đó rồi lại thấy Thu Hà quay vào trong phòng, lúc ra thì trên tay có một túi vải, có lẽ là đựng quần áo và tư trang cá nhân của cậu.

Nhưng lúc Thu Hà vào phòng cậu thì Mẫn Doãn Kì biến mất rồi.

Bên bờ tường Trí Mân còn đang hí ha hí hửng mà nhận lấy túi đồ chuẩn bị vượt tường. Nhưng Trí Mân mà đi thì Thu Hà ở lại làm gì. Cô cũng trèo tường cùng thiếu gia.

"Nào, thiếu gia, cẩn thận nhé!"

Trí Mân trèo lên bờ tường trước. Cũng không mấy dễ dàng. Tiếp đó là Thu Hà. Giờ hai người đang ngồi thả chân đung đưa trên bờ tường cao.

"Mệt quá đi"

Thu Hà nhìn sang Trí Mân rồi lấy trong gói đồ ra túi nước mà đưa cho cậu.

Đúng là già cả không hay lao động. Mới leo trèo có tí liền thấy rã rời.

"ahhh~" uống xong ngụm nước Trí Mân liền thoải mái mà à một tiếng.

Nhưng mà bây giờ vấn đề đã xuất hiện. Phải nhảy từ trên bờ tường này xuống đất mà không có vật gì lót hay nâng đỡ. Té hơi đau.

"Thu Hà"

"Dạ"

"Em xuống trước đi"

Thu Hà gói đồ lại đeo chắc lên người rồi nhảy xuống và đáp đất an toàn. Nhìn lên Phác Trí Mân vẫn còn đang đổ mồ hôi hột. Sợ quá điii

Cậu cứ nhấp nhấp chân một chút rồi lại thôi. Ở độ cao này đối với người khác sẽ bình thường nhưng đối với người nhát gan như Trí Mân thì nó là cả một thử thách.

Sau một hồi lấp lự thì Trí Mân vẫn chưa đáp đất.

"Thiếu gia mau nhảy xuống đi, em đỡ cho"

"huhu em mà đỡ cái nổi gì"

"Nếu thiếu gia không nhanh lên thì sẽ bị bắt gặp đó"

"Ta biết rồi, ta-..Á"

Chuyện xui rủi không lường được. Trí Mân trượt chân ngã ngửa ra sau. Phía bên trong tường, tức là ngã vào Phác phủ trở lại. Chỉ còn Thu Hà trơ trọi đứng bên ngoài hốt hoảng kêu lớn

"Thiếu gia có sao không? thiếu gia ơi"

Nhận lại là một khoảng im lặng.

"Thiếu gia người bị gì rồi đúng không?"

Thu Hà vừa dứt tiếng thì liền có một giọng nói nam tính vang lên.

"Yên tâm, không sao cả. Em ấy đang trong vòng tay ta"

_________________________
(~³)~
mấy pà ơi tui bị dính cô vít rùi. Xu quá i hoho. Sắp thi nữa nên tui sẽ bỏ bê bé iu này hơi lâu é, chắc là 1 tháng nữa ó. Thí có lũi wa

Chap này ngắn wa, nào rảnh bù hen( ˘ ³˘)♥


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net