14 - Chồng em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Về đến phủ tướng quân trong sự ngỡ ngàng và hoang mang của Phác Trí Mân. Mọi thứ được chuẩn bị rất tươm tất và tráng lệ. Pháo đốt nhộn nhịp trước cửa phủ. Đèn lồng đỏ có chữ 'hỉ' treo khắp nơi. Cậu cũng chẳng rõ là đang ở thôn nào, chỉ biết người dân nơi đây thấy kiệu hoa của Trí Mân đến liền vui vẻ tung hoa đón chào. Đường sá còn nhộn nhịp hơn khi Mẫn Doãn Kì xuất hiện.

Kèn khua trống nổi đến lúc kiệu hoa dừng trước một phủ lớn vẫn chưa hết náo nhiệt. Phía trên cửa lớn có một dòng chữ 'phủ tướng quân'.

Trong lúc cậu đang hoảng hốt và bất ngờ vì mấy tiếng ồn náo nhiệt ngoài kia. Mẫn Doãn Kì đã xuống ngựa, đi đến kiệu, từ từ vén màn.

Hắn đưa tay ra, ý bảo cậu để tay lên tay hắn.

Phác Trí Mân tuy có hơi chậm tiêu nhưng mà nhìn thấy hành động này cũng hiểu. Cậu đưa tay cho hắn nắm, có hơi ngại một chút.

"Đi thôi"

Nói rồi hắn dìu cậu bước qua cửa lớn. Nha hoàn bên trong liền ngưng mọi hoạt động, trên tay cầm lồng đèn đỏ khuỵ người cúi đầu.

Qua lớp khăn mỏng che mặt, cậu nhìn thấy những gương mặt quen thuộc.

Từ trong điện chính bước ra chính là Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cậu đã gặp ở phủ Tri Châu. Họ cũng có mặt ở đây để mừng lễ thành thân của Trí Mân và Doãn Kì.

Lúc ở Phác gia trang đã bái đường rồi nên về đến phủ tướng quân không làm nghi lễ gì câu nệ nữa. Chính Quốc dìu Trí Mân đến phòng tân hôn. Trên đường đi hai người cũng luyên thuyên rất nhiều chuyện.

"Mới hôm nào còn thấy hai người hạnh hoẹ nhau mà hôm nay đã về một nhà rồi à"

Phác Trí Mân thở dài vừa đi vừa chóng nạnh, bộ dạng mặc y phục cưới lại chóng nạnh đi đi lại lại của cậu rất không đoan trang.

"Bất đắc dĩ thôi, tiểu xinh đẹp"

Điền Chính Quốc nghe cậu nói thế thì bật cười khúc khích

"Làm phu nhân của người ta rồi mà còn kêu Chính Quốc là tiểu xinh đẹp, coi chừng Doãn Kì nhéo mũi huynh"

"Xìiii ta không sợ"

Đến trước cửa phòng tân hôn, Chính Quốc mở cửa cho cậu vào rồi khép hờ lại, sau đó lại thò đầu vào

"Chúc hạnh phúc"

Trí Mân nghe xong thì cười khẩy đến rung cả vai. Hạnh phúc gì nổi với tên Doãn Kì này.

Cậu ở trong phòng một mình, đi qua đi lại. Ngồi vào bàn tròn, chân trên chân dưới ghế. Bóc chỗ này bóc chỗ kia ăn bánh trái được bày sẵn. Giày thì cởi ra quăng đi đâu mất. Túm túm mấy tà áo rườm rà rồi leo lên giường nằm nhịp chân.

Coi bộ lấy chồng cũng nhàn.

..

Mẫn Doãn Kì ở ngoài tiếp khách khứa. Đi hết bàn này đến bàn khác mời rượu. Uống nhiều không đếm nổi là bao nhiêu bình rồi.

"Chúc mừng huynh đã rước được Phác Trí Mân về, cũng lợi hại lắm"

Thái Hanh nâng chum rượu, cạn với Doãn Kì rồi uống hết.

"Ta đã muốn gì thì ta sẽ có được, còn đệ, lo giữ Điền Chính Quốc đi, sớm ngày cho ta uống rượu mừng"

"Sớm thôi"

Cả hai cạn thêm một chum rượu nữa.

Đi đến bàn khác. Mẫn Doãn Kì giật mình vì xuất hiện cả Giang Tú Ninh trong bàn tiệc. Nàng ấy say lắm rồi, muốn gục xuống bàn đến nơi nhưng vẫn uống rượu không có điểm dừng.

Mẫn Doãn Kì thấy không hay liền đi lại cầm lấy bình rượu.

"Muội sao lại ở đây?"

Tú Ninh ngà ngà say nấc một cái rồi ngước lên nhìn hắn.

"Muội đến chúc phúc cho huynh và... cô nương đó"

Tú Ninh buồn rầu, nói xong liền òa khóc mà gục xuống bàn.

"Ta không lấy cô nương nào cả"

"?"

"Huynh nói ..vậy là sao, lễ thành thân cũng đã ...hức..tổ chức rình rang..hức như vậy, huynh còn..hức nói là không lấy ai..hức"

Tú Ninh vừa nấc từng hồi vừa nói với hắn.

"Ta lấy nam nhân, không phải nữ nhân"

"Haa..hóa ra là vậy"

Tú Ninh cười khẩy rồi với đến chụp lấy bình rượu uống một hơi. Sau đó lại khóc lóc.

Trước tình huống này Doãn Kì cũng không biết phải làm thế nào. Nhìn thấy nữ nhi khóc là một chuyện rất rắc rối, hắn không giỏi dỗ dành người khác đâu.

"Doãn Kì huynh qua đây"

Đúng lúc này lại có người giải vây, hắn lại cầm bình rượu đi qua bàn khác, để mặc Tú Ninh khóc lóc ỉ ôi trong cơn say. Mệt tự nín chứ hắn không có thời gian ngồi dỗ ngọt đâu.

Người có vợ tàn nhẫn thế đấy.

Đến chập tối, khách khứa cũng đã về gần hết. Những người còn lại đa số là vài vị quan, vị tướng trong triều đình có quan hệ tốt với hắn, để lại cho Thái Hanh tiếp đãi. Hắn say lắm rồi.

Khập khiễng từng bước, đầu óc mơ màng, mặt mày thì đỏ chót vì say. Hắn lê từng bước về phòng tân hôn. Phác Trí Mân trong phòng chắc ngủ được tám giấc rồi.

Mở cửa ra Mẫn Doãn Kì như tỉnh rượu ngay lập tức.

Trên sàn vương vãi toàn vụn bánh. Giày mỗi chỗ một chiếc. Phòng tân hôn sắp bị quậy cho bừa bộn cả lên rồi.

Phác Trí Mân ngồi ngay ngắn trên giường, thông qua lớp khăn len lén liếc nhìn xem sắc mặt của hắn.

...

Từ lúc vào phòng tân hôn cậu hết ăn rồi lại nằm, đi qua đi lại cho bớt chán. Ngồi ngẫm nghĩ về thế sự đời, nghĩ đến cha mẹ đang làm gì? An Nhi ra sao? Thu Hà ra sao? À cả con Tiểu Bạch nữa. Chiếc khăn chùm đầu cũng bị tháo xuống.

Phác Trí Mân đang chìm trong chán nản và mớ suy nghĩ hỗn độn, định mặc kệ tên kia mà đi ngủ luôn. Đúng lúc hắn quay về. Nghe tiếng bước chân càng gần, Trí Mân nhanh chóng vớ lấy cái khăn chùm đại lên đầu rồi ngồi im trên giường.
..

"Xem ra em định phá banh cái phòng tân hôn này à?"

Giọng hắn ngà say, nửa nghiêm nửa bất lực.

"Kh..không có"

Cậu lo lắng hắn tức giận, nắm chặt vạt áo trên đùi.

"..."

Mẫn Doãn Kì không nói gì nữa mà chỉ tiến gần đến cậu. Tiếng bước chân càng gần Trí Mân càng sợ.

Đến khi đôi giày của hắn vào tầm mắt đang nhìn xuống của cậu. Doãn Kì đang ở rất gần, hắn ngay trước mặt Trí Mân.

"Ta vén khăn đây"

Không nhanh không chậm, sau lời nói hắn liền vén phăng cái khăn ra.

Gương mặt người trong lòng liền hiện ra trước mắt hắn, mỗi một điểm trên khuôn mặt đó đều khiến hắn yêu chiều ngắm đến nghiện. Nhưng thoáng chốc Trí Mân lại bày ra biểu cảm lo lắng, đôi mắt cụp xuống, lông mày ỉu xìu, môi hơi chu ra.

"Em sao vậy? Đang lo sợ gì sao?"

"Không có gì...chỉ là em sợ chồng sẽ nổi giận vì em làm phòng bừa bộn, chê em quậy phá"

Hắn đưa tay xoa lấy mái đầu ủ dột.

"Không phải lo, ta không giận, cũng không chê"

Mắt cậu bỗng nhiên mở to ngước lên nhìn hắn. Trong đôi mắt đó như tồn tại hàng ngàn vì sao sáng cuốn hút. Tâm trạng cậu thoải mái hơn vì lời nói vừa rồi của hắn.

Mẫn Doãn Kì ngồi xuống bên cậu, chưa kịp đưa tay lên chạm vào tóc cậu thì đã thấy Phác Trí Mân túm áo nằm xuống gối, đắp chăn quay mặt vào trong.

"Không giận là không giận nhé, đi ngủ thôi"

".....hả?"

Cậu giả điếc mà đắp chăn kín mặt rồi quay vào trong, vờ ngủ. Chùm kín mặt mà đôi mắt thì vẫn còn mở. Đây là đêm tân hôn dĩ nhiên không thể đi ngủ liền mà còn phải ' hành sự ' nữa, cậu là muốn trốn tránh.

"Em trốn cái gì?"

Phác Trí Mân thoáng hốt hoảng một chút, hắn đi guốc trong bụng cậu à. Vả lại chẳng phải hắn say rồi sao, xem ra đầu óc vẫn còn tỉnh táo gian xảo như thường.

Không nhận được câu trả lời, cũng không thấy động tĩnh gì. Mẫn Doãn Kì mon men dời tay đến đặt lên eo cậu.

"Á"

Phác Trí Mân giật thót mà hét lên.

"Quả nhiên là chưa ngủ"

Hắn cười đểu, quá đáng hơn dần cúi mặt ngày càng gần Trí Mân. Cảm nhận hơi thở đang gần ngay trước mặt, cậu một mạch tung chăn ra.

"Rốt cuộc là người muốn gì nữa đây, còn không cho em đi ngủ, chồng với chả con"

Vẻ mặt cậu bực bội nhăn nhó nhìn hắn. Hận không thể đấm hắn một phát cho đã. Lời nói cũng không chút ý tứ.

"Còn biết ta là chồng em sao? Đêm tân hôn lại đắp chăn đi ngủ trước"

Sau câu nói Mẫn Doãn Kì ngay lập tức kéo Phác Trí Mân vào lòng mình, ghì chặt eo.

"Nè nè nè nè nè làm cái gì zạy hảaaaaaaa"

Cậu dãy dụa muốn thoát khỏi hắn, chân đá tay đấm nhưng vẫn nằm im một chỗ.

"Em yên xem nào, ta là chồng em mà, ôm ấp vợ mình thì có sao?"

Giữ chặt tay Trí Mân lại. Áp mặt gần cậu hơn. Phác Trí Mân chỉ biết trợn tròn mắt mà lùi về né tránh.

'chát'

"..."

"..."

Trong lúc hoảng loạn vì thấy hắn quá gần rồi. Mùi rượu ngày càng nồng. Cậu bất đắc dĩ tát hắn một cái, cái tát không quá mạnh, chỉ khiến gương mặt Doãn Kì biến sắc một chút. Hình như đang rất bất mãn và tức giận.

"A em xin lỗi, em không cố ý, thật đó, em xin lỗi mà"

Phác Trí Mân lo sợ cuống cuồng xin lỗi, đưa tay lên xoa nhẹ má cho hắn. Vì cậu mất kiểm soát nên mới dám đánh hắn chứ bình thường ăn gan hùm Trí Mân cũng không dám. Trạng thái vô cùng hối lỗi.

Mẫn Doãn Kì trầm mặt. Giận dỗi buông cậu ra một cách mạnh bạo. Đứng dậy khỏi giường, còn suýt ngã vì đang say.

"Em dám đánh chồng mình? Em to gan lắm."

Hắn loạng choạng chỉ tay về phía cậu mà mắng.

Phác Trí Mân lá gan có chút éc liền sợ xanh mặt. Cậu quỳ lên giường mà mếu máo xin lỗi hắn, thiếu điều sắp dập đầu lạy hắn luôn rồi.

"Phu quân đừng giận mà, huhu"

Trước tình cảnh thế này, cậu chủ còn biết hết lòng cầu xin.

"Hôn ta một cái đi, ta sẽ tạm tha thứ cho em"

Hắn vừa nói vừa đưa mặt đến gần cậu. Mùi rượu lại tỏa ra nồng nàn.

"Không"

Chẳng biết lúc đó Phác Trí Mân nghĩ gì mà lại từ chối. Hắn đã cho cơ hội rồi, một việc làm hết sức nhẹ nhàng. Thế nhưng mà, cậu vẫn thấy kì kì ngại ngại không làm được.

"Haa, được thôi. Ta cũng không muốn dùng bạo lực với em đâu. Vậy nên ta trả em về nhà mẹ đẻ nhé? Xem họ dạy em thế nào mà lại để em đánh chồng trong đêm tân hôn thế này"

Nghe đến đây Phác Trí Mân liền xanh mặt, lỡ như bị trả về nhà mẹ đẻ thật thì rất mất mặt. Trước khi bị rước đi, Phác phu nhân đã dặn dò cậu đủ kiểu. Xấu hổ cả Phác gia trang. Mới đêm trước tân hôn hôm sau liền bị nhà chồng trả về. Quê lắm.

"Không không không được"

"Vậy hôn đi"

"......"

"Hôn thì hôn"

Cậu bị hắn ép vào đường cùng rồi, đành thuận theo hắn. Nhưng mà...đâu có dễ vậy.

Phác Trí Mân quỳ thẳng lên đi bằng đầu gối lại phía mép giường kéo hắn lại. Đợi cho hắn ngồi lên giường rồi mới kêu hắn nhắm mắt lại. Mẫn Doãn Kì liền làm theo.

Trí Mân đợi cho hắn nhắm mắt rồi liền giở trò. Cậu chụm ngón tay lại, từ từ đưa đến môi hắn, ấn nhẹ vô một cái.

Nhận thấy có điều gì đó lạ lạ hắn liền mở mắt ra. Nhưng vừa mở mắt liền bị đạp cho nhắm mắt.

Phác Trí Mân thấy hắn nhận ra điều bất thường rồi liền thẳng chân đạp hắn rớt khỏi giường, bản thân cũng lao xuống, không thèm xỏ giày mà ôm chiếc gối chạy ra một góc phòng.

Nam nhân đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất. Thân là tướng quân dẫn binh đi dẹp loạn biết bao nơi, trăm trận trăm thắng. Khí phách lẫy lừng hiển hách ai ai cũng nể trọng. Vậy mà trong đêm tân hôn bị vợ đạp lọt giường ?

"Em..em..em gan lắm"

Tiếp đó là một màn rượt đuổi của cặp phu phu mới cưới. Phòng tân hôn cũng quá nhộn nhịp. Nhưng chẳng lâu sau Trí Mân liền bị tóm lấy. Sao cái tên này say như không say vậy?

"B-buông em ra đi, xin lỗi mà, hứa không dám nữa"

Cậu dùng đôi mắt ân hận nhìn hắn. Mong hắn thả cậu ra, gáy áo bị tóm lấy xách lên nhẹ tênh.

"Lúc nãy đã cho em cơ hội sửa chữa lỗi lầm rồi, còn bây giờ thì không đâu"

Hắn thả cậu xuống, Trí Mân vội mừng định phóng lên giường liền bị hắn nắm lấy cánh tay kéo lại, ghì chặt cậu trong vòng tay hắn.

'chụt'

"Không tự nguyện thì ta ép buộc"

______________

Háp pi neo dia


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net