15 - Mẫn tướng quân phu nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, mọi thứ vẫn diễn ra rất bình thường. Ai làm việc người đó. Đây là phủ tướng quân nên công việc không phải ít nhưng cũng không quá nhiều. Nhìn chung, gia nô đi qua đi lại thường xuyên. Tất bật chuẩn bị cho ngày mới, ngày đầu tiên Phủ tướng quân có thêm một vị phu nhân.

"Đại nhân buổi sáng tốt lành"

Một nữ nha hoàn nhìn thấy Mẫn Doãn Kì mệt mỏi vặn eo xoay hông bước ra khỏi phòng tân hôn. Đi đến chào hỏi rồi cúi đầu lễ phép.

Hắn gật đầu, thoáng nhìn rồi lại chắp hai tay đằng sau. Thở dài một tiếng.

"Thứ cho nô tỳ nhiều chuyện, nhưng mà đại nhân có vẻ mệt mỏi? Hôm qua có chuyện gì sao ạ?"

Nha hoàn đó trên tay cầm một chậu nước vốn để đem vào phòng cho Mẫn Doãn Kì rửa mặt như mọi khi nhưng đêm qua là tân hôn, mới sáng sớm vào không tiện. Nhìn thấy hắn bước ra khỏi phòng lại uể oải như vậy nên tò mò hỏi.

"Ngươi không cần biết đâu, đi làm công việc của ngươi đi"

Hắn lạnh lùng trả lời rồi bước đi. Nô tì kia cũng biết bản thân làm hắn khó chịu nên không hỏi thêm gì nữa, bưng chậu nước định bước đi thì hắn lại lên tiếng.

"Mà nè, ngươi và cả những người khác trong phủ nhớ đừng đánh thức phu nhân, để em ấy ngủ đi"

"V-vâng"

Nô tì kia có chút khó hiểu. Chẳng phải ngày đầu về nhà chồng kể cả có là công chúa hoàng hậu thì cũng phải dậy sớm, ít nhất là trước chồng mình mới phải phép chứ. Có lẽ, đại nhân của bọn họ thật sự rất thích vị phu nhân mới về phủ kia, chiều chuộng hết mực.

Ai mà biết được, tối hôm qua chẳng có đêm động phòng mãnh liệt nào cả. Chỉ có cái lưng Doãn Kì tiếp đất trong đêm thôi. Hắn chỉ dám nằm ngoan ngoãn nép một góc, còn ai kia thì hết đạp rồi gác, loi choi đạp một phát cho hắn rớt khỏi giường. Không chỉ vậy, lúc ngủ mớ còn nhéo, nắn bóp, cắn má hắn nữa. Quá đủ rồi, Mẫn Doãn Kì chịu hết nổi rồi. Hắn chủ động ôm chăn xuống sàn nằm, phòng hắn được lót gỗ đàng hoàng nên nền đất cũng không phải lựa chọn tồi. Còn đỡ hơn ngủ cạnh Phác Trí Mân.

Dĩ nhiên nền thì làm sao bằng nệm gấm, chăn êm. Trải nghiệm cảm giác ngủ sàn khiến hắn đau nhức mệt mỏi.

Hoa viên của phủ tướng quân rất đẹp, hắn có trồng hoa, nhiều hoa. Chỉ cần gió thổi một cơn thì cánh hoa sẽ lập tức rơi mà bay theo luồng gió. Bình thường Mẫn Doãn Kì cọc cằn mặt nhăn, nhưng hắn cũng biết thưởng thức cái đẹp và tâm hồn rất bay bổng, bay bổng trong thực tế.

A Tứ ngồi uống trà, đánh cờ với hắn vào buổi sáng. Việc này diễn ra từ rất lâu rồi, rất thường xuyên vào mỗi sáng, đến nổi nó trở thành thói quen khó bỏ của hắn và cả A Tứ.

Trên tay Mẫn Doãn Kì là một quân cờ, họ chơi cờ vây. Quân cờ vừa đáp xuống đúng vị trí của nó trên bàn cờ thì hắn cũng lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng lạ lẫm.

"Dù sao cũng cảm ơn ngươi" - nói rồi liền rút tay về.

A Tứ có chút khựng lại, có bao giờ hắn nói cảm ơn đâu. Dù phò tá Mẫn tướng quân đã lâu, cùng hắn lâm trận vào sinh ra tử biết bao lần, cứu mạng hắn cũng có nhưng chẳng bao giờ hắn nói cảm ơn. Lần này, có lẽ giúp hắn cưới được Phác Trí Mân làm hắn rất hài lòng nên mới nói lời khách sáo như thế. Vì vậy, không cần hỏi lại cũng biết hắn cảm ơn vì điều gì.

"Bổn phận của tiểu nhân thôi ạ"

Một nước cờ nữa đã đi, A Tứ rút tay về.

"Ừm"

Người ôm ấp vợ tối qua với người ngồi đây rất khác nhau. Họ đều là Mẫn Doãn Kì nhưng chia thành hai nhân cách. Một - khi ở cạnh Phác Trí Mân. Hai - những trường hợp còn lại. Lúc nào cũng lạnh lùng, nói chuyện cộc lốc.

"Đại nhân dùng trà đi"

Hắn cũng cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Khi Doãn Kì đưa tách trà còn lưng lửng về vị trí cũ. Một cánh hoa nhẹ như không vừa hay rơi vào, đọng lại lênh đênh trên mặt nước ít ỏi.

A Tứ trầm ngâm nhìn một lát.

"Tiểu nhân nghĩ đã đến lúc gác lại chuyện tư để lo việc quân binh rồi ạ. Đại nhân..đã xin hoàng thượng tạm quãng binh dưỡng bệnh được ba tháng rồi. Bình yên thái hòa bị phá vỡ lúc nào không lường trước được, giặc vẫn lâm le biên giới. Lúc hoàng thượng cần người lại không kịp thì...e là nguy to"

Mỗi lần bàn việc quân binh với Mẫn Doãn Kì thì chắc chắn sẽ nhận lại ánh nhìn ghét bỏ của hắn, ẩn chút chán nản. Nhưng biết làm sao được, nếu không nhắc nhở hắn thì có lẽ hắn sẽ càng lãng tránh hơn. Chưa kể, còn bị hoàng thượng trách phạt, A Tứ cũng không yên. Sợ tướng quân một, sợ hoàng thượng mười.

"Đành chịu vậy." - Mẫn Doãn Kì thở dài, chỉ biết cười bất lực.

A Tứ cũng rất thông cảm, tân hôn còn chưa trọn vẹn thì lại phải mặt giáp, luyện binh. Quyền cao chức trọng nhưng cũng có thiệt thòi.

"Tiểu nhân rất hiểu, ngài mở miệng nhờ cậy tiểu nhân cưới phu nhân về cho người, thì cũng đủ biết đại nhân yêu thương phu nhân cỡ nào, nhưng mà-"

"Thôi được rồi" - Mẫn Doãn Kì ngắt ngang lời nói.

A Tứ không nói lời nào nữa. Đi nước cờ cuối rồi cầm kiếm chuẩn bị đứng lên cáo từ hắn.

"Á"

Nhưng chỉ là chuẩn bị thôi, chưa kịp đứng lên thì A Tứ đã được trải nghiệm cảm giác có một không hai.

Bắt lấy vật thể vừa rơi vào mặt mình một cách mạnh bạo. A Tứ ngỡ ngàng vừa xoa vết đỏ trên má vừa cầm chiếc giày lên nhìn.

Họa tiết tinh xảo, chất liệu cao cấp. Trong phủ này người có thể mang giày tốt thế này chỉ có thể là Mẫn tướng quân..à và còn Phác Trí Mân nữa.

Ngoái ra nhìn liền thấy cảnh tượng không thể hốt hoảng hơn. Còn ai vô đây nữa, Phác Trí Mân thức dậy rồi.

Nha hoàn phía sau chạy theo cậu mà vấp lên vấp xuống, trên tay còn cầm chiếc áo chưa kịp mặc chỉnh tề cho Mẫn phu nhân.

Phác Trí Mân một thân luống cuống chạy phía trước, bỏ lại tiểu nha hoàn chật vật phía sau, vừa chạy vừa nói.

"Phu nhân, người từ từ thôi, chờ nô tì với"

"Không, ta không đứng lại đâu"

Thấy cảnh tượng trước mắt, Mẫn Doãn Kì cũng bất lực. Nhanh chóng đi đến phía cậu đang chạy mà tóm lấy người.

"Em làm sao?"

Theo quán tính Trí Mân mất đà ngã vào người hắn, bị hắn ôm trọn.

"Ta- à không, em không muốn mặc cái áo đó đâu, cơ mà nha hoàn đó cứ bắt phải mặc"

Doãn Kì ngạc nhiên nhìn cậu rồi lại nhìn nô tì kia. Bị hắn nhìn như vậy, tiểu nô tỳ nhanh chóng quỳ xuống, bộ dạng rất thê thảm.

"Không phải lỗi của nô tỳ đâu ạ, đại nhân thứ tội"

Hắn không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm Phác Trí Mân. Vòng tay cũng không có ý muốn nới lỏng.

"Cái áo có vấn đề gì?"

"Nó xấu, chẳng thích chút nào.."

"Hả..?"

Đồ trong phủ của hắn toàn là vải gấm, nhung lụa. Chất lượng đều rất tốt, có lý nào lại xấu đến nổi như cậu nói được chứ. Mẫn Doãn Kì bày ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cậu.

"Em nói thật mà. Nó vừa lòe loẹt, già nua, sến sẩm, màu sắc cũng không vừa mắt. Không thíchhhh"

Cậu lắc lắc đầu nhìn hắn

Không có ý muốn làm nũng đâu. Nhưng người giúp cậu không cần mặc cái áo đó chỉ có hắn thôi. Đành xuống nước một chút.

Thật lòng thì cái áo đó không quá tệ như Trí Mân nói. Là cống phẩm được thêu dệt tỉ mỉ, khó kiếm được cái thứ hai. Vì bình thường cậu chỉ mặc quần áo đơn giản thoải mái, màu sắc tươi trẻ lại có chút tinh nghịch nên nhìn cái áo mới này không vừa mắt. Nhưng thời tiết đang se lạnh, không thể không mặc nên nô tỳ kia mới chật vật thuyết phục cậu.

"Để ta xem"

Mẫn Doãn Kì đến bên tiểu nha hoàn đang quỳ, cầm lấy chiếc áo đang được nâng lên.

"Thưa đại nhân, đây là cống phẩm triều đình ban tặng cho phu nhân mừng lễ thành hôn, hôm nay đặc biệt lấy ra cho phu nhân mặc nhưng phu nhân không chịu ạ"

Hắn ngắm nghía một lát, thở dài rồi đưa chiếc áo lại cho nha hoàn kia.

"Em ấy không muốn mặc thì thôi, lấy cái áo khác đi, đơn giản theo ý em ấy"

"D-dạ?"

Tiểu nha hoàn ngạc nhiên, làm như vậy chẳng khác nào từ chối vật phẩm triều đình ban cho. Tội không nhẹ.

"Ta nói thì cứ làm theo"

Hiểu ý, nha hoàn nhanh chóng đứng dậy đi chuẩn bị một chiếc áo khác cho Trí Mân.

Đạt được ý muốn. Người trước mặt cũng hết giá trị lợi dụng. Phác Trí Mân nhanh chóng đẩy Doãn Kì ra.

Thái độ lật mặt quá nhanh. Mẫn tướng quân cũng thoáng bất ngờ.

"Sao thế?"

"Ờ thì..Không lẽ người định ôm em mãi vậy sao? Còn có A Tứ ở đây đó"

Hắn cũng hết cãi được. Nắm tay cậu dẫn vào chỗ A Tứ đang ngồi lúc nãy. Cởi áo choàng của mình choàng cho Trí Mân.

"Ồ, cảm ơn, sắp lạnh chết rồi"

Người cậu lọt thỏm vào trong chiếc áo choàng ấm áp. Lúc thức giấc đã được một số nha hoàn canh y nhưng chiếc áo ngoài lại khiến cậu không ưng, thế nên chỉ mặc một lớp áo duy nhất mà chạy quanh phủ dưới trời sương sáng thế này, lạnh là phải.

Bộ dạng của cậu làm Mẫn Doãn Kì mê đắm mà nhìn mãi, thầm mãn nguyện vì người lấy được cậu là hắn chứ không phải ai khác.

"Tâm Nhi"

Một nha hoàn liền đi đến chỗ hắn.

"Lấy một ít điểm tâm"

"Dạ"

Cậu ngước mắt nhìn hắn. Dường như hắn đi guốc trong bụng cậu thì phải. Lúc nãy thấy lạnh, hắn liền choàng áo cho, bây giờ thấy đói, hắn liền kêu người mang điểm tâm mà không cần cậu phải nói một lời nào. Thâm tâm Trí Mân cũng có chút cảm động.

"Mê hả?"

Trí Mân giật mình khi hắn vừa cất tiếng. Đang ngắm lén mà còn bị phát hiện.

"Ai mê người làm gì?"

Trí Mân ngại ngùng quay đi.

"Nói gì thế, chồng mình ai lại không mê, em nhỉ?"

Hắn chỉ có chọc ghẹo cậu là giỏi thôi. Gương mặt bây giờ ba phần hả hê, bảy phần si mê.

A Tứ từ nãy đến giờ ăn cơm chó không dám hó hé một lời nào. Có trách thì trách y chưa có ai để phát cơm chó nên phải ngậm ngùi chứng kiến phu phu người ta mặn nồng.

"Đại nhân, phu nhân..tiểu nhân xin cáo từ trước"

"Ừ, ngươi đi đi"

Đi được ba bước A Tứ đã quay lại.

"Chuyện gì nữa?"

"D-dạ tiểu nhân quên trả giày cho phu nhân. Của người đây ạ"

A Tứ đưa ra chiếc giày lúc nãy.

"Ủa? khà khà sao giày của ta lại trong tay ngươi vậy hí hí"

Cậu hí hửng nhận lại chiếc giày, vội vội vàng vàng mang vào.

"Còn hỏi, ban nãy là em quăng trúng mặt cậu ta còn gì"

Trí Mân chợt nhớ lại lúc đó 'lỡ' vung chân bay mất chiếc giày, không ngờ là bay vào mặt A Tứ.

"À ra v-vậy, xin lỗi ngươi nhé, ta không cố ý"

"Không sao đâu ạ" (rất có sao ạ)

"Tiểu nhân đi đây"

Đợi cho A Tứ đi khuất. Không gian dành lại cho đôi phu phu mới cưới. Khung cảnh đẹp. Cả người cũng đẹp đôi. Lúc này, điểm tâm đã được mang đến. Áo cũng đã được thay cho Trí Mân, màu sắc như cậu thích.

Nói trắng ra, có mấy ai dám về nhà chồng mà đòi hỏi như cậu chứ. Nhưng Phác Trí Mân là ngoại lệ của Mẫn Doãn Kì. Đòi hỏi bao nhiêu, hắn đáp ứng bấy nhiêu.

Trí Mân mặc kệ người kia, ngồi chăm chú nhấm nháp từng miếng điểm tâm ngon lành. Còn nghịch ngợm lấy luôn phần của hắn.

"Ơ, em ăn hết à, không cho ta ăn sao?"

"Không cho"

Trí Mân biết Doãn Kì sẽ không vì chút chuyện cỏn con này mà nổi giận đâu nên mạnh dạng ăn nói như thế.

"Vậy cũng được, em ăn điểm tâm đi, rồi lát nữa ta ăn em"

Tay chân không để yên, bắt lấy eo Trí Mân. Mặt đối mặt, mắt đối mắt.

"Xấu xa"

Phác Trí Mân nhớ, lúc mới quen biết, lời lẽ của hắn cũng khá đứng đắn đàng hoàng. Sao bây giờ lại ấu trĩ như vậy.

Thấy cậu ngại đến đỏ mặt, nếu còn chọc nữa có lẽ cậu sẽ đạp hắn ra mất.

"Em muốn có một nha hoàn riêng không?..giống như Thu Hà vậy"

Vế sau làm cậu có thoáng chút buồn. Vừa nhớ nhà, vừa nhớ khoảng thời gian tự do trước kia. Có Thu Hà bầu bạn nhưng bây giờ chẳng có ai.

"Cũng được.."

"Thế em chọn ai?"

"Không biết, người chọn đi"

"Tâm Nhi nhé?"

"Dạ"

Hắn liền gọi Tâm Nhi lại, dặn dò một số thứ.

Nhìn đến cậu, gương mặt buồn bã chán chường, miệng thì vẫn nhai nhai.

"Em sao thế? Nhớ nhà?"

"Umm"

Mẫn Doãn Kì ôm cậu vào lòng. Vỗ về nhẹ nhàng như an ủi. Khẽ hôn lên mái tóc. Từ trước đến nay, chỉ có Phác Trí Mân là được hắn đối xử dịu dàng như vậy.

"Ngoan, đừng buồn nữa. Giải quyết xong vài chuyện, lựa thời gian rãnh rỗi ta dẫn em về Phác gia"

"Thật sao?"

"Ừ"

Miệng cậu vẽ lên một nụ cười. Xinh xắn biết bao. Hắn nhìn thấy liền mĩm cười theo.

"Chồng ăn điểm tâm không?"

"Ăn"

Chưa kịp để cậu lấy một chiếc bánh khác đút cho hắn, thì hắn đã làm một hành động khiến cậu trợn tròn mắt.

Hắn cúi xuống cắn lấy phần bánh mà cậu chưa cắn hết còn thừa bên ngoài môi. Hành động này khiến môi cậu khẽ chạm môi hắn.

Nhà mình đâu có thiếu ăn, chỉ tại Mẫn Doãn Kì thích thế.

"Ngon thật"

Trí Mân vẫn còn đang ngỡ ngàng và ngại ngùng nên nhất thời chẳng đáp gì hắn mà chỉ nhìn chăm chăm.

Một cánh hoa lại theo luồng gió nhẹ nhàng đáp lên miếng bánh còn dở dang trên đĩa.

______________

Không biết sao nhưng mà tôi xui như chó luôn mấy pà ơi. Bị f0 lần 2 rùi, hình như là chủng mới. Tôi phải nghỉ học ở nhà vài hôm. Chắc sẽ rãnh rỗi viết lách nhiều hơn 🦹‍♀️.

Mùa dịch này mấy pà cẩn thận nha. Mong ai cũng bình an khỏe mạnh 💪.

À còn nữa, lắc đít ăn mừng bé iu #16-sumin vào mấy ngày trước và đạt 2k view. Tam giác mấy pà.😘😈


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net