18 - Tiến cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thứ lỗi cho nô tỳ, nhưng Mẫn tướng quân đã thật sự nói thế ạ"

Không khí của phủ tướng quân bỗng nhiên trầm lắng đến kì lạ. Những nô tỳ không dám hó hé thêm lời nào, trên tay vẫn còn cây chổi đang quét tước, vẻ mặt ai cũng căng thẳng. Khổ thế nào, hôm nay họ bị phân phó dọn dẹp ở khuôn viên ngay cửa lớn của phủ. Mọi chuyện sẽ thật thuận lợi nếu không có sự xuất hiện của vị khách không mời.

"Còn dám cãi, ta nói được là được"

Hai nô tỳ nhát gan luống cuống nhìn nhau rồi lại nhìn người trước mặt. Từ trước đến nay, gia nô trong phủ tướng quân ai mà không biết đến tính khí ương ngạnh của nàng ta, mỗi lần đụng mặt lại rất thống khổ. Người này đến đây mười lần như một chỉ để tìm Mẫn tướng quân nhà họ. Lần nào đến cũng quậy tung một trận, đến Mẫn Doãn Kì cũng ngao ngán không muốn gặp, ấy vậy mà vẫn cứ làm khó làm dễ đám nô tỳ nhút nhát, lần này cũng không ngoại lệ.

"Mau, nói ta biết Doãn Kì huynh đang ở đâu!"

"Mẫn tướng quân đã dặn, người đang tập trung cho việc đại sự, không muốn gặp ai vào lúc này, mong tiểu thư thứ tội"

"Lắm chuyện"

Vừa dứt câu, Giang Tú Ninh hất tay áo gấp gáp đi vào trong, lượn lờ qua các hành lang, rồi lại nhìn đông nhìn tây tìm kiếm người sư huynh đáng quý. Mặc kệ các nô tỳ có can ngăn, nàng ta vẫn một mực kiên quyết tiến vào trong. Một nha hoàn thân cận của Tú Ninh cũng nhanh chóng chạy theo.

Dường như ngóc ngách nào ở đây Giang Tú Ninh đều biết rõ. Cũng dễ hiểu thôi, nàng ta bám lấy Mẫn Doãn Kì rất dai, rất lì, thỉnh thoảng có cơ hội lại tìm đến phủ của hắn, thậm chí lúc hắn nghỉ ngơi trở về phủ Tri Châu, nàng ta cũng tìm đến. Một mực muốn gặp hắn cho bằng được.

Mẫn Doãn Kì cũng rất đau đầu với tính khí này của Giang Tú Ninh. Ngày trước, hắn bận tối mặt tối mày, đến thời gian đi dạo hoa viên cũng chẳng có, vậy mà cứ vài bữa thì lại bị quấy rầy bởi tiếng ồn huyên náo của người sư muội này, quả thật rất mệt mỏi. Nhưng cũng phải phớt lờ cho qua, không nở buông lời nặng với nàng ta, dẫu sao cũng là con gái ruột của sư phụ hắn. Giang Tú Ninh ỷ thế lại hiếp người quá đáng. Những nô tỳ ở phủ tướng quân nhìn thấy y phần thì lo sợ, phần thì chán ngán.

"Rốt cuộc Mẫn Doãn Kì! huynh ấy đang ở đâu?"

Tiếng la lớn của Tú Ninh khiến các nô tỳ giật mình hoảng sợ. Hai ba người đứng chắn trước cửa thư phòng của hắn. Thêm một lớp người nữa đứng chắn trước mặt nàng ấy. Tất cả đều cúi đầu nghiêm nghị.

"Chắn cái g- ...à ta biết rồi, huynh ấy đang ở trong thư phòng chứ gì, tránh ra"

Lại bước thêm vài bước muốn tiến vào trong, một nô tỳ vẫn đang dang tay chắn cửa lên tiếng

"Đại nhân đã dặn, không ai được vào, mong tiểu thư vâng theo"

"Ta chính là không vâng theo đấy, huynh ấy sẽ làm gì ta chứ?"

Hất đi cánh tay đang dang ra của tiểu cô nương, Tú Ninh một mạch đẩy người ra, xông thẳng đến cánh cửa rồi mở toang dứt khoác.

"Thì ra huynh ở đ-"

"NÀYYYYYYYYY"

"...."

"...."

Tiếng động lớn làm hai thân ảnh ngay giữa phòng giật mình một phen. Cả hai cùng hốt hoảng nhìn về phía cửa phòng. Đám nô tỳ nhìn thấy cảnh trước mặt cũng đứng đơ người, rồi lại đỏ mặt quay lưng lại.

Trước mặt họ là một cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt ngại ngùng. Một người ngồi trên ghế, người còn lại ngồi lên đùi người kia. Và không ai khác, họ là Mẫn Doãn Kì và Phác Trí Mân.

Phác Trí Mân phát hoảng, chẳng biết phải phản ứng làm sao. Luống cuống đẩy tay hắn ra để đứng dậy. Nhưng, Mẫn Doãn Kì không vừa ý. Hắn một mực giữ chặt, vẻ mặt từ bất ngờ rồi lại chuyển sang bình thản xen lẫn chút ngán ngẩm.

Giang Tú Ninh nổi giận đùng đùng đi đến bên cặp phu phu kia, nàng ta không kiêng dè mà cầm lấy cánh tay Trí Mân lôi ra, nhưng Mẫn Doãn Kì cản lại.

"Muội làm gì vậy? Có biết phép tắc không?"

Nghe tiếng hắn quát mắng, Tú Ninh bực tức đá vào chân bàn.

cái chân bàn "..."

"Muội làm gì mà không biết phép tắc! Không biết phép tắc chính là hai người! Dám ngang nhiên làm những chuyện như vậy ở thư phòng"

Lúc này hắn mới đỡ cậu đứng dậy, nắm lấy tay Trí Mân, để cậu núp ở sau lưng hắn. Ánh mắt nghiêm trọng nhìn vào Tú Ninh.

Trong lòng Trí Mân thầm nghĩ: "Đây là phu quân của ta, cô tức giận như đi đánh ghen làm gì?"

"Ta nhắc cho muội biết, ta và Trí Mân đã thành thân, làm những việc mà cặp phu phu nào cũng làm, ta chẳng thấy khó coi chỗ nào cả. Ngược lại là muội, ngang nhiên xông vào như vậy, đừng biện hộ rằng không ai nói cho muội biết ta không cho ai vào"

Tú Ninh nghẹn họng không còn lời nào để cãi với hắn. Dời đôi mắt giận dữ qua Trí Mân. Dựa vào cái gì mà người sư huynh luôn nuông chiều, nhỏ nhẹ với nàng ta nay lại lớn tiếng quát mắng trước mặt bao nhiêu người. Dựa vào đâu người mà Giang Tú Ninh này định sẵn sẽ thành thân lại đi thành thân với một người khác. Tay trong tay ôm ôm ấp ấp thật là ngứa mắt.

"Không phải trước đây huynh luôn nhỏ nhẹ, chiều chuộng muội sao. Vì cái gì mà bây giờ lại gắt gỏng như thế. Bọn nô tỳ kia nói huynh ở trong này để tập trung cho việc đại sự, đây là việc đại sự mà huynh nói sao?"

"Phải, ta và phu nhân của ta ân ái chính là một loại chuyện đại sự. Ta có thể nuông chiều, ôn hòa, nhường nhịn muội nhưng nhớ rằng, đừng động đến Phác Trí Mân của ta"

Lửa giận đang sôi sục trong lòng hắn, để lại một ánh nhìn lạnh lùng cho Giang Tú Ninh, hắn hậm hực cầm tay Trí Mân kéo đi. Xui xẻo thế nào, đang trên đà tiến công chuẩn bị dụ được mèo nhỏ thì lại bị phá đám.

Phác Trí Mân thấy hắn nãy giờ bốc hỏa như thế liền cảm thấy bồn chồn. Nghe cuộc cãi nhau lúc nãy, cậu đủ hiểu hết tám chín phần là vì cậu.

"Chồng làm gì mà nổi giận thế? Đến em còn xém bị dọa sợ"

Nghe giọng nói của cậu, Mẫn Doãn Kì bỗng nhiên bốc hơi hết khí nóng trong người. Hắn thở dài ôm lấy Trí Mân vào lòng.

"Chẳng phải là vì em sao, một phần cũng vì ta đã bất mãn với muội ấy từ lâu, hôm nay xả một trận"

Cậu chớp chớp mắt, vòng tay qua cổ hắn kéo gần đến chỗ mình.

'chụt'

Một cái hôn đáp lên má hắn, mặt Mẫn Doãn Kì biến sắc, bỗng nhiên lại thấy nở hoa trong lòng.

"Đừng giận nữa, nếu không sẽ biến thành một lão già, Phác Trí Mân không thích làm phu nhân của một lão bá đâu"

Nở một nụ cười thật tươi đến tít mắt. Mẫn Doãn Kì cũng phì cười trước câu nói của cậu. Cũng phải, tức giận chỉ vì Giang Tú Ninh không đáng. Chẳng phải dành thời gian vui vẻ bên tiểu xinh đẹp của hắn tốt hơn sao.

"Ta nói em biết, dù cho ta có biến thành một lão bá thật thì ta cũng sẽ bám lấy tiểu đáng yêu nhà em, yêu em đến già"

Mấy lời hắn nói lại nửa thật nửa đùa. Phác Trí Mân cũng dần quen với mấy lời yêu thương ngọt ngào sến sẩm của hắn. Nghe rất lọt tai nên tạm chấp nhận.

..

Giang Tú Ninh một mực khóc muốn cạn nước mắt. Bình thường trong tình huống này chẳng phải Mẫn Doãn Kì sẽ đến dỗ ngọt nàng ta sao. Hôm nay lại bỏ mặt người sư muội này như thế. Tú Ninh càng nghĩ càng uất ức, giựt lấy chiếc khăn đang chìa ra trước mặt mà lau đi nước mắt.

A Tứ trầm lặng cũng không biết nói gì, muốn dỗ Tú Ninh nín khóc nhưng chẳng biết mở lời, chỉ có thể lặng lẽ đưa nàng ta chiếc khăn.

"Đại nhân không cố ý đâu, Giang tiểu thư đừng buồn"

"Ngươi thì biết cái gì"

A Tứ câm nín.

Ngoài Mẫn Doãn Kì ra thì A Tứ là người luôn bên cạnh đỡ đần Giang Tú Ninh như một người sư huynh. Từ lúc Mẫn Doãn Kì còn nhỏ, A Tứ đã luôn theo hầu bên cạnh, đến lúc hắn bái sư học võ ở chỗ Giang đại nhân, A Tứ cũng là người hộ tống. Nói trắng ra, võ công của A Tứ cũng là Giang đại nhân dạy cho chút ít nhưng không nhận y là đồ đệ.

Suốt quá trình luyện tập võ công của Mẫn Doãn Kì và Giang Tú Ninh thật ra còn có thêm A Tứ. Hơn ai hết, A Tứ là người hiểu rõ sự tình. Không phải người trong cuộc nhưng A Tứ rất hiểu chuyện của người trong kẹt.

Đợi Tú Ninh khóc đến chán chê, an ủi kiểu nào cũng không nín. Nàng ôm lấy vai áo A Tứ mà huhu khóc. Bất lực, y cũng đành ngồi im để Tú Ninh trút hết muộn phiền. Thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ lưng như an ủi.

Quả thật, nữ nhi là thứ khó chịu và khó hiểu nhất trên đời.

..

Sau khi dẹp loạn được một trận ở phủ, Giang Tú Ninh kia cũng chịu ngoan ngoãn đi về với đôi mắt sưng húp. A Tứ lại phải nhanh chân chạy đến chỗ tướng quân và phu nhân đang dùng bữa trưa ở hoa viên.

Nhìn thấy Mẫn Doãn Kì cư xử như chưa có chuyện gì xảy ra, một lời hỏi thăm đến người sư muội kia cũng không có, A Tứ cũng biết điều chỉ thuật lại qua loa rằng nàng ấy đã chịu ra về, còn lại chỉ tập trung nói chuyện đại sự.

"Hành trang cần thiết cho tướng quân và phu nhân tiến cung đã được chuẩn bị đầy đủ rồi ạ, xe ngựa cũng đã sẵn sàng, ngày mai có thể xuất phát thưa đại nhân"

A Tứ cúi người kính cẩn nói.

Mẫn Doãn Kì nghe xong liền "ừm" một tiếng. Nhưng Phác Trí Mân bên cạnh lại ngây ngốc không hiểu gì, cậu kéo kéo ống tay áo hắn để người kia xoay mặt về phía mình.

"Đi đâu vậy? Xa đến mức phải dùng xe ngựa sao?"

Hắn bình thản gắp cho cậu một ít thức ăn, thở dài một đoạn rồi đáp.

"Chúng ta sẽ đến kinh thành và tiến cung"

Nghe đến đây, Trí Mân đứng hình, động tác đang gắp thức ăn cũng dừng lại, mở lớn mắt nhìn hắn như không tin vào tai mình.

"TIẾN CUNG?"

"Đúng vậy"

Phác Trí Mân hơi choáng với những gì vừa được nghe thấy, dẫu biết rằng phu quân của cậu là một vị tướng quân, cũng có chức vị, quyền hành xa xỉ nhưng không ngờ đến mức có thể ra vào hoàng cung. Gương mặt Trí Mân hiện lên vẻ hào hứng và mong chờ, cậu gật gật đầu như đã hiểu rồi vui vẻ ăn cơm.

"Em vui đến vậy sao?"

Mẫn Doãn Kì nhìn thấy thái độ này của cậu cũng không khỏi ngạc nhiên, đứa trẻ này vậy mà lại rất hào hứng với việc tiến cung, hoàn toàn trái ngược với hắn.

"Tất nhiên là vui rồi, sắp được vào hoàng cung, em nghe nói nơi đó rất lộng lẫy, nguy nga, còn là nơi mà hoàng đế và hoàng tộc ở nữa"

Khi Phác Trí Mân nhắc đến nơi sa hoa đó, hai mắt cậu như có ngôi sao lấp lánh, bấy nhiêu cũng đủ để biết rằng Trí Mân rất hào hứng để được vào hoàng cung.

Đúng vậy, nơi hoàng cung hào nhoáng đó luôn khiến người khác ao ước được chạm chân đến một lần. Chốn thâm cung quan thần mưu mô, phi thiếp đấu đá nhưng nói cho cùng vẫn là được ăn ngon mặc đẹp, nhàn hạ sống từng ngày. Đối với một mèo nhỏ ngây thơ chưa từng được trải như Trí Mân thì hoàng cung chỉ có sướng không có khổ. Còn Mẫn Doãn Kì, hắn nắm rõ quy luật sinh tồn và mặt tối của cả hoàng cung và hoàng tộc, là một con dao hai lưỡi, chạm vào thì đứt tay lúc nào không hay.

Nhưng nhìn thấy Phác Trí Mân tâm trạng tốt như vậy khiến hắn cũng an tâm hơn phần nào. Lần này tiến cung còn dẫn theo cả Trí Mân để ra mắt với hoàng thượng nên hắn càng phải thận trọng. Mẫn Doãn Kì là trọng thần của triều đình nên không ít những vị quan văn lẫn quan võ luôn tìm cách nâng đỡ con gái của họ ngồi vào danh vị phu nhân Mẫn tướng quân. Hết lần này đến lần khác, họ mở lời với hoàng thượng để ái nữ nhà mình được ban hôn với Mẫn Doãn Kì nhưng khi hắn biết tin đều từ chối khéo.

Bỗng nghe tin hắn về thành Huyền Châu lấy vợ. Phu nhân của hắn xuất thân từ một gia thế không mấy hiển hách, phụ thân phụ mẫu chỉ là thương nhân khiến những quan thần được Mẫn Doãn Kì và Kim Thái Hanh mời đến dự lễ thành hôn phải một phen nuối tiếc lẫn khinh thường. Kén cá chọn canh, cuối cùng lại lấy một nam tử xuất thân tầm thường làm chánh thất. Nhưng trước mặt Mẫn Doãn Kì, đám quan lại đó căn bản không biểu lộ nhiều. Chỉ chúc phúc qua loa mấy câu. Nhưng Mẫn Doãn Kì đều nhìn thấu.

Một cổ suy nghĩ trong lòng khiến hắn dần lơ đãng khỏi bữa ăn, cho đến khi Phác Trí Mân đưa đến trước miệng hắn một miếng cá ngon lành.

"Nói 'ahh' đi"

Mẫn Doãn Kì nhếch môi cười rồi cũng nghe lời cậu mà mở miệng. Không biết từ khi nào mà phu nhân của hắn lại ngoan ngoãn đến thế, phu nhân nay lớn rồi, biết đút cá cho chồng ăn luôn.

Sau bữa cơm, Phác Trí Mân lon ton cùng Tâm Nhi đi chơi, Tâm Huệ cùng Tâm Liên thì được phân phó công việc khác. Mẫn Doãn Kì cùng A Tứ bàn chuyện ở doanh trại. Vô tư như cậu vậy mà lại nhẹ lòng, chỉ cần có cơm ăn, áo mặc rồi vui chơi sống qua ngày là được rồi, còn lại có Mẫn Doãn Kì lo.

Cậu đang nô đùa chạy nhảy khắp nơi với Tâm Nhi ở hoa viên thì bị hắn bắt gặp. Hắn nhìn theo rồi bất giác mỉm cười, Mẫn Doãn Kì chính là yêu dáng vẻ vô tư hồn nhiên lẫn đáng yêu đó của Phác Trí Mân.

Không chần chừ lâu, Doãn Kì để A Tứ đứng một mình ở đó rồi đi đến bên Trí Mân, thành công túm được một cục bông nhỏ, nhấc bỗng cậu lên với hai tay đặt ngay thắt lưng Trí Mân.

"Ơ, ơ, ơ, chồng thả em ra"

Phác Trí Mân dãy đành đạch trong tay hắn. Người ta đang chơi vui, tự nhiên 'bế' đi đâu vậy.

Tâm Nhi ánh mắt hiếu kỳ nhìn theo đến bất lực, từ lúc Mẫn tướng quân thành hôn có những hành động khó hiểu thật.

Để cậu ngồi xuống bên cạnh hắn rồi tiếp tục bàn chuyện với A Tứ. Thỉnh thoảng còn lần mò sang nắm tay cậu như sợ Phác Trí Mân sẽ chạy đi chơi tiếp. Hắn không thể thiếu hơi cậu được.

Phác Trí Mân từ đầu đến cuối nghe không hiểu gì hết. Một mực muốn bỏ đi chỗ khác chơi nhưng bị hắn kìm hãm. Phu quân của cậu cũng quá dính người rồi.

Lát sau, Phác Trí Mân buồn chán đến nổi ngủ gục trên vai hắn. Vừa lúc hai bậc nam nhân bàn chuyện xong, A Tứ hiểu chuyện mà cáo từ rồi rời đi. Mẫn Doãn Kì nhẹ nhàng ẫm cậu lên đưa về phòng, còn không quên nở một nụ cười bất lực lẫn nuông chiều. Thật may mắn, cưới được một cục đáng yêu.

________

update 2 chap một lần nè hết hồn chưa.

À mà nếu sau 2 chap này mà mấy pà có thấy tui update gì nữa thì là tui đang chỉnh sửa mấy chap trước á nha.

Tâm sự một tí là tui đã từng có ý định drop fic này rồi hoặc là xóa luôn vì tui không tự tin vô văn phong của mình. Nhưng mà thật sự cảm ơn những lời hối chap, những lời khen, những cmt vui vẻ của mọi người đã khiến tui rất vui nên quyết định hoàn thành fic này đến nơi đến chốn vì tui biết rằng vẫn có người trân quý những chữ tui viết ra. Cảm ơn rất nhiều 🌷💞


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net