20 - Hoàng cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đêm xuống, quán trọ vẫn chưa có dấu hiệu yên ắng hơn, cách một lớp cửa phía bên ngoài tiểu nhị cùng khách quan luôn đi lên đi xuống để nhận vòng rồi trả phòng. Quán trọ phục vụ xuyên đêm, có vài vị khách vẫn ngồi ở bàn trà nghe đàn ca. Đoàn người hộ tống Doãn Kì và Trí Mân cũng đã được sắp xếp chỗ nghỉ ngơi đầy đủ.

Riêng căn phòng của hắn và cậu là căn phòng rộng rãi và khang trang nhất, nằm ở tầng trên có phần vắng hơn tầng dưới vì ít khách thuê. Vì đuối sức đi đường xa, Phác Trí Mân được Doãn Kì đặt xuống giường cũng giãy nảy không chịu một lúc nhưng rồi lại chìm vào giấc ngủ nhanh chóng. Hắn cũng hài lòng mà nằm xuống bên cạnh, chỉnh gối đầu và tư thế ngủ cho Trí Mân.

Đến khi Doãn Kì đã dần thiếp đi thì bỗng nhiên có một vật thể đè lên hông của hắn khiến Doãn Kì giật mình thức giấc. Đánh mắt xuống phía dưới giữa ánh đèn le lói của ngọn đèn dầu, hắn đủ nhận ra rằng đó là chân của Trí Mân.

Cười một tràn bất lực rồi lại rón rén co người nâng chân Trí Mân để về chỗ cũ. Thói quen khi ngủ của Trí Mân dù ở đâu vẫn vậy, hết đạp rồi lại gác, có khi còn trườn cả người nằm lên thân Mẫn Doãn Kì. Những lúc như vậy, hắn chỉ biết cười bất lực rồi chỉnh lại tư thế ngủ cho cậu. Mặc dù Trí Mân nằm lên người hắn như thế thì cũng thích đấy nhưng nằm sấp như vậy ngủ cả đêm thì rất không tốt lại dễ khó chịu.

Cậu ưm một tiếng rồi lại chẹp chẹp miệng ngủ tiếp, mặc kệ người kia có ra sao. Mẫn Doãn Kì thấy một màn trước mắt liền phì cười rồi lại cúi xuống hôn lên má cậu một cái. Cảm thấy đã ổn thỏa, hắn cũng yên tâm nằm xuống tiếp tục ngủ. Nhưng lần này người cảm thấy muốn động tay chân lại là hắn. Doãn Kì xoay người ôm Trí Mân vào lòng, cậu mơ ngủ cũng thuận theo mà vòng tay qua eo hắn. Cứ như vậy yên ổn đến sáng.

..

Sáng sớm mặt trời vừa ló dạng, A Tứ đã có mặt trước cửa phòng, kính cẩn gõ cửa kêu tên.

"Tướng quân, đến giờ lên đường rồi"

Kèm theo đó là vài cái gõ cửa đủ để Mẫn Doãn Kì nghe thấy. A Tứ vẫn giữ chừng mực mà đứng chờ hồi âm.

Không lâu sau, Mẫn Doãn Kì nhanh chóng đáp.

"Được, ngươi chuẩn bị mọi thứ đi, ta và phu nhân lát nữa sẽ xuống sau"

"Vâng"

Đợi cho A Tứ đi khỏi, hắn mới thở dài vươn vai một cái rồi lại nhìn sang người bên cạnh. Phác Trí Mân dường như không bị ảnh hưởng giấc ngủ bởi tiếng gọi của A Tứ, vẫn một bộ dáng say ngủ như chết. Doãn Kì lay nhẹ cánh tay muốn gọi Trí Mân dậy nhưng chẳng có phản ứng gì, sau đó lại gọi tên rồi lại vỗ nhẹ vào má nhưng đều không có kết quả. Hết cách, hắn trực tiếp luồng tay xuống bế cậu lên.

"Âyyyy, để cho ta ngủ"

Phác Trí Mân mơ ngủ quơ tay múa chân nhưng cuối cùng vẫn bị người nọ đưa vào bồn tắm. Đến khi cảm giác dần mát mẻ hơn Phác Trí Mân mới giật mình tỉnh táo để nhận thức rằng y phục trên người mình đang bị cởi ra từng lớp.

"Ng-người muốn làm gì?!"

Cậu nhanh chóng trợn tròn mắt, nhanh tay giữ lớp áo cuối cùng trên người rồi thẳng chân đạp hắn ra. Người ta đang ngủ ngon bỗng nhiên bị đem vô đây còn bị cởi hết y phục, không bàng hoàng mới lạ.

"Đến giờ phải thức dậy rồi phu nhân của ta, cởi y phục đi tắm đã, hôm qua em vẫn chưa tắm đâu đó, xong rồi sẽ tiếp tục lên đường vào cung"

Mẫn Doãn Kì bị cậu đạp ra đứng một góc bất lực giải thích, nói xong liền tiến tới đưa tay muốn tiếp tục cởi đồ Phác Trí Mân.

"Đứng lại! v-vậy để em tự làm, người ra ngoài đi"

Phác Trí Mân ngại ngùng liên tục chớp mắt, tay vẫn giữ lấy mảnh áo che thân cuối cùng. Doãn Kì thấy bộ dạng này của mèo nhỏ liền không nhịn được mà vẽ lên trên môi một nụ cười thích thú.

"Ngại cái gì? Sau này chúng ta còn phải làm những việc hơn thế này nữa, chỉ là tắm thôi mà, em nên quen dần đi"

Lời Mẫn Doãn Kì nói ra không chút ngượng, ngược lại Trí Mân bên này trong đầu đang hiện ra hàng loạt 'những việc hơn thế này nữa' mà hắn nói. Mặt phớt hồng không biết nên nhìn vào đâu. Mặc dù đã là phu phu danh chính ngôn thuận nhưng động phòng hoa chúc thực sự họ còn chưa làm, dĩ nhiên Phác Trí Mân đối với những việc gần gũi quá mức vẫn chính là ngại ngại ngùng ngùng.

Không để mất thời gian thêm nữa, hắn đi đến bên cậu gỡ hai cánh tay đang che trước thân, nhẹ nhàng giúp cậu cởi đi lớp áo cuối cùng. Mặc kệ tiếng la ó của người kia.

Trước khi Phác Trí Mân kịp quay lưng về phía hắn, Mẫn Doãn Kì đã chiêm ngưỡng được toàn bộ, là toàn bộ đó. Từ đầu đến chân của phu nhân nhà hắn, bây giờ Mẫn Doãn Kì mới được nhìn thấy rõ mồn một. Cũng không đứng đắn khẽ nuốt nước bọt khó khăn một chút.

Nhưng thời gian thì không thể chậm trễ, cũng không thể làm gì thêm, hắn cẩn thận đặt Trí Mân vào thùng tắm, giúp cậu vệ sinh thân thể thoải mái. Bản thân hắn thì vẫn mặc nguyên y phục từ hôm qua.

"Người không tắm à? Ôi ở dơ vậy hả?"

Phác Trí Mân thấy hắn không hề thay y phục liền lên tiếng trêu ghẹo, Mẫn tướng quân vậy mà lại ở bẩn không chịu tắm.

Hắn nghe được lời này, vừa lau mặt cho cậu vừa bày ra ánh nhìn kì lạ khiến Trí Mân cũng e dè mà im bặt.

"Vì thời gian gấp rút, chỉ có thể cho em tắm thôi, hay là...em muốn cho ta tắm chung à?"

Phác Trí Mân giật mình trước những gì hắn nói ra, quay phắt lại nhìn Doãn Kì, gấp rút phản kháng.

"Không phải!"

"Không phải vậy thì ngồi yên để ta tắm cho em"

Hắn nhếch môi cười rồi lại tiếp tục lau mặt cho cậu. Trí Mân cũng ngoan ngoãn nghe lời mà ngồi yên.

Lát sau, Mẫn Doãn Kì và Phác Trí Mân đã chuẩn bị xong xuôi, diện mạo chỉn chu bước xuống lầu, tiến đến cửa chỗ A Tứ và đoàn người đang chờ. Xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng, ngựa cưỡi cũng đã được cho ăn trước đó. Mọi thứ đã được sắp xếp chu đáo có thể lập tức lên đường.

Doãn Kì vẫn cầm nắm tay Trí Mân một cách tình tứ. Hắn dìu cậu lên xe ngựa, trước khi buông tay còn không quên hôn nhẹ lên mu bàn tay Trí Mân một cái. Cậu khẽ rụt tay lại, ngồi bên trong đỏ mặt xoa tay. Ở chốn đông người mà làm vậy người ta ngại chết. A Tứ đừng bên cạnh nhìn thấy tất cả cũng chỉ ho khan vài tiếng rồi vờ ngó đi chỗ khác.

"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi Đại nhân"

"Ừm"

Hắn tiến lên phía trước, leo lên lưng ngựa rồi nhanh chóng ra hiệu khởi hành. Đoàn người tiếp tục di chuyển từ kinh thành vào đến hoàng cung. Giữa đường sá kinh thành hoa lệ, một đoàn người với tiếng bánh xe gỗ lăn và tiếng chân ngựa kêu lộc cộc không khỏi khiến dân chúng ngoái nhìn một phen. Chỉ thấy một nam nhân tuấn tú, xuất chúng đang cưỡi trên lưng ngựa oai phong biết chừng nào và một chiếc xe ngựa theo sau.

..

Cánh cửa chốn cung nghiêm hiện ra trước mắt, người trên tường thành nhìn thấy hắn liền sai người xuống dưới diện kiến, binh lính cũng đã quen mặt vị tướng quân cao quý này nên tự biết cuối đầu mở đường.

"Tham kiến Mẫn tướng quân"

Ba tên lính gác liền quỳ một chân xuống kính cẩn hành lễ. A Tứ rời khỏi ngựa, nhanh chóng đến chỗ Mẫn Doãn Kì giữ dây cho hắn xuống khỏi lưng ngựa. Hắn chỉnh lại y phục rồi nhận lấy thanh kiếm từ tay tùy tùng bên cạnh.

"Đứng lên đi. Ta vào cung theo lệnh triệu kiến của hoàng thượng"

Phác Trí Mân phía sau cũng được một người tùy tùng vén rèm đỡ cậu xuống khỏi xe ngựa. Vừa đáp chân chạm đất, Trí Mân liền tròn mắt nhìn bức tường cao màu đỏ nguy nga với những người canh gác nghiêm nghị trên tường thành, bỗng nhiên tạo cảm giác choáng ngợp. Trong hoàn cảnh này, nơi mà cậu có cảm giác an toàn nhất chỉ có thể là ở cạnh Mẫn Doãn Kì, nghĩ vậy cậu nhanh chóng chạy đến bên cạnh hắn.

Ngoái đầu nhìn về phía sau theo tiếng bước chân liền nhìn thấy phu nhân nhỏ đang tiến về phía hắn với cánh tay đưa ra trước. Mẫn Doãn Kì mỉm cười cũng đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Trí Mân. Ánh mắt liền gắn chặt vào gương mặt ửng hồng vì trời lạnh của cậu.

"Sao lại ra đây? Trời đang lạnh lắm, nhỡ em bệnh thì sao. Xong việc ta sẽ dắt em ra sau"

"Ngồi một mình trong đó chán lắm, em rất nôn nóng được thấy hoàng cung"

Mẫn Doãn Kì cũng nhìn cậu rồi cười nhẹ, xoa nắn bàn tay đang dần hạ nhiệt vì khí trời, sau đó quay lại nói chuyện với binh lính canh gác.

"Đây là Mẫn tướng quân phu nhân, theo ta vào cung"

Nói rồi Doãn Kì đưa lệnh bài ra trước mặt họ, sau khi nhận được gật đầu xác nhận liền cùng đoàn người bước qua cánh cửa lớn của hoàng cung.

..

Người được phân phó trong cung liền đến nghênh đón và sắp xếp chỗ ở cho Mẫn tướng quân cùng phu nhân, hậu đãi thêm vài nô tỳ và thái giám được phái đến hầu hạ. Nơi được sắp xếp cho Mẫn tướng quân là một tẩm cung phía Tây cách tẩm điện của hoàng đế không xa. Trước đây là chỗ ở thuộc một vị nương nương của tiên đế, nhưng sau khi tân đế đăng cơ, vị nương nương đó đã chuyển đến chung sống cùng các thái phi khác. Nay Mẫn tướng quân vào cung phải ở lại lâu ngày nên hoàng thượng sắp xếp cho họ ở đó để thuận tiện việc triệu kiến.

Trên đường đi theo tiểu thái giám đến tẩm cung, tay của Trí Mân vẫn không buông khỏi tay phu quân bên cạnh. Thích thú nhìn ngắm xung quanh, một hoàng cung tráng lệ xa hoa lần đầu trong đời Phác Trí Mân nhìn thấy. Những mái ngói lưu ly hứng hắng nhàn nhạt, những họa tiết chạm khắc tỉ mỉ tinh xảo đôi chỗ còn được dát vàng sáng chói, những bức tường đỏ những con đường ngập tràn khí thái hoàng gia, những cây cột to tướng vững chãi và cả những con người mang một luồng không khí trang trọng. Tất cả tạo nên một hoàng cung xa hoa, giàu có, tráng lệ và uy nghiêm.

Phác Trí Mân liền mê mẫn nơi này, muốn dứt tay hắn ra mà chạy đi xem chỗ khác nhưng liền bị hắn giữ lại, tiếp tục đi về hướng tiểu thái giám phía trước.

"Ở trong cung không được chạy nhảy lung tung biết chưa"

"Tại sao.."

Doãn Kì cúi đầu dặn dò nhưng Trí Mân lại bất mãn bĩu môi thắc mắc

"Vì đây không phải phủ của chúng ta, không cẩn thận liền bị chém đầu"

Phác Trí Mân nghe thấy giết chóc liền xanh mặt, nhìn Mẫn Doãn Kì liên tục chớp mắt, cũng biết sợ mà im bặt, bám lấy tay hắn ngoan ngoãn không hó hé gì thêm.

"Cũng biết sợ à?"

"Chém đầu, ai mà không sợ"

Cậu liếc ngang liếc dọc để ý xung quanh có ai không, lí nhí nói với hắn. Doãn kì liền phì cười cúi xuống hôn vào má cậu một tiếng thật kêu.

*chụt*

"Không cần quá lo lắng, Mẫn Doãn Kì ta sẽ bảo vệ em"

Tiểu thái giám bỗng nhiên dừng lại, cúi người đưa cánh tay về phía tẩm cung trước mắt.

"Thưa tướng quân, đã đến nơi rồi, đây sẽ là chỗ ở tạm cho người và phu nhân trong vài ngày tới"

"Được, ngươi lui đi"

Tiểu thái giám cúi người rồi đi mất. Doãn Kì dắt tay Trí Mân vào bên trong tẩm cung. Nơi này đã được dọn dẹp sẵn, bồn hoa cũng được chăm sóc lại gần đây, rất tươm tất. Sau đó có một đám người tiến vào, là hai cung nữ và hai thái giám được phái đến đây để dọn dẹp và hầu hạ. Mọi hành lí cũng được họ sắp xếp gọn gàng giúp. Được vậy, Trí Mân liền vô tư chạy nhảy khắp nơi trong tẩm cung xem hoa ngắm cảnh. Thấy thích cái gì liền nở nụ cười rồi vẩy vẩy tay về phía Mẫn Doãn Kì đang ngồi trong đình trà, chỉ vào vật đó cho hắn thấy.

"Người xem, người xem, ở đây có một bông hoa rất lớn"

"Người xem, người xem, bên đây có một con chim sẻ rất dễ thương"

"Người xem, người xem, ở đây có một cái chuông gió rất đẹp"

"Người xem, người xem, ở đây có.."

Bỗng nhiên tiếng nói ồn ào bên tai chợt tắt, Mẫn Doãn Kì cảm thấy có chút hiếu kì, buông tách trà và thanh kiếm xuống bàn, quay sang phía Trí Mân liền nhìn thấy gương mặt giận dỗi khoanh tay đứng một góc nhìn chằm chằm hắn.

"E-em sao vậy? Sao lại nhìn ta như thế?"

Mẫn Doãn Kì bỗng nhiên dấy lên sự so lắng bồn chồn trước ánh mắt sát khí của Trí Mân, lân la đứng dậy, e dè đi về phía người kia với cánh tay dang ra.

"Lại đây"

Không có động tĩnh, Phác Trí Mân đứng trơ trơ, ngón chân không thèm nhích. Ánh mắt mang nặng sát khí chỉ xoáy vào hắn. Cho dù cao quý đến đâu, bản năng sợ phu nhân nhà mình có lẽ vị phu quân nào trong thiên hạ cũng sẽ nếm trải kể cả Mẫn Doãn Kì.

"Thấy mà ghét"

Chỉ vỏn vẹn ba chữ, Phác Trí Mân ngoảnh mặt đi mất để lại Mẫn Doãn Kì đứng chết trân. Hốt hoảng nhìn theo tiếng bước chân nặng nề, còn không quên nói với theo.

"Em làm sao vậy? Ta có làm gì đâu?"

Nói xong liền cuống quýt chạy theo. Bọn nô tài đang quét tước chăm hoa xung quanh không khỏi bàn tán to nhỏ.

"Ngươi nói xem, vị phu nhân này bị làm sao vậy, rõ ràng Mẫn tướng quân có làm gì đâu, sao lại thái độ giận dỗi thế kia?" - một thái giám lên tiếng.

"Ngươi ngốc quá, chính là không làm gì mới bị giận đó. Thấy không, phu nhân có vẻ rất hứng thú với mọi thứ ở đây nhưng chỉ cho tướng quân xem thì ngài ấy một cái liếc mắt sang cũng chẳng có, không khỏi khiến phu nhân hụt hẫng" - một cung nữ tiếp chuyện giảng giải

"Bị giận là đáng" - Cả bọn đồng thanh.

...

"Ta xin lỗi, mặc dù cũng không biết ta sai chỗ nào.."

Mẫn Doãn Kì thành tâm ngồi bên giường nhìn cục bông nhỏ trùm chăn nằm một góc, nhẹ nhàng dỗ dành.

Phác Trí Mân nghe hắn lãi nhãi mấy lời này đã phát chán. Không nhận ra lỗi sai thì xin lỗi làm cái quần gì. Suy ra, lời xin lỗi không có một miếng chân thành.

Cậu lật chăn ra, nhìn thấy gương mặt hắn liền lườm nguýt một phát. Không buồn nói năng gì.

"Đi ra kia chơi"

Cuối cùng cũng chịu mở miệng nhưng lời nói không mấy dễ nghe. Doãn Kì ngậm ngùi trong lòng, bao nhiêu khí thái hiên ngang của một vị tướng quân đã bay đi đâu sạch, bây giờ chỉ còn một phu quân dỗ ngọt một phu nhân nhỏ.

"Bên kia có gì mà chơi chứ, đừng có đuổi ta đi"

"Đi mà chơi với cái thanh kiếm, tách trà của người đấy"

Mẫn Doãn Kì đơ người. Suy nghĩ một lát lại đột nhiên bật cười, còn không yên tay mà nhéo má Trí Mân đến ửng hồng.

"Đồ ngốc, đừng nói em ghen với mấy thứ vô tri đó nhé"

Phác Trí Mân bị cười vào mặt như vậy liền có chút xấu hổ mà đỏ mặt, song vẫn giữ bộ dáng giận dỗi.

"Thì sao?"

Sau khi đã biết được nguyên do cậu giận dỗi, hắn trong lòng chỉ có mười phần buồn cười. Nhào đến tung chăn ra, gọn gàng nhấc bổng Trí Mân để vào lòng.

"Được rồi, là ta sai, xin lỗi cục cưng"

Còn không quên lợi dụng cúi xuống hôn mèo nhỏ một cái lên môi. Phác Trí Mân cũng bắt đầu e thẹn, nhưng làm giá thì chưa thôi.

"Bây giờ thì đi dùng bữa trưa thôi"

"Không ăn"

Hắn nghe giọng điệu cũng biết là phu nhân nhà hắn đang làm giá, lâu lâu mới được một bữa trên cơ Doãn Kì, Trí Mân liền lấn tới. Nhưng không sao, Mẫn Doãn Kì còn đầy chiêu.

"Ta nói cho em biết, ở trong cung có một quy tắc, phu nhân không nghe lời phu quân của mình liền bị ăn đòn, còn nặng thì chém đầu"

"Người đâu mau dọn bữa! Ta đói rồi"

Kể từ lúc vào cung, thứ Trí Mân sợ nhất là chém đầu.

...

"Bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an"

"Được, bình thân"

Nhân buổi thượng triều vào sáng nay, Mẫn Doãn Kì đến dự sẵn thỉnh an hoàng đế. Như người khác, vừa vào cung là phải đến khấu đầu với bậc quân vương trước tiên nhưng Mẫn Doãn Kì là trọng thần, đặc cách này cũng quá lớn. Vào cung từ chiều hôm qua nhưng đến sáng nay mới đến bái kiến.

"Lần này trẫm triệu Mẫn tướng quân vào cung là để cùng chuẩn bị nghênh đón hoàng đế của Tây Quốc đến thăm nước ta, quân vương trọng thần đều có mặt nghênh đón, cũng thể hiện được lòng thành của trẫm dành cho hoàng đế Tây Quốc"

"Bệ hạ thánh minh"

Lý đại nhân lên tiếng rồi cúi đầu. Lão khẽ nhìn sang Mẫn Doãn Kì rồi lại nhớ ra gì đó.

"Nghe nói Mẫn tướng quân đây vừa thành thân, cũng có dẫn phu nhân vào cung, sao không thấy đến bái kiến hoàng thượng"

Mẫn Doãn Kì liếc mắt nhìn lão, một bộ dạng cúi người kính cẩn. Cũng nhận ra ý tứ trong lời nói của Lý đại nhân, ngầm ám chỉ Mẫn tướng quân hắn không biết phép tắc, không cho phu nhân đến diện kiến thánh thượng, chính là tội.

"Lý đại nhân nói phải, nhưng tiếc rằng phu nhân của ta tính tình nghịch ngợm lại hay tò mò, lời nói cũng không chừng mực, sợ đến đây làm phật lòng hoàng thượng, chờ đến yến tiệc, ta sẽ dạy dỗ lại phu nhân một chút rồi mới ra mắt hoàng thượng cùng các vị bá quan văn võ. Hoàng thượng, người không trách tội vi thần chứ?"

Mẫn Doãn Kì chính là đang hiên ngang nói ở chính điện thượng triều, cúi đầu một chút trước hoàng đế.

"Trẫm không nhỏ nhen vậy đâu, đợi đến yến tiệc cũng được, Mẫn tướng quân không cần lo lắng."

Trọng thần có cái giá của trọng thần. Một thân Mẫn Doãn Kì đi dẫn binh dẹp loạn nên Đông Quốc mới có được thái bình thịnh trị như hôm nay. Hoàng thượng thiên tử cũng nể hắn ba phần chính là như vậy. Không bắt lỗi cũng chẳng khắt khe, vì hoàng đế biết, Mẫn Doãn Kì tự có chừng mực.

Nhưng có vẻ vị Lý đại nhân kia vẫn chưa vừa ý, lại tiếp tục bới móc chuyện không liên quan triều chính.

"A, Mẫn tướng quân hiển hách như vậy, sao lại thành hôn với một vị phu nhân tính tình kì quái? Thật là đôi đũa lệch"

Lý đại nhân bắt đầu mỉa mai trong lờ nói. Đối với lão, hạ bệ được Mẫn Doãn Kì trước mặt hoàng thượng chính là một chiến tích.

"Lý đại nhân đã quá lời. Lệch là lệch thế nào được? Ta thích ai, yêu ai, thì ta sẽ cưới người đó, như vậy là đủ tốt rồi, có lệch hay không thì Lý đại nhân cũng đừng nên nghị luận nhiều. Suy cho cùng, là phu nhân của ta."

"Được rồi, trẫm muốn bàn tiếp chuyện vận chuyển lương thực tiếp tế đến phía nam"

Buổi thượng triều cứ như vậy mà giảm bớt căng thẳng kẻ nói qua người nói lại. Mãi một buổi sáng mới bãi triều.

Mẫn Doãn Kì về đến tẩm cung thở phào cởi triều phục ra, như trút bỏ được gánh nặng mà nhẹ nhõm. Hắn thong dong đi đến chỗ phu nhân nhỏ đang nghịch ngợm. Không khéo lại phá tung tẩm cung này, là nơi mượn ở tạm chứ không phải phủ nhà nên đừng buông thả quậy phá quá, sẽ bị phạt. Đích thân hắn phải đi trông chừng cậu.

_______________

Hình như mấy bà quên tui hết rồi hả, không thấy ai nhắc hay hối chap, được gòi tui biết thân phận của mình mà. (_")

Với tốc độ rùa bò của tui thì không biết khi nào mới end em nó đây. Nói trước là diễn biến sau này có bị drama sầu thảm quá thì mấy bà cũng đừng nản nha, tại nết tui thích có ngược cho xôm, chứ HE nha trời.

Tuy tui up chap lâu thiệt nhưng mà chap nào cũng trên 2-3000 chữ không đó ('д`ι)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net