22 - Chuyện đại sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Tam hoàng tử tìm ta có việc gì?"

Nhận thấy cách xưng hô của Trí Mân đã thay đổi, kèm theo đó là đôi chút lạ lẫm, xa cách. Chính Quốc từ từ mỉm cười, vẫn dùng ngữ điệu lễ phép dễ thương nói chuyện với cậu.

"Phác Trí Mân, huynh không cần xưng hô câu nệ như vậy, cứ gọi đệ như trước là được"

"Nhưng..thôi bỏ đi, theo ý đệ"

Cậu là ai chứ, một người tự tiện nhất trong những người tự tiện, một người đề cao sự thoải mái nhất trong những người thoải mái, nếu tam hoàng tử đã chủ động mở lời thì cậu cũng không còn gì câu nệ. Rốt cuộc vẫn không quên vấn đề chính.

"Vậy đệ tìm ta có việc gì?"

Điền Chính Quốc bắt đầu ấp úng

"Đệ..ừmm..thật ra, đệ có chuyện muốn học hỏi huynh một chút"

y nói tiếp

"Có lẽ huynh đã biết...đệ sắp thành hôn nhưng còn rất nhiều thứ về hôn nhân chưa từng biết, vả lại còn là hôn nhân hoàng thất, đệ có chút lo lắng"

Phác Trí Mân chăm chú lắng nghe, một hồi dong dài cậu liền nhanh chóng hối thúc

"Vậy..."

Gương mặt non nớt của tiểu hoàng tử bỗng nhiên nhuốm một màu phớt hồng, vẻ ngại ngùng liền hiện ra rõ mồn một.

"Những chuyện khác đệ có thể đi hỏi mẫu hậu nhưng có một chuyện đệ không dám hỏi và cũng không thể hỏi. Đó là...chuyện..chuyện giường chiếu"

Nghe xong Phác Trí Mân liền suýt trẹo chân. Nhắc đến những vấn đề nhạy cảm thì cậu liền cụp tai rồi la hét trong lòng 'cú tui cú tui'. Nhất thời cảm thấy khó xử, từ đầu tới cuối Chính Quốc nói như thế há chẳng phải ý nói tìm đến cậu để 'học hỏi' cậu về chuyện giường chiếu sao. Nghĩ đến đây Trí Mân liền muốn đóng cửa thả chó, không dám tiếp chuyện.

Cậu và tam hoàng tử đều ngập ngừng. Lát sau, Trí Mân chủ động lên tiếng

"Đệ..đệ tìm sai người rồi, ta..không biết gì cả"

Chính Quốc bày ra một bộ khó hiểu nhìn cậu, lại có cảm giác thật khó tin. Một người đã thành thân vài tháng lại bảo rằng chẳng biết gì về chuyện giường chiếu, Chính Quốc cảm thấy thật không đúng. Y không kiềm được mà hỏi lại

"Huynh không nói gạt đệ đó chứ, chẳng phải huynh và Mẫn tướng quân đã thành thân sao, lẽ nào điều cơ bản như vậy giữa phu thê cũng chưa từng nếm trải ?"

Cái gì mà 'điều cơ bản', Trí Mân có nằm mơ cũng chưa từng dám nghĩ đến những viễn cảnh như vậy. Biết rằng giữa phu thê thì sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh chuyện này là lẽ đương nhiên nhưng đối với cậu thì vẫn còn quá sớm.

Thế nhưng, bỗng nhiên lời Điền Chính Quốc nói lại khiến cậu thật sự nghiêm túc suy nghĩ. Quả thật, cuộc hôn nhân của cậu và Mẫn Doãn Kì từ đầu tới cuối rõ là có vấn đề. Phần đầu là gượng ép, phần sau là thành thân nhưng cũng chưa trở thành phu thê đúng nghĩa. Trí Mân bắt đầu suy nghĩ về lí do, cậu muốn tìm ra và nhớ lại vì cớ gì mà giữa cậu và phu quân vẫn chưa tiến tới giai đoạn đó. Có lẽ phần nhiều là do bản thân Trí Mân chưa sẵn sàng, vốn dĩ đối với việc thành thân cậu cũng chưa sẵn sàng. Vậy còn...Mẫn Doãn Kì, chẳng lẽ hắn không có hay chưa từng nghĩ đến việc này sao, nam nhân mà không màn chuyện giường chiếu nghe thật phi lí. Vả lại hắn và Trí Mân đã thành thân rồi, còn gì trở ngại mà hắn chẳng thèm đòi hỏi hay nhắc đến, cùng lắm chỉ là hôn môi chứ không hề tiến xa hơn.

Đang trong lúc suy tư mộng mị, Phác Trí Mân bị tiếng gọi của Điền Chính Quốc làm cho tỉnh táo.

"Trí Mân, huynh đang nghĩ gì vậy ?"

Chính Quốc bồn chồn quan sát cậu. Lại có chút nôn nóng muốn nghe câu trả lời.

"Ta..thật ra phu thê nhà ta cũng không có tiến triển gì, chưa từng trải qua chuyện nhạy cảm đó.."

"..?"

Hai người nhìn nhau không biết nên nói gì thêm, Chính Quốc ban đầu còn nghĩ Trí Mân đang đùa nhưng sau câu trả lời chắc nịt này thì y chuyển sang nghi vấn lại có chút lo ngại.

Nghĩ gì đó rồi tiểu hoàng tử lại tặc lưỡi, vỗ vai Phác Trí Mân, nghiêm chỉnh khuyên nhủ

"Phác Trí Mân, đệ có lời này không biết có nên nói ra không nhưng đệ cảm thấy mình phải ra tay cứu giúp cuộc hôn nhân của huynh rồi"

Trí Mân bắt đầu khó hiểu, cái gì mà 'cứu giúp cuộc hôn nhân' thế nhưng lại để Chính Quốc tiếp tục nói, biết đâu lại tìm ra được khúc mắt mà bản thân cậu đang trăn trở.

"Ý đệ là..?"

"Đệ nói huynh nghe, tuy tuổi của đệ còn nhỏ nhưng sớm đã được mẫu hậu dạy cho vài điều cần biết để giúp hôn nhân bền chặt hạnh phúc. Phu thê phải tin tưởng, chăm sóc, yêu thương, tôn trọng lẫn nhau là điều cốt lõi tuy nhiên..không thể thiếu chuyện đó đó được"

Y lại nói

"Theo đệ thì một người phu quân không muốn làm chuyện đó với thê tử của mình có thể vì hai lí do, một là người đó yếu sinh lí, hai là có ăn vụng bên ngoài. Ngoài ra, nếu phu thê không hay làm chuyện đó thì có thể khiến tình cảm của một trong hai hoặc cả hai người đều phai nhạt, dễ tạo cơ hội cho quan hệ bên ngoài, phu quân sẽ tìm người khác"

"Bởi vậy...đệ mới cất công đi học hỏi huynh về chuyện này để giữ chân phu quân thật tốt"

Nói đến đây khuôn mặt tiểu hoàng tử lại hiện ra vẻ ngại ngùng xen lẫn một chút thất vọng.

Điều mà Chính Quốc vừa khai sáng khiến cho Trí Mân thật sự đặt tâm vào suy nghĩ từng câu từng chữ một. Yếu sinh lí hả? Nhìn Mẫn Doãn Kì không giống dạng như vậy. Còn chuyện có mèo hoang bên ngoài...cũng rất có thể.

Trí Mân tự vẽ ra một ác mộng trong tâm trí mình, liệu có như cậu suy đoán, cậu và hắn không làm chuyện đó có phải vì hắn có người khác để ăn vụng bên ngoài. Nghĩ đến đây liền cảm thấy quặn thắt khó chịu trong thâm tâm. Còn nữa, nếu tiếp tục nguội lạnh không tiến triển như hiện tại thì cho dù Mẫn Doãn Kì không có nhân tình thì sớm muộn cũng có.

Trí Mân bị suy nghĩ của bản thân doạ sợ.

"Chính Quốc, uổng công đệ rồi, nhưng mà...phu thê thật sự phải làm chuyện đó mới có thể bền chặt hạnh phúc sao?"

Chính Quốc nhiệt tình gật đầu. Phác Trí Mân sau khi tiếp nhận đủ kiến thức kì quái về hôn nhân cũng nhanh chóng nói lời tạm biệt với Chính Quốc. Xem ra, y đi thỉnh giáo kiến thức để làm thê tử hoá ra là đi dạy ngược lại cho người ta.

....

Mẫn Doãn Kì được cung nhân đưa vào phòng, đặt lên giường ngay ngắn. Hắn chưa say đến mức quên hết trời trăng chỉ là cảm thấy đầu óc hơi quay cuồng. Thả lỏng bản thân nằm trên chiếc giường êm ái, định rằng sẽ đánh một giấc.

Ngay lúc ấy, Phác Trí Mân đẩy cửa đi vào. Mẫn Doãn Kì cũng vì tiếng động mà đưa mắt quan sát. Sau khi xác nhận được người vừa bước vào là phu nhân mèo con của mình, Mẫn Doãn Kì liền như nhìn thấy ánh sao lấp lánh mà hắn luôn yêu thương, nhung nhớ. Chủ động ngồi dậy rồi dang rộng hai tay, khuôn miệng nở nụ cười rồi lại nấc lên một cái vì còn hơi men.

"Cục cưng, mau đến đây"

Phác Trí Mân hôm nay lại ngoan ngoãn lạ thường, chẳng nói thêm lời nào mà nhanh chóng nghe theo lời hắn. Cậu đi đến bên hắn rồi chủ động ngồi vào lòng Mẫn Doãn Kì, còn bạo dạng ôm lấy hắn. Doãn Kì bỗng nhiên muốn tỉnh rượu ngay lập tức, đang tỉnh hay đang mơ. Phác Trí Mân ăn phải thứ gì mà lại chịu dính hắn như thế, tim Mẫn tướng quân muốn nhảy ra khỏi lòng ngực rồi.

"Trí Mân.."

Cậu liền đáp
"Dạ"

Trong lòng Mẫn tướng quân thật sự rất nghi vấn. Quyết định thử thêm một chút xem sao. Hắn bắt đầu luồng tay qua eo cậu, cứ giữ như vậy mà ôm lấy ôm để. Vẫn chẳng thấy Phác Trí Mân có dấu hiệu phản kháng.

"Hôn chồng một cái"

*chụt*

Đến nước này Mẫn Doãn Kì hoàn toàn ngây người. Chuyện hôn hít là điều Phác Trí Mân không dễ dàng đồng ý như vậy. Khẳng định hôm nay phu nhân của hắn có vấn đề.

Hắn xoa xoa tấm lưng nhỏ trong lòng mình, chợt lại thấy cục bông khẽ động đậy. Cậu nới lỏng khoảng cách rồi ngước lên nhìn hắn. Trong đáy mắt lúc này tựa như chứa rất nhiều ưu tư. Mẫn Doãn Kì không biết và cũng không hiểu cậu đang nghĩ gì trong lòng, chỉ cảm thấy biểu hiện từ nãy đến giờ thật lạ lẫm. Phác Trí Mân đang nhìn ngắm thật kĩ từng nơi trên gương mặt thanh tú của phu quân. Cậu trách bản thân thật ngốc, có chồng là hàng cực phẩm như vậy mà lại thờ ơ không biết giữ thật chặt, đợi đến khi bị người ta giành đi mất sẽ không kịp hối hận nữa.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Mẫn Doãn Kì khi say lại tỉnh, khi tỉnh như say hoàn toàn không có nhiều khác biệt trong lời nói. Vẫn là bộ dáng dịu dịu dàng dàng mà đối đãi với cậu như thế. Tim của Trí Mân không phải lần đầu rung động trước dáng vẻ của nam nhân này, nhưng khác biệt là lần này lại rất mãnh liệt, rất muốn chiếm lấy và mãi mãi sở hữu người đàn ông này.

Cậu không trả lời câu hỏi của hắn, trực tiếp nâng gương mặt thanh thoát lên để chạm vào đôi môi mềm. Trí Mân chủ động hôn hắn, một nụ hôn không gượng ép, không vô tình, nó chứa đựng rất nhiều suy tư và tình ý.

Mẫn Doãn Kì trố mắt nhìn, hắn ngạc nhiên đến quên mất nên làm gì. Trước tiên cứ tận hưởng nó đã.

Nụ hôn dần mãnh liệt và cuồng si hơn khi Mẫn Doãn Kì bắt đầu nắm thế chủ động và dẫn Phác Trí Mân vào một nụ hôn ướt át. Cậu là lần đầu nếm trải cảm giác như vậy, có chút lạ lẫm, lại có chút hưng phấn. Cả hai bắt đầu lao vào nhau cuồng nhiệt hơn.

Hắn tìm cách cậy mở và đưa chiếc lưỡi tinh ranh luồng lách vào khoang miệng của cậu. Phác Trí Mân có chút rụt rè khi lần đầu trải qua cảm giác như vậy. Muốn rút lui nhưng khi nghĩ đến lí do mình quyết định lâm trận thì lại cố gắng phối hợp với hắn. Mùi rượu thoang thoảng lấn át khiến cậu choáng váng. Từng hơi thở, từng chuyển động, từng cái hôn của hắn như muốn ăn hết Phác Trí Mân không còn một mẫu.

Sau một lúc day dưa, Mẫn Doãn Kì bị Phác Trí Mân đẩy ngã xuống giường, cậu cũng theo vậy mà nằm áp lên người hắn. Mẫn Doãn Kì đang trong lúc cao trào, hắn đưa tay đến kéo xuống một bên áo của cậu qua khỏi vai, làn da trắng ngần cùng xương quai xanh quyến rũ, vô cùng mời gọi hắn. Trí Mân giật thót người, khẽ run lên một chút.

Bỗng nhiên Mẫn Doãn Kì dừng lại mọi động tác, hắn nhìn dáng vẻ của cậu bây giờ, run lên từng hồi khi chỉ mới thoát li một bên vai áo. Mẫn Doãn Kì cố gắng kiểm soát bản thân, hắn kéo vai áo lên lại cho cậu, môi hôn cũng đã dứt. Chỉ nằm đó, ôm lấy Phác Trí Mân nằm gọn trong lòng ngực, rồi thở đều.

Cậu bỗng chốc bị loạt hành động làm cho ngây ngốc lại lẫn chút lo lắng. Mỡ dâng miệng mèo rồi mà vẫn không ăn ? Thật sự càng khiến Trí Mân lo sợ hắn có người khác ở ngoài nên không muốn mặn nồng với cậu.

"Ngủ thôi" - hắn nói

__________
húp H đâu có dễ =))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net