4 - Phố, kẹo đường thổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nói rồi Thái Hanh đi mất. Để lại hắn và cậu ngồi cùng nhau trên bàn trà hướng ra hoa viên. Cậu chậm chạp nhấm nháp từng ngụm trà. Cha cha lachibolala, quả thật trà rất ngon. Chắc cũng là loại hảo hạn hiếm có.

Cậu liếc nhìn qua Doãn Kì, thấy khí thái ung dung thưởng trà của hắn có chút rất hào hoa phong nhã, rất cuốn hút. Mãi mê nhìn chăm chăm người ta.

"Ngươi quả thật chẳng có phong thái thiếu gia hào môn"

Cậu bỗng giật mình vì đột nhiên đang say mê ngắm nhìn hắn thì hắn lại thình lình lên tiếng.

"Ta mà không giống thiếu gia hào môn? Ta nói công tử biết, ta là đệ nhất mỹ nam ở thôn Trạch Lâm. Khí thái lại hơn người. Tuy là có hơi tuỳ tiện, có hơi chậm tiêu, có hơi phá phách lại còn không biết võ công. Nhưng người đừng xem thường ta. Dù gì ta cũng là người rất thông minh, lại còn là thiếu gia đào hoa số một ở Trạch Lâm đó"

Nói rồi cậu tự cười khà khà. Lấy tay giả vờ vuốt vuốt râu. Nhưng có râu đâu mà vuốt. Hắn cũng lắc đầu chịu thua trước lý lẽ cùn của cậu. Điều đó lại khiến hắn chú tâm đến tiểu tử này hơn nột chút.

"Ngươi đó, tuỳ tiện, phá phách còn không biết võ công. Đúng là ta nói không sai. Không giống chính là không giống"

"Ngươi, ngươi, ngươi..."

Cậu tức giận hậm hực đứng lên chỉ tay thẳng mặt hắn nói không ra hơi.

"Sao nào, không gọi Nhị công tử nữa sao. Muốn ta đem ngươi đi nấu cháo hả?"

Cậu vội lật mặt nén giận mà ngồi xuống. Mạng sống vẫn là quan trọng nhất. Bình tĩnh mà sống.

Một lúc sau người và thú cũng đến. Phía trước là Thái Hanh, đi phía sau Thái Hanh là một tiểu tử rất đáng yêu, dáng người mảnh khảnh, ngươi mặt dễ thương trắng trẻo, trên tay cậu trai đó là con chó của cậu. Nhìn tiểu tử này thật muốn cắn cho một phát.

"Đã để hai người chờ lâu"

Nói rồi Thái Hanh quay sang nhìn tiểu tử phía sau. Y hiểu ý mà mang chó đến bên Trí Mân, để nó vào lòng cậu. Con chó không quá to, nó chỉ hơi béo ú nên cậu ôm được.

"Chính Quốc mau chào hỏi mọi người đi" Thái Hanh lên tiếng

"Em là Điền Chính Quốc, là đệ tử theo học y thuật của Kim sư phụ, xin ra mắt cái vị"

Oaaaaa. Thật sự rất dễ thương. Trí Mân khẽ vẫy vẫy tay với Chính Quốc.

"Ta là Phác Trí Mân. Chào em"

"Thôi được rồi, con chó đã đỡ chưa"
Hắn khẽ đánh mắt sang phía Trí Mân. Tưởng là nhìn chó nhưng là nhìn cậu.

"Nó đã đỡ hơn rồi, vết bỏng cũng bớt sưng. Thêm vài loại dược liệu chắc sẽ mau khỏi"

"Vậy được"

Trí Mân nãy giờ vuốt ve lông tiểu cẩu. Trong lòng thầm xin lỗi nó. Đã để mày phải chịu đau rồi.

Ba người kia cứ rôm rả nói chuyện. Cậu bây giờ mới thấy bản thân như bị tàng hình mất rồi. Bất chợt cậu nhìn sang Chính Quốc.

"Chính Quốc à, em là con nhà ai thế, dễ thương quá"

Cậu định đưa tay nựng má Chính Quốc thì bị Thái Hanh giữ tay lại.

"Thứ lỗi cho Thái Hanh thất lễ nhưng mà không được"

Cậu cũng biết điều mà rút tay về nhưng không cam tâm hỏi tiếp

"Tại sao chứ?"

Thái Hanh ngồi thẳng, phủi vạt áo một chút. Lấy tay mình đan tay Chính Quốc đưa lên cố tình cho cậu nhìn thấy.

"Thứ nhất, tay cậu vừa vuốt lông chó xong, rất bẩn, không được tuỳ tiện chạm vào mặt tiểu Quốc"

Gì chứ, cái tên này bị bệnh sạch sẽ hả. Chỉ là nựng một cái thôi mà có cần phải cẩn thận vậy không. Còn cái gì mà tiểu Quốc.

"Thứ hai, tiểu Quốc là của ta"

"...."

Cậu chính thức cứng đơ. Hả, cái gì cơ, ta nghe cái gì cơ. Chính Quốc là của Thái Hanh rồi sao. Tiếc thật, tiểu xinh đẹp định trêu ghẹo một tí, hóa ra đã có chủ.

Điền Chính Quốc nghe hắn nói vậy cũng ngại ngùng mà đánh nhẹ vào ngực hắn, hai má đỏ hồng, tay siết chặt tay.

Sau một hồi luyên thuyên những chuyện mà Phác Trí Mân nghe không lọt lỗ tai. Thái Hanh đưa cho cậu ít dược liệu rồi tiễn khách. Trí Mân ẫm chó ra khỏi Thanh Ngạn biệt viện trước. Doãn Kì nán lại một tí nói gì đó với Thái Hanh.

"Đừng tưởng đệ không biết, huynh nhìn trúng người ta rồi chứ gì"

Trong suốt buổi trò chuyện. Thái Hanh để ý rất kĩ. Cứ nói vài ba câu thì Doãn Kì lại nhìn Trí Mân. Lúc cậu dang tay muốn nựng Chính Quốc thì mặt Doãn Kì cũng không thoải mái là bao.

"Đúng là không qua mắt được đệ, nhớ, chờ tin tốt của ta đi".

Cậu ở ngoài cửa nãy giờ vốn dĩ chả nghe thấy gì. Chỉ kịp nhìn thấy nụ cười bí hiểm của cả hai.

"Cố giữ cho tốt. Đệ thấy cậu ta cũng không dễ dàng ngoan ngoãn về bên huynh làm tiểu thụ đâu" Thái Hanh vỗ nhẹ lên vai Doãn Kì mà nói.

"Ta tự có cách" Nói rồi lại phe phẩy quạt bước ra cửa cùng cậu.

Đang cùng sải bước về Thanh Hoa biệt viện thì hắn bỗng nhiên liên tiếng.

"Có muốn dạo phố không?"

Trí Mân hơi bất ngờ nhưng vài giây sau liền chán ngán trả lời hắn.

"Ta từ nhỏ đến lớn ở ngoài phố còn nhiều hơn ở nhà. Dạo phố ta đã dạo đến chán rồi"

Doãn Kì đứng lại, xếp quạt, tay khoanh trước ngực.

"Ngươi ở thôn khác, không phải thôn Bạch Liên, phố của nơi khác cũng không giống phố ở Bạch Liên, huống hồ Bạch Liên còn là trung tâm của cả thành Huyền Châu này, ngươi...thật sự không hứng thú sao?" Doãn Kì chính là đang ra sức dụ dỗ con trai nhà người ta.

Cậu lấy tay xoa xoa cằm vài cái rồi nhanh chóng nói

"Được. Đi thôi"

Quá dễ dụ.

Nói xong một mạch chạy ra đại cửa của Phủ đợi hắn, trên tay còn bế theo chó trắng vì để ở phủ lại phiền người khác vả lại cũng chẳng ai rảnh rổi chăm nó đâu nên tự quản vậy. Hắn nhìn thấy dáng vẻ này lại động lòng không ít. Trách ngươi quá đáng yêu hay trách ta quá dễ động lòng đây.

Doãn Kì chưa đi ra cửa vội. Hô một tiếng kêu gia nhân mang kiếm đến cho hắn rồi trao quạt lại cho họ. Hắn một tay cầm kiếm khoanh để trước ngược, rất ra dáng nam tử hán. Dõng dạc bước ra cửa.

"Chỉ là dạo phố, công tử mang theo kiếm làm gì?"

Doãn Kì khẽ liếc nhìn cậu một chốc rồi nhìn đường đi trước

"Ngươi không hiểu đâu"

Cái gì cơ? Bốn chữ 'ngươi không hiểu đâu' ôi trời, Phác Trí Mẫn tổn thương đấy nhé. Cái gì mà không hiểu chứ. Tuy cậu vụng về tuỳ tiện nhưng lại thông minh bậc nhất đấy nhé. Đúng là cái đồ khó ưa.

"Đồ đáng ghét" cậu lí nhí.

"Ngươi nói gì?" hắn bất chợt xoay qua hỏi cậu.

"Công tử nghe nhầm thôi, ta chẳng nói gì cả, a..ha đi..đi tiếp thôi"

Cậu nhanh chóng vọt lên đi phía trước cho đỡ nhột. Nói xấu mà còn bị người ta nghe được thì quá mất mặt.

Thật ra Mẫn Doãn Kì là người luyện võ. Kiếm như vật bất li thân, vì ở phủ thì an toàn không phải lo nghĩ nhiều nên hắn không kè kè bên thanh kiếm còn bây giờ đã xuất phủ, đương nhiên phải mang theo phòng thân. Vì hắn vốn dĩ có không ít kẻ thù.

Đi được một quãng cũng đã đến trung tâm phố chợ Bạch Liên. Nơi này hoành tráng hơn cậu tưởng nhiều. Hai bên lề đường rao bán tấp nập. Toàn những thứ tinh xảo đẹp đẽ hơn thôn cậu rất nhiều. Phía bên trái còn có một màn phun lửa đặc sắc, bên phải có ca múa nhộn nhịp. Trí Mân rất hào hứng.

Một lúc sau, khi đi ngang qua một hàng bán trang sức. Chủ yếu là vòng tay cẩm thạch, ngọc bội, trâm cài còn có cả túi thơm.

Trí Mân thích mắt ghé qua một lát. Cậu nâng niu chiếc trâm cài lên xem rồi lại xem qua ngọc bội. Bất thình lình, cậu ngó thấy một miếng ngọc bội màu trắng, điêu khắc rất tỉ mỉ, rất vừa mắt cậu. Nhưng mà nó có những hai miếng, chính là ngọc đôi. Cậu thấy vậy mạo muội hỏi ông chủ.

"Lão bá à, ông có thể bán lẻ một miếng ngọc bội này cho ta được không?"

Hắn nãy giờ luôn theo sát phía sau cậu, dĩ nhiên nghe thấy.

"Ây da, công tử trẻ à, công tử cũng thấy đó đây là ngọc đôi, bán một miếng riêng thì còn gì là ý nghĩa chứ, không bán, không bán được"
Ông chủ phủi tay kiên quyết.

Cậu cũng không phải loại người cố chấp muốn cái gì phải có cái đó nên cũng đành thôi. Trí Mân luyến tiếc để lại miếng ngọc rồi lại lách sang hàng khác.

Chó trắng nãy giờ trên tay hắn cũng đã khiến hắn mõi nhừ. Chỉ là trên đường tên tiểu tử này cứ một hai than đau tay mỏi cơ báo hại hắn phải bế chó thay cậu. Con chó mới lành thương mà để nó tự đi quả thật hơi tàn nhẫn, Doãn Kì đành chấp nhận bế thay. Hên cho tiểu tử Phác Trí Mẫn là Mẫn Doãn Kì đây hiền lành, không thì gặp kẻ khác đã để cậu tự bế chó đến gãy tay.

Đi đến một hàng kẹo đường thổi, cậu nhìn trúng hình một con phượng hoàng liền nhanh nhảu mua ngay còn không hỏi trước mà mua cho hắn một cây có hình con rồng. Quả thật nghệ nhân làm kẹo này rất khéo tay. Cứ như họ cho cả tâm huyết vào từng đường kẹo.

Tìm thấy một tiệm trà ở một góc phố nhỏ, cậu vội kéo ống tay hắn vào cùng.

Doãn Kì nãy giờ tay đã mỏi nhừ. Mau chóng thả chó trắng xuống bên cạnh. Nhanh chóng gọi trà. Xoa xoa cổ tay, ngước mắt quan sát xung quanh

"Nè"

"việc gì?"

"Cho công tử"

Trí Mân đưa ra trước mặt hắn cây kẹo ban nãy. Hắn cũng không bất ngờ mấy vì lúc nào cũng theo sát cậu mà, chỉ là không ngờ không phải một mình cậu nốc hai cây mà là một cây cho hắn.

"Ta không ăn những thứ này"

Hắn vội từ chối. Trà cũng đã ra, hắn rót trà rồi nhấp ngụm. Mặc kệ sắt thái thiếu niên đối diện.

"Cái gì mà thứ này không ăn, ta nói người biết, đây là loại kẹo rất ngon, ăn một lần chắc chắn sẽ nghiện"

"Ta nói không là không"

Cũng đúng thôi. Hắn là con của quan Tri Châu. Thân phận không phải cao quý nhất nhưng cũng cao hơn người thường. Từ nhỏ sơn hào hải vị đều nếm qua. Thứ kẹo ngọt đường phố này, chẳng bao giờ đụng đến.

Sau một lúc kẻ nói qua người nói lại thì không biết từ khi nào cậu đã nốc nguyên thanh kẹo vào mồm hắn. Lúc đầu Doãn Kì có hơi khó chịu, đưa tay lên miệng lấy cây kẹo ra. Trí Mân thấy vậy liền không hài lòng, định bụng sẽ cãi hắn một phen.

Nhưng bất ngờ hắn đột nhiên lại nếm kẹo một lần nữa. Tiểu tử kia nói quả không sai, rất ngon, rất ngọt, lần đầu nếm thử, Doãn Kì ta có lẽ nghiện rồi.

"Cũng được đấy"

"Sao lại cũng được. Công tử nói xem, có phải là rất ngon"

Hắn im lặng cắn kẹo ăn rồi khẽ gật đầu. Cứ vậy cả hai ăn kẹo uống nước rồi thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau.

_________________

Kẹo đường thổi :

Hai miếng ngọc đôi:

Nhân vật se duyên cho đôi trẻ =)):

chó: gâu gâu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net