7 - Hẹn ngày gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sáng sớm, Phác Trí Mân được người hầu trong Thanh Hoa viện đến đánh thức. Hầu hạ cậu rất chuẩn mực, hắn cho người mang Tiểu Bạch tới đã lâu, chỉ chờ cậu thức dậy liền xuất phát. Xong xuôi, cậu cùng Mẫn Doãn Kì ra khỏi biệt viện, đi đến cửa lớn của phủ liền nghe được tiếng nói quen thuộc nhưng không mấy êm tai.

"Chào buổi sáng nhị đệ, lại dẫn tiểu xinh đẹp đi dạo phố sao?"

Mẫn Trung Sinh tay phe phẩy cái quạt, trên thân y phục màu lục hướng Trí Mân và Doãn Kì lên tiếng. Từ lúc nhìn thấy Trí Mân, hắn đã dán mắt chằm chằm vào cậu như muốn ăn tươi nuốt sống tiểu thiếu gia. Gương mặt đê tiện, nhìn chỉ muốn tẩn cho một trận.

"Cảm ơn đại ca quan tâm, ta đưa Phác Trí Mân về lại Phác gia"

Doãn Kì nhàn nhạt đáp lời gã. Trên tay vẫn như thường lệ, cầm theo một thanh kiếm. Trí Mân kế bên hắn tay dắt theo Tiểu Bạch đã hồi phục không ít.

"Ra là vậy"

"Nếu đại ca đã rõ, ta xin phép dẫn Trí Mân đi"

Nói rồi Mẫn Doãn Kì một mạch kéo theo Trí Mân ra khỏi phủ. Tiếp lời với Mẫn Trung Sinh nãy giờ đã là rất phí hơi rồi. Sợ rằng tiếp tục nói chuyện sẽ nhìn không nổi bản mặt của tên đó nữa mà lao vào choảng một trận thì không hay.

Trên đường về hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ dặn dò cậu đi đứng cẩn thận. Tuy không phải đi đường rừng bùn xìn kia, nhưng con đường cậu và hắn đang đi cũng không phải dễ dàng. Con đường này là đường vòng từ thôn Bạch Liên đến thôn Trạch Lâm. Tuy xa hơn lại còn có tin đồn hay có thổ phỉ cướp bóc, nhưng đây là con đường dễ đi nhất trong tất cả lối nối giữa hai thôn. Dù gì hắn cũng có võ công, thổ phỉ cũng không sợ.

"Cảm ơn huynh vì đã giúp ta nhé. Còn nhiệt tình với ta như vậy. Người tốt như nhị công tử quả thật rất hiếm đó"

Trí Mân lên tiếng trước. Đánh tan sự tĩnh lặng trên con đường. Tiểu Bạch cũng không chạy phá lung tung, chỉ ngoan ngoãn đi theo cậu. Trông cũng rất nhàn.

"Biết vậy thì tốt"

Lại một bộ mặt lạnh như băng mà nói chuyện. Hắn hôm nay diện y phục đen, trông không quá u ám nhưng lại rất tinh khôi, hảo soái.

"Nếu sau này có duyên, ta mong vẫn có thể gặp lại công tử"

"Không cần mong, chắc chắn gặp"

"Hả?"

Cậu đột nhiên bất ngờ trước câu nói của hắn. Cái gì mà chắc chắn, hắn là ông trời hay sao mà biết được cả hai có gặp lại nhau hay không. Doãn Kì thì biết mình lỡ lời mà vội xua xua tay xoay đầu đi chỗ khác.

"Không có gì, chỉ là thế gian rộng lớn nhưng hữu hạn. Thể nào chả gặp được nhau"

Hắn trả lời lại một lần để giải thích cho câu nói vừa nãy. Trí Mân cũng chỉ biết gật gù nghe theo, trong lòng còn khen hắn nói có lý. Nhưng cậu đâu biết rằng, câu nói kia của hắn, là có ngụ ý khác !

Chẳng mấy chốc đã về đến đầu thôn Trạch Lâm. Xa mới nửa ngày đã nhớ thôn muốn chết. Cậu dẫn theo Tiểu Bạch chạy một mạch vào trong thôn. Đầu thôn là một ngôi miếu tương đối lớn, còn có chợ sáng. Phía xa xa là một cái hồ sen. Doãn Kì thấy cậu phấn khởi như vậy cũng cười thầm rồi đi vào theo.

"Ta về đến thôn là đã an toàn rồi. Nhị công tử có thể về"

Mẫn Doãn Kì đang đi thì vẫn một mực đi tiếp. Không có chút gì là chần chừ. Ngó đông ngó tây nhìn qua nhìn lại. Tay vẫn cầm chắc thanh kiếm, mặt vẫn lạnh tanh.

"Chưa đâu, ta đưa ngươi đến tận phủ rồi mới quay về. Ta không sợ phiền, nhà ngươi sợ cái gì?"

"Nhưng m-"

"Không nhưng nhị gì hết, đi thôi"

Nói rồi hắn ung dung đi trước, Trí Mân thấy thế cũng nhanh chóng theo sau.

Cuối cùng cũng đã về đến phủ của Phác gia trang. Sao mới có hơn nửa ngày rời khỏi mà cậu cảm nhận được không khí của phủ trầm đi hẳn so với mọi ngày. Bình thường chỉ cần đứng trước cửa phủ thì đã nghe thấy tiếng nói cười của nha hoàn trong phủ. Còn có tiếng vẹt và các loại chim yêu thích của Phác lão gia réo rít vang ca. Thế mà hôm nay im lặng đến lạ.

"Được rồi vào trong đi"

Doãn Kì thấy cậu cứ lấp lững mãi không vào liền hối thúc.

Cậu ừm một tiếng rồi dẫn Tiểu Bạch phía sau vào theo. Bên cạnh còn có Mẫn Doãn Kì. Thật sự lúc này nhìn hắn cứ như vệ binh của cậu vậy. Bảo vệ tuyệt đối.

Vừa bước vào phủ cậu liền ngạc nhiên trố mắt. Sao sân phủ lại có hai nha hoàn quét sân thế này. Còn cây cỏ hoa lá cũng chẳng thấy ai chăm bón tưới nước. Không phải những loại cây hoa này Phác phu nhân rất thích sao. Còn hai nha hoàn đang quét sân thì mặt mày ủ rũ, vừa quét vừa ngẫm nghĩ, trông như người mất hồn.

Một nha hoàn đang quét lá cây dần ra cửa phủ. Bỗng dừng lại khi vướng phải chân của một ai đó. Khoan đã, đôi hài này có hơi quen thuộc, phía bên cạnh còn có chân của một con chó trắng và một đôi hài khác. À, vậy là hai người một thú. Tiểu nha hoàn dần ngước đầu lên nhìn xem là ai lại đến Phác phủ trong tình cảnh thế này. Khi cô nương ấy vừa ngước đến mặt của Trí Mân thì không khí như ngưng động hai giây, sau đó liền có tiếng nói phát ra.

"Ta về rồi" Trí Mân nói lớn hướng mặt tiểu nha hoàn kia. Có ý như muốn hét to cho nha hoàn đó nghe rõ.

Tiểu nha hoàn đó liền ngạc nhiên sững sốt đứng im thin thít. Mãi một lúc sau thì buông cây chổi xuống đất một cách dứt khoát. Xoay người mau chóng chạy đến chính điện của phu nhân và lão gia. Nha hoàn còn lại ở phía sau liền nhanh nhảu tiếng đến phía cậu không ngừng luyên thuyên.

"Thiếu gia à, người đã đi đâu vậy? người có biết không, phu nhân và lão gia đã tìm thiếu gia rất hao tâm tổn sức đó, thiếu gia có làm sao không, có bị thương không?"

Nói rồi tiểu nha hoàn đó xoay Trí Mân vòng vòng soi xét. Mặc kệ Mẫn Doãn Kì đang chú tâm quan sát từng chút một. Người trong phủ này có vẻ lo lắng thái hoá. Dù gì cũng là nam nhân đã trưởng thành, vắng nhà mới nửa ngày liền khiến Phác phủ điên đảo như vậy. Nhà này quá trọng Phác Trí Mân nhỉ.

-- chính điện Phác phủ --

"PHU NHÂN, LÃO GIA"

Nha hoàn lúc nãy hớt hãi chạy vào. Miệng liên hồi phu nhân lão gia. Dáng vẻ hấp tấp của cô nương ấy khiến Phác phu nhân khó chịu lên tiếng.

"Có chuyện gì?"

Thần sắc phu nhân mới qua một đêm liền đi xuống trầm trọng. Lo lắng quá độ mà thức trắng đêm. Sáng ra cũng không màn điểm tâm sáng, cũng may còn có Phác An Nhi lo lắng cho mẫu thân mà ép bà ăn một miếng bánh. Phác lão gia cũng không khá hơn là mấy, đêm qua một mực quy động gia nhân đốt đuốc tìm cậu. Cả đêm không nghỉ ngơi, sáng sớm về đến nhà liền vào chính điện uống ngụm trà rồi an ủi phu nhân. Giờ đây nghe nha hoàn kia la lối om sòm liền khó chịu trách mắng, giờ đây còn chuyện gì quan trọng hơn con trai ta Phác Trí Mân nữa.

"Có gì mau nói" Phác lão gia

"Ph..Phác lão gia, phu nhân. Thiếu gia về rồi"

Nha hoàn đó vừa dứt câu, Phác lão gia liền đứng dậy đập bàn thật mạnh. Tách trà trên bàn xém chút là vỡ tan. Phu nhân ngồi kế bên cũng không khỏi sững sốt đứng phắc dậy. Thu Hà tay bưng một thau nước lớn định bụng cho lão gia ngâm chân, đang đi đến chính điện liền nghe thấy tin này, thau nước trên tay cũng rớt xuống đất. Nước mắt rơi vội vàng.

"Ngươi nói gì?" Phác phu nhân vui mừng khôn xiết, hỏi lại nha hoàn ấy một lần nữa.

"Dạ thiếu gia, Phác Trí Mân thiếu gia đã về rồi, hiện đang ở cửa phủ, về chung còn có con chó trắng nữa"

Chỉ đợi nhận được câu này Phác phu nhân, lão gia, Thu Hà cũng những người còn lại trong chính điện liền mau chóng đi ngay ra cửa phủ.

...

"Lạc Lạc à, đừng có xoay ta nữa, ta không sao hết, đừng quá lo lắng"

Nãy giờ bị xoay mồng mồng khiến Trí Mân khó chịu mà lên tiếng. Nha hoàn đó cũng ngưng lại. Gương mặt như sắp khóc nhìn cậu.

"Thiếu gia không biết đâu! Thiếu gia mất tích nửa ngày, trong phủ liền như nửa năm trôi qua. Mọi người ai nấy đều rất lo cho người"

Phía sau liền thấy phụ thân, mẫu thân, Thu Hà và những người còn lại đi nhanh về phía cậu. Có cần đông người vậy không, chỉ là vắng nhà nửa ngày thôi mà.

Rất nhanh cả đám người đã hiện hữu trước mắt cậu. Trí Mân đang định mở lời chào hỏi thì bị Phác lão gia cắt ngang.

"Phác Trí Mân nghịch tử nhà con. Đã đi đâu vậy hả? báo hại ta và mẫu thân của con lo lắng không nguôi"

"Ông à đừng la con nữa, nó về là tốt rồi, về là tốt rồi"

Phu nhân nắm chặt lấy bàn tay của Trí Mân, bà cũng đã khóc rồi. Cậu nhìn thấy cảnh này cũng biết bản thân có lỗi liền mở lời.

"Mẫu thân và phụ thân đừng buồn nữa. Chẳng phải con đã khoẻ mạnh về nhà rồi sao. Xem nè, con còn tìm được Tiểu Bạch nữa"

Nói rồi cậu lấy tay chỉ con chó kế bên.

"Đồ ngốc nhà con, Phác Trí Mân của ta mới là quan trọng" phu nhân cốc nhẹ đầu cậu một cái

Cả phủ nãy giờ chăm chú vô tiểu thiếu gia mà quên mất người đứng bên cạnh bị xem như vô hình. Mãi một lúc sau thì Phác lão gia mới chú ý đến, trông cũng rất chuẩn mực, chắc là công tử thế gia nào đó chứ cũng không vừa. Ông bèn lên tiếng trước.

"Cho hỏi vị công tử đây là.."

Trí Mân nghe cha nói thế liền biết là đang nói ai. Cậu nhanh chóng đáp lời

"Là ân nhân của con!"

Hắn nghe thấy cuối cùng cũng có người chú ý đến sự tồn tại của mình liền một tay cầm kiếm khoanh tay trước ngực như thường lệ. Dáng vẻ rất anh dũng tuấn tú. Khí thế không tầm thường.

"Ta là nhị công tử của Mẫn Tri Châu đại nhân thành Huyền Châu - Mẫn Doãn Kì. Xin ra mắt cái vị"

Phác lão gia nghe đến 'nhị công tử của Mẫn Tri Châu đại nhân' liền nhanh chóng chấp tay cuối người nhẹ. Thân phận cũng cao nên không thể thất lễ.

"Ta là Phác lão gia của Phác gia trang"

Sau một màn chào hỏi ở cửa phủ thì Phác lão gia nhận thấy có chút bất tiện liền dìu phu nhân vào trong. Tiếp đó cũng mời nhị công tử vào trong tiếp chuyện.

Đợi cả đám người tản ra đi mất, Tiểu Bạch cũng được gia nhân mang đi, bây giờ chỉ còn lại Thu Hà, Trí Mân và Doãn Kì.

"Thiếu gia em rất lo, rất nhớ người. Đều là lỗi của Thu Hà"

Thu Hà lên tiếng, nước mắt đầm đìa.

"Không phải tại em đâu, đừng khóc nữa, chẳng phải ta đã bình an trở về rồi sao. Ngoan, nín đi, bây giờ mau đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn ngâm mình. À chuẩn bị thêm một phòng cho tên này nữa"

Nói rồi cậu lấy tay chỉ phía hắn. Thu Hà liền lập tức quẹt nhanh hàng nước mắt rồi nghe lời đi ngay.

"Nè, ai nói với ngươi là ta sẽ ở lại hả"

Hắn mặt đen nãy giờ từ lúc cậu gọi hắn là tên kia.

"Đi đường đã mệt, không lẽ nhị công tử không muốn nghỉ ngơi"
Cậu lém lĩnh trả lời hắn.

"Người trong phủ của ngươi thật quá yếu đuối. Ngươi chỉ mới mất tích có nửa ngày liền bù lu bù loa, còn cái gì mà lo lắng, ta đây đi săn cả hai ngày liền không về, cả nhà ta vẫn bình thường không chút động tâm"

"Còn dám nói, không phải tại nhị công tử bắt cóc ta về Tri Châu phủ thì đâu có một màn sướt mướt như thế này. Vã lại, ta là con trai cưng, không biết võ công. Dĩ nhiên người nhà của ta sẽ lo lắng. Còn lấy ta so sánh với huynh. Khác xa đó nhị công tử à"

Nói rồi cả hai cùng nhau đi vào trong chính điện.

Doãn Kì khẽ đánh mắt lên cành cây cao. Nhưng người trên đó cũng không hề hay biết bản thân đã bị nhìn trúng.

Phía xa trên cành cây cao có thể nhìn thấy toàn bộ những chuyện đang xảy ra, một hắc nhân, thân y phục đen, còn bịch mặt rất kĩ. Khi nhìn thấy cậu và hắn đi vào trong rồi thì tên đó cũng vụt đi mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net