8 - Tính kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


'Rầm'

Trong đình trà Thanh Thư biệt viện của phủ Tri Châu vang lên một tiếng động mạnh. Cái bàn gỗ bị một lực không nhỏ đập xuống. Tách trà trên bàn cũng chao đảo một phen.

Mẫn Trung Sinh nghe tên thuộc hạ thân y đen của mình báo lại tin tức thì nổi giận trút vào cái bàn đáng thương. Lúc sáng, nghe được Mẫn Doãn Kì sẽ hộ tống tiểu xinh đẹp về liền bày mưu bắt người. Sai một tên thuộc hạ theo sát hai người họ đến thôn Trạch Lâm. Những tưởng đến đầu thôn rồi thì Doãn Kì sẽ quay về. Nào ngờ lại theo đến tận phủ. Báo hại người của hắn theo dấu xem như công cốc. Không bắt được người. Mưu đồ thất bại đâm ra tức giận không ít.

"Cút cho ta!"

"Vâng"

Quát một câu liền thấy tên kia dùng khinh công mà biến mất. Mẫn Trung Sinh lại bực tức ngồi xuống. Tuỳ tiện kêu một nha hoàn lên hầu trà. Tay nắm thành quyền nhìn ra phía cửa viện Thanh Thư của hắn.

"Được lắm, Mẫn Doãn Kì, dám phá hư chuyện tốt của ta"

....

"Tiễn đến đây thôi"

Doãn Kì bước ra khỏi phủ Phác gia trang. Đi bên cạnh còn có Trí Mân, Thu Hà và hai vị chủ gia. Vì Mẫn Doãn Kì đây là khách quý, là ân nhân của Trí Mân, ngoài ra còn là con trai của Mẫn Tri Châu đại nhân. Cả nhà họ Phác không dám thất lễ.

"Nhị công tử đi đường cẩn thận. Cảm tạ nhị công tử đã giúp đỡ nhi tử của ta. Sẵn tiện cho ta gửi lời hỏi thăm, chúc sức khoẻ tới Mẫn đại nhân"

Phác lão gia câu nệ chấp tay cuối thấp người muốn cảm ơn hắn thêm lần nữa. Doãn Kì thấy vậy mau chóng đỡ lão gia đứng thẳng lên.

"Không cần đa lễ, câu này ông đã nói lần thứ tư rồi. Cũng không còn sớm nữa, phu nhân và lão gia vào trong nghỉ ngơi trước đi. Ta có đôi lời muốn nói với Phác Trí Mân thiếu gia"

"À, vậy được"

Nói rồi lão gia và phu nhân được hai tên gia nhân dìu vào trong. Còn lại Thu Hà và Trí Mân đang đối diện hắn.

"Cả cô nữa, vào trong lo công việc của mình đi"

Doãn Kì tay vẫn cầm kiếm gương mặt huyênh hoang nói chuyện với nữ tử kia. Lúc này thật sự không giống nam tử hán là bao, ý nói đuổi khéo cô ta đi để cậu và hắn nói chuyện riêng.

"Công việc của tiểu nữ chính là bên cạnh Phác thiếu gia"

"..."

Đúng là Mẫn Doãn Kì dự cảm không sai. Tiểu cô nương tên Thu Hà này quả thật không dễ ăn hiếp. Cũng biết móc họng lắm. Nhìn bộ dạng một chữ 'Phác thiếu gia' hai chữ cũng như vậy liền biết đây không phải muội muội rồi. Xem ra hắn phải đuổi ngươi đi nhanh thôi.

"Bây giờ không cần, Phác thiếu gia của ngươi nói chuyện với ta một lát liền vào trong, không cần người theo hầu hạ đâu"

Thu Hà nghe đến đây liền soạn văn trong đầu chuẩn bị cãi lại thì bị Trí Mân ngắt lời.

"Thôi được rồi. Em vào trong trước đi, chút nữa ta sẽ vào"

Nghe đến đây Mẫn Doãn Kì liền đắt ý. 'Đã nghe rõ chưa. Phác Trí Mân kêu cô vào trong kìa' Chính là bộ dạng như vậy. Không hiểu vì sao, đối với thiên hạ hắn nhất mực lạnh lùng lãnh đạm, nhưng đối với cậu hắn có chút gì đó ôn nhu và quan tâm nhỏ nhặt, còn đối với tình địch trước mặt, chính là kiểu cách như trẻ con.

"Dạ" Thu Hà xị mặt bước vào trong.

"Được rồi nói đi"

Trí Mân đứng thẳng khoanh tay, mắt nhìn lơ đãng xung quanh. Coi bộ cũng không để tâm lời hắn nói là bao.

"Nhìn đi đâu vậy, nhìn ta nè"

"Nhị công tử có gì mà nhìn"

"Ta..Thôi không nói với ngươi nữa. Vào vấn đề chính"

Hắn bỗng dưng đứng lại gần cậu hơn một chút. Tay choàng vai bá cổ. Cậu hơi giật mình mà muốn né tránh nhưng hắn lại giữ chặt hơn. Cúi đầu xuống thấp để vừa tầm tai của Trí Mân.

"Đứng im"

"Cái tên này" cậu làu bàu

"Nghe cho rõ. Hai ngày sau, ta sẽ cho ngươi một bất ngờ, chuẩn bị tinh thần đi"

Nói đến đây thì tay hắn hơi nới lỏng ra. Nhân cơ hội, cậu nhanh chóng né tránh cách xa hai mét. Đưa tay chỉnh vội lại mái tóc rồi quay sang hắn.

"Lúc trên đường đi nói cái gì mà 'sẽ gặp lại', còn bây giờ lại nói 'cho ngươi bất ngờ' rốt cuộc là sao đây. Thật là không hiểu nổi"

"Không hiểu thì đến lúc đó sẽ hiểu"

Nói rồi Doãn Kì đi đến gần Trí Mân, khẽ nhẹ lên mũi cậu một cái rồi quay lưng bước đi. Vẫn không quên nói vọng lại cho tên tiểu tử đang mặt đen như đít nồi kia.

"Ta đi đây, mau vào trong đi"

"Đồ kì cục"

Trí Mân tự nói một mình rồi đi vào trong. Đóng cửa phủ lại.

...

Thoáng chốc Doãn Kì cũng đã về đến phủ Tri Châu. Vừa bước qua khỏi cửa phủ thì đã có hai tên lính gác cuối người chào hắn. Như bình thường, mọi lần đi từ bên ngoài về Doãn Kì sẽ đưa lại kiếm cho gia nhân đem cất, trên tay chỉ cầm một cây quạt hoặc không gì cả. Nhưng hôm nay lại khác, hắn vẫn cầm theo bảo kiếm, một mạch đi đến biệt viện của Mẫn Trung Sinh.

"Tham kiến nhị công tử"

Hai nô tỳ đang quét sân trước viện Thanh Thư nhìn thấy hắn liền hành lễ. Hai cô nương nép sang hai bên, chừa một đường giữa cho hắn vào trong.

Mẫn Trung Sinh từ trong đình trà giữa viện Thanh Thư, tay ôm một kĩ nữ đang thưởng nhạc uống rượu, rất không có thể thống. Nhìn ra cửa liền thấy Mẫn Doãn Kì đang đi vào. Nhanh phất tay lệnh dừng nhạc. Kĩ nữ cũng biết điều mà đứng dậy.

"Tham kiến nhị công tử"

Đám nhạc công, các nô tỳ hầu rượu và kĩ nữ bên cạnh Mẫn Trung Sinh liền hành lễ khi thấy hắn đi vào trong đình trà.

"Chẳng hay nhị đệ đến tìm ta có việc gì? chẳng lẽ muốn cùng ta nghe đàn, ôm mỹ nữ sao?"

Nói rồi gã kéo ả kĩ nữ kia ngồi vào lòng mình mà ôm chặt đùa giỡn.

"Đại huynh khéo đùa. Phiền đại huynh cho họ lui đi. Đệ có chuyện cần nói với huynh"

Gã nghe vậy cũng biết ý mà buông cô nương trong tay ra. Vẻ mặt có chút miễn cưỡng.

"Đi hết đi"

"Dạ"

Đợi đám người kia đi hết thì Mẫn Trung Sinh cùng Mẫn Doãn Kì lại lộ rõ thái độ. Trước mặt người khác thì huynh huynh đệ đệ che mắt thiên hạ, che mắt phụ thân để mọi người nghĩ rằng nhà Mẫn Tri Châu này, anh em tình thâm. Nhưng thật chất, người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt.

"Ngồi đi"

Doãn Kì nhàn hạ ngồi xuống đối diện Mẫn Trung Sinh.

"Có gì cứ nói" Trung Sinh nhấp ly rượu rồi lại rót thêm ly khác.

Mẫn Doãn Kì nhếch mép nhẹ rồi lấy tay xoa xoa cổ tay còn lại lên tiếng.

"Đại huynh ban ngày ban mặt nghe đàn, uống rượu còn vui đùa cũng kĩ nữ. Há quả là Mẫn Trung Sinh. Mặt mũi của phụ thân không nghĩ đến đã đành còn mặt mũi của chính mình cũng không giữ"

Ngước mặt lên nhìn Mẫn Trung Sinh. Hắn ta đối diện mặt mày cũng đã biến sắc, tay bóp mạnh ly rượu nhưng chưa đến mức vỡ tan. Trong lòng khó chịu nhưng cũng phải nhịn. Trung Sinh đứng dậy quay lưng về phía Doãn Kì. Cuối đầu mân mê chiếc nhẫn ở ngón cái.

"Nếu đệ đến đây để giáo huấn ta thì mau về lại Thanh Hoa biệt viện của đệ đi. Ta không tiễn"

Trong lời nói chứa sáu phần đuổi khéo, bốn phần không ưa.

Doãn Kì nghe đến đây cũng hiểu. Đứng dậy đi đến bên cạnh Mẫn Trung Sinh. Tay trái để ra sau tay phải vẫn cầm kiếm.

"Ta nói huynh biết. Âm mưu của huynh ta biết rõ. Đừng hòng bày trò với Phác Trí Mân"

"Thì ra đệ đã biết tỏng, thôi thì ta cũng không chối"

"Còn có thể chối sao? Ta nói huynh nghe cho rõ. Đừng bao giờ nghĩ rằng có thể qua mặt được ta"

Doãn Kì rút kiếm ra trong tức khắc, chém một nhát lên cái cột gần đó. Đây là nhát chém để nhắc nhở Mẫn Trung Sinh. Đừng bao giờ toan tính đụng vào Phác Trí Mân. Sau đó, lại rút kiếm về bỏ vào vỏ kiếm. Một bộ mặt lạnh quay lưng đi. Để lại Mẫn Trung Sinh mặt mày rất khó coi.

"Đáng chết" rủa thầm một câu rồi gạc đổ cả bàn rượu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net