9 - Tướng quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi sáng hôm nay có đôi phần sương mù nhưng không quá dày đặc. Vài hạt sương còn đọng lại trên tán lá xanh ngoài hoa viên Thanh Hoa biệt viện.

Hôm qua có người đến tiến cống cho Tri Châu đại nhân một con vẹt xanh trong cái lồng màu vàng tinh xảo. Mẫn đại nhân liền sai người đem đến tặng lại cho hắn. Vốn dĩ biệt viện của hắn rất nhạt nhẽo, thanh tĩnh, có con vẹt cũng có thể kêu nói vài tiếng cho bớt phần hiu quạnh.

Mẫn Doãn Kì hôm nay lại có nhã hứng. Đi đến chiếc lồng chim treo ở trước thư phòng mà ngắm nghía. Huýt sáo vài cái cho con vẹt chú ý tới. Hắn còn cho người thay nước và thức ăn cho con chim. Nhìn bộ lông rất thuận mắt, màu xanh lục làm chủ đạo, có chút đỏ lại có chút cam.

"Ngươi là vẹt, vậy có biết nhại lại tiếng người không?"

"..."

Một gia nô bên cạnh thấy cảnh này cũng không khỏi bật cười. Nhưng cùng lắm là cười mỉm, nếu cười lớn để hắn nghe được thì hắn sẽ quê quá hoá giận mất.

"Công tử, nếu muốn nó nhái phải cho nó tập, nó không thể biết nhái lại tiếng người ngay lập tức đâu"

"Ừmm, ra là vậy, vốn dĩ chuyện chim chóc này bổn công tử không am hiểu nhiều"

Doãn Kì lại dạo bước ra đến đình trà, vừa ngồi xuống, gia nô bên cạnh đang rót tách trà cho hắn thì bên ngoài có một dáng người quen thuộc đi vào.

"A Tứ, sao ngươi lại đến đây?"

"Tham kiến tươ....à không, nhị công tử"

Người trước mặt cũng không quá tuấn tú, nhưng nhìn chung vẫn rất được mắt. Trên người mặt y phục không trang trọng nhưng tươm tất. Điệu bộ rất chuẩn mực. Y chính là A Tứ.

"Thôi được rồi, đến đây có việc gì?"

A Tứ đi đến gần hắn. Cũng không câu nệ mà ngồi xuống đối diện.

"Ngươi đến đây làm gì, khi nào về ta sẽ cho người hộ tống"

"Nhưng mà phủ tướng quân vắng ngài quá lâu, e là không tốt"

Nói đến đây A Tứ liền chấp hai bàn tay đưa ra trước mặt, đầu hơi cúi, như thể khẩn xin hắn hãy quay về phủ. A Tứ đây thật sự quản không nổi nữa rồi.

Hắn thật ra vốn dĩ là một tướng quân, trọng thần của triều đình. Cháu ngoại của Lý Đại thống soái, lại còn là một Đại tướng quân. Mẫn Doãn Kì vừa có gia thế, vừa có thực lực, vì vậy nên Mẫn Trung Sinh cũng nể hắn ba phần. Nếu không, đã thẳng tay cướp Phác Trí Mân trong tay hắn từ lâu.

Nhưng khổ nổi, những lúc hoàn thành nhiệm vụ quay về kinh thành, được hoàng thượng trọng thưởng rồi hắn lại một nước về lại phủ Tri Châu ở thành Huyền Châu này. Nhất mực không về phủ tướng quân. Mỗi lần hành việc đại quân xong, thân thể mệt mõi, đầu óc cần được thư thái nên hắn mới về lại phủ Tri Châu. Nơi này cho hắn cảm giác bình yên hơn hẳn với thân phận là con trai thứ hai của Mẫn Tri Châu đại nhân chứ không phải là Mẫn Đại tướng quân - Mẫn Doãn Kì.

"Ta chưa muốn về" hắn gương mặt có chút khó chịu. Chậm rãi uống một ngụm trà.

"Nhưn-"

"Không nhưng gì hết, ta còn việc đại sự phải làm"

Nói đến đây hắn bỗng cười mỉm, trong lòng có chút phấn khích. Mắt đăm chiêu mân mê chun trà trên tay.

"Dám hỏi nhị công tử, là việc gì?"

A Tứ đột nhiên lại nổi hứng tò mò. Mọi lần, chỉ cần y đích thân đến phủ Tri Châu than thở vài câu liền có thể hộ tống hắn về phủ tướng quân rồi, nhưng sao lần này lại kiên quyết ở lại như vậy. Rốt cuộc là chuyện đại sự gì.

"Rồi sẽ biết thôi"

Hắn khẽ cười nhếch môi nhẹ rồi quay lưng đi vào thư phòng. Lúc đi còn không quên nói vọng lại.

"Ngươi ở lại đây vài ngày, ta cần ngươi giúp ít việc"

"Vâng" A Tứ cúi đầu.

...

"Thu Hà, qua đây!"

Trên con suối nhỏ gần Phác gia có hai thân ảnh một nam một nữ đang vui đùa. Thu Hà nghe chủ tử gọi liền tức tốc đến ngay.

"Cho em, có đẹp không?"

Trí Mân tay xoè ra, trên tay có một viên sỏi nho nhỏ. Nhưng nó không phải viên sỏi bình thường, có màu xanh trong nhàn nhạt, hứng được ánh nắng mặt trời lại càng hơi lấp lánh chói sáng. Thật thần kì, sự tuyệt vời của tạo hoá.

"Rất đẹp, nhưng đây là gì vậy thiếu gia?" Thu Hà ngờ nghệch hỏi.

"Là sỏi ..ừmm..gì nhỉ..sỏi..thôi sỏi gì cũng được, tạm thời chưa nghĩ ra. Nhưng ta thấy nó rất đẹp, cho em"

Trí Mân nhìn ngó lung tung suy nghĩ một lúc rồi vùi viên sỏi vào tay Thu Hà.

Thu Hà khẽ cười nhẹ rồi cất viên sỏi thật kĩ. Vật này, em không muốn mất..

"Suối này trong thật, mát mẻ, thoải mái"

Một tràng khen thưởng dành cho con suối này đến từ Trí Mân. Cậu rất thích những gì thuộc về thiên nhiên. Tạo cảm giác thật tự do, sảng khoái. Mãi mê lội suối một lúc thì nhìn lên bờ đã thấy Thu Hà đứng đó. Mắt vẫn luôn dõi theo từng cử chỉ của cậu.

"Không chơi nữa sao? Làm gì mà nhìn bổn thiếu gia kĩ vậy"

"Em lạnh rồi, không chơi nữa. Em phải quan sát thật tỉ mỉ thiếu gia, nếu không lỡ như thiếu gia bị ngã xuống nước thì sao"

Thu Hà vẻ mặt chăm chú quan sát Trí Mân. Ngồi một mình trên khúc gỗ. Vạt áo phía dưới cũng đã ướt sũng.

"Không cần lo cho ta, bổn thiếu gia sẽ cẩn thận" cậu phẩy phẩy tay.

Bỗng từ phía trước, Trí Mân nhìn thấy một bông hoa bồ công anh. Tính vốn ham vui, cậu lội thật nhanh đến đó. Định bụng đặt chân lên hòn đá phía trên làm trụ rồi nhón người thổi bồ công anh. Nào ngờ khi cậu vừa đặt chân lên, tảng đá liền lún xuống cát đá, càng lún càng sâu. Trí Mân cũng vì thế mà bị hụt chân. Té chúi đầu xuống dòng suối, nước suối chảy xiết. Quá bất ngờ không kịp trở tay, cậu khó thở vùng vẫy trong dòng nước.

Thu Hà nãy giờ luôn quan sát mọi sự việc. Trong đầu bây giờ rất hoảng. Em không biết bơi, Trí Mân cũng vậy. Con suối này cũng không phải nông. Cuối cùng chỉ còn một cách: Kêu cứu.

"Có ai không, cứu người đi"

Con suối này gần nhà nhưng vắng người qua lại. Thu Hà kêu mãi vẫn không ai đáp lời. Đành chịu, hết cách rồi. Thu Hà định liều mình nhảy xuống cứu chủ tử, thiếu gia có mệnh hệ gì Thu Hà cũng không sống nổi. Có sống cùng sống có chết cùng chết.

Vừa định nhảy xuống đã có một cánh tay nam nhân kịp thời giữ lại. Người này to con cũng ngang ngửa Mẫn Doãn Kì. Khí phách cũng không nhỏ. Bộ dạng có lẽ vừa đi săn về.

"Đứng yên đó đi, để ta"

Nói rồi hắn nhảy tủm xuống nước. Bơi thật nhanh đến chỗ cậu mà vớt cậu lên. Hì hục lôi người vào bờ. Cử chỉ hết mực nâng niu, bảo vệ.

"Trí Mân, Trí Mân, em có sao không? Mau tỉnh lại"

Nói rồi hắn định áp môi mình lên môi cậu để hô hấp nhân tạo, cung cấp nguồn khí cho cậu.

Vừa mở miệng hớp một ngụm không khí định cúi xuống áp lên môi Trí Mân thì bị Thu Hà bịch miệng lại một cách dứt khoác. Khiến hắn muốn nín thở. Gạt bỏ cánh tay của Thu Hà.

"Cô làm gì vậy, ta đang cứu thiếu gia của cô đó, ngăn ta làm gì" bất mãn

"Lại là huynh, Trần Huân, sao huynh cứ bám riết chủ tử nhà chúng tôi vậy. Còn định lợi dụng mà hôn thiếu gia nữa, vô sỉ!"

Thu Hà bực tức mà lớn tiếng. Quên mất Trí Mân còn đang mê man nằm trên tấm khăn tên kia trải ra.

"Ta vô sỉ? Ta là đang cứu em ấy đó. Vả lại..ta là hôn phu của em ấy, có gì không được?" lại định đớp môi con trai nhà người ta.

"Huynh bịch miệng lại cho ta. Nói huynh vô sỉ quả không sai. Thiếu gia vốn dĩ không thích huynh. Đừng có ảo tưởng. Còn việc cứu thiếu gia..để ta" Thu Hà lại vào tư thế sẵn sàng hô hấp cho người đang nằm kia.

"Cô im đi, ta không được mà cô lại được sao? Nam nữ thụ thụ bất thân"

"Ta là nữ tử, ta còn không sợ bị dèm pha, huynh lo cái gì, cứ để ta"

Một hồi cãi cọ qua lại giành dựt xem ai là người hô hấp nhân tạo cứu Trí Mân. Thì dưới nền đất, có một người tự phun hết nước trong họng ra, từ từ mở mắt mà lắng nghe cuộc cãi vả. Hết chịu nổi, cậu ngồi dậy quát.

"Đợi hai người cứu thì tôi đã ngủm củ tỏi rồi"

_______________
*nông(tính từ): Cạn

Từ hôm đầu tháng 9 là bắt đầu đi học lại nên tui bận quá trời. Tối đến còn học bài chạy dl nên bỏ phế này luôn chời ơi. Vô năm học rồi, chắc cả mấy tuần mới viết một chap:((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net