i.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tháng Bảy gõ cửa, cơn gió thu dịu dàng ôm trọn lấy cánh đồng cỏ lau vàng úa, hệt như bàn tay người mẹ vỗ về trên lưng đứa trẻ say giấc. Cánh chim trời cũng đã thấm mệt sau một hồi chao nghiêng giữa không trung tự do. Chúng đợi nhau trên nhánh cây trụi lá, âu yếm nhau bằng những cái dụi đầu, bình yên và thơ mộng đến mức con người còn phải ghen tị. Bên này, nắng đuổi nhau trên những chiếc lá cuối cùng, dẫu cho ngày thu chỉ vừa mới chớm nở. Một buổi chiều yên ả như mặt hồ trong miền kí ức của một người với mái tóc hoa tiêu, nắm khư khư một quyển sổ tay đã ố vàng từng trang giấy. 

Người ấy - đã hơn bảy mươi cái xuân xanh, cái tuổi mà gần như ai cũng mong có con cháu đủ đầy phụng dưỡng, có thú vui khuây khoả tâm hồn, cũng như muốn có người để bầu bạn sẻ chia cô đơn tuổi xế chiều - từ lâu đã chẳng mong mỏi đến những điều xa xỉ ngoài kia xã hội, đã chẳng đoái hoài đến thú vui nào khác ngoài việc viết tiếp những khúc tình ca dở dang, và cũng thôi mong chờ tìm được ai đó để sẻ san nỗi niềm. 

Người ấy, với trái tim cháy rực một thời tuổi trẻ, nay đã nguội tắt và dường như chẳng bao giờ có thể thổi lên ngọn lửa mãnh liệt của dĩ vãng. 

Người ấy, đến cả khúc tư tình chưa hoàn chỉnh, muốn viết cho trọn, cũng chẳng biết tìm ai để trao gửi nỗi lòng. 

Tiếng ghế dựa kẽo kẹt vang lên âm thanh mệt nhoài. Cái ghế ngỡ rằng sẽ được đặt ở hiên nhà, để một người ngồi trên đùi một người khác, xoay bút trên những trang giấy cơ man nào những khuôn nhạc, suốt bao năm qua lại chỉ thể nằm trơ trọi một góc hiên nhà, bám bụi và cô độc. Nó đã được đặt tại chốn này quá phần ba đời người, từ lúc chiếc xe vận chuyển vướng lại ở bên kia cánh đồng, chỉ vừa đủ lối cho hai nhân viên khệ nệ khiêng vào đây. Đã là mấy mươi năm trôi qua, nó đã già cỗi như chính chủ nhân của nó, dù cho hết thảy kí ức của người ấy đều mắc kẹt ở những năm tháng tuổi trẻ, nhưng vẫn không tài nào thoát khỏi sự tàn khốc của thời gian. 

Mái tóc điểm bạc, khóe mắt nhăn nheo cùng cặp kính lão nặng nề trên gò má, Yoongi đã ngồi ở hiên nhà đủ lâu, để nắng chiều chảy trên gò má, tràn qua những nếp nhăn cũ kĩ. Dù vậy, cũng chẳng lâu đủ để Yoongi nhớ lại hết ngần ấy dáng hình của cảnh vật đã thay đổi theo từng năm qua. Bên kia hàng rào màu đất, tán cây đã từng vắt cạn mình cho mùa xuân xum xuê của nửa năm trước, nay chỉ còn những xác xơ giữa cơn gió thu hững hờ. Chẳng ai nhớ nổi tuổi của thân cây này, kể cả đàn chim làm tổ, chỉ nhớ rằng, ngày mà nó vươn những nhánh cây dài và khỏe tạo nên bóng râm mát mẻ nhất, cũng chính là ngày nó chào đón hai vị khách đầu tiên đặt chân đến vùng cỏ hoang vu này, để vẽ lên trong gió một bức tranh về tổ ấm

Yoongi thường quay lại đây vào mỗi mùa thay lá, đôi khi là thời điểm đàn chim vô danh nào đó trở về từ phương Nam, để phủi bụi cho chiếc hộp kí ức chẳng bao giờ có cơ hội lấp đầy của họ. Ngôi nhà này tựa một chiếc hộp thiếc chắc chắn, tưởng chừng sẽ là nơi để đặt vào những dự định về hạnh phúc mà họ đã ấp ủ từ những ngày còn trẻ, ấy vậy mà chẳng thể nào ngăn nổi dòng chảy của định mệnh, khiến họ lạc mất cơ hội gửi gắm vào đây tháng ngày tương lai hạnh phúc cùng nhau. 

Jimin thích cỏ lau, thích lắm. Thích nhất là độ chúng đương úa tàn, sắc vàng ngả dần đến khô cằn sức sống, tuy xác xơ nhưng thanh thản. Chúng giống như mùa thu, biến mất ngay khi đẹp nhất và cũng đẹp nhất trước khi rời đi. Thật vậy, cây lau nào có cảm giác của những đóa hoa xinh đẹp và sặc sỡ giữa đất trời, mà là một chút gì chậm rãi và nhẹ nhàng nhất có thể. Em lạ thật đó Jimin à. Jimin chỉ cười, cười thật vô ưu, chầm chậm giãi bày. "Bởi cảm giác như đã trải vô vàn cột mốc của cuộc đời, cuối cùng có thể được nghỉ ngơi mà đung đưa trước gió, mà quên sạch bão táp ngoài kia. Bình yên lắm, phải không anh?" Ừ nhỉ, thật bình yên. Yoongi vẫn còn nhớ như in cách Jimin thích thú khi nói về dự định rằng họ sẽ có một căn nhà ở vùng đồi vắng vẻ nhất tại Busan, nơi có một cánh đồng cỏ lau rộng lớn, khi đó cả hai sẽ cùng dựa lưng vào nhau mỗi khi chiều về, cùng viết nhạc cho đến khi mặt trời xuống núi. Jimin của năm 19 tuổi, cũng như của những năm sau đó, đều chưa từng từ bỏ mơ ước giản dị này.

Chỉ tiếc rằng, đến khi Yoongi hoàn thành ước mơ nhỏ nhoi của đôi lứa, Jimin đã không thể cùng Yoongi tận hưởng niềm vui này. 



Yoongi cầm lấy chổi lau, nhìn qua một vòng lớp bụi dày bám trên tủ gỗ. Dù rằng hàng năm Yoongi đều trở về nơi đây không riêng gì ngày này, nhưng một căn nhà chỉ được mở cửa một vài lần trong năm, chẳng trách lớp bụi đã dày lên không ít. Lướt một lần chổi, lớp bụi bay mịt mùng trước mắt khiến Yoongi ho lên từng cơn dữ dội. Tiếng ho vang khắp gian nhà chật hẹp, chạm đến từng lớp mạng nhện chằng chịt trên trần nhà. Cơn ho kéo theo khóe mắt Yoongi cay xè như vừa khóc một trận lớn, việc hô hấp như thể cũng phải dừng lại một khắc để nghỉ ngơi. Hít thở một lần nữa rồi chậm rãi cúi đầu, Yoongi tỉ mỉ lau từng ngóc ngách nhỏ, với thị giác yếu từ lâu đã chẳng còn khỏe mạnh, và dẫu cho chúng sẽ lại bám bụi, ngày này qua tháng kia. 

Nơi kệ tủ trống trải, chỉ đặt duy nhất di ảnh của một chàng trai với nụ cười sáng rực như ánh mặt trời. Di ảnh toát lên sự tang thương trong mấy mươi năm qua, chưa bao giờ thôi khiến người ta nuối tiếc và đau lòng mỗi khi nhìn thấy. Ngắm nhìn đôi mắt hiền hòa như mây trôi ngày hạ, Yoongi nấc lên nỗi nghẹn ngào. Dường như chỉ vừa bắt gặp nụ cười này ngày hôm qua, nghe thấy giọng nói này vừa ban nãy, tất cả tràn về ồ ạt như dòng nước đánh vỡ con đê của hồi ức. 

Từng đó năm qua đi, mỗi giây phút ngắn nhìn gương mặt trẻ trung rạng rỡ ấy, lại là một phút giây con sóng nhớ nhung cuộn trào trong lồng ngực. Từ đâu trong đáy mắt ngấn lên từng giọt nước, làm nhòe đi cảnh vật phía trước, khiến Yoongi muốn tiếp tục việc lau dọn cũng cảm thấy nản lòng. Đánh sượt ánh nhìn qua gương mặt của Jimin thêm một lần, Yoongi mím chặt bờ môi khô ráp của mình, run rẩy nở nụ cười cay đắng.

Con người ta, khi trải qua quá nửa đời người, mới nhận ra rằng bản thân chẳng còn ham muốn chi nhiều nữa. Giữa chốn đời chênh vênh này, biết mai này có còn cơ hội được ngồi bên hiên nhà thưởng một tách trà thơm, hay được thả hồn vào mây trời mà ngâm một ca khúc. Đâu ai định đoạt trước được số mệnh của mình. Làm gì có ai. Hệt như ngày hôm đó, nào ai biết trước được chuyến đi chơi cùng những người bạn thân thiết nhất của mình, là khoảnh khắc cuối mà tròn vẹn cả bảy được ở bên nhau.

Thế gian lắm điều nực cười, chuyện bi ai cũng không hề thiếu. Nực cười ở đâu, bi ai thế nào, đều là do cách mỗi người nhìn nhận. 

Căn nhà này, mỗi ngày trôi qua bám thêm một ít bụi, dần dà trở nên cô quạnh đến đau thương, kỉ niệm mà Yoongi tạm bợ chôn giấu cũng đã khoác lên mình hàng nghìn dấu ấn của thời gian. Chỉ riêng mối tình mang chấp niệm tươi đẹp của họ, có đến khi trời cao sập xuống, vẫn vẹn nguyên không sứt mẻ một phần.

Nhưng rồi ngước nhìn căn nhà một vòng, Yoongi mới sực nhận ra, hóa ra nơi đây đã có bao giờ chứa đựng kỉ niệm của họ. Ngay từ đầu, chỉ đơn phương Yoongi dựng lên ngôi nhà này để thành toàn cho ước nguyện của Jimin, cũng để vỗ về tâm hồn nát tươm của một kẻ đã mất đi người tình mãi mãi. Bản thân Yoongi đếm không hết những lần hối hận của mình, giá như Yoongi có đủ khả năng để xây dựng nó ngay từ khi Jimin ước về tổ ấm lí tưởng của họ. Thế nhưng, dẫu có ước ngàn lời, hay có cầu xin suốt đoạn đời còn lại, cũng chẳng thể đem được một nửa tổ ấm kia trở về. 

Thì ra nực cười là như thế, nhưng cũng bi ai đến muôn phần. 



Yoongi hiện tại đang làm quản lý tại một viện dưỡng lão ở Seoul, nhưng chủ yếu lại hoạt động ở câu lạc bộ văn nghệ của viện. Yoongi thường đem theo bên người một quyển sổ tay, nơi chứa đựng những sáng tác kể từ sau khi trái tim của mình hoàn toàn vụn vỡ. Những ca khúc của Yoongi được sử dụng để hát tại câu lạc bộ không nhiều, bởi phần lớn chúng đều chưa được hoàn thiện. Yoongi đã bỏ lửng chúng cả một thời gian dài kể từ sau chuỗi ngày khổ đau ấy. Khuyết đi một nửa tâm hồn, Yoongi đã cố gắng rất nhiều để có thể vực dậy tinh thần và tiếp tục đam mê của cả hai người họ.

Yoongi vẫn sáng tác không ngừng và chưa từng có ý định sẽ dừng lại. Mỗi khi như thế, Yoongi viết rồi lại xoá, xoá rồi lại điên cuồng viết, dẫu cho những ngón tay run lên mỗi khi cảm xúc dâng trào, hay đôi khi hai mắt nhoè vì ngấn lệ. Nhưng Yoongi chưa bao giờ khóc khi đang sáng tác, bởi nếu khóc, nước mắt có thể khiến từng trang giấy trắng bị loang màu. Và rồi Yoongi cứ viết, viết bằng hết thảy tình cảm chưa từng một lần nguội lạnh của bản thân. Tình cảm vô hình đó, tựa như linh hồn của cuốn sổ, vẫn sống và sống mãi như vậy. Thế nên chẳng lấy làm lạ khi Yoongi luôn gìn giữ nó như báu vật quý giá nhất còn sót lại trong đời.

Ngồi bệt xuống hiên nhà, Yoongi mở cuốn sổ ở trang giấy còn dang dở. Quyển sổ màu da với những nét mực cũ kĩ. Nửa năm trở lại đây Yoongi đã không còn sáng tác nhiều. Cũng chẳng phải lạ gì cho cam, bởi hai mắt đã mờ đi so với trước, Yoongi dẫu có muốn cố vẫn đành phải đầu hàng.

Lật từng trang sổ theo chiều ngược lại, Yoongi nheo mắt nhìn những con chữ nhảy múa trên mặt giấy. Yoongi dừng lại ở từng trang giấy một lúc thật lâu, ngắm nghía không rời những khuôn nhạc. Nếu đem tất cả chúng phổ thành một bài hát, ắt hẳn sẽ thích hợp cho những kẻ thất tình rầu rĩ. Có lẽ bởi ca từ, cũng có thể bởi giai điệu, mà cũng có thể bởi sự đồng điệu của tâm hồn.

Kỉ niệm như cơn gió thổi qua gò má, cứ lần lượt trở về, vỗ nhẹ lên gương mặt thanh thản của người có màu tóc hoa tiêu. Ngẩng đầu về phía mặt trời ngả mình sau chân núi, Yoongi mỉm cười hồi tưởng...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net