Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


jimin tựa lưng vào tường, mọi cố gắng tập trung vào cuốn sách trên tay đang giảm dần đến con số không, cả thế giới như cuốn theo vòng xoáy của giai điệu đó.

"mấy bản tình ca giống hệt nhau ấy, chẳng tài nào khiến anh rung động..."

câu hát vô định bay giữa không trung kéo theo một tâm hồn lơ đễnh. dẫu cho vách ngăn giữa hai căn phòng có đủ dày, hay thậm chí không quá mỏng đối với những khi yoongi bất cẩn mà va phải nó, tiếng hát ấy vẫn ngân nga vang lên từ chiếc cassette hơi cũ, hòa lẫn với tiếng nói và tiếng mưa bên ngoài hiên cửa sổ.

anh đã replay bài hát đó khoảng vài lần. chẳng thể hiểu nổi yoongi đang vô tình hay cố ý cứa những vết dao dài lên tim cậu. tâm can jimin chợt nhói lên mỗi khi tiếng cười của anh vọng lại bên kia vách tường. đó từng là tiếng cười mà jimin được nghe nhiều nhất. mà không, với ai cũng thế cả, nụ cười ấy chưa từng dành riêng cho cậu. vậy mà jimin vẫn cứ thích, thích nó nhiều.

nhưng yêu thì chưa phải...


cậu ta là hyun. người tình của anh.

vẫn như mọi khi, cậu ta đến với một ít nước trái cây, trong đó có loại nước ép táo mà yoongi thích. jimin nhớ rằng mình chưa từng nghe anh nói về điều này, cho đến khi nhìn thấy vỏ chai trong thùng rác chung của hai nhà. tự giễu hoặc mình, jimin cười khẩy, hóa ra bản thân mình đã có vị trí rõ ràng rồi - luôn ở phía sau cậu ta.

jimin hận việc vách ngăn giữa hai phòng không cách âm nhiều như chủ nhà từng nói. hận cả việc chúng yếu ớt đến mức có thể bị chọc thủng bởi giá phơi quần áo của yoongi. bởi vì mỗi khi jimin quay lưng về phía tường như thế này, cậu sẽ nghe rõ cả tiếng thì thào của hai người ở phòng bên cạnh. jimin hận đến phát điên, cậu sợ rằng mình sẽ bỏ ra ngoài và lao đi như điên loạn giữa trời đang mưa như trút nước. nhưng chí ít ông trời vẫn còn thương cậu, hôm nay mưa lớn. mưa càng lớn, tiếng mưa càng át được tiếng nói của hai người họ.

nhưng không át được câu hát từ chiếc cassette kia, thứ đang gián tiếp bóp nát trái tim cậu...

đó từng là bài hát jimin thích nhất, nhưng bởi vì anh mà đã trở thành ca khúc mỗi khi cậu nghe nó, cậu lại nghĩ về anh, về trái tim dại khờ này của mình. jimin không nghĩ mình sẽ dành cảm tình nào đó cho anh, như cách anh vẫn nói anh chỉ thích cuộc sống này một chút mà chưa phải là yêu vậy. cuộc sống này ấy mà, nào đâu chỉ có màu hồng thơ mộng, vẫn luôn có đớn đau và giằng xé. nếu mọi thứ đi theo một đường thẳng tắp, bình yên không gợn sóng, thì chẳng phải sẽ rất tẻ nhạt. nhưng tiếc thay không phải ai cũng muốn để chọn được tẻ nhạt, như ennis và jack của vùng wyoming nước mỹ, nếu chẳng yêu, họ đã chẳng chia lìa. càng giống như tình cảm của cậu vậy, bởi vì cậu tự mình nhận thức được bản thân sẽ nhận lại trái đắng từ chút tình cảm vụng về, cho nên cậu sẽ chỉ thích anh từ một phía, mà không yêu đâu.

thế nhưng cứ mãi lang thang trong mối tơ lòng này, jimin mệt nhoài và muốn ngã gục. đã từ rất lâu không còn những buổi nói chuyện ngoài ban công vào buổi tối nọ khi toàn dãy nhà bị mất điện hay là một đêm khi cả hai cùng ra bỏ rác.


khoảng thời gian đó anh nhốt mình trong nhà nhiều hơn, trừ gặp gỡ trên chuyến xe cùng về nhà, jimin không nhìn thấy anh bước ra khỏi cửa nữa, kể cả hỏi xin cậu một ít dầu gội cũng không. jimin đắn đo trước khi gõ cửa nhà anh vào lúc 10 giờ 30 tối, nhưng rồi cậu vẫn bước vào vì yoongi đã ra mở cửa một cách miễn cưỡng. "em không phiền anh chứ?" jimin có chút ngượng ngùng khi nghe thấy hai chữ một chút từ anh.

cậu chẳng biết nói gì hơn khi nhìn anh tiều tụy đi vài phần, trông anh lười nhác và mốc meo trong bộ quần áo cũ, dưới cằm lún phún râu và cơ man cốc cà phê ngổn ngang trên mặt sàn. anh thích cà phê nhưng không phải nhiều thế này. trông giống như lạm dụng hơn là thích, trong giọng nói jimin có chút cáu.

anh bị stress. xin lỗi vì đã phiền em.

jimin gõ cửa nhà anh vào lúc 8 giờ sáng ngày chủ nhật hôm sau. có vẻ như yoongi đã quên mất lời hứa tối hôm qua sẽ ra ngoài cùng jimin mua sắm một ít đồ dùng trong nhà. anh chỉ nhớ khi hình ảnh cái lắc đầu chịu thua của jimin xuất hiện một lần nữa. lẽ ra thì, người dọn đến trước cậu tận 2 tháng như anh đã phải sắm sửa kha khá đồ dùng, nhưng cậu nào hay anh chỉ có mỗi cái giá phơi quần áo sắp rụng theo đúng nghĩa đen, khăn tắm và bàn chải đánh răng, đến cả dầu gội vẫn thi thoảng thò đầu sang gõ cửa phòng cậu, ngại ngùng hỏi xin một ít.

"một cái tủ nhỏ sẽ vừa với phòng anh."

"anh không nghĩ mình cần tủ."

nhưng rồi yoongi vẫn để yên cho jimin kéo tay mình về phía gian hàng trưng tủ, sau khi nghe cậu nhóc giáo huấn cho anh một bài về sự gọn gàng và tầm quan trọng của sức khỏe. vì dù yoongi có gật gù và nói rằng anh biết rồi, nhưng nghe lời jimin trong lúc này vẫn là một biện pháp tốt hơn. tỉ như, yoongi thấy thoải mái hơn với cái gối cổ màu đen có hình kumamon. anh sẽ không còn mỏi cổ mỗi khi dùng máy tính nữa, hình như jimin đã nói thế.

hai cái cốc nước mới, một cái đèn bàn, hai đôi vớ chân hình chú mèo tam thể... khoan đã, có gì đó không đúng. đôi vớ có hình con mèo thì không có chuyện gì, vấn đề là tại sao lại mua tận 2 đôi? thì ra hai người họ ghé vào cửa hàng mua vớ, không biết có phải do may mắn mà gặp được chương trình mua một tặng một. chỉ biết là yoongi đã cố ý muốn chọn nó cho jimin để cảm ơn cậu, nào ngờ chính mình cũng được một đôi y hệt như thế.

"chắc sẽ trông buồn cười lắm." yoongi cười trong miệng, vẫn đủ để jimin nghe thấy nó và nhận lại một ánh mắt ngại ngùng, tiện thể nhét tiền thừa vào ví, rồi cùng cậu trở về nhà ngay sau đó.

để tiết kiệm chi phí, hai người đã tự đem chỗ đồ dùng vừa mua lên lầu 4 của dãy nhà mà không cần đến sự hỗ trợ của nhân viên phía cửa hàng. sau một hồi sắp xếp cũng như dọn dẹp lại căn phòng bừa bộn của yoongi, cả hai cùng tản bộ lên phía trên tầng thượng để hóng gió. tầng thượng vào buổi chiều chỉ có gió, ngay cả gió cũng hiu hiu tựa ru ngủ, nhưng cũng dễ chịu với hơi ấm nhè nhẹ từ ánh mặt trời sắp tàn. anh và jimin cùng lặng im một dạo, cho đến khi yoongi nhận ra không khí này đang rất ngượng ngùng, đành bắt chuyện trước.

"jimong thế nào rồi? cũng lâu rồi không thấy bạn em dắt nó đến."

"nó là chimmeong ạ." jimin cúi đầu.

yoongi phá lên cười để che đi xấu hổ. anh nhớ lần gần đây nhất jimin có kể về thú cưng của cậu, một chú chó giống fox sóc lông vàng đang được người bạn thân của mình chăm sóc. bởi vì chung cư của họ không cho nuôi thú cưng, nên jimin đành ngậm ngùi chấp nhận gặp chimmeong nhỏ của mình hai tháng một lần. nhưng cách đây không lâu người bạn ấy phải ra nước ngoài sinh sống nên cũng đem theo chimmeong của cậu đi mất rồi.

cậu vờ trách anh, lại cười để cho qua câu chuyện. nhưng cũng vô tình làm không khí ở tầng thượng trùng xuống. cũng vì, jimin ghi nhớ rất nhiều điều về anh, nhưng anh thì mảy may không nhớ chút gì về cậu cả, thật đáng buồn.

chiều hôm ấy họ chẳng nói gì nhiều, mà cũng không hẳn là hoàn toàn im lặng. như thể, họ muốn nói ra, nhưng lại lỡ tay thả trôi câu nói vào gió, để gió cuốn đi thật ra. rồi rốt cuộc đối phương có nghe được hay không, chẳng ai biết.

rõ ràng là cậu có nói, anh ít uống cà phê thôi, lạm dụng nó sẽ không tốt. cậu cũng có nói, nếu anh mệt mỏi, thấy lòng bừa bãi và lộn xộn, anh nên lựa những ngày nắng nhẹ, gió dịu êm mà mang tâm hồn ra sưởi. tiện hong khô cái nhếch nhác nơi đáy lòng. mà không rõ là anh có ừ một tiếng nhỏ hay không, hay thản như trong lòng vẫn còn đắn đo gì đó.

cả hai không nói, mà cùng nghe nhạc. nhạc của dean, jimin nói rằng mình rất thích âm nhạc của dean. anh cũng vậy. nhưng jimin không nói rằng mình thích anh, để rồi bóp méo tam giác vẫn luôn chờ đợi một đoạn thẳng cuối cùng. đến cuối cùng jimin vẫn dở tệ trong việc giải những bài toán, mà nhất là lần này, đáp án ở ngay trước mắt cũng chẳng kịp khoanh vào.


"chiếc cassette này mẹ anh rất thích nên đã tặng nó cho anh. dù nó có hơi cũ nhưng nghe vẫn còn tốt..."

"em lại thấy nó nên cất vào tủ được rồi." jimin cũng cười sau khi tiếng anh cười từ vách phòng bên cạnh. vì cậu cũng thích những ca khúc anh bật trên cassette, nên đã không quản bất cứ gì, năn nỉ anh bật nó mỗi ngày, và dặn kĩ anh cứ tắt nó nếu muốn khi phòng em đã tối rồi. ấy vậy mà tối nay, cậu tắt đèn từ sớm nhưng vẫn thì thầm qua vách tường, rằng, anh ơi, em muốn nghe một bài cuối trước khi ngủ.

yoongi hắng giọng sau lúc tiếng nhạc cất lên, đơm hoa giữa màn đêm u tối...

"chẳng điều gì có thể chạm đến được, đến một nửa của đời em

và điều đó chẳng thể lấp đầy trong anh, hay làm anh thôi hụt hẫng..."


có vẻ yoongi đã ngủ rồi, khi tiếng nhạc từ cassette ngưng vang vọng. chẳng biết có phải vì mùa hè đến muộn, hay jimin đã lơ là với mọi thứ xung quanh, mà đêm nay lại như oi bức đến lạ. cậu trằn trọc đến độ cứ miết xoay người không thôi, cũng chẳng đành đổ tội cho cốc cà phê đăng đắng cậu uống ban chiều. à thì ra là cà phê, một thói quen của người chẳng quen mà cũng chẳng lạ. có phải chính cậu là người đã khuyên anh đừng uống quá nhiều đấy không? cậu cũng chẳng biết nữa, một cốc thì thấm tháp gì, jimin nghĩ bụng. dù rằng cậu muốn thử một lần cảm nhận thứ khiến anh thích nó, nhưng rõ ràng thức uống này không phải dành cho cậu. đến điểm chung với anh còn chẳng có, thì lấy tư cách gì để thích anh?

cậu lại nghĩ nhiều rồi, jimin chỉ thích anh một chút, yêu càng không phải thì có lí gì phải suy tâm. cậu lắc đầu, đánh bật dòng suy nghĩ miên man của mình, cứ đà này, cậu không thể thức sớm vào sáng mai mất thôi...

"anh thích hyun đến vậy à?" jimin không nhớ rõ mình đã hỏi anh về điều này khi nào, có lẽ bởi vì đây là điều jimin muốn quên nhất. ừ thì... anh nhìn thấy bản thân mình trong hyun. chỉ có vậy. không giống những gì jimin đã mường tượng, nhưng càng khác xa với những điều có thể xảy ra. "nhưng cậu ấy có thật lòng với anh không?" thực chất câu hỏi này có nhận được hồi đáp đi chăng nữa, tâm trí jimin đã chẳng còn chút tỉnh táo nào để đón nhận nó nữa rồi. thật lòng, chỉ có kẻ điên mới đi hỏi những điều vớ vẩn. jimin điên rồi, có khi là điên thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net