Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


một buổi chiều thứ năm như mọi tuần, sau khi bước xuống trạm xe bus và cuốc bộ về nhà, jimin bắt gặp yoongi và cậu ta hôn nhau trong một góc tối của dãy nhà - thật may đó cũng chính là lần cuối cùng jimin nhìn thấy yoongi, đúng hơn là nhìn thấy yoongi lần cuối trước khi chuyển chỗ ở. không hẳn vì jimin sẽ lại lên cơn tức tối mỗi khi nghe thấy tiếng thầm thì từ phòng bên cạnh, hay thậm chí cậu hyun kia có đáng ghét đến mấy cũng không đáng gì khiến jimin phải bận tâm, mà là jimin chọn một cách khác để thổ lộ tình cảm của mình.

"anh hàng xóm, em thích anh."

yoongi đang ở trước mặt jimin lúc này, trở lại làm yoongi của những chiều thứ năm trên xe bus, một người thích nhạc đơn thuần, xoay xoay cây bút và thi thoảng nhịp vài con chữ lên cuốn sổ; một người không thích dùng tất con mèo nhưng vẫn miễn cưỡng đeo nó khi nhìn thấy jimin cũng vậy; một người đeo chiếc balo màu rêu, thích đội beanie màu xám và mặc hoodie sẫm màu. nếu được quay trở lại những chiều thứ năm trên chuyến xe bus ấy, jimin vẫn chọn để vội vàng chạy đến trạm xe và đảm bảo rằng trông mình vẫn ổn, cậu vẫn chọn ngồi ở hàng ghế cách lối xuống 3 chỗ ngồi, vẫn chọn để yên cho ánh nhìn của mình rơi theo những hạt nắng. jimin vẫn sẽ chọn anh, chọn thích anh một chút thôi, mà không yêu gì cả.

anh cười, chẳng đắng cay hay gượng gạo. "đã lâu rồi em không còn gọi anh như thế." phải, từ cái ngày jimin vẫn hay chạy sang í ới gọi anh sửa hộ cái máy tính hay bóng đèn đến nay đã không dưới nửa năm rồi. anh không nói mình có muốn nghe nó tiếp tục hay không, chỉ biết jimin không còn gọi, anh cũng thôi mong chờ. lạ thay, vì đâu anh vẫn cứ nghiễm nhiên xem mọi điều jimin làm sẽ là một lẽ bình thường, không trông đợi, không đòi hỏi, mà quên bẵng đi, có điều gì đó đang dần trở nên vô hình. tỉ như, jimin trong suốt khoảng thời gian đó vậy.

anh dần quên đi người mỗi sáng vờ như mình cùng đường để mua một chút đồ ăn cho anh, dần quên người vì tiện thể mà khệ nệ xách túi quần áo từ hàng giặt ủi về nhà giúp anh, quên cả người đã làm phiền anh một chút khi vụng về nấu bát cháo vào cái đêm anh phát sốt cách đây không lâu. có lẽ yoongi quên thật, không ngờ bệnh trí nhớ cá vàng cũng có thể lây.

"em không đùa đâu, em thích anh là thật. nhưng hôm nay là lần đầu trong suốt nửa năm qua, cũng như lần cuối từ nay về sau, anh nghe được điều này từ em."

"anh không hiểu lắm..."

"bắt đầu để kết thúc, anh biết chứ?" cậu chống cằm, tựa vào lan can. jimin cười, không giống anh, một nụ cười cay đắng. thổ lộ với anh để chọn cách chấm dứt tình cảm này. bởi khi anh đã lắng nghe đủ đầy thì lòng này chẳng còn do dự hay phải mang theo u sầu nữa. có khi jimin đã thua rồi vì mình chỉ nói thích anh một chút thôi, nhưng lại thích quá nhiều, nhiều đến mức tâm can đau đớn thế này. jimin thua thật rồi. jimin đầu hàng hoàn toàn trong trò chơi lần này, dù trước đây trò chơi này đã nhiều lần cảnh báo GAME OVER với cậu.



jimin đã dọn xong hành lí từ chiều hôm trước, gần như sẵn sàng cho buổi sáng mai khi nhân viên dọn nhà gọi điện. một buổi sáng chủ nhật đẹp trời thuận tiện cho việc vận chuyển, cậu nghĩ thầm. jimin đã tìm được nhà mới, đúng hơn là chỗ ở mới vì đó chỉ là căn phòng còn trống trong ngôi nhà to lớn của namjoon - một đàn anh của jimin. mọi thứ được dàn xếp ổn thỏa cho tới khi cậu bước tản bộ về trên con phố gần nhà, nhìn thấy 18 cuộc gọi nhỡ từ yoongi, và trông thấy anh từ xa với bộ dạng hối hả.

anh thở phào khi nhìn thấy jimin, còn jimin thì nhìn anh bằng ánh mắt đầy khó hiểu, thực chất ông trời còn muốn trêu cậu đến khi nào đây...

yoongi chạy đến ôm chầm jimin vào lòng, một cái ôm mà rất lâu về sau jimin vẫn còn nhớ được nó chặt đến mức nào. nếu không phải vòng tay yoongi không quá lớn, có lẽ jimin đã ngộp thở vì anh. nhưng cái ôm vẫn không kì lạ bằng chuyện anh lẩm nhẩm hàng ngàn tiếng xin lỗi bên tai cậu. mọi thứ vẫn mơ hồ như lúc cậu bắt đầu thích anh, thậm chí đến hiện tại, jimin vẫn lầm tưởng mình còn nằm mộng một giấc mơ cũ kĩ.

"anh ổn chứ?" jimin dè chừng.

"anh ổn. mọi thứ đều ổn." anh đáp sau khi bình tĩnh. "anh chỉ không muốn mất em, anh sợ mình phát điên lên mất..." yoongi có hiểu chính mình đang nói gì hay không vẫn còn là một khúc mắc với jimin lúc này. thật trớ trêu, đến khi cậu chạy trốn khỏi đau đớn triền miên thì bản thân lại trở thành thằng hề trong một thước phim mới. jimin đẩy anh ra, lắc đầu và bước đi. jimin vẫn chỉ đang mơ thôi, có lẽ vậy.

yoongi níu tay cậu, chỉ khi anh làm vậy, jimin mới thôi huyễn hoặc mình đang ở trong một giấc mơ. những con chữ trở nên hỗn loạn trong từng câu nói của anh, hàng môi mà jimin thích nhất mỗi khi nó cong lên đang mấp máy không thành lời - một yoongi vụng về đến đáng thương. giá mà anh không bỏ mặc cậu một góc tự vẽ nên tình cảm dại khờ của mình, ngay lúc nay đây anh đã không phải luống cuống níu kéo cậu như vậy.

"anh chia tay hyun rồi." ừ kìa, anh đang níu kéo đấy.

"anh không cần phải làm thế, anh biết mà. em thổ lộ với anh không phải để phá vỡ tình cảm hai người." jimin nhún vai, trong mắt yoongi lúc này cảnh tượng này bỗng dưng đau lòng đến lạ.

và điều khiến jimin ngỡ ngàng đến mức tròn xoe mắt, là việc anh đặt lên môi cậu một nụ hôn và thề có Chúa đó là nụ hôn ngọt ngào nhất anh từng có. gian dối. người mà jimin thích có ngày cũng biết nói dối. jimin lại đẩy anh ra, nhưng yếu ớt chẳng thể nhúc nhích. cậu như muốn tan ra như bông tuyết chịu hàng trước ánh mặt trời. cả người cậu mềm nhũn, nụ hôn kéo cậu vào một cơn mê, tương phản với toàn bộ thực hư trong tâm trí cậu lúc này. yoongi là kẻ điên tiếp theo trong vòng tròn này. điên thật rồi.

kí ức của jimin nhòe đi trong nước mắt, những sợi nắng mờ ảo nhảy múa trong tâm trí cậu. ngỡ như thực tại này vẫn còn đang ở những ngày rong ruổi theo một mối tình đơn phương mơ mộng. jimin cố choàng tỉnh khỏi ảo giác, nhưng dường như cả người bị vướng lại trong mớ bòng bong tưởng chừng đã bị rũ bỏ này. à thì ra cũng có ngày cậu ghét cái cách nắng vàng kéo cậu trở về làm jimin của mỗi chiều thứ năm ấy – đầu hàng trước nụ cười và tiếng nói của ai đó bên ô cửa sổ xe bus.

có lẽ trông vô số kí ức về anh mà cậu ghi nhớ giỏi hơn hết thảy, jimin đã bỏ lỡ vài điều để rồi dẫn đến cớ sự ngày hôm nay. dù chẳng hiểu lầm, ai sai ai đúng chẳng quan trọng, đáng nói nhất vẫn là cả hai đã lỡ qua nhau. có thể jimin đã vô tình phải nghe cả hai thì thầm gì đó từ vách phòng bên cạnh, nhưng trái khuấy ở đây là yoongi chưa từng bày tỏ với cậu, thì cũng càng chưa từng nói lời yêu người tình tạm bợ kia của mình. chỉ là không may, cả hai đều bị động trong mỗi giây mỗi phút đối mặt, cho nên hôm nay mới kịp thời níu kéo trước khi hối tiếc khôn cùng.

jimin thụi vào ngực yoongi để tách cả hai ra khỏi nụ hôn. yoongi thở ra tiếng xin lỗi một lần cuối trước khi quá muộn. anh kéo cậu vào một cái ôm khác nhưng dịu dàng hơn. lúc này đây, mặc kệ cho giọt sương cuối cùng rơi trên vai cậu, hoặc biết đâu là nước mắt, jimin cũng gạt qua hết những dỗi hờn của riêng mình để thật sự lắng nghe anh nói.

nhưng câu chuyện dù có đặt dấu chấm ở con chữ nào đi chăng nữa, cũng vẫn không thay đổi được điều duy nhất: chúng ta ấy mà, có thương nhau mà không biết ngỏ bày, có mến nhau mà chưa một dịp kể cho nhau nghe những lời chưa tỏ, thì đến cuối cùng sẽ ôm một nỗi âm ỉ đau vô vàn. thật may mắn trên đoạn đường này, cậu và anh chưa lạc mất nhau, tựa như một chiều nọ tan tầm muộn, ta vẫn đón được chuyến xe bus cuối cùng về nhà.




"cho anh một cơ hội cuối, xin em..."


 hết./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net