10. Tớ và cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mới tới với một bầu trời xám xịt.

Tôi lại lọc cọc đạp xe trên con đường quen thuộc, nhưng sao hôm nay cây lá ủ rũ đến thế?

Bambam vẫn chạy bộ ở bên cạnh, nó rất vui, như chú chim nhỏ líu lo không ngừng. Nhưng hồn tôi đã sớm trôi đi mất, chẳng thiết tha ở lại để nghe nó kể chuyện nữa.

Đôi khi số phận đã an bài, người có muốn tránh cũng không thoát, nhưng để cam tâm chấp nhận được hai chữ "số phận" này, thật khó.

Nhưng dù sao thì, thời gian sẽ trả lời tất cả. Nỗi buồn không tên này, vào một ngày đẹp trời, sẽ được cất giữ cẩn thận trong ngăn tủ kí ức, đặt ở nơi sâu nhất. Nó sẽ nằm ở đó, im lìm qua năm tháng; mặc cho thời gian phủ màu áo trắng, nó vẫn mãi nằm đó, vĩnh viễn.

Tôi từng được nghe khá nhiều câu thơ được trích từ truyện Kiều. Mẹ tôi mê truyện Kiều của Việt Nam lắm, bà thuộc nằm lòng rất nhiều câu thơ, trong đó có câu thơ rất hay:

"Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ"...

Câu thơ này có lẽ là thứ duy nhất có thể diễn tả tất cả mọi thứ đang diễn ra xung quanh tôi lúc này.

- Rosie, Rosie?! Cậu sao vậy?

Lisa lay lay cánh tay tôi khi chúng tôi đang cùng nhau bàn luận về một quyển sách trước giờ vào lớp. Cậu ấy hôm nay vẫn như vậy, vui vẻ tỏa nắng, tinh nghịch như đứa nhỏ ngây thơ. Nhưng hôm nay nụ cười của cậu khiến tôi khổ sở quá. Lòng tôi ngập ngụa trong nỗi buồn, liệu nắng ấm có đến không? Hay nắng ấm đi rồi để đời tôi mây mù giăng lối?

- Không. Tớ không sao.

- Cậu mất tập trung lắm đấy, hôm qua ngủ không ngon sao?

Cậu ngồi trước mặt tôi, hai tay xếp trên bàn, tựa cằm vào tay; ánh mắt sáng rực của tuổi trẻ chiếu lên người tôi, khiến tôi cảm thấy thật khó thở. Lisa cứ im lặng nhìn tôi như thế. Tôi vừa định trả lời thì cậu đã ngồi dậy, lại nhìn tôi chằm chằm. Tôi giả vờ lơ đễnh nhìn sang chỗ khác. Cái cây ngoài kia đã rụng hết lá từ lúc nào, chỉ còn lại những nhánh cây khẳng khiu như một bộ xương khô, trông đơn độc đến lạ.

Bỗng một đôi bàn tay ấm nóng áp vào mặt tôi. Bàn tay mềm và ấm áp chạm lên khuôn mặt lạnh toát. Mỗi chỗ cậu chạm vào đều như có lửa, thiêu cháy tôi. Chẳng mấy chốc mặt tôi đã nóng lên trông thấy. Tôi giật mình, muốn lùi ra đằng sau nhưng thân mình đã cứng đơ, chẳng thể nhúc nhích; muốn nói nhưng miệng lưỡi cứ líu cả lại, một câu cũng không thể nói ra. Những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt tôi, ngón tay cái cậu khẽ chạm lên bọng mắt tôi; từng cái vuốt ve đều như công tắc điện cao thế, tách một cái, cả người đã tê rần, run lẩy bẩy. Lisa cất giọng, đem trái tim tôi nhúng vào hũ đường, vừa ngọt ngào vừa ngứa ngáy khó chịu.

- Tớ không thích người nói dối, đặc biệt là cậu!

Đôi mày xinh đẹp của cậu lại nhíu chặt. Cậu lúc nào cũng hiền từ và dễ thương, trừ những lúc như này. Mỗi lần cậu khó chịu hoặc tức giận đều sẽ cau mày lại, ánh mắt sẽ toát lên sự tức giận.

"Ngoài đường đầy chó, phù thủy, ‎những kẻ tha hóa. Cả những kẻ thích và tập nói dối".

Xin lỗi nhưng tự nhiên đầu tôi bật lên câu nói của ông linh mục kì dị ở đầu ngõ.

Tôi im lặng, kiềm chế bản thân bật cười với cái ý nghĩ lạ kì vừa bật ra trong đầu. Miệng không biết nói gì ngoài hai từ "xin lỗi".

Nếu hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác thì tôi sẽ làm gì nhỉ?

Sẽ chọc cho cậu ấy cười? Sẽ mang nem rán ra dỗ cậu ấy nguôi giận?

Nhưng hôm nay tôi không làm được, vì cõi lòng tôi nặng nề quá. Như hàng tấn đá đang chèn chặt trong tim, đau đớn.

Ngay lúc này tôi chỉ muốn hét lên: Lalisa! Xin cậu, đừng!

Đừng dịu dàng như vậy nữa.

Đừng quan tâm tớ như vậy nữa.

Đừng khiến tớ càng lún sâu hơn vào đoạn tình cảm vô vọng này nữa. Có được không?

Tớ 17 tuổi. Sống cả đời ở Squahamish.
Một cuộc sống không khá giả, nếu không muốn nói là quá chật vật.
Điều duy nhất tớ có thể làm lúc này là cố gắng học thật giỏi, kiếm một học bổng toàn phần và rời xa nơi này. Đến nơi thành phố phồn thịnh, vật lộn với mọi thứ để kiếm tiền, sớm trả cho người bố tội nghiệp một cuộc sống ấm êm mà ông đã bị lấy mất.

Tớ 17 tuổi. Sống cả đời ở Squahamish. Lần đầu tiên có một người bạn thực sự
Một người bạn khờ khạo và ngốc nghếch, nhưng rất tốt bụng. Tuy chỉ mới chính thức kết bạn không lâu nhưng chúng tớ tưởng như đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.
Cậu ấy là một người lắm mồm; sẽ luôn nhắc tớ ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ; sẽ sốt sắng khi tớ đi xa; sẽ càm ràm khi tớ mặc chưa đủ ấm. Đã từ lâu, sâu trong trong tớ, luôn ước ao mình sẽ có một người chị, một người anh hay một đứa em; để tớ có thể dựa dẫm, san sẻ vào khi những tháng ngày chơi vơi ập đến. Nhưng tiếc thay, tớ chẳng có một ai kề bên, chỉ một mình thở dài trong những đêm não nề cô đơn.
Nhưng thật may làm sao, cậu ấy đã xuất hiện, giống như đã nghe được lời cầu nguyện của tớ. Tuy tớ hay bảo cậu ấy lắm lời nhưng nếu có một ngày tớ thực sự chẳng còn được nghe cậu ấy càm ràm nữa, hẳn là tớ sẽ buồn lắm.

Tớ 17 tuổi. Sống cả đời ở Squahamish. Lần đầu tiên có một người bạn thực sự. Cũng lần đầu tiên biết yêu là gì.
Trái tim tớ đã nguội lạnh suốt bao năm qua, những vết trầy của năm tháng vẫn còn hằn sâu trong tâm trí tớ, những tổn thương trong quá khứ càng khiến con tim tớ thêm rầu rĩ. Biết bao lần tớ nhìn thấy những cặp đôi tay trong tay bên nhau, tớ đã nghĩ, phải chăng mình sẽ cô đơn cả đời phải không? Dành những ngày cuối đời ở viện dưỡng lão, ngắm hòn mây lặng lẽ trôi mà nhớ về những kí ức vắng bóng tình yêu.

Thế nhưng có một cô gái đã đến, cô ấy ngọt ngào và trong trẻo, mang dòng nước mát lành đến và tưới lên mảnh đất khô cằn, thứ tưởng như chẳng thể cứu vãn được nữa. Cô ấy khiến trái tim tớ rộn ràng, khiến lòng tớ dâng lên từng đợt sóng sau bao năm tĩnh lặng.
Nhưng mầm non mới nhú đã bị đời người đạp nát. Thoát khỏi những mộng tưởng màu hồng xinh đẹp kia, tớ có gì? Một cuộc sống chật vật chẳng thể lo thêm cho một ai, một thân hình quá đỗi nhỏ bé chẳng thể che chở cho ai cả và một đoạn tình cảm mà đối với người đời, đó là bệnh hoạn, là trái tự nhiên. Liệu khi cậu biết những suy nghĩ này của tớ, cậu có ghét bỏ tớ không? Cậu sẽ rời bỏ tớ chứ? Không, tớ không muốn điều đó diễn ra một chút nào.
Không bao giờ...
Vậy nên tớ phải chôn sâu những cảm xúc này xuống đáy lòng mình, để chúng chết dần chết mòn, để chúng phủ những tầng bụi thời gian dày đặc, phải không? Lalisa?

Giờ ăn trưa, Lisa chỉ ngồi trong lớp, chẳng đi đâu cả. Tôi lẳng lặng đưa phần nem rán mình đã chuẩn bị cho cậu. Lisa thậm chí còn chẳng nhìn nó lấy một cái.

Tôi thở dài, tay ban nãy vô tình dính bẩn, phải đi rửa lại cho sạch.

Trong toilet, một số đứa con gái đang túm tụm nói chuyện. Tôi nhíu mày khó hiểu, cái nhà vệ sinh này có cái gì thú vị này chúng nó cứ nhất định phải kéo nhau vào đây trò chuyện vậy? Lần nào đi cũng là kéo một đám cùng đi, như kiểu chúng nó sợ sẽ có con ma nào ở trong nhà vệ sinh lao ra hù tụi nó ấy.

Ma cũng biết mệt mà, đâu có phải rảnh rỗi gì mà hù hoài.

Chúng nó tám về đủ thứ trên đời, trong lúc gắng sức rửa sạch vết bẩn trên tay thì tôi cũng vô tình nghe được kha khá thứ. Nào là nhà cậu trai nào đó sắp mở tiệc vì bố mẹ cậu ta đi công tác ở Pháp, cô bạn nào đó vừa nhuộm màu tóc mới nhưng bố mẹ cô ấy không chịu nên đã mém cạo trọc tóc cô ấy hay một cửa hàng thời trang nào đó vừa khai trương. Toàn là những câu chuyện tầm phào.

Tôi có cảm giác có ai đang nhìn mình. Tôi ngẩng mặt nhìn lên gương, Lisa đang đứng đằng sau tôi.

Ánh mắt cậu ấy nhẹ nhàng, tĩnh lặng. Tựa lưng vào tường, tóc xõa dài, khoanh tay đứng đó. Tôi đoán là cậu ấy đang chờ tôi. Hoặc là không, con gái thường khó đoán mà.

Chợt một đứa con gái reo lên với đám bạn: "Nhìn này, Trig vừa đăng ảnh. Mấy món ăn này nhìn sang trọng quá nhỉ? Lalisa may mắn thật!". Một đứa khác ganh tị đáp lời: "Còn phải nói, nhà cậu ta sở hữu gần một nửa khu Squahamish". Một đứa khác cay độc chêm thêm: "Gia đình Lalisa thật chí còn chẳng có nhà riêng", kéo theo một tràng cười xấu xí.

Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn Lisa. Cậu tức giận bỏ đi rồi.

Tôi vội vã lau sạch tay rồi chạy theo cậu, nhìn bóng lưng cậu từ phía sau trông đơn bạc, nhỏ bé làm sao. Cậu đã phải nghe bao nhiêu lời ác độc như thế? Chúng khiến trái tim cậu đau đớn lắm phải không? Có bao giờ cậu phải bật khóc giữa đêm khuya vì chúng chưa? Đôi mắt đẹp của cậu chỉ nên rực sáng niềm vui, những giọt nước mắt tô điểm trên đôi mắt ấy giống như những cây kim, đâm vào tim tớ khiến tớ buồn lắm.

Cậu dừng chân ở ghế đá sau trường, hai tay ôm lấy khuôn mặt đang chực chờ tuôn ra những dòng nước mắt. Tôi nhìn cậu một lát, lòng hỗn độn giữa những cảm xúc và suy nghĩ. Tôi muốn đến bên cậu, an ủi cậu, nhưng ở một góc nào đó trong tâm trí lại bảo, đừng.

Nhưng cậu cô đơn quá, nếu có ai đến an ủi cậu thì tốt biết mấy.

Người ngày thường được bao bọc trong biết bao ngưỡng mộ lẫn đố kị, đến lúc cần một người bạn thực sự để dựa vào thì lại chẳng có ai.

- Ừm... cho cậu.

Tôi ngồi xuống bên cạnh Lisa, đưa cho cậu một lon nước dừa vừa mua ở máy bán nước tự động. Cậu ngẩng mặt lên nhìn tôi, đôi mắt sóng sánh nước mắt. Ngập ngụa nỗi buồn.

Lisa cầm lấy lon nước, cậu vụng về quẹt đi những giọt nước mắt còn chưa kịp rơi xuống. Nụ cười cậu lúc này thật buồn, lần đầu tiên kể từ ngày chúng tôi trở thành bạn, tôi lại được thấy nụ cười mang theo những xiềng xích nỗi buồn này.

Cô ấy duyên dáng nhẹ nhàng, có giọng nói ấm áp, nụ cười rất đẹp, nhưng buồn; tôi chưa từng thấy cô ấy thực sự vui vẻ cười bao giờ, những nỗi buồn thấp thoáng bao lấy đôi môi kia, khiến chúng chẳng bao giờ thoải mái vui vẻ và chúng khiến những kẻ sĩ yêu cái đẹp đau lòng lắm.

Cậu im lặng không nói gì, hẳn là cậu đang chìm trong thế giới riêng của mình. Tôi là một kẻ lịch sự và thức thời, vì vậy tôi cũng im lặng, thầm cầu mong rằng sự tồn tại của bản thân sẽ giúp cậu ấy đỡ cô đơn hơn.

- Cho tớ mượn vai cậu, được không?

Tớ luôn sẵn sàng Lisa ạ. Chỉ cần cậu muốn, tớ sẵn sang làm theo ý cậu. Bờ vai tớ không đủ rộng nhưng mong cậu sẽ thoải mái hơn khi dựa vào nó. Nhé?

Tớ 17 tuổi, cũng sống cả đời ở Squahamish.
Từ thời ông bà tớ đã gắn chặt với mảnh đất hiu quạnh này.Thứ duy nhất khiến gia đình tớ không ngừng tự hào chính là nhà thờ ở đây, thứ được ông bà tớ đầu tư xây dựng, khi gia đình tớ còn khá giả. Gia đình tớ phá sản năm tớ 12 tuổi, tớ từ một cô bé đang được cưng chiều, sống trong nhung lụa, trở thành một cô bé bình thường, với một gia đình bình thường, như bao người khác; vậy nên có nhiều người bảo tớ thật cao ngạo và khó chiều, nhưng họ chẳng hiểu gì về tớ.
Tớ có bạn, rất nhiều bạn. Nhưng họ không chân thực. Họ khoác lên mình lớp vỏ giả tạo, vờ như yêu thích chiếc áo của tớ, vờ như thấy những điều tớ nói vô cùng thú vị. Nhưng tớ biết, họ không, họ cảm thấy chiếc áo tớ trông thật rẻ tiền và những điều tớ nói thật vô vị. Họ làm bạn với tới chỉ vì một lí do, tớ xinh đẹp.Tớ biết khi tớ nói điều này có vẻ kiêu ngạo, nhưng có lẽ đó cũng là lí do cậu để ý tới tớ nhỉ? Khi là cô gái đẹp, ‎mọi người muốn tặng cậu đủ thứ. Nhưng điều họ thực sự muốn... là làm cậu giống họ. ‎Không phải vì, "Tớ thích cậu", mà vì, "Tớ giống cậu". Họ sẽ tặng cậu một chiếc khăn choàng hoặc một chiếc áo nào đó, và khi tớ mặc nó, họ cảm thấy thú vị, vì tớ đang giống họ.
Tớ cũng từng được trải qua thứ được gọi là tình yêu. Tớ ngỡ chúng sẽ ngọt ngào giống như trong những quyển tiểu thuyết tớ từng đọc,nhưng hóa ra hiện thực lại chẳng ngọt ngào như thế. Có người đến bên tớ chỉ vì tớ xinh đẹp, cũng có người đến bên tớ chỉ vì những màn cá cược vô nghĩa. Tất cả chúng làm tớ tổn thương.
Tớ sống trong một môi trường đầy rẫy những lời giả dối, đó là lí do tớ không thích những người nói dối. Họ tung hô rằng tớ xinh đẹp, rằng tớ với Trig rất đẹp đôi. Nhưng sau đó họ sẽ xì xào sau lưng tớ. Con rắn đố kị luôn len lỏi trong trái tim họ.
Tớ ước gì mình có thể giống cậu, âm thầm sống qua ngày, chẳng ai để ý đến cậu, muốn cậu giống họ nữa. Và rồi sẽ có một ai đó đến với tớ bằng sự chân thành.

Cậu ở trên vai tôi, khóc vùi. Nước mắt cậu chảy vào tim tôi như mưa bấc, nhói lên từng cơn.

Dù sao cậu cũng chỉ là một cô gái nhỏ, ngày ngày phải sống trong muôn vàn lời đàm tếu, sao lại không thể mệt mỏi chứ?

Cậu cần một ai đó đủ mạnh mẽ để bảo vệ cậu. Lalisa, cậu là trân quý, tớ không muốn cậu phải chịu thêm bất cứ lời dèm pha nào nữa; tớ sẽ mãi ở đây khi cậu cần, dùng toàn bộ sự chân thành đối xử với cậu; hãy tin tưởng tớ, được không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net