2. Thư tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi trở về bên chiếc xe đạp có cái giỏ màu đỏ thân yêu, đeo tai nghe lên và bật một vài bản nhạc yêu thích. Bạn biết BLACKPINK không? Tôi thích mấy bài hát của họ, chúng bơm cho tôi khá nhiều năng lượng mỗi khi tôi mệt mỏi. Hay mấy bản cover của Rosé ấy, nó nhẹ nhàng và hợp cho những đêm nghỉ ngơi thư giãn.

Tôi gắng đạp lên con dốc thoai thoải, khiếp thật, lúc xuống đã bao nhiêu thì lúc lên cực bấy nhiêu.

Bọn Lopez lại phóng con xe lòe loẹt sặc sỡ đi ngang qua tôi; tất nhiên là tôi chẳng nghe thấy tụi nó đang hô hào cái gì, hay đúng hơn là chẳng muốn nghe, nhưng tôi đoán chúng lại đang hú bài ca Roseanne Quack – chế họ của tôi từ Park sang Quack, quá mức ấu trĩ.

Bỗng một lực nào đó giữ chặt lấy yên sau xe tôi khiến tôi bất ngờ mất thăng bằng, cũng may bên cạnh là bụi cỏ, không thì cái khuôn mặt (không mấy đẹp đẽ) yêu quý của tôi đã có dịp được tatoo thêm mấy vết xước nữa rồi. Tôi lồm cồm bò dậy, cố mở mắt xem thằng nào con nào chơi cái trò đốn mạt ấy.

- Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi.

À thì ra là cậu chàng Bambam, hàng xóm ở đối diện nhà tôi. Tuy là hàng xóm nhưng tôi không thân với nó lắm, chủ yếu nói chuyện với bố mẹ nó thôi, về việc đi giao xúc xích ấy; còn với cậu này thì ít khi tiếp xúc lắm, nó có vẻ ngoài lực lưỡng (vì nó là thành viên đội tuyển bóng bầu dục mà) nhưng khuôn mặt thì hiền lành thấy rõ, lại còn ngơ ngơ ngáo ngáo nữa. Bambam chính là đại diện cho kiểu người tứ chi phát triển giùm não: ngờ nghệch, ngốc nghếch, khờ khạo và vụng về. Nó chính là chú cừu trắng lạc trong bầy cừu đen của đội tuyển. Một good boy ế mòn răng chính hiệu.

Dẫu biết tên này có hơi vụng về trong cách hành xử nhưng mà tôi vẫn không nhịn được mà muốn nổi cáu:

- Cậu bị cái quái gì vậy?!

- T-tớ xin lỗi... - Bambam vừa vụng về xin lỗi, vừa kéo xe và đỡ tôi lên. Tôi bực dọc phủi những bụi đất trên người rồi lại kiểm tra xem xe có bị hư hỏng gì không. Thật may, nó chẳng bị gì cả. Nhìn vẻ mặt ấp a ấp úng của Bambam, tôi thở dài, nói thẳng luôn.

- Ba trang 10 đô, ba đến mười trang thì 20 đô. Không nhận viết quá mười trang.

Nó lắc đầu nguây nguẩy, tay chân khua loạn xạ.

- Ơ, không không, tớ không có nhờ cậu viết bài hộ.

Tôi khó hiểu nhíu mày nhìn nó, thằng này hôm nay bị gì đấy?

Chợt nó móc từ trong túi ra một tờ giấy đã được gấp ngay ngắn, rụt rè đưa cho tôi. Này này, đừng nó là nó tính tỏ tình tôi đấy nhé?!

- Cái gì đây?

- Ừm, một lá thư.

- Trời ạ, thời nào rồi mà còn viết thư hả cha nội?

- Tớ tưởng nó lãng mạn chứ...

Tôi mở ra xem, chữ cũng không xấu lắm, có thể đọc được, nhưng mà dòng đầu thư khiến tôi chợt khựng lại.

Gửi Lalisa Manoban,

Bỗng tôi thấy khó chịu lắm, ruột gan cứ cồn cồn cào cào, ngứa ngáy dữ dội. Tôi không nể nang gấp tịt thư lại, dí ngược về tay Bambam.

- Từ chối giúp.

Nó níu lấy tay tôi khi tôi đang chuẩn bị đạp xe đi.

- Giúp tớ viết thêm một vài từ thôi, mấy từ hay hay mà lãng mạn ý.

Tôi bực dọc ném tay nó ra.

- Tớ không viết thư cho Lalisa, ừm, ý tớ là, cho các cô gái. Cậu biết thư là riêng tư mà? Cậu phải tự viết nó, mang những suy nghĩ trong lòng cậu ra và viết nó đi.

- Không, cậu biết đó, tớ vụng về và tệ môn văn, cậu làm ơn giúp tớ đi mà, bao nhiêu cũng được.

- Ồ không, dùng từ điển và kiểm tra lại chính tả. Chúc may mắn, Romeo.

Để Bambam đang tuyệt vọng ở đằng sau, tôi đạp một mạch trở về nhà.

Chẳng hiểu sao nhưng tôi thấy khó chịu.

Thật ra thì việc viết thư giùm người khác tôi hoàn toàn có thể làm để kiếm thêm ít tiền, nhưng tôi đã từ chối nó. Tôi làm vậy không phải là vì tôi làm giá mà vì tôi thực sự khó chịu.
Nhưng mà, sao cũng được, viết thuê cũng có lòng tự tôn của viết thuê chứ.

Tôi ngồi trên sofa và cố gắng làm bài luận về No Exit cho tụi kia, trong khi bố tôi đang ngồi thảnh thơi xem một bộ phim trắng đen từ thập niên nào đó bằng con ti vi đã cũ.

Chiếc đèn trên đầu cứ chập chà chập chờn khiến tôi chẳng tài nào tập trung được. Tôi quay sang hỏi ông.

- Bố đã gọi cho công ty điện lực chưa?

Bố tôi vẫn chăm chú nhìn màn hình ti vi không rời mắt.

- Họ không nghe ra giọng bố.

- Bố đã thử chưa?

Ông đưa tay khẽ suỵt.

- Phần hay nhất.

Tôi đảo mắt thở dài, cầm laptop lên phòng.

- Ngày mai con sẽ gọi.

Bố tôi là một người có tài, nhưng sau khi rời Hàn Quốc đến đây, giấc mơ Mỹ xinh đẹp của ông đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ vì ông không giỏi nói tiếng Anh. Tôi luôn cố sức khuyên ông hãy cố gắng học và cải thiện chúng, nhưng ông lúc thì lờ đi, lúc thì đánh trống lảng. Như thể ông chẳng muốn làm gì thêm nữa, chỉ muốn sống nốt cuộc đời nhàm chán này cho xong. Ông vẫn luôn như thế, từ khi mẹ tôi mất.

---

[Điện và Ánh Sáng Nội Địa xin chào quý khách, chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách]

- Tôi gọi cho tài khoản 46A38.

Tôi vừa đạp hồng hộc trên con xe vừa nghe điện thoại, thật tình thì mấy cái này cũng phiền phức lắm đấy.

[Vui lòng chọn lại]

Trời ạ, cái công ty này lề mề thật chứ. Tôi bực dọc ôm cả xấp tài liệu chạy đến lớp, chẳng còn mấy phút nữa là vào lớp mất rồi, điên mất thôi.

Bỗng mấy tên cao to đi ngang qua tôi, chúng dàn thành một hàng ngang mà đi, choán hết lối đi ở hành lang, vậy nên tôi bị chúng đụng phải, mấy tài liệu và cả điện thoại cũng theo đà rơi lả tả như lá rụng mùa thu. Chúng nó thậm chí còn chẳng thèm ngoảnh đầu lại nhìn chứ đừng nói đến việc xin lỗi. Cái lũ kì thị chủng tộc mất dạy! Cũng may điện thoại tôi không bị sao, chứ nó mà có sao là chúng nó chết với tôi!

Trong khi tôi đang loay hoay nhặt nhạnh lại từng tờ giấy một trước khi chúng kịp bay đi hay bị ai đó không nương tình đạp nát thì bỗng có một người cúi xuống nhặt giúp tôi, ở một khoảng cách gần, người này có mùi hương rất dễ chịu; không phải mùi nước hoa nồng nặc giống như mấy con mẹ chuyên ngựa bà xịt lằm xịt lốn mà nhẹ nhàng hơn, dịu dàng hơn, vô cùng dễ chịu.

- Chúng luôn như vậy, cậu đừng để bụng. Nhớ cẩn thận nhé.

Một giọng nói nhẹ nhàng - thứ mà tôi đã sớm khắc cốt ghi tâm - vang lên, chúng ngọt tựa mật, dịu dàng tựa dòng suối trong, lảnh lót như tiếng chim hót, là một trong những âm thanh tuyệt diệu nhất tạo hóa từng tạo ra. Lalisa với chất giọng thiên phú ấy, bàn tay thon dài rất nhanh lẹ nhặt những tờ giấy, đặt chúng vào tay tôi, trong khi tôi đang ngơ ngác nhìn cậu ta. Mặc dù là học chung lớp đấy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được nhìn Lalisa với khoảng cách gần như thế, và cả nói chuyện với cậu ta nữa.

Bộ não thông minh của tôi như bị đóng băng, tôi tự hỏi cậu ta là Elsa phải không? Đóng băng mọi thứ trong nháy mắt. Tôi bây giờ chắc cũng chẳng khá hơn thằng ngố Bambam là bao, cũng ngơ ngơ ngáo ngáo y chang nó, và nói ra mấy câu ngớ ngẩn cùng cực, chẳng hạn như..

- Tớ là Roseanne Park.

Lalisa mỉm cười, đôi mắt đẹp cong cong lại, sao nhỉ... hình như tôi vừa khiến cậu ấy cười, không phải là một nụ cười gượng gạo, mà là một nụ cười rất thật; tôi cảm nhận được điều đó, một nụ cười ngọt ngào ấm áp hơn tất thảy mọi thứ trên đời.

- Tớ biết mà. Cậu chơi đàn ở chỗ bố tớ vào mỗi Chủ Nhật, suốt 4 năm liền. Chắc là cậu biết rồi, cậu là kẻ ngoại đạo ưa thích của ông ấy. Ông ấy không chịu được người khác, kể cả họ có theo đạo đi chăng nữa.

Rồi cậu ấy cầm quyển sách của tôi lên, là quyển "Remains Of The Day" tôi mới mượn ông chú mê sách ở cách nhà tôi 2 khu phố vào ngày hôm qua.

- À, Remains Of The Day, tớ thích nó.

Và rồi cậu ấy rời đi.

Vãi luôn Roseanne, mày vừa hóa trang thành chúa hề đấy có biết không? Cái quái gì cơ? "Tớ là Roseanne Park?" Mày khùng thật rồi.

Cơ mà... hóa làm chúa hề để đổi lấy nụ cười của Lalisa. Chà, không tồi.

[Vâng tôi biết thưa cô. Hóa đơn của cô đã quá hạn ba tháng. Nếu không thanh toán tối thiểu 50 đô thì ngày mai điện nhà cô sẽ bị cắt]

Cái mẹ gì cơ?! 50 đô? Tôi kiếm đâu ra được liền 50 đô trong một ngày chứ???

Bambam ngó nghiêng xung quanh, rồi nó cũng phát hiện ra tôi ngay lúc tôi đang ngồi than đất than trời.

- A, Roseanne!

Tôi bất lực nhìn nó, chán nản muốn bỏ chạy nhưng lúc này đầu lại bật lên một ý nghĩ

Gượm đã, hình như tôi tìm được giải pháp rồi...

Tôi lưỡng lự đôi chút, rồi cũng phải hạ quyết tâm, nhét điện thoại vào túi rồi thở dài.

- Năm mươi đô cho một thư. Sau đó thì cậu tự lo

- Tuyệt!!

Thôi thì còn đất còn giời, cổ nhân cũng từng nói: "có thực mới vực được đạo" cơ mà

---

"Lalisa Manoban thân mến, ‎

Tớ nghĩ cậu thực sự rất đẹp. Mà dù có xấu xí, tớ cũng muốn tìm hiểu, vì cậu thông minh và tốt bụng. Thật khó để đòi hỏi mọi thứ ở một cô gái. Dù chỉ có hai trong số đó, tớ cũng thích. Nhưng cậu, có cả ba, để cho rõ ràng."

Lúc này, tôi đang ngồi ở nhà thờ của thị trấn – cũng là nơi tôi thường đến đánh đàn vào mỗi Chủ Nhật – cùng với tên tứ chi phát triển Bambam và đọc "bức thư tình" mà nó tính gửi cho Lalisa.

- Cậu biết đó, cô ấy có cả ba: xinh đẹp, thông minh và tốt bụng..

Tôi nở nụ cười gượng gạo với nó, tỏ ý rằng mình đã hiểu rồi đọc tiếp.

Ừm... Nói sao nhỉ? Tôi không chắc mình có muốn đọc tiếp đoạn thư còn lại cho các bạn nghe hay không, vì chúng dở tệ và sai chính tả tùm lum.Nếu đây mà là một bài tập làm văn thì hẳn đã bị xơi ngay trứng ngỗng, còn nếu là bức thư tình thì...

Tôi cảm thấy may mắn hộ Munsky khi cậu ta còn biết đường mà đưa bức thư này đến cho tôi trước khi trao nó cho Lalisa.

Nói đại khái thì đoạn còn lại nói về người bà đã mất của nó, khi bà cho rằng nó là người đáng yêu nhất nhà; về việc nó thích khoai chiên khi nhúng chúng vào sữa lắc cũng như việc nó có một chiếc xe tải và làm việc bán thời gian; cuối cùng là một lời mời cùng ăn uống không hấp dẫn cho lắm.

Ít nhất là đối với tôi.

Khỏi cần nói, lúc đọc xong bức thư, mặt tôi xám xịt lại.

Cái thứ này cũng được gọi là thư tình sao? Một bức thư nhạt nhẽo, ngô nghê và đi kèm một tá lỗi chính tả ư??

Với tư cách là một đứa yêu thích môn văn, điều này thực sự đã vượt quá những gì tôi tưởng tượng được.

Tôi thở dài và quay sang hỏi nó, khi nó đang chiếu một ánh mắt mong chờ lên người tôi: "Cậu gọi đây là thư tình? Cậu từng nói chuyện với cô ấy chưa?".

Bambam cúi gằm mặt, tướng tá thì to như voi nhưng lúc này giọng nó lại lí nha lí nhí, nếu không phải nhờ lúc này nhà thờ vắng tanh không một bóng người thì có lẽ tôi chẳng nghe lọt được chữ nào.

Rõ khổ, đã lãng tai rồi mà cứ thích dính chữ trong miệng.

- Không... Tớ chưa, nhưng mà... tớ biết, tớ thích cậu ấy lắm. Tớ nghĩ về cậu ấy mọi lúc: khi thức dậy, khi tớ chạy nước rút, khi tớ...

- Cái đó không phải là yêu, Bambam! Nó là cố chấp, là cảm nắng nhất thời! Không đáng để cậu bỏ công sức như thế. Nhớ lấy, trèo cao té đau!

- Không Roseanne, đó là yêu. Yêu là điên rồ, yêu là nhung nhớ. Với cả tớ đã trả tiền cho cậu...

Tôi thở dài, chẳng thèm nói nữa. Được rồi, chỉ một bức thư, làm cho xong rồi vĩnh biệt, đừng hòng quấy rầy bà đây nữa.

- Cậu không cảm thấy thế sao.

Bambam lại lải nhải như mấy bà cô già hàng xóm của tôi ở Hàn Quốc, đúng là mấy kẻ dính vào con bích tình yêu chẳng kẻ nào là bình thường. Tôi lắc đầu nguầy nguậy, gắng hết sức động não xem phải chỉnh cái mớ ngôn ngữ lộn xộn này ra sao. Đoạn này có vẻ ổn đấy, chậc, chỗ này sai chính tả nhiều quá; hèn chi mà tôi suốt ngày thấy nó bị cô Moore mắng sau mỗi bài kiểm tra.

- Tớ biết rồi!

Bỗng nó thốt lên làm tôi giật cả mình, tôi cố kìm nén để không gắt lên.

- Biết gì?

- Cậu chưa từng yêu!

Cho hỏi quan tài chỗ nào đẹp nhỉ?

Lúc này thì tôi chẳng buồn nở nụ cười gượng với nó làm chi nữa, chỉ nhìn nó chằm chằm. Nếu lúc này nó đọc được suy nghĩ của tôi thì nó sẽ đọc ra được một câu: CẬU ĐÙA TÔI ĐẤY À??!!

Gần 18 năm cuộc đời, tôi chưa bao giờ gặp cái thể loại nào như này cả.

Tôi tức giận đứng dậy, nhét cái đống ngôn từ hổ lốn kia vào tay nó, khẳng định chắc nịch.

- Cậu muốn thư tình? Được! Bà đây viết cho cậu!

Ế lâu năm cũng có cái sĩ diện riêng của ế lâu năm, bà đây không phải chưa từng yêu mà là không muốn yêu rõ chưa?

Bambam Munsky, đợi đó, để bà đây cho mi xem yêu là gì!

---

Mình xin phép được đổi họ của Bambam thành Munsky nha. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net