4. Hồi đáp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mới lại trôi qua như bao ngày khác.

Vẫn nghe những lời chọc ghẹo của cô Moore vì làm bài hộ cho lũ kia, vẫn phải còng lưng đi giao hàng kiếm tiền, rồi lại trở về nhà và ngồi xem những bộ phim đen trắng cũ mèm cùng bố.

Ngoại trừ việc có thêm cái đuôi mang tên Bambam thì tất thảy đều diễn ra một cách bình thường. Ban đầu thì còn thấy khó chịu, nhưng rồi cũng dần chấp nhận nó trở thành một người bạn của mình lúc nào không hay. Dù sao nó cũng là đứa trẻ ngoan và tốt bụng, có nó làm bạn thì cũng không có hại gì.

Ngay khi tôi tưởng như cái guồng quay cuộc sống gần như đã lại trở về vị trí cũ thì tôi mới bất chợt nhận ra...

Cái guồng quay này đã rẽ đến nơi xa lạ từ lúc nào không hay.

Bambam lại chạy hồng hộc đuổi theo tôi khi tôi đang thong thả đạp xe trở về và ráng nghĩ xem bài tập về nhà mà thầy đầu hói đã giao phải làm như thế nào. Nó thường đi bộ, hay đúng hơn là chạy bộ đến trường thay vì đi con xe bán tải của nó vì điều đó sẽ giúp nó rèn luyện sức khỏe - nó giải thích cho tôi trong một lần chạy bộ đến trường khác. Tôi mém thì quên mất nó là thành viên đội tuyển bóng bầu dục.

Lần này nó không giữ yên sau xe và khiến tôi ngã nhào, tôi cũng không đeo tai nghe, dừng xe, tôi nhíu mày nhìn nó đang thở hồng hộc , tay nó đang cầm vật gì đó trăng trắng, như là một tờ giấy.

Cõi lòng tôi chợt chấn động, chẳng lẽ Lalisa thực sự trả lời thư của nó, à không, đúng hơn là thư tôi viết sao?

Bambam vừa chống gối vừa đưa bức thư cho tôi.

- Cô ấy... hồi âm...

Tôi nuốt nước bọt đánh ực, trong lòng giằng xé giữa việc mở nó ra hay không mở.

Ai mà biết được, mở nó ra rồi tôi có còn quay đầu được hay không.

Tôi không cầm lấy bức thư, tay vẫn đặt trên xe.

- Cậu đọc nó chưa?

Nó lắc lắc đầu, lúc này đã ngừng thở hồng hộc, khuôn mặt vì thiếu oxi mà hơi đỏ.

Tôi thở dài, hạ quyết tâm. Bạn là bạn, làm ăn là làm ăn, đâu có giống nhau?

- Này, chúng ta đã thỏa thuận rồi cơ mà? Một bức thư rồi cậu tự lo, đọc nó rồi tự trả lời đi, đừng phiền tớ nữa!

- Khoan đã Rosie, đừng đừng. Tớ trả thêm tiền cho cậu được không? Giúp tớ đi, đừng bỏ con giữa chợ như thế.

Khóe miệng tôi giần giật, cái thằng điên này, hôm nay còn dám gọi cả danh xưng thân thiết của bà cơ đấy. Nhưng cho dù vậy, nó nói cũng đúng... Đến cả nội dung bức thư lần trước nó còn chẳng biết một chữ, bây giờ tôi bỏ đi đúng là có hơi thất đức.

- Tớ cần suy nghĩ. Về trước đây.

- Ơ này này, cậu cầm về đọc trước đã.

Bambam dúi lá thư vào túi tôi rồi lùi ra một khoảng thật xa. Như kiểu thứ nó vừa nhét là bom nguyên tử chứ chẳng phải một lá thư bình thường. Mặt mày tôi chắc là đang xám xịt, tôi đoán thế, vì bố tôi hay ví mặt tôi với tâm trạng của tôi như cái tivi với đầu phát tivi ấy, trong lòng như nào thì mặt mày sẽ y vậy, tôi cũng muốn kiềm chế cái điểm yếu này lại mà khổ nỗi...

Tôi chưa bao giờ thấy cái tình cảnh nào giống như vậy, như kiểu việc viết thư giùm nó chỉ là cái cớ để tôi và Lalisa nói chuyện với nhau thôi ấy, tôi và Lisa cứ việc viết thư còn giao thư cứ để nó lo.

- Cậu khùng à? Thư của cậu thì cậu đọc đi, đưa tớ làm quái gì?

Tôi vừa tính lấy bức thư ra khỏi túi để trả lại nó thì nó đã chạy vèo đi mất, như dùng hết sức trai tráng 18 năm cuộc đời để chạy. Chạy chậm thôi mẹ, tôi cũng không phải zombie thích cắn người mà chạy nhanh thế, ngã u đầu dập mặt rồi tôi biết nói năng với cô Munsky làm sao.

Nó vừa chạy vừa hớn hở cười, quay đầu nói vọng lại, cái giọng vịt đực vang khắp 4 phương trời:

- Cậu cứ đọc đi rồi tớ đọc sau. Đọc xong thì cho tớ biết quyết định nhé, tớ sẽ trả thêm tiền cho cậu, đừng có lo.

Tôi thở dài, nhìn bức thư vẫn đang nằm gọn trong túi, bối rối chẳng biết nên làm sao. Cuối cùng vẫn là thẳng tiến về nhà, kệ đi, tới đâu thì tới, thời tới cản không kịp là có thật.

"Khi yêu, ta luôn tự lừa dối mình... ‎để rồi kết thúc bằng lừa dối người khác. Đó là những gì thế giới gọi là lãng mạn."

_Oscar Wilde_

"Tớ cũng thích Wim Wenders*. Dù vậy cũng sẽ không đạo văn".

Bức thư chỉ vỏn vẹn mấy chữ, nét chữ thanh thoát mềm mại, không giống như nét chữ của người đã lâu không đụng tới bút viết.

*Câu "longing for a wave of love to swell up in me" là câu thoại trong một bộ phim của Wim Wenders.

Nhưng hai chữ "đạo văn" khiến tôi bí bách khó chịu cực kì. Bạn biết mà, chẳng kẻ viết văn nào thích bị gọi là kẻ đạo văn cả, mặc dù tôi cũng có lấy ý tưởng từ người ta, nhưng mà... nói chung là khó chịu cực kì.

[Wim Wenders là ai? Sao cậu lại đạo văn ông ý?]

Bambam gửi tin nhắn cho tôi ngay khi tôi vừa chụp bức thư gửi nó. Chẳng hiểu sao nó lại thích gửi kèm mấy cái emoji chẳng rõ ý nghĩa gì, nào là xúc xích, con heo, bánh quy, cầu vồng, con người đang nhún vai khó hiểu. Nhìn ngứa mắt thật.

Tôi lấp liếm bảo rằng mình không hề đạo văn, trong lòng chợt dâng lên chút gì đó tội lỗi khôn nguôi. Nó thẳng thắn đáp lại rằng mình đã đi tra đạo văn là gì, và nó có chút trách móc tôi tại sao lại đạo văn khi nó đã trả tiền cho tôi.

Tôi thở dài, lao đã phóng, thuyền đã ra giữa khơi xa, không còn đủ khả năng quay đầu nữa rồi...

[Được rồi, tớ đã mượn lời của ông ấy, nhưng nó hay mà? Phải không?]

Nó không đáp, chỉ để lại ba dấu chấm.

[...]

Tôi thở dài, được rồi Roseanne, không còn đường lui nữa rồi.

[Tớ sẽ giúp cậu viết tiếp]

Tắt máy, thở dài.

Màn đêm lại bao trùm nơi này rồi.

Ở bên kia, đối diện phòng tôi, ánh sáng phòng cũng đã tắt ngúm.

Cái không gian đen tối không thấy rõ năm đầu ngón tay này như muốn báo hiệu cho tôi biết rằng, tôi đã lên một chuyến tàu không thể dừng lại.

Tưởng đâu lên xe buýt, hóa ra lại lên nhầm tàu lửa.

Một chuyến tàu không rõ đích đến.

----

- Cậu tính hồi âm như nào?

Bambam lại chạy bộ đến trường, nó cứ chạy kè kè bên cạnh tôi làm tôi phải ráng đạp chậm lại để nó còn theo kịp. Tôi thở dài, mím môi.

- Ngày mai sẽ cho cậu biết, đừng vội, cậu cứ gấp gáp như vậy sẽ khiến cậu ấy khó chịu. Với cả cậu gửi thư bao lâu cậu ấy mới trả lời? Vội làm gì.

Đó là một câu hỏi tu từ, thực sự là một câu hỏi tu từ, nhưng cái đầu gỗ Munsky thực sự vẫn là cái đầu gỗ. Nó ngây ngô đáp lại.

- 3 ngày, chính xác là 3 ngày 12 giờ.

Tôi đảo mắt không đáp, đạp nhanh hơn một chút, chỉ nghe tiếng nó léo nhéo gọi sau lưng " Đợi tớ với!".

Kì thực hôm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, đến mức đầu đau như búa bổ không ngủ được. Tôi nghĩ là tôi nên quan sát Lalisa nhiều hơn, biết người biết ta trăm trận trăm thắng cơ mà. Vậy nên việc bảo Bambam không vội thực sự cũng chỉ là cái cớ để tôi kéo dài thời gian.

Và tôi thực sự đã quan sát Lalisa, không rời mắt.

Hôm nay cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, phối với một chiếc áo khoác kaki màu nâu và quần skinny jeans xanh.

Hôm nay cậu ấy vẫn thế, vẫn có một nụ cười buồn, ánh mắt chẳng ánh lên rạng người và nụ cười trong trẻo ngọt ngào giống ngày hôm đó.

Ngày hôm đó...

Ở tiết nhạc, chúng tôi được ngồi gần như tự do, chỉ cần ngồi đúng khu vực là được, vậy nên Lalisa ngồi ở hàng cuối khu đồng ca cùng với Trig Carson – hôn phu tin đồn của cậu ấy.

Bạn không nghe nhầm đâu, Lalisa có hôn phu, nhưng chỉ là hôn phu tin đồn thôi.

Chuyện này nổi tiếng đến mức ai trong trường cũng biết, kể cả đứa ù lì lười tiếp xúc với mấy chuyện nhảm nhí như tôi cũng biết được. Người ta nói nhà Carson và nhà Manoban có hôn ước từ thưở bé, thật ra là hôn ước của ông Manoban với ông Carson nhưng cuối cùng vì hai người đều là nam nên không thể cưới nhau, thành ra hôn ước được chuyển lại cho đời con của cả hai. Là Lalisa và Trig.

Nói một chút về Trig, một gã cao to và khỏe mạnh không kém Bambam, nhưng trái với vẻ ngoài đầy nam tính thì nội tâm hắn có vẻ thư sinh nho nhã, rất điềm đạm với chị em phụ nữ, với bạn bè trai tráng thì có thể thô lỗ nhưng với con gái thì hoàn toàn lịch sự. Hắn có vẻ ngoài cũng khá được, nhưng vì là dân Mỹ chính gốc nên thành ra tính tình có hơi phóng khoáng, lại bị tụi bạn nhúng chàm nên vẫn còn chưa được khai sáng về việc tôn trọng người châu Á cho lắm, đôi khi hắn vẫn hùa theo những trò đùa khùng điên trẻ trâu của lũ bạn.

Nhưng nói chung thì, tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, tôi cảm thấy không có gì đáng lo ngại với gã này lắm vì trông hắn với Lisa chẳng có chút gì giống người yêu nhau. Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy hai người giống chị em bạn dì hơn hẳn.

Chắc tôi bị khùng rồi.

À mà này, tôi cảm thấy từ khi tôi nhận việc viết thư cho Lisa thì tôi không chỉ khùng mà còn bị hoa mắt nữa.

Vì hình như tôi thấy cậu ấy cũng nhìn tôi.

Lại còn cười với tôi nữa chứ.

Chắc cuối tuần tôi phải đi khám thật rồi.

---

Mấy tiết học ngày thường ngắn ngủi bao nhiêu, bây giờ lại tưởng như dài vô tận, mãi mới đến giờ ăn trưa. Tôi chạy vèo vào phòng vệ sinh, không nể tình tạt nước lên mặt mình cho tỉnh táo làm mấy con bánh bèo bên cạnh nhìn trối chết. Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người ta tạt nước lên mặt bao giờ hả mấy má?

Tôi lững thững về lớp, định bụng sẽ không ăn trưa, phần vì lười, phần vì... xót tiền. Nói tôi keo cũng được, ai bảo nghèo khó quá làm gì, muốn giả giàu một ngày cũng không được.

Nhưng vừa bước đến cửa thì thằng nhóc Bambam lại chạy tới bá vai câu cổ tôi làm tôi mém thì té dập mặt, cái mặt đã không đẹp đẽ gì rồi mà còn bị thương nữa thì không biết sẽ còn kinh dị cỡ nào.

- Đi ăn trưa với tớ đi! Tớ biết là cậu không chơi thân với ai ngoài tớ nên mới đặc biệt tới rủ cậu đi đó.

Hờ, hờ, cảm ơn, lòng tốt này bổn cô nương không nhận nổi.

Tôi gạt cánh tay to lớn của nó ra, mệt mỏi nói.

- Thôi, cậu đi ăn một mình đi, tớ không đói.

- Cậu đó, phải chăm ăn vào, xem này, người gầy như cầy khô thế này...

Đấy nó lại bắt đầu lải nhải hệt như mẹ già chăm con, đó là lí do tôi lưu tên nó trong danh bạ là: Gà mẹ. Lải nhải đau cả đầu!

Tôi xoay người nó đẩy về phía canteen, cuối cùng đá đít nó một cái. Nó chỉ ai oán nhìn tôi một cái rồi cũng bỏ đi. Tôi lắc đầu ngao ngán, rồi lại trở về lớp, đẩy cửa bước vào.

Chỉ là tôi không ngờ, trong lớp học vắng tanh không hiểu sao lại còn có một người khác.

Lisa ngồi bên cửa sổ, chăm chú chậm rãi đọc từng trang sách, trời hôm nay thực sự khá tốt, có vài ánh nắng le lói sưởi ấm căn phòng lạnh giá đã vui vẻ chảy trên gò má trắng trẻo và sống mũi cao thẳng xinh đẹp, chóp mũi cậu hơi đỏ vì lạnh nhưng đôi môi không còn nhợt nhạt nữa, nó đã được son bằng một màu đỏ xinh đẹp; không quá đậm cũng không quá nhạt. Có vẻ như Lisa thích sách lắm, vì tôi luôn thấy cậu ấy chăm chú đọc sách mỗi khi có thời gian rảnh, như thể sách là khí oxi vậy, không đọc là không sống nổi.

Tôi thần người từ lúc nào không hay, và có vẻ như nhận ra ai đó đang nhìn mình, cậu ngẩng mặt, đôi mắt to tròn trong trẻo xinh đẹp chạm vào mắt tôi, khiến tôi chợt bối rối.

- Cậu không đi ăn trưa sao?

Lisa mỉm cười hỏi, nụ cười làm tôi si ngốc, sao nó lại xinh đẹp đến thế? Có bao nhiêu người đã được nhìn thấy nó rồi? Có lẽ Bambam cũng từng được thấy nó, vì thế mà cu cậu mới sống chết đòi theo đuổi người con gái này.

Chắc là biết rằng dù đau nhưng cũng đáng.

Tôi sực tỉnh, ấp a ấp úng trả lời, điệu bộ sượng sùng thấy rõ.

- T-Tớ không đói, còn cậu?

Bạn biết điều nhục nhất trên thế giới này là gì không? Là lời nói dối vừa thốt ra đã có thứ khác quay phắt lại vả bôm bốp không trượt phát nào. Điển hình như cái dạ dày của tôi.

Lời tôi vừa dứt, cả căn phòng nhỏ đã vang lên thanh âm kêu réo biểu tình của cái dạ dày mất nết của tôi. Vì lúc này lớp vắng tanh nên nghe rõ mồn một. Tôi ngượng chín cả mặt, mím môi chẳng biết nên nói gì; lúc này nụ cười lanh lảnh ngọt ngào của Lisa vang lên, cậu cẩn thận cất sách vào cặp rồi tiến tới, không nhanh không chậm kéo lấy tay tôi. Vẫn nụ cười khiến thần hồn điên đảo đó, cậu vui vẻ nói, có vẻ vẫn còn cảm thấy buồn cười nhưng phải nén xuống.

- Đi thôi, cậu đừng nhịn, sẽ bị đau dạ dày. Phải biết yêu thương bản thân mình chứ!

Tôi cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi theo Lalisa. Bây giờ tôi chỉ có thể chú tâm vào bàn tay nhỏ đang nắm lấy tay mình. Nó mềm mại, nhỏ nhắn và trắng trẻo, chẳng giống bàn tay vì phải lao động mà có chút thô ráp của tôi. Chẳng hiểu sao lúc này tim tôi lại đập thình thịch thình thịch, không phải là bị bệnh tim đó chứ?

Ngày mai chắc phải xin nghỉ học đi khám bệnh quá.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net