6. Rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện gì tới rồi cũng phải tới.

Phải công nhận là sau vụ tôi và Bambam xém bị tẩn cho ba má nhận không ra kia thì tôi đã thay đổi một cái nhìn khác về nó.

Cộng thêm với việc tôi đã làm chuyện "có lỗi" với nó trong khi nó đã trả tiền tôi nữa, tất cả như từng mảnh ghép hợp lại, tạo ra một con quái vật sẽ dằn vặt, hành hạ cái lương tâm rách nát của tôi đến hết cuộc đời này nếu không chịu viết một bức thư đàng hoàng cho Bambam.

"Lisa thân mến, cậu đúng. Đôi khi tớ mượn lời nói của người khác. Vì một điều, tớ không biết gì về yêu cả. Tớ 17 tuổi. Sống cả đời ở Squahamish."

- Gì mà nghe rầu dữ trời.

Bambam vừa ở một bên nhai bánh nhồm nhoàm vừa xem tôi viết thư. Lần này tôi cho nó cùng tham gia viết thư để tránh việc cũ lặp lại, cũng là để nó an tâm hơn. Nhưng dẫu thế thì tôi vẫn muốn đá đít nó ra khỏi phòng tôi vì cái tiếng nhoàm nhoàm rộp rộp khiến tôi chẳng tài nào tập trung nổi.

- Ăn nhỏ cái miệng thôi! Cái này có gì mà buồn với chả rầu, cái đồ mít ướt!

- Tớ không có! Cậu mới mít ướt! Cái này buồn muốn chết mà cậu bảo không buồn.

Nó phồng má, vênh mỏ cãi; như mấy bà bán cá ngoài chợ mỗi khi cãi nhau ý.

Ừ rồi rồi, bà cãi không lại mày.

- Này, rủ cô ấy đi chơi đi!

- Chưa gì đã vội vội vàng như thế là ăn ... đấy. Ngồi yên đi, chậm mà chắc.

Nó lại bĩu môi, lăn ra xa chỗ tôi hơn.

"Tớ thích đi chơi với bạn bè. Tránh xa drama, đời thanh tịnh. Tớ... là kiểu người đơn giản. Có thể nói, nếu tớ thực sự hiểu tình yêu là gì, tớ sẽ không cần phải mượn lời người khác. Nhưng tớ chẳng hiểu gì nhiều về tình yêu, sẽ thật hạnh phúc biết bao nếu có ai đó sẵn sàng dạy tớ yêu là gì".

- Chà! Văn chương lai láng thế này. Rosie, tớ tự hỏi tại sao tới giờ cậu vẫn chưa có bồ đấy.

- Không thích.

Đột nhiên nó ngửa đầu cười ha hả như thằng khùng, cái giường nhỏ của tôi rung bần bật như gặp động đất làm bố tôi đang xem phim ở dưới lầu cũng phải hỏi vọng lên: "Hai đứa làm gì mà ồn thế? Làm gì thì cũng nhỏ tiếng thôi cho ta xem phim".

Bambam nghe thế thì bịt miệng lại nhưng vẫn rung bần bật vì buồn cười.

Tôi túm lấy một cái gối quăng vào mặt nó.

- Bị dở à?

Nó quẹt quẹt nước mắt, mặt đã đỏ bừng lên vì cười quá nhiều.

- Ế thì nói thẳng đi má, còn bày đặt. Thứ cậu thích có bồ thì cũng không có ai hốt.

Tổ sư Munsky, thấy cuộc đời màu hồng riết rồi chán sống phải không? Ăn phải cái giống gì mà gan thế hả?

- Hừ, cái thứ cậu mới ế. Ế mòn răng!

- Cậu mới ế.

- Cậu mới ế!

Tôi và nó thay phiên nhau đấu võ mồm không ngơi nghỉ, vừa đuổi vừa đánh, mệt lả cả người.

Trong khi tôi và nó đang nằm trên giường thở hồng hộc thì điện thoại tôi vang lên tiếng tin nhắn.

Là tin nhắn của Lisa.

Cậu ấy hỏi về bài luận, thật ra thì bài luận này cũng không quá khó, làm một chút là xong nên tôi cũng sớm làm xong tươm tất hết rồi.

[Bệnh của cậu thế nào rồi? Có đỡ hơn chưa?]

[Cũng khá ổn, chỉ còn ho nhẹ với sổ mũi thôi, không sao]

Tôi nhắn thêm vài câu rồi cũng tạm biệt. Thằng Bambam cũng cầm lá thư trở về, hình như lúc về tôi thấy mặt nó có vẻ trầm lại.

- Tớ về nhé cái đồ ế!

Ừ, tôi biết tôi lầm rồi, cái thứ cợt nhả như nó có gì mà buồn nổi chứ. Tôi ném một lon nước rỗng từ trên lầu xuống; không hổ danh là thành viên đội tuyển bóng bầu dục, nó chụp được ngay, rồi cười hề hề bỏ vào thùng rác, chạy tót về nhà trước khi tôi ném thêm thứ gì đó vào người nó.

Tôi lững thững bỏ xuống lầu trong khi bố tôi nhìn tôi và cười tủm tỉm gì đó làm da gà da vịt tôi được dịp đua nhau nổi lên, ớn lạnh.

Cái gì vậy trời?!

Đáp lại ánh mắt bí hiểm kia của ông là khuôn mặt nhăn nhúm đầy khó hiểu của tôi, chép miệng bỏ qua, tôi vào trong bếp kiếm sữa để pha uống cho ấm người, dễ ngủ.

Chợt tôi thấy một ít cam ở trong tủ, có vẻ là bố tôi mới mua về. Ngày trước mẹ tôi thường pha nước cam cho tôi uống mỗi khi tôi bị cảm hoặc sốt nhẹ, tôi không rõ nó có thực sự giúp tôi hết cảm sốt gì không nhưng mà nó ngon. Vô thức cầm nó lên, tôi nhớ đến một người.

---

Sáng hôm sau, tôi lại dắt cái xe đạp có cái yên màu đỏ ra, thằng Bambam cũng xỏ giày, hấp tấp chạy đến chỗ tôi.

- Ma rượt hay gì mà chạy dữ vậy?

Hôm nay tâm trạng tôi khá là tốt nên sẽ không để ý đến cú đánh "nhẹ" của nó, riết rồi không biết nó còn coi tôi là con gái hay không.

Bỗng nó đưa một chai nước màu cam ra trước mặt tôi. Tôi nhíu mày nhìn nó, đầu hiện lên dấu chấm hỏi siêu to khổng lồ.

- Cái này cho Lisa, cậu ấy bị cảm mà.

- Sao cậu biết?

- Bí mật, chỉ có kẻ đang yêu mới biết thôi.

Con mẹ nó, lại khịa vụ bà đây ế.

- Tự đi mà đưa.

Tôi bực dọc đá một cái vào chân nó rồi leo lên xe, nhưng chưa kịp đạp đi thì nó đã nhanh hơn một bước, giữ yên xe tôi lại.

36 kế, bỏ cuộc là thượng sách. Tôi đành phải lủi thủi ôm chai nước cam và hậm hực vào trong lòng, mang tới chỗ Lisa sau một hồi giằng co tay đôi với thằng quỷ nhây Bambam.

Chẳng hiểu sao trong lòng có chút đắng, phải nhỉ, cậu ấy cần gì tôi lo lắng cho chứ? Có bao nhiêu người khác đang xếp hàng dài để chờ được lo lắng cho cậu ấy nữa kia. Tôi cười khổ nhìn chai nước cam mà mình đã dành hết tâm huyết để pha, và cả cái cà mên chứa đầy cháo gà mà tôi đã dành cả tối để nấu.

Lần này chắc khỏi lo không có đồ ăn trưa rồi.

- Là cậu làm sao?

Lisa mỉm cười rạng rỡ khi tôi đưa cho cậu ấy chai nước cam của Bambam. Vẫn cái nụ cười tỏa nắng đó nhưng sao hôm nay nó làm lòng tôi rầu đến lạ. Tôi lắc đầu, muốn nở một nụ cười hoa hậu thân thiện, hay nụ cười thương mại thôi cũng được nhưng cuối cùng vẫn không tài nào cười nổi.

- Không, là của Munsky. Bambam Munsky, cậu ấy nhờ tớ đưa cho cậu.

Cậu ấy gật đầu, tỏ vẻ: À-thì-ra-là-vậy, nhưng nụ cười hình như đã trở nên gượng gạo hơn và muốn tắt ngúm tới nơi, như ngọn đèn cầy đang cháy bùng chợt le lói rồi tắt ngủm.

Sao vậy nhỉ?

- Cái kia...

Lisa chỉ vào chai nước đang nằm gọn ở cạnh cặp tôi, tôi gãi đầu thật thà trả lời là nước mình tự pha, còn trong cái cà mên là cháo gà tự nấu để ăn trưa. Cậu ấy lại gật đầu tỏ vẻ hiểu ý nhưng sau đó lại im lặng đọc sách.

Như kiểu muốn đuổi khéo tôi ấy nhỉ?

Tôi cũng biết là không nên làm phiền người khác đang đọc sách, đặc biệt là những người yêu sách; thử mà có ai làm phiền tôi đang đọc sách vì mấy chuyện không đâu chắc tôi sẽ oánh cho ba má nó nhận không ra luôn. Thế là tôi lủi thủi xách cặp về chỗ, lòng ngứa ngáy khó chịu mà không hiểu tại sao.

Dạo này tôi cảm thấy có nhiều thứ đang vượt quá tầm hiểu biết và kiểm soát của bản thân. Nói đúng hơn là mọi thứ đang đảo lộn, trượt dài khỏi guồng quay quen thuộc, để tôi phải chật vật tìm hiểu lại từ đầu, tất cả mọi thứ.

Chỗ tôi cách chỗ Lisa một dãy, tôi ngồi ở dãy bốn, bàn thứ hai từ dưới đếm lêm; Lisa ngồi ở dãy ba ngay bên cạnh, bàn thứ ba từ dưới đếm lên; vậy nên tôi có thể nhìn thấy cậu ấy rất rõ. Vẫn ánh mắt chăm chú đó, vẫn đôi môi xinh đẹp đó, vẫn đôi gò má ửng hồng đó, vẫn sườn mặt thanh thoát đó, những thứ tôi đã ngắm nhìn không ít lần, bỗng hôm nay trở nên khác lạ quá.

Là do cậu khác đi hay cõi lòng tôi đã thay mới?

---

Giờ nghỉ trưa lại tới.

Tôi bắt đầu ngồi dở khóc dở cười với cái cà mên hẵng còn âm ấm kia. Trong đầu chính thức nổ ra chiến tranh Thế Giới III.

Có nên đưa hay không đây?

Đưa hay là tự ăn hết?

Ăn hết hay là đưa?

Ủa làm cho người ta mắc gì tự ăn hết?

Ủa đồ mình làm đưa cho người ta ăn chi?

Ủa...

Lisa đứng trước mặt mình hồi nào vậy?

Ủa...

Sao mà cậu ấy nhìn có vẻ cau có thế nhỉ?

Ủa...

- Cậu không đi ăn trưa sao?

- H-Hả..? À tớ...

- Tớ nghe nói người bị cảm hay ăn cháo gà lắm. Dì Lucy hay nấu cháo gà cho bé Mike mỗi khi thằng bé ốm.

Lisa ngồi xuống ghế đối diện tôi, ánh mắt có chút gì đó giống như hờn dỗi và mong đợi chiếu lên người tôi.

Chiến tranh Thế Giới thứ III kết thúc, với sự thắng lợi của phe "đưa cháo cho Lalisa".

Một chiến thắng vinh quang và hoàn hảo.

Siêu cấp hoàn hảo. Như tâm trạng của chúng tôi lúc này.

Tôi mua một cái bánh sandwich rồi ngồi vào bàn. Chai nước cam cũng đã được Lisa uống gần một nửa. Vẻ mặt cậu ấy tươi tắn đến lạ.

Tôi cũng thưởng thức nước cam mình làm, tay nghề làm nước cam ép của tôi tuy không giỏi bằng mẹ nhưng cũng phải gọi là khá được; tuy nữ công gia chánh tôi chẳng hơn ai nhưng riêng khoản vắt nước cam thì phải nói là bà quàng vắt nước cam, chúa tể của những ly nước cam ép, siêu đầu bếp ép nước cam.

Ủa mà từ từ...

Cái vị nó sai sai à nha...

Không phải cái vị ngọt thanh của nước cam tôi thường làm, nó ngọt đậm hơn, không giống kiểu của tôi một chút nào.

Tôi nhíu mày, nhìn kĩ lại chai nước.

Ủa... đây là chai nước cam của thằng quỷ Bambam mà.

Chai nước cam của tôi đang nằm trong tay Lalisa.

Xem cái mặt đầy vẻ hưởng thụ kìa...

Tôi nhớ là chai của tôi để riêng ra với của cậu ấy mà nhỉ? Không thể nào là vô ý lấy nhầm được.

Đừng có nói là cậu ấy cố tình đổi đấy nhé...?

Tôi lắc lắc đầu, gạt đi cái ý nghĩa vừa chớm nở. Ai có thể chứ Lalisa thì tuyệt đối không, cậu ấy chẳng có lí do gì để đổi nó. Quá vô lý, chắc là cậu ấy lấy nhầm thôi.

Nhưng mà không hiểu sao trong lòng tôi vẫn vui vui.

Chậc, tôi nói cái cụm "không hiểu sao" này chắc cũng được chục lần rồi ấy.

Thông cảm nha, tôi thật sự là chẳng hiểu nổi mình đang bị giống gì.

- Ngon lắm đó, cảm ơn cậu nha. Tớ sẽ rửa lại trả cậu.

Lisa cười tươi xếp lại cà mên rồi cầm đi, tay còn lại cũng nắm lấy bàn tay tôi.

Bàn tay cậu ấy âm ấm, không giống như tay tôi lúc nào cũng lạnh cóng. Những ngón tay thon mảnh vô thức đan vào tay tôi, sưởi ấm cho bàn tay vụng về đang lạnh cóng của tôi.

Dẫu biết đây cũng chỉ là hành động thân mật bình thường của tụi con gái thôi nhưng lòng tôi vẫn cháy lên một ngọn lửa sưởi ấm những ngày chớm đông lạnh giá.

Mười tám năm đâm đầu vào sách vở lúc này có vẻ dần trở nên vô nghĩa khi chúng chẳng thể giải thích được những gì đang diễn ra trong lòng tôi.

Những nhộn nhịp, những rung động, những mơ màng ấm áp này rốt cuộc là gì? Tại sao chúng lại xuất hiện khi tôi ở bên Lalisa chứ?

Tại sao?

Tại sao vậy?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net